YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 80: Chỗ nào nhớ tôi



Bản lĩnh dỗ người của cô không tệ, lúc muốn lấy lòng người nào đó, luôn khiến người ta không thể chán ghét cô.

Giống như lúc này, rõ ràng là anh thầm nói với chính mình, cô là cơ sở ngầm, là người của Mạc Lâm Dương, anh không thể cho cô vẻ mặt hòa nhã. Nhưng mà nhìn cô dụng tâm lấy lòng mình, bộ dạng cần thận dè dặt, còn có gương mặt vui mừng kia, khiến anh luôn không thể lạnh lùng với cô.

Lâm Khiết Vy dụng tâm sắp xếp quần áo, nâng mặt nhìn Mạc Lâm Kiêu, hỏi: “Còn có thứ khác muốn cất vào hay không?" Trên gương mặt là nụ cười nhiệt tình giống như nhân viên phục vụ, rõ ràng là bắt đầu nịnh bợ, công thức hóa.

Mạc Lâm Kiêu vốn đang cúi đầu nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng dời mắt đi: “Đã không còn."

"Vậy thì khóa vali lại nhé!" Lâm Khiết Vy giống như nhân viên phục vụ làm việc cần thận, đóng vali hành lý, còn kéo khóa lại giúp. Đột nhiên nhớ tới lễ vật mình mua, khẩn trương, không nói gì, vội vàng nhét vào trong tay Mạc Lâm Kiêu, nói: “Anh Kiêu, đây là hoa quả dầm tôi mua cho anh, mát rượi giải khát, còn bổ sung vitamin, mùi vị không tệ đâu."

Mạc Lâm Kiêu không để ý hơi nhíu mày, nhìn hộp hoa quả dầm trong hộp plastic mỏng, vừa nhìn là biết giá rẻ, còn hoa quả ở bên trong, nhìn cũng không được tốt lắm. Đây là đồ rẻ tiền bán ở quán hoa quả ven đường.

Từ lúc anh sinh ra đến giờ, chưa bao giờ nếm thử đồ ăn... Nát bét như

Nghĩ một giây đồng hồ, muốn đi thẳng ra ngoài. vậy! Nhưng liếc thấy đôi mắt tràn ngập chờ mong của Lâm Khiết Vy ở bên cạnh, anh cố gắng nhịn xuống.

Thôi, cho dù vứt bỏ, cũng nên vứt chỗ cô không nhìn thấy.

Mạc Lâm Kiêu cầm trong tay, không nói cảm ơn, cũng không hé răng, cho dù là nhận. Nâng đồng hồ lên nhìn một lát, đã không còn nhiều thời gian nữa, anh

chuẩn bị xách hành lý ra cửa, Lâm Khiết Vy giỏi nhìn mặt mà nói chuyện nhất, lập tức giành xách vali đặt lên đất trước, kéo vali đi nói: "Để tôi để tôi! Anh Kiêu, anh muốn đi công tác à? Đi, để tôi tiễn anh xuống lầu, chúng ta cùng di."

Mạc Lâm Kiêu không nói gì, chậm rãi nâng bước đi ra khỏi văn phòng.

Ánh mắt không nhịn được đánh giá Lâm Khiết Vy.

Cô đúng là người phụ nữ khiến người ta nhìn không hiểu. Rõ ràng là bộ dạng xinh đẹp lóa mắt, nhưng cô lại luôn không để ý, chưa bao giờ nũng nịu, nhõng nhẽo làm nũng, có vẻ như cô coi mình là người trung tính, ví dụ như bây giờ, rõ ràng cô là một người giúp việc.

Hai người một cao một thấp rời khỏi văn phòng, giống như phong cảnh khác nhau, tất cả nhân viên trong khu làm việc đều sửng sốt nhìn, kịp phản ứng nhao nhao cúi đầu hành lễ.

Lâm Khiết Vy làm như không thấy ánh mắt của mọi người, giống như sắm vài người giúp việc nghiện, kéo vali đi chậm theo sau, khi tới chỗ thang máy chuyên dụng, cô giành ấn thang máy, thư ký nam vươn tay ra không thể rút về, ngượng ngùng.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Khiết Vy càng giống tay cản thang máy, mời Mạc Lâm Kiêu vào trước. ân viên phục vụ, vươn

Đương nhiên Mạc Lâm Kiêu kiêu ngạo sẽ không thân sĩ với cô, không coi ai ra gì bước vào, gương mặt tuấn tú lạnh lùng.

Thang máy vững vàng đóng lại, bên trong chỉ còn hai bọn họ.

Mạc Lâm Kiêu phá vỡ yên tĩnh: "Cô không đến bệnh viện làm, chạy tới đây làm gì?"

"Hôm nay tôi đi học, truyền đạt yêu cầu tư liệu về quyền góp xây dựng tòa nhà cho hiệu trưởng, tiện đường nên tới đây báo cáo tiến triển công việc với anh, không ngờ anh lại muốn ra cửa."

"Từ đại học y đến đây, căn bản không tiện đường."

