YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 62: Kéo theo mấy cái đệm lưng



Sự bình tĩnh mà Lâm Thúy Lan cố gắng duy trì dần dần sụp đổ, cô ta cao giọng nói: “Lâm Khiết Vy, những lời này của cô là có ý gì? Cô có gì bất mãn với chúng tôi, cô cũng không thể nói lung tung như thế, cô có bản lĩnh thì đi lý luận với ông nội đấy! Cô thật đúng là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, bố tôi đối xử tốt với cô như thế còn chưa đủ hả?

Nhiều năm như vậy, chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho Liên Hoài chữa bệnh hả? Ngay cả tôi cũng luôn coi cô và Liên Hoài như chị em ruột của mình, có chuyện gì tốt đều nghĩ đến hai người, đi đâu cũng nhớ đến hai chị em, các người đặt tay lên tim rồi tự hỏi, những gì mà cô nói hôm nay, có phải quá không công bằng?"

Lâm Khiết Vy giận quá hóa giận, cô nheo mắt, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm về phía Lâm Khiết Vy, đáp.

Chẳng lẽ còn muốn tôi cảm ơn chị ư, chị họ tốt của tôi? Tôi và chị cùng cùng nhau ăn cơm với với người được gọi là khách hàng kia, vô duyên vô cớ bị coi là người phụ nữ không đứng đắn. Chị vừa diễn giảng trên trường, tôi lập tức bị trường đuổi. Vốn dĩ sức khỏe của em tôi rất ổn định, nhưng chị lại cố tình muốn dẫn chồng chưa cưới của mình đến đó rêu rao, gây sự chú ý, còn nói ra chuyện tôi bị đuổi học cho Liên Hoài nghe, nhờ chị ban tặng, chị vừa mới đi, Liên Hoài đã tức đến mức phát bệnh, chị họ tốt của tôi à, chị muốn tôi cảm ơn chị như thế nào đây? Hả?"

"Lâm Khiết Vy, lời này của cô là có ý gì đấy? Chuyện Liên Hoài phát bệnh thì liên quan gì đến tôi chứ? Rõ ràng là do đức hạnh của cô không tốt, Liên Hoài cảm thấy quá thất vọng về cô, cho nên mới phát bệnh, cô đừng đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác" Lâm Thúy Lan vừa mới nói xong, Lâm Khiết Vy đã tức đến mức giơ tay lên, tát cho cô ta một cái thật mạnh, cái tát này, cô dùng rất nhiều sức, chứa đựng tất cả những ấm ức và tức giận trong nhiều năm qua của Lâm Khiết Vy, đánh cho Lâm Thúy Lan lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

"Ối, chị Thúy Lan!" Lâm Phi Diệp vội vàng đỡ lấy Lâm Thúy Lan, nhìn dầu tay trên mặt cô ta, Lâm Phi Diệp bị dọa đến mức hét to.

"Ôi trời đất ơi, chị Thúy Lan, mặt của chị kìa! Lâm Khiết Vy, lá gan của chị đúng là không nhỏ đầu, chị dám đánh chị Thúy Lan, chị cứ chờ sự trừng phạt của ông nội đi!”

Nhiều năm qua, Lâm Thúy Lan vẫn luôn là đứa nhỏ được nhà họ Lâm cưng chiều nhất, luôn mang trên người vầng sáng của tài nữ, chưa từng bị người ta đối xử như thế, trong chốc lát, đầu óc cô ta ong ong, gương mặt tê dại. Trong mắt lướt qua sự tàn nhẫn, nhưng lại nhanh chóng che giấu được, lúc cô ta ngẩng mặt lên, đã là dáng vẻ nước mắt rưng rưng, dáng vẻ nước mắt như mưa, nhìn rất yếu đuối, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

"Khiết Vy à... Cho dù chị có chỗ nào đây khiến em cảm thấy không hài lòng, em có thể bình tĩnh nơi cho chị biết..."

Lại đóng vai một người chị tốt của năm, tôi sẽ cho cô diễn.

Lâm Khiết Vy đi lên túm lấy tóc của Lâm Thúy Lan, quấn trong tay, dùng sức kéo một cái, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Thúy Lan, cô ta đau đến mức cả gương mặt trở nên vặn vẹo.

Lâm Khiết Vy nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chị họ tốt của tôi à, từ trước đến giờ chị chưa từng nổi giận với tôi đúng không? Dù sao thì thanh danh của Lâm Khiết Vy tôi đã vô cùng xấu rồi, cho dù có xấu hơn thì cũng đâu có sao chứ! Chị có tin hay không, tôi sẽ giống như bà điên làm hỏng gương mặt này của chị? Tôi cảnh cáo chị, về sau đừng xuất hiện trước mặt em trai trôi, còn nữa, nếu như lần này không cứu chữa được cho em trai tôi, trên đường xuống suối vàng, tôi nhất định sẽ kéo theo mấy cái đệm lưng nữa, không để em trai tôi phải ra đi một mình, chúng ta, ai cũng đừng hòng sống tốt!"

Lâm Thúy Lan vừa đau vừa hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa, lúc này cô ta không giả bộ nữa mà thật sự đau.

Lúc này Lâm Phi Diệp cáo mượn oai hùm, nói.

“Lâm Khiết Vy, chị cứ chờ đó cho tôi, ông nội sẽ không bỏ qua cho chị "Biến!" Lâm Khiết Vy đằng đằng sát khí hét to một tiếng, khiến cho toàn đâu!"

bộ hành lang đều rung chuyển, người Lâm Phi Diệp run lên, chật vật đỡ lấy Lâm Thúy Lan, vội vàng rời khỏi nơi này. Đây đâu phải là con thỏ trắng Lâm Khiết Vy vẫn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, nhưng trong nháy mắt con thỏ cũng không thể biến thành sói như thế chứ, thật đúng là dọa người, thật đúng là dọa người.

