Lâm Khiết Vy như thế nào cũng không ngờ rằng, chuyến du lịch tuần trăng mật của mình, bất kể là đi đến nơi nào, lịch trình sinh hoạt hàng ngày của cô đều cơ bản là giống nhau.
Mỗi ngày thức dậy đều đã đến gần trưa, ăn bữa trưa, buổi chiều đi dạo ở xung quanh, ngắm nhìn các công trình kiến trúc lịch sử, khung cảnh thiên nhiên, đến tối ăn một bữa tối no nê, sau đó...
Sau đó suốt đêm liền bị Mạc Lâm Kiêu bắt nạt, đủ kiểu không cho phép bỏ qua phải tuân theo, đủ loại phương thức.
Giằng co đến nửa đêm, ngày hôm sau vừa mệt mỏi vừa vô lực, nên cứ thế mà ngủ đến tận trưa.
"Đây có chỗ nào là đến để nghỉ phép, rõ ràng là tới chịu khổ!"
Lâm Khiết Vy nổi nóng với chiếc gương trong phòng tắm: "Tối nay tuyệt đối sẽ không lại như vậy nữa. Thân hình nhỏ bé này của mình làm sao có thể chịu được anh ta đè ép như vậy?" Con ngươi xoay chuyển, Lâm Khiết Vy lúc này đã quyết định rồi, tối nay cô muốn tránh xa con sói tham ăn kia, cô muốn bỏ trốn.
Sấy khô tóc xong, Lâm Khiết Vy thay vào quần áo mới, cầm điện thoại lên, giọng điệu muốn có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng, không hề để lộ ra vẻ oán hận của mình.
"Ông xã, anh đang ở đâu vậy?"
Mạc Lâm Kiêu đang cầm ly rượu đỏ, bị thanh âm mềm nhũn làm cho tay bỗng run lên, bụng dưới trong nháy mắt căng chặt, trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành vẫn còn tính là bình tĩnh, giọng nói trầm thấp đi mấy phần:
"Tiệc rượu kinh doanh, đang đàm phán công việc."
Trước khi đi rõ ràng đã báo với cô, sao giờ cô lại hỏi lần nữa?
Không lẽ là một loại ám thị ở phương diện nào đó?
Người vợ nhỏ bé vừa e thẹn vừa mẫn cảm của anh, đã nhớ anh rồi?
Ý nghĩ này vừa sáng lên trong đầu, Mạc Lâm Kiêu nhất thời cảm thấy không thể ngồi yên được.
Lâm Khiết Vy là một phụ nữ rất khiến người ta phải nghiện, cô quá mềm mại, giọng nói lại quyến rũ người, khiến anh càng thêm say mê, hận không thể ngày ngày quấn quýt cùng cô.
Vì vậy, thanh âm trong cổ họng Mạc Lâm Kiêu phát ra trầm thấp đi mấy phần, bổ sung thêm một câu:
"Rất nhanh liền sẽ trở về, ngoan, chờ anh."
"Ừm ừm, được rồi, em đợi anh."
Cúp điện thoại rồi, Mạc Lâm Kiêu lại thất thần, đứng ngồi không yên, mỗi giây mỗi phút đều bồn chồn.
Mà Lâm Khiết Vy ở bên kia sau khi hoan hô một tiếng, xách lấy túi xách liền nhảy nhót đi ra ngoài khách sạn.
"Mợ chủ, mợ đi đâu vậy?" Vệ sĩ ngăn Lâm Khiết Vy lại, kính cẩn hỏi. Lâm Khiết Vy giả bộ chỉ xuống lầu: "Ồ, Mạc Lâm
Kiêu kêu tôi xuống lầu tìm anh ấy, anh ấy dẫn tôi đi ngắm cảnh đêm. Chao ôi, tôi quên mang theo áo gió rồi. Ban đêm gió rất lớn, anh có thể lấy giúp tôi không, tôi ở dưới lầu đợi anh. " %3D
Sau khi đuổi vệ sĩ đi, Lâm Khiết Vy giống như con chuột, chạy đến toilet ở tầng một của khách sạn, cởi áo khoác ra, choàng một chiếc khăn lớn lên, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ vải, sau đó cứ như vậy mà bước ra khỏi khách sạn, tránh thoát được một nhóm vệ sĩ.
Ôi, cô cũng thật quá khó khăn mà!
Có ai giống như cô, bị một ông chồng thể lực cường tráng ngủ đến mức muốn chạy trốn không?
Tắt điện thoại.
Đêm nay cô muốn ngủ một giấc yên ổn không có chồng ở bên cạnh!
Khi Mạc Lâm Kiêu hấp tấp vội vàng trở về khách sạn, nghe thấy vệ sĩ nói rằng Lâm Khiết Vy đã biến mất, giống như sấm sét giữa trời quang, cả người đều phát giận.
"Đám người ngu ngốc này, nhiều người như vậy, còn không trông chừng được một người phụ nữ, cần các người làm cái gì? Còn không mau đi tìm!"
