Một người đàn ông trầm lặng đứng cách đó không xa, anh ta nhìn Mạc Lâm Kiêu với một nụ cười lạnh lẽo.
Lâm Khiết Vy đâu?"
Mạc Lâm Kiêu vừa phải đối phó với mấy tên côn đồ xung quanh vừa hét lên.
"Mày nói con đàn bà đó? Nó sắp chết rồi."
Tim Mạc Lâm Kiêu đập mạnh, sau lưng bị chém một nhát, mau tươi lập tức chảy ra, lúc đó hắn mới tỉnh ra, biết được người đàn ông kia đang cố ý làm anh mất tập trung, hít một hơi thật sâu, động tác dần trở nên hung hãn tàn bạo, nhanh chóng xử lý hết mười tên côn đồ này.
“Bốp, bốp, bốp.”
Người đàn ông kia vỗ tay: “Không tệ không tệ, không hổ là cậu chủ Mạc, đánh rất đẹp. Nhưng mày như vậy có thể xử lý được bao nhiêu người? Bảy mười người? Một trăm người? Hay là hai trăm người? Chiến thuật lăn xe rồi cũng xe làm người cạn kiệt sức lực đến chết thôi.”
Mạc Lâm Kiêu hơi híp mắt lại, cười lạnh: “Đây chính là thủ đoạn của mày? Đúng là trẻ con”
"Tao đã chuẩn bị cho mày một trăm người, nếu như trong vòng nửa tiếng đồng hồ mày có thể xông qua được thì mới có khả năng cứu được Lâm Khiết Vy. À phải rồi, quên mất, tao nhắc nhở mày một câu, thuốc nổ buộc trên người Lâm Khiết Vy còn nửa tiếng nữa là sẽ phát nổ”
Người đàn ông nói xong, hất tay một cái, lập tức xuất hiện thêm mười người nữa, lao về phía Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu lập tức lăn ra khỏi chỗ đang đứng, quỳ một gối xuống đất, xử lý hai tên trước mặt đồng thời nhanh như
chớp rút khẩu súng ở sau lưng ra, không thèm nhìn trực tiếp nổ súng.
Sau một tiếng nổ súng, người đàn ông đứng nói chuyện vừa nãy hơi lao đao sau đó ngã xuống mặt đất.
Ngực trái xuất hiện một vùng đỏ tươi.
“Lão đại!"
"Lão đại trúng đạn rồi!"
Mạc Lâm Kiêu lấy mặt nạ phòng độc ra từ sau người, đeo lên mặt sau đó thắng tay ném bom khói, khói mịt mù lan ra khắp nơi, mấy chục người lần lượt ngã lăn ra đất.
Mạc Lâm Kiêu sải bước về phía trước, đến bên cạnh người đàn ông vừa trúng đạn đá hắn ta mấy cái, giọng trầm trầm đầy sự khinh thường nói: “Tự cho mình là giỏi! Tao đã nói rồi mày đúng là đồ trẻ, việc quân cơ không nề dối trá, mày có hiểu không?
Nói xong, Mạc Lâm Kiêu nhanh chân chạy tiếp về phía trước. Từ xa có thể nhìn thấy được căn biệt thự.
Lâm Khiết Vy cúi đầu, đầu óc cô đang
choáng váng vì phơi dưới nắng quá lâu, Hạ
Dịch Sâm chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng cằm cô lên, quan tâm hỏi: "Khiết Vy, em làm sao vậy? Em có khát
không?”
Lâm Khiết Vy mở mắt, cổ họng hơi rát:
“Có”
"Nào, anh đỡ em uống chút nước”
Hạ Dịch Sâm cầm chai nước khoáng lên đưa đến miệng cô, Lâm Khiết Vy uống một hơi hết nửa chai nước, lúc này đầu óc cô mới tỉnh táo lại một chút.
Hạ Dịch Sâm ở trước mặt nhìn rất thảm
Sắc mặt xanh xao, yếu ớt, hơi tái mét.
