YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 75: Có chỗ dựa bảo vệ cô



Gương mặt đầy nếp nhăn của y tá trưởng cố nở nụ cười nhìn rất khó coi, nói với người đàn ông trẻ tuổi: "Ai da cậu nhóc, ngại quá, trình độ của y tá thực tập này của chúng tôi không được tốt lắm, tôi sẽ đổi người có kinh nghiệm cho cậu."

Hứa Tịnh nghe tin tới đây, tay chân lanh lẹ đi qua, nắm lấy cánh tay của người đàn ông dùng lực vỗ một lát, lúc người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, vèo một tiếng châm kim, chỉ mấy giây là xong. Người đàn ông cảm động vì được cứu, nâng mắt nhìn y tá này định nói cảm ơn, hơi nâng mắt thì thấy một gương mặt to, sợ tới mức run lẩy bẩy, lại nhìn Lâm Khiết Vy đang đứng nghe mắng, nhất thời cảm thấy giá trị nhan sắc quan trọng hơn, anh ta thà bị đâm mấy kim, cũng muốn y tá xinh đẹp kia ở bên cạnh.

Đi ra khỏi phòng bệnh, y tá trưởng lớn tiếng răn dạy Lâm Khiết Vy ở hành lang, tất cả các y tá còn lại đều lộ ra biểu cảm xem náo nhiệt.

Lâm Khiết Vy ngoại trừ xinh đẹp, thì không còn gì khác. Hứa Tịnh muốn bảo vệ Lâm Khiết Vy vài lần, đều bị Lâm Khiết Vy dùng

ánh mắt ngăn lại, Y tá trưởng thuộc loại có tính cách mạnh mẽ, bạn không cho bà ta nói xong, bà ta sẽ không vui. Để bà ta nói xong, bà ta cũng thuận khí, chuyện này mới tính là cho qua.

"Lâm Khiết Vy, cô như vậy có thể tốt nghiệp bình thường sao? Chuyện gì cũng không làm được, làm chuyện gì cũng hỏng, cô nói xem tháng này cô bị trách mắng bao nhiêu lần rồi? Thực hành không qua cửa, vậy thì tự mình để trong lòng xem, âm thầm luyện tập nhiều vào, mỗi ngày cô dùng chân gà luyện tiêm, tôi không tin cô sẽ tệ như thế! Không ưu tú còn chưa tính, vì sao không biết chăm chỉ? Cô cho rằng ỷ vào mình xinh đẹp, thì có thể đi đường tắt? Có thể không làm mà hưởng sao?"

Lâm Khiết Vy cúi thấp đầu, không nói một lời, bộ dạng giống như nghiêm túc nghe giáo huấn.

Một bóng mờ cao to che tới, sau đó liền nghe thấy một giọng nói bất ngờ truyền tới.

"Y tá trưởng cần gì phải giáo huấn một y tá như vậy? Cho dù muốn giáo huấn, có thể giáo huấn riêng trong một căn phòng, nói trước mặt mọi người như vậy, người không biết còn tưởng y tá trưởng có thù với y tá này, mượn cơ hội trả thù."

Y tá trưởng đang nổi nóng, không quay đầu lại lớn tiếng nói: "Cậu là ai mà xen vào việc của người khác?"

Rồng xong, bà ta xoay người nhìn, thì lập tức há to miệng.

Phó viện trưởng Long quản lý nghiệp vụ, còn có một đám lãnh đạo trong bệnh viện đều đến đây, vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc cao quý, người đàn ông kia có đôi mắt đào hoa, lúc tức giận cũng là bộ dạng hơi mỉm cười, chẳng qua khóe môi chỉ nhếch một bên, vừa nhìn là biết người không dễ chọc.

"Phó, phó viện trưởng Long..."

Phó viện trưởng Long cũng là bố của Kim Ngọc, tức giận trừng y tá trưởng một cái, gầm nhẹ nói: "Vừa rồi bà nói chuyện với ai thế? Còn ra thể thống gì nữa! Vị này là tổng giám đốc Mạc của tập đoàn Mạc Thiên, tới bệnh viện chúng ta thị sát, nhanh xin lỗi tổng giám đốc Mạc đi!"

Tập đoàn Mạc Thiên là một tập đoàn khổng lồ, gồm rất nhiều công ty nhỏ, nhưng mà cấp cao họ Mạc ở tập đoàn Mạc Thiên thuộc về dòng chính, là người không thể trêu chọc vào.

Bệnh viện Nhân Ái là một phần của tập đoàn Mạc Thiên, thuộc loại nghiệp vụ độc lập, thuộc đơn vị hành chính, tiền lương của nhân viên trên dưới bệnh viện đều dựa vào tập đoàn Mạc Thiên phát, bởi vì cây đại thụ tập đoàn Mạc Thiên này, cho nên đãi ngộ cao hơn bệnh viện khác gấp bội lần! Nếu đắc tội tổng giám đốc Mạc này, có khả năng y tá trưởng khỏi đi làm nữa, cũng xong đời rồi.

Y tá trưởng sợ tới mức toàn thân run rẩy, liên tục cúi đầu nhận sai: “Tổng giám đốc Mạc, thực xin lỗi, vừa rồi tôi đã mạo phạm, mong cậu tha thứ cho tôi."