Đám người trong bệnh viện đang hóng drama lập tức bắt đầu đồn thổi.

Cái gì mà người chị họ yếu đuối Lâm Thúy Lan có lòng tốt lại bị xem là kẻ lòng lang dạ sói.

Cái gì mà kẻ ăn cháo đá bát Lâm Khiết Vy đánh Lâm Thúy Lan...

Cái gì mà Lâm Khiết Vy ghen ghét chị họ, chơi xấu, ném đá giấu tay với chị họ của mình.

Chỉ trong một thời gian ngắn, việc tranh đấu của chị em nhà họ Lâm đã trở thành một chủ đề hot trong bệnh viện, thậm chí tin tức về chị em nhà họ Lâm cãi nhau cũng trở nên xôn xao, danh tiếng có tài, lương thiện, trung thực, biết chú ý đến đại cục của Lâm Thúy Lan ngày càng được vang xa, đồng thời thanh danh của Lâm Khiết Vy ngày càng trở nên xấu hơn, cái gì mà phóng túng, ăn cháo đá bát, tố chất kém, kẻ vô dụng của gia tộc gì đó, đủ loại tin đồn, tất cả đều là những đánh giá đổi trắng thay đen của mọi người với Lâm Khiết Vy, tổng kết lại một câu, tất cả mọi người đều nói, hừ, cô ta ấy hả, ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt thì còn có cái quái gì chứ.

"Chúng ta chính là xinh đẹp như vậy, sao nào? Chỉ dựa vào một điểm này thôi, ai cũng không hơn được, có thể ăn sạch thế giới! Cứ để bọn họ ghen ty đi!" Nhận được tin tức, Hứa Tịnh vội vã chạy đến, an ủi Lâm Khiết Vy.

Lúc này đây, Lâm Khiết Vy biến thành một con thỏ trắng nhỏ yếu ớt bất lực, co rúm trên ghế dài, dáng vẻ như đi lạc thường, vô cùng đáng thương. Cô tựa đầu vào ngực Hứa Tịnh, nức nở mấy tiếng, sau đó nhỏ giọng lẩm bầm.

"Hứa Tịnh, tớ rất sợ hãi, tớ thật sự sợ Liên Hoài không thể mở mắt ra được nữa, tớ sợ mình sẽ không còn được nghe thằng bé gọi mình là chị, sợ không còn nhìn thấy dáng vẻ cười đùa của thằng bé nữa, nếu như thật sự không may... Sau này, làm sao mà tớ sống tiếp được đây?"

Vành mắt của Hứa Tịnh cũng đỏ lên, cô ấy nhẹ nhàng vỗ tóc của Lâm Khiết Vy, giống như là đối xử với một đứa bé.

"Chúng ta cùng nhau cầu nguyện cho Liên Hoài, tớ tin thằng bé sẽ khổ tận cam lai, dáng dấp thằng bé đẹp trai như thế, còn chưa cưới vợ, chắc chắn ông trời sẽ không nỡ đưa thằng bé đi đâu, chúng ta cùng nhau cầu nguyện nhé."

Hai cô gái cùng nhau nghiêm túc nhắm mắt lại, cầu nguyện.

Đến tận bảy giờ tối, cánh cửa phòng cấp cứu kia mới mở ra.

Lâm Khiết Vy lo lắng đứng bật dậy, bởi vì đứng dậy quá nhanh, đầu hơi choáng váng, cả người lào đảo.

Hạ Dịch Sâm nhanh chân đi đến đỡ Lâm Khiết Vy.

"Khiết Vy, em đừng lo lắng." Trên mặt Hạ Dịch Sâm tràn ngập mỏi mệt, trong mắt đều là tơ máu, nhưng vẫn có tính nhẫn nại dịu dàng khuyên Lâm Khiết Vy, trong mắt đầu là ấm áp.

"Đàn anh Sâm, em trai của em..."

Giọng nói của Lâm Khiết Vy mang theo run rẩy, gần như không dám nói câu tiếp theo

"Đã cứu được Liên Hoài rồi."

Lâm Khiết Vy thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt, nước mắt cô tuôn rơi, cô nắm lấy tay Hạ Dịch Sâm, lặng lẽ lắc, dùng động tác nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào nói.

"Cảm ơn, cảm ơn đàn anh Sâm, cảm ơn anh." Sau khi nói xong, cô củi người thật sâu với Hạ Dịch Sâm. Hạ Dịch Sâm giật mình, vội vàng ngăn cô lại, vì không muốn để cô lại tiếp tục cúi đầu, anh ta đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về cô, sợ cô không vui, lại lập tức buông cô ra.

“Khiết Vy, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo như thế, anh hứa với em, chỉ cần còn một tia hy vọng, anh sẽ dốc hết sức mình cứu chữa, em nhất định phải tin tưởng anh đó."

Lâm Khiết Vy rưng rưng gật đầu.

"Dạ, em tin đàn anh, lần này nếu như không có anh, có lẽ Liên Hoài..."

Tuy trước mắt Hạ Dịch Sâm chỉ là phó chủ nhiệm, đó là do anh ta vừa mới đến bệnh viện, ai cũng biết lúc Hạ Dịch Sâm còn học ở nước ngoài, anh ta đi theo những chuyên gia tim mạch hàng đầu thế giới, hơn nữa anh ta biểu hiện rất ưu tú, ở nước ngoài có chút danh tiếng, rất nhiều lần làm bác sĩ mổ chính, hai lần đạt được giải thưởng lớn, nhiều lần được bầu là bác sĩ toàn cầu.