Lâm Khiết Vy nghẹn lời, cười gượng nói cho qua: “Khụ khụ, không phải là tôi nhớ anh, nên đến thăm anh sao."

Còn tặng hoa quả dầm nữa!

"Nhớ chỗ nào?" Bỗng nhiên Mạc Lâm Kiêu hỏi một câu.

Hả? Lâm Khiết Vy bị hỏi hơi choáng váng. Đồng chí, câu nói vừa rồi của cô không khác gì ý "buổi sáng hôm nay không tệ", không thể nghiêm túc lắng nghe. Anh đúng là một kẻ có thể nói chuyện trên trời.

Cô lén nhìn anh, thì phát hiện anh vẫn luôn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn mình, khi tầm mắt giao nhau với anh, gần như là cơ thể cô hơi run lên. Biểu cảm của người này rõ ràng là đang đợi cô trả lời.

Lâm Khiết Vy há miệng thở dốc, vậy mà không biết nên trả lời anh như thế nào.

Mạc Lâm Kiêu híp mắt, giọng nói trầm thấp: "Không phải nói nhớ tôi sao? Là nhớ trong lòng, hay là nhớ ngoài miệng, hay là... Cơ thể nhớ?"

Quả nhiên gương mặt trắng nõn của Lâm Khiết Vy dần trở nên ửng hồng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng, giống như phấn ngọc trong suốt.

Như vậy bảo cô trả lời thế nào đây?

Một cánh tay của anh chống lên mép vách tường bên cạnh cô, hơi cúi đầu, phả hơi nóng: "Nói đi."

Lâm Khiết Vy đành phải thành thật thừa nhận: “Là ngoài miệng..." Nói một chút mà thôi.

Mấy chữ phía sau còn chưa kịp nói xong, anh đã nhanh chóng ra tay, nâng cằm của cô lên, ép cô nâng mặt nhìn thằng anh.

Anh cười quỷ dị, lẩm bẩm: “À... Là nơi này nhớ à... Là ông chủ bao nuôi của cô, tôi không thể vắng vẻ cô được, được, tôi thỏa mãn cô. Nhắm mắt lại."

Đang yên đang lành nhắm mắt làm gì! Lâm Khiết Vy còn đang châm chọc trong lòng, thì phát hiện tình huống không đúng, gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên tới gần!

À... Không!

Một giây sau, môi của anh đã dán lên mặt cô.

Lâm Khiết Vy trợn tròn mắt, bộ dạng vô cùng hoảng sợ, chớp lông mi, anh hơi nghiêng mặt điều chỉnh phương hướng, không để cô chống cự, cường thế hung mãnh.

Đại não của Lâm Khiết Vy ong ong, trước mắt trở nên hư vô. Chỉ cảm thấy trận địa thất thủ, trạng thái của anh rất mạnh gần như thiêu đốt linh hồn cô.

Leng keng! Thang máy dừng ở tầng một, cửa thang máy chậm rãi mở ra, hai người ở bên trong vẫn dính lấy nhau.

Không chỉ khiến nhân viên quầy lễ tân nhìn về phía này kinh hãi, còn khiến Trần Kiệt đang đợi ở cửa thang máy giật mình.

Trần Kiệt sợ tới mức run rẩy.

Mẹ nó! Đúng là cảnh thiếu nhi không nên xem!

Đồng thời anh Kiêu chưa bao giờ gần nữ sắc của bọn họ, lại bị người phụ nữ xấu xa chết tiệt này làm bần rồi.

Lúc này bàn tay của Lâm Khiết Vy vẫn luôn đẩy Mạc Lâm Kiêu ra, chẳng qua không có tác dụng gì.

Mạc Lâm Kiêu chậm rãi buông cô ra, đôi môi mỏng của anh giống như càng thêm diễm lệ, ngay cả đôi mắt cũng trở nên mị hoặc hơn, thần thái cả người rất giống yêu tinh uống say.

Mạc Lâm Kiêu dịu dàng liếc Lâm Khiết Vy một cái, lúc này gương mặt cô nhóc kia đỏ bừng, bộ dạng ngây ngốc. Trong lòng anh mềm nhũn, bước ra ngoài, tâm trạng không thể nói rõ.

Trần Kiệt ngơ ngác nhìn hai người, tránh ra một chút, tức giận tới mức lắp bắp: “Anh Kiêu anh... Sao cô ta... Ai da..." Anh Kiêu chậm trễ thời gian khởi hành bay, vậy mà vì người đàn bà xấu xa Lâm Khiết Vy kia sao? Ôi trời ạ, anh ta sắp không chịu được, sắp tức chết rồi. Người phụ nữ kia có gì tốt, vậy mà anh còn... Hôn cô!

Tôi chỉ muốn hỏi, anh Kiêu lạnh lùng kiêu ngạo xa cách ban đầu đâu rồi, có thể lấy ra không? Mạc Lâm Kiêu đi được ba bước thì dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ còn đang phẫn nộ ảo não trong thang máy, giọng điệu ghét bỏ nói:

"Xách hành lý đi! Ngây ngốc cái gì? Đừng ở đó mà tận hưởng dư vị nữa,

nhanh đi tới đây!"