Hôm nay người tới là Mạc Lâm Dương.

Mạc Lâm Dương nhìn thoáng qua Lâm Khiết Vy bên cạnh với vẻ đầy hứng thú trước, sau đó tầm mắt mới nhìn về phía y tá trường, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu hơi khiếp người: "Làm y tá trưởng thì khá lắm sao, bà cho rằng vừa rồi tôi là ai đó đúng không?"

Y tá trưởng cảm thấy tầm mắt trên đỉnh đầu mình rất có sát khí, như nặng ngàn cân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngập ngừng nói: "Cậu nói đúng, vừa rồi tôi hơi quá phận, tôi sai rồi."

Mạc Lâm Dương tiến về trước mấy bước, đi tới trước mặt Lâm Khiết Vy, đột nhiên vươn tay phải ra, nói: "Xin chào, tôi tên là Mạc Lâm Dương."

Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng, người này đột nhiên làm gì thế, đúng là kỳ lạ. Cô quên bắt tay, nhỏ giọng nói: "Chào tổng giám đốc Mạc."

Phó viện trưởng Long đã âm thầm ra hiệu bằng mắt với Lâm Khiết Vy, ám chỉ cô nhanh vươn tay bắt tay với lãnh đạo lớn, nhưng Lâm Khiết Vy không liếc mắt nhìn ông ta một cái, cũng không tiếp nhận tín hiệu của ông ta. Mạc Lâm Dương cũng không bất ngờ, nhíu mày rút tay về, không hề xấu hổ, lửng thẳng tắp hơi cúi thấp một chút, nhìn chằm chằm cô nghiêm túc nói:

"Phải học phản kích, đừng luôn nhân nhượng. Tôi không muốn nhìn thấy cô bị bắt nạt."

Hửm? Sao cô không nghe hiểu lời anh ta nói? Lâm Khiết Vy chớp mắt, có chút ngần người.

Cô chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp người tên Mạc Lâm Dương này, vì sao anh ta lại nói như vậy, giống như bọn họ quen biết đã lâu, còn nói mơ hồ không rõ như thế, khiến người ta mờ mịt.

Mạc Lâm Dương mỉm cười với Lâm Khiết Vy đang ngần người, xoay người rời đi.

Phó viện trưởng Long liếc Lâm Khiết Vy một cái, vội vàng theo lãnh đạo rời đi.

Lãnh đạo thị sát giống như gió lốc, nói đi là đi.

Y tá trưởng âm thầm cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng không bị đuổi việc, oán hận nhìn Lâm Khiết Vy một cái, không nói câu nào, trực tiếp đi tới văn phòng.

Còn có gì để nói, rất rõ ràng, Lâm Khiết Vy người ta tìm được người đàn ông có bối cảnh lớn làm chỗ dựa, ai cũng không thể trêu vào.

Dòng chính của tập đoàn Mạc Thiên, cả thành phố ước gì có thể bám lấy.

Mạc Lâm Dương là em họ của Mạc Lâm Kiêu người nắm giữ tập đoàn Mạc

Thiên, nói không xuôi tai, nếu Mạc Lâm Kiêu đột nhiên gặp bất hạnh, như vậy người thừa kế danh chính ngôn thuận kế tiếp sẽ là Mạc Lâm Dương! Bởi vì anh ta và Mạc Lâm Kiêu có cùng ông nội, địa vị thừa kế tập đoàn Mạc Thiên, trên cơ bản là ngang hàng. Đám y tá vừa rồi xem náo nhiệt đều nhượng bộ lui binh, trong lòng người nào cũng hiểu rõ, Lâm Khiết Vy có Mạc Lâm Dương làm chỗ dựa, người nào trêu chọc cô người đó gặp xui xẻo.

Hứa Tịnh nhỏ giọng hỏi: “Anh ta là ai thế? Sao lại che chở cậu như vậy?"

Lâm Khiết Vy cau mày lắc đầu, nói: "Không biết, một người thật khó hiểu."

Lâm Khiết Vy xin phép y tá trưởng, y tá trưởng không nói câu nào đã đồng ý.

Lâm Khiết Vy chuẩn bị đi học, tìm hiệu trưởng đàm phán. Mới ra khỏi bệnh viện, đã đụng phải Lâm Thúy Lan và Lâm Phi Diệp, cùng với Kim Ngọc. Ba người phụ nữ này, đều là người Lâm Khiết Vy không muốn gặp, cô làm như không thấy, cúi thấp đầu đi qua bọn họ.

Nhưng Lâm Thúy Lan gọi cô lại.

"Khiết Vy!" Lâm Khiết Vy vẫn làm bộ như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi, nhưng Lâm Phi Diệp chạy chậm tới, kéo lấy cánh tay cô.

"Này, tôi nói này Lâm Khiết Vy, sao chị lại như vậy, chị họ gọi chị, chị làm gì mà giả vờ không nghe thấy." Lâm Khiết Vy hất tay ra, tránh khỏi Lâm Phi Diệp, lạnh lùng nói: "Có việc gi?"