Mười hai rưỡi đêm, Lâm Khiết Vy đang ôm gối ngủ ngon lành, đột nhiên giật mình.
"Hả? Làm sao vậy?"
Lâm Khiết Vy mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cả người đều mơ nàng.
Trong ánh đèn, khuôn mặt tuyệt đẹp của người đàn ông mang theo mấy phần tức giận: "Vật nhỏ, em đây là muốn bỏ rơi chồng mình sao? Thực là vô lương tâm!"
Lâm Khiết Vy kêu than hít vào một hơi, trong nháy mắt tỉnh lại, nhanh chóng nhìn xung quanh. Cô vẫn đang ngủ trong căn phòng của khách sạn mà cô tùy tiện tìm được. Lại nhìn thời gian, mới có mười hai giờ rưỡi. Trời ơi, thế lực của chồng cô quá mạnh rồi. Nhanh như vậy đã tìm được cô?
Vừa chột dạ lại sợ hãi, cô chỉ có thể giả ngu: "? Anh yêu, anh đến rồi? Hì hì, em là cùng anh chơi trốn tìm, em biết, chồng của em thông minh như vậy, nhất định rất nhanh sẽ tìm được em. Có phải rất vui mừng không?" ngạc nhiên
Mạc Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng: "Quả thực là kinh ngạc vui mừng. Bởi vì anh phát hiện đổi một khung cảnh khác sẽ càng thêm thú vị hơn."
"GÌ?" Lâm Khiết Vy trợn tròn mắt, đôi môi đỏ hồng của cô vì kinh ngạc mà tròn lại, giống như một đứa trẻ đáng yêu.
Lâm Khiết Vy cảm thấy phía dưới chợt lạnh.
"Vậy thì, ông xã, anh nhìn xem đã muộn như vậy rồi, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai không phải còn muốn đi ra biển sao?"
"Ha ha." Mạc Lâm Kiêu cười lạnh hai tiếng, cởi áo sơ mi ra: “Còn muốn đi ra biển? Không đi nữa. Bà xã yêu quý của anh cùng anh chơi một trò chơi thú vị như vậy, anh nhất định phải cả đêm không ngủ chơi cùng cô ấy. Em nói xem có đúng hay không?"
Lâm Khiết Vy lập tức bị dọa cho kinh sợ, chạy đến bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, chủ động ôm lấy eo anh, ríu rít cầu xin: "Chao ôi, em sai rồi còn không được sao? Sau này em sẽ không dám như vậy nữa. Anh đừng giận em được không? Tối nay tha cho em nhé? Thắt lưng của em bây giờ vẫn còn đau, chân cũng đau. Anh ôm em ngủ, không làm gì, được không?"
"Ừm, rất không được."
Vài phút sau, người đàn ông đẹp trai tràn đầy tức giận nào đó, đã khiến cho vợ mình thể nghiệm một cách sâu sắc cái gì gọi là đổi một khung cảnh mới thì càng thêm kích thích.
Khi trở về sau chuyến đi, một nhóm người trong bệnh viện đã trở thành hòn vọng phu.
Bác sĩ Lâm cuối cùng đã trở lại làm việc rồi!
Bây giờ số khám bệnh của Lâm Khiết Vy vậy mà lại được rao bán với giá ba trăm năm mươi triệu một số, đã thế còn là ra giá mà không được bán. . Ngôn Tình Hài
"Anh chỉ là áp lực công việc quá lớn dẫn đến mất cân bằng, điều dưỡng một thời gian liền sẽ tốt lên, trong thời gian uống thuốc đi ngủ sớm, không thức khuya, không uống rượu. "
Lâm Khiết Vy nhanh chóng viết đơn thuốc, thái độ hòa nhã.
Cô thực là một bác sĩ vô cùng có trách nhiệm và ôn hòa.
Người thanh niên hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Tôi không uống rượu, cũng không hút thuốc, không có thói quen xấu nào."
Lâm Khiết Vy vẫn cúi đầu viết chữ như cũ, nhưng lại xinh đẹp kinh người: "Ồ, như vậy rất tốt."
"Tôi cao một mét tám lắm, nhiều năm rèn luyện thân thể. Bố mẹ hòa thuận, có một người chị gái đã kết hôn. Ở thành phố B tôi là nhà giàu số một."
Lâm Khiết Vy sửng sốt, có chút bối rối không hiểu sao bệnh nhân lại nói ra lời này.
Ánh mắt của người đàn ông nóng rực cháy: "Bác sĩ Lâm, Mạc Lâm Kiêu là loại người lạnh như băng, không thích hợp với cô. Tôi đã yêu thầm cô từ rất lâu rồi, cô có thể cân nhắc đến tôi một chút không?"
Lâm Khiết Vy khóe miệng giật giật: "Đây là đơn thuốc của anh. Người tiếp theo!"
Mạc Lâm Kiêu đứng ở cửa, quanh người tỏa ra khí lạnh. Mỗi ngày đều có tên đàn ông muốn đào góc tường của anh, đây là chuyện quái gì vậy? Thùng giấm chua to đùng đột nhiên nghĩ tới một phương pháp.