YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 57: Muốn thịt nhà họ Hạ sao



Khom lưng, ăn nói khúm núm, chỉ thiếu nước dập đầu thôi.

Đừng nhìn ở trong mắt người khác, Tiêu Dao Quán là một khách sạn cao cấp nhất cao cao tại thượng, không ai dám tới gây chuyện, mỗi ngày đều kiếm lời lớn, khách quý không ngừng, nhưng đó là đối với dân chúng bình thường, chuyện gì đến chỗ Mạc Lâm Kiêu, đều sẽ là cảnh tượng khác.

Mạc Lâm Kiêu bảo nhà nào đóng cửa, chỉ là chuyện một câu, một ngày. Thậm chí chưa tới nửa ngày, đã thỏa hiệp đóng cửa rồi.

Mạc Lâm Kiêu là một ông chủ kiêu ngạo kỳ lạ, tôi rất mất hứng, mà tôi sẽ không nói cho bạn vì sao, mặc kệ giám đốc ở bên cạnh cầu xin, anh làm như không nghe thấy, chậm rãi bình luận: "Cảnh sắc hợp lòng người, tân khách như mắc cửi, kinh doanh rất tốt!"

Giám đốc gần như sắp đái ra quần rồi.

Chuyện này xem như thật sự nghiệm chứng với dự cảm của ông ta: Cậu Kiêu nhìn Tiêu Dao Quán không vừa mắt! Cậu Kiêu muốn bóp chết Tiêu Dao Quán rồi!

Đương nhiên là Trần Kiệt cũng có thể nghiệm và quan sát ra được ý đồ của Mạc Lâm Kiêu, hôm nay anh là tới làm thịt Tiêu Dao Quán, cụ thể là vì sao, anh ta cũng hơi mơ hồ. Anh ta lặng lẽ xua tay với giám đốc, bảo ông ta nhanh tìm chỗ dựa vững chắc tới đây, giám đốc lau lệ chua xót, nhanh chóng chạy đi.

Phùng Thiên Long mặc áo sơ mi tơ tằm ca rô, khi anh ta tiến vào trong Nguyên Các, Mạc Lâm Kiêu đang ở đài ngắm cảnh trên tầng hai, híp đôi mắt nhìn cảnh sắc. Quả nhiên là gương mặt như ngọc, khí như lan, giống như giai nhân diện mạo khuynh thế khuynh thành!

Phùng Thiên Long cười đê tiện nói: "Anh mà là phụ nữ, chỉ cần khiến anh có thể ngủ với cậu, bảo anh làm trâu làm ngựa anh cũng nguyện ý." "Anh làm trâu làm ngựa cho em, em cũng ghét bỏ." Mạc Lâm Kiêu thu hồi tầm mắt, trái lại ngồi xuống ghế bành bên cạnh. Chân dài không có chỗ đặt, lười nhác chân trái đè lên đùi phải, ngón tay trắng nõn thon dài cầm lấy bộ trà: "Ngồi đi."

Phùng Thiên Long vươn tay cho mái tóc của mình, hừ một tiếng: "Tốt xấu gì ông đây cũng được khen một câu người đàn ông đẹp trai, vì sao lại làm bạn với người như cậu, làm hại anh ở cạnh cậu lúc nào cũng bị cậu che mất hào hoa phong nhã, đám phụ nữ chỉ nhìn cậu không nhìn anh, giống như anh thành không khí. Thật bực bội! Ông đây ghen tị với diện mạo của cậu! Cùng với dáng người cậu!"

Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt đánh giá Phùng Thiên Long một lát, rất qua loa khuyên nhủ: “Biết đủ đi, anh đặt vào trong đống người cũng coi như không tệ, cho dù kém xa anh tuấn hoàn mỹ của em, nhưng cũng tính có năm sáu phần phong độ của em, anh đi niệm a di đà Phật đi, đủ để anh đùa giỡn trên giang hồ rồi."

Phùng Thiên Long trừng mắt: "Cái gì mà năm sáu phần? Ông đây chỉ kém hơn cậu một phần mà thôi!"

Mạc Lâm Kiêu chẳng muốn trêu chọc bạn tốt, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhúng trà vừa nói: "Lần trước anh và nhà họ Hạ đều muốn mảnh đất kia, thực ra chỉ là món tráng miệng, trên thực tế nhà họ Hạ muốn có hai mảnh đất, một mảnh ở giáp giới ba nơi, một mảnh khác láng giềng gần hải cảng. Anh biết không?"

Phùng Thiên Long lập tức tỉnh táo, vỗ mạnh lên đùi: "Anh đã nói rồi mà, nhà họ Hạ có nhiều lão già lươn lẹo như thế, sao có thể tranh miếng đất nhỏ như thế với anh? Hóa ra là đang đánh mê hồn trận! Trọng điểm là ở phía sau!"

"Cũng không phải là toàn bộ, mảnh đất mà anh coi trọng, thực ra vị trí rất tốt, tiền đồ kinh doanh chắc chắn không kém. Chẳng qua nếu so sánh cẩn thận, thì hai địa điểm sau mới là ưu tiên hàng đầu trong công việc kinh doanh của nhà họ Hạ trong năm nay."

Toàn bộ kế hoạch xây dựng vùng giải phóng mới ở phía nam, tất cả đều do Mạc Lâm Kiêu nắm trong tay, anh giống như đế vương, hạ bút thành văn, có thể sửa dở thành hay. Mạc Lâm Kiêu chọn đủ sản nghiệp anh cần xong, phần còn lại sẽ cho giới kinh doanh trong thành phố. Gần đây lãnh đạo các ngành ở thành phố này đều muốn thiết lập quan hệ với Mạc Lâm Kiêu, gần như là sắp điên rồi.