Cổ quấn mấy lớp băng gạc dày bịch, có thể nhìn thấy có vết máu thấm cả ra ngoài. Anh ta chống nạng đến đây như vậy có thể thấy được bây giờ cơ thể anh ta yếu đến mức nào.
Lâm Khiết Vy cười nhạt: “Ô, nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh, chắc là sắp chết rồi
hả? Tôi cũng phục tôi thật đấy, có thể khiến cậu ba nhà họ Hạ bị thương đến mức này.”
Hạ Dịch Sâm cười khổ: “Em không chỉ làm tổn thương cơ thể anh, mà còn cả trái tim anh. Nhưng ai bảo anh yêu em nhiều đến nỗi không thể kiềm chế nổi chứ? Cho dù em có làm anh bị thương hơn nữa, anh cũng không nỡ làm em bị thương dù chỉ một cọng tóc. Nào, để anh cởi trói cho em”
Trái tim Lâm Khiết Vy đập mạnh, trong lòng thầm cười.
Chỉ cần cô được cởi trói, với tình trạng trước mắt của Hạ Dịch Sâm cô có thể trốn thoát khỏi anh ta một cách dễ dàng.
Hạ Dịch Sâm cởi sợi dây thừng trên ghế ra, Lâm Khiết Vy sốt ruột đứng phốc dậy, muốn động đậy chân tay một chút, mới nhận thấy hai tay vẫn bị trói về phía sau.
“Dây thừng trói tay tôi vẫn chưa được cởi”
Hạ Dịch Sâm yếu ớt nhìn Lâm Khiết Vy, thở dài nói: "Cởi sợi dây thừng này ra nhất định em sẽ chạy trốn, anh vẫn chưa ngốc đến mức đó”
Mặt Lâm Khiết Vy đen sì.
Hạ Dịch Sâm nắm lấy sợi dây thừng trói tay cô, tươi cười nói: “Em có muốn tận mắt xem một vở kịch hay không?”
Cảm giác bất an bao trùm lấy Lâm Khiết Vy, cô nhìn anh ta chằm chằm: “Anh có ý gì? Kịch gì hay?” "Mạc Lâm Kiêu đến rồi, anh ta đang
chạy về phía này, phía trước năm mươi mét, chôn rất nhiều bom kích hoạt, một khi anh ta đi tới nhất định sẽ nổ tung đến cả xương cốt cũng không còn”
"Hạ Dịch Sâm! Anh là như vậy là phạm pháp! Mau dừng tay lại!”
"Phạm tội thì đã sao? Anh muốn giết chết Mạc Lâm Kiêu từ lâu rồi."
"Anh đừng có kích động, chuyện gì cũng có thể thương lượng được. Chỉ cần anh không giết Mạc Lâm Kiêu thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh."
"Lừa đảo, em là một kẻ lừa đảo, đừng tưởng rằng tôi không biết em đang nói lấy lệ với tôi."
"Không phải, không phải, không phải tôi chỉ nói lấy lệ, không phải anh muốn có được tôi sao? Chỉ cần anh tắt hết chỗ bom đó đi bây giờ tôi sẽ vào trong ngủ với anh ngay. Có được không?”
Hạ Dịch Sâm bình tĩnh nhìn Lâm Khiết Vy, đưa tay chỉnh lại lọn tóc mai xõa xuống trên mặt cô, thở dài nói: “Sao em không ngoan ngoãn như vậy từ sớm chứ? Bây giờ thì muộn rồi, bom này một khi đã kích hoạt thì không thể nào dừng lại. Em nhìn xem người đang chạy đến đây có phải là Mạc Lâm Kiêu không?"
Lâm Khiết Vy sợ hãi quay mặt nhìn, không sai, cách đó một trăm mét, Mạc Lâm Kiêu đang chạy như bay về phía này.
Dáng người cao, thắng táp, cả người tỏa ra sát khí.