Nhà họ Hạ là thế gia kinh doanh trăm năm, rất có bộ óc và con mắt đầu tư, khu vực bọn họ coi trọng nhất, vậy thì khỏi cần phải nói, tuyệt đối sẽ không kém!

Đôi mắt Phùng Thiên Long lóe lên giảo hoạt, nói: “Chẳng lẽ nhà họ Hạ chiếm được tin tức gì đó, tương lai hai mảnh đất này sẽ có chỗ tốt gì đó?"

Mạc Lâm Kiêu giữ kín như bưng, bên môi xao động ý lạnh. Tuy anh nở nụ cười nhìn như tiên tử, nhưng khiến người ta không rét mà run: "Nếu anh lấy được một mảnh trong đó, chẳng phải tương lai sẽ biết có chỗ tốt gì sao? Không biết hai bảo bối được nhà họ Hạ che chở thật kỹ, đột nhiên bị cướp trên đường, không biết bọn họ có buồn bực tìm anh khắp thành phố trả thù hay không đây."

Toàn thân Phùng Thiên Long run lẩy bẩy: “Nhà họ Hạ đắc tội cậu gì thế? Sao cậu muốn thịt bọn họ như thế?"

Mạc Lâm Kiêu rót một chén trà nhỏ cho Phùng Thiên Long, động tác vô cùng tao nhã, trong giọng nói hàm chứa khinh thường: "Một nhà họ Hạ nho nhỏ, tôi sẽ để ý sao?"

Ý trong lời nói chính là, chỉ là nhà họ Hạ, muốn đắc tội Mạc Lâm Kiêu anh, đều đã không với tới!

Nhưng Phùng Thiên Long cảm nhận được rõ, nhà họ Hạ đã đắc tội Mạc

Lâm Kiêu.

Tuy Mạc Lâm Kiêu sống chết không chịu thừa nhận, nhưng với tính cách của anh, suy nghĩ và lời nói chưa bao giờ nhất trí. Tâm tư của lão đại khó đoán nhất, huống chi Mạc Lâm Kiêu là lão đại đứng đầu trong lão đại!

Phùng Thiên Long gật đầu, suy nghĩ một lát: "Cho dù biết được tin tức cơ mật này, nhưng anh cảm thấy dựa theo năng lượng hiện giờ của anh, muốn cường bạo đoạt lấy, vẫn có độ khó rất lớn. Dù sao nhà họ Hạ không giống bình thường, là thế gia trăm năm, râu kéo rất dài."

Phùng Thiên Long nói xong, giống như tên trộm nhìn Mạc Lâm Kiêu, anh ta cần Mạc Lâm Kiêu làm chỗ dựa cho anh ta, anh ta cần Mạc Lâm Kiêu cho anh ta một câu đảm bảo.

Mạc Lâm Kiêu là người thông minh lanh lợi, căn bản không để ý tới những lời Phùng Thiên Long nói lúc trước, toàn bộ coi như không nghe thấy, bưng chén trà nhỏ lên, chậm rãi phẩm trà.

Phùng Thiên Long cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, ho khan hai tiếng thúc giục: "Anh bảo này Lâm Kiêu, cậu đừng ném cho anh miếng thịt béo, cũng không nói nuốt vào như thế nào, đây không phải là khiến anh treo lơ lửng giữa không trung làm anh khó chịu sao? Trái lại cậu nói ra chút chủ ý đi!"

Mạc Lâm Kiêu không thèm nâng mí mắt, thong thả nói: "Gấp cái gì, làm việc cũng giống như pha trà, phải đợi thời cơ tốt nhất, nước quá nóng, hương trà vì nóng mà không còn, nước để quá lâu nước trà này uống sẽ chán."

Tuy không nói rõ là gì, nhưng Phùng Thiên Long vẫn ăn được một viên thuốc an thần, chuyện này chẳng khác nào nói, đợi anh ta tranh giành đất với nhà họ Hạ, Mạc Lâm Kiêu sẽ âm thầm giúp anh ta một tay.

Mạc Lâm Kiêu ra tay, ha ha, vậy còn có chuyện gì không thể làm được? Tâm trạng của Phùng Thiên Long rất tốt, cảm thấy hôm nay bị Mạc Lâm

Kiêu đánh thức mộng đẹp, coi như là rất đáng, chiếm được tiện nghi lớn. Nhưng Phùng Thiên Long là một người thông minh, anh ta đã âm thầm

đoán được Mạc Lâm Kiêu đây là muốn thu thập nhà họ Hạ, về phần tại sao,

anh ta cũng không biết, anh ta cũng không dám hỏi.

Vô cùng vui sướng, Phùng Thiên Long giơ tay cười nói: "Bảo đưa mấy chai rượu tới, hôm nay tâm trạng ông đây rất tốt, không say không về với Lâm Kiêu."

Mạc Lâm Kiêu nhìn anh ta một cái với vẻ đầy ghét bỏ.

Phùng Thiên Long lập tức sửa lại: "Đương nhiên là anh uống rượu, cậu uống trà, quy củ cũ, ha ha ha, hôm nay anh đây mời khách!"

Có người ở ngoài gõ cửa, sau đó ông chủ đứng phía sau Tiêu Dao Quán đầu đầy mồ hôi đi vào, người này cũng là nhân vật lớn ở thành phố này, lúc này hoảng như con chim cút, trong tay là một cái đĩa, phía trên là mấy chục chai rượu vang cực phẩm và rượu trắng, vừa nhìn là biết rượu ngon mấy tỷ.

Phùng Thiên Long nhíu mày, a a, Tiêu Dao Quán đây là sắp mất lượng máu lớn rồi!