LEGO "Đừng, đừng mà. Mạc Lâm Kiêu! Đừng đến đây! Đừng chạy về phía trước nữa!”
Lâm Khiết Vy sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh, không hề suy nghĩ lao thẳng về
phía trước, nhưng đáng tiếc sợi dây thừng trói tay cô đang bị Hạ Dịch Sâm nắm chặt,
vừa chạy được mấy bước đã bị giữ chặt.
"Khiết Vy, em tận mắt nhìn thấy anh ta chết đi, em cũng sẽ chết tâm, sau này chúng ta mới có thể yên tâm ở bên cạnh nhau”
"Hạ Dịch Sâm, anh mau thả tôi ra, tôi phải qua đó”
Lâm Khiết Vy ra sức vùng vậy, khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu.
"Mạc Lâm Kiêu mau dừng lại, mau dừng lại!"
Lâm Khiết Vy vô cùng sợ hãi, cô ra sức hét lớn, hét đến nổi khản cả giọng, đồng thời sức mạnh như bùng nổ, bỗng dưng bứt ra khỏi sợi dây thừng, chạy như bay về phía Mạc Lâm Kiêu.
Vừa chạy vừa ra sức hét lớn: "Mạc Lâm Kiêu đừng chạy về phía trước nữa, mau dừng lại đi!”
Hạ Dịch Sâm bị kéo ngã xuống đất, anh ta nhìn Lâm Khiết Vy, đau lòng khôn xiết:
"Khiết Vy! Đừng chạy đến chỗ đó! Nguy
hiểm lắm!”
Hạ Dịch Sâm nhanh chóng bò dậy, cắn chặt răng lao nhanh về phía đó, tốc độ nhanh như chạy đua một trăm mét, trước khi ngã xuống đất anh ta đã nắm chặt được tay Lâm Khiết Vy.
"Khiết Vy, em không thể chạy đến chỗ đó! Em sẽ bị nổ tung!”
"Mau buông tôi ra! Tôi ghét anh! Tôi phải tới đó để bom nổ tôi!"
"Em điên rồi! Em không muốn sống nữa hay sao?”
"Đúng vậy, nếu như Mạc Lâm Kiêu mà chết tôi cũng không muốn sống nữa!”
Lâm Khiết Vy mạnh mẽ đẩy Hạ Dịch Sâm ra, chạy về phía Mạc Lâm Kiêu.
"Được, được, em đúng là thật sự nhẫn tâm với anh. Lâm Khiết Vy, trong mắt em đã bao giờ có để ý đến tôi hay chưa?"
Hạ Dịch Sâm hét lên trong tuyệt vọng, bước chân chạy loạn xạ, đá mạnh vào lưng Lâm Khiết Vy một cái khiến cô ngã nhào trên mặt đất.
Đây là lần đầu tiên Hạ Dịch Sâm động tay động chân với cô.
Lâm Khiết Vy ngã đến choáng váng đầu óc, một lúc lâu cũng không kìm lại được.
Hạ Dịch Sâm ngồi xổm xuống bên cạnh cô, giọng trầm trầm nói: “Lâm Khiết Vy, anh còn sống thì em không để ý tới anh, nếu anh chết rồi thì chắc em có thể nhớ đến anh cả đời nhỉ? Hử? Em phải nhớ anh đó.”
"Cái gì?"
Lâm Khiết Vy mơ màng, chỉ cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ, cô cố bò dậy, cả người đau nhức không còn sức lực.
Hạ Dịch Sâm nở một nụ cười cực kỳ đẹp đẽ với cô, đôi mắt sáng như ngọc, sau đó lảo đảo lao về phía Mạc Lâm Kiêu.
Lâm Khiết Vy sững sờ trong giây lát, cô đột nhiên hiểu được ý của anh ta, trái tim đập loạn xạ, cô hét lên: “Hạ Dịch Sâm! Anh mau đứng lại! Anh cũng đừng đến đó!”