Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 140



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 140: Anh nấu cơm? Có ăn được không?

 

Nhìn thấy hai vợ chồng trẻ ngày càng hòa hợp, bà cũng an tâm hơn rồi.

Rốt cuộc những ngày sau đó, Diệp Tĩnh Gia đều gắp đồ ăn cho mọi người, mẹ Hoắc cười vui vẻ nhìn Diệp Tĩnh Gia, thật sự cảm thấy rất cao hứng.

Tô Thanh Anh trong khoảng thời gian luôn gặp trắc trở khi tìm kiếm Hoắc Minh Dương, trong lòng thật sự là không thoải mái.

Nhanh chóng tìm Lữ Hoàng Tâm nói chuyện phiếm, cô muốn xem có phải có chuyện gì rồi.

“Chị Thanh Anh làm sao vậy?” Lữ Hoàng ‘Tâm nhanh chóng đến bàn ngồi xuống, nhìn chăm chăm Tô Thanh Anh, hôm nay rất lạ, ngày thường chị Thanh Anh sẽ không gọi cô.

Cô không phải nhân vật của công chúng, không thể ra mặt sao? “Hoàng Tâm, chị muốn hỏi em một chuyện.” Cô dạo này thấy bất an, không biết Hoắc Minh Dương cùng Diệp Tĩnh Gia thế nào, nghĩ đến đây lòng cô có chút tự tin, không có khả năng, Hoắc Minh Dương tuyệt đối không phải người như vậy.

“Chuyện gì.” Cô ta cùng chị Thanh Anh có gì không thể nói, thấy bộ dáng khó xử của cô, Lữ Hoàng Tâm cũng sốt ruột.

“Là thế này, gần đây chị luôn gọi cho Hoắc Minh Dương, nhưng anh ta không nghe máy.” Chuyện này làm Tô Thanh Anh sốt ruột, phải biết rằng trước kia Hoắc Minh Dương sẽ không bao giờ như vậy.

“Sao lại như thế, không thể, anh ấy vì chị nên chân mới…” A, nói xong Lữ Hoàng Tâm phản xạ nhanh dùng đôi tay gắt gao đem miệng che lại, cô sao lại nói chuyện không nên nói.

“Em nói cái gì?” Bỗng nhiên nghe được điều gì đó, cô nóng lòng muốn biết: “Vì cài gì?” “Còn có thể vì cái gì.” Nếu nói lỡ miệng, thi trực tiếp nói cho chị ấy vậy: “Ngày đó sau khi đưa chị đi, anh Minh Dương dầm mưa to, trở về liền bắt đầu sốt cao không hạ, vẫn luôn sinh bệnh, ngoài chị còn là ai, anh ấy bị xe rồi hôn mê bất tỉnh.” Cô ta nói xong trong lòng đầy căm phẫn, rõ ràng anh Minh Dương rất tốt, kết quả chị Thanh Anh vẫn là không thích anh ấy: “Chị đối với anh Minh Dương rất không công bằng.” Nói thật, nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ chị Thanh Anh luôn tàn nhãn như vậy, chỉ là không có nói ra, dù sao cũng do anh Minh Dương chính mình lựa chọn, chỉ là hiện tại chị Thanh Anh lại quay về.

Cô cũng không ngăn cản được, vả lại chị Thanh Anh so với Diệp Tĩnh Gia tốt hơn rất nhiều.

Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy đầu nóng lên, cô không biết nên làm như thế nào mới có thể làm Hoắc Minh Dương tha thứ cho cô.

Trách không được hiện tại anh thay đổi thái độ với cô, thì ra có chuyện đằng sau như vậy.

Hiện tại không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương thì biết, trong lòng anh rất không cam lòng cùng khó chịu.

“Chị..” Cô thiếu chút nữa khóc to: “Sao em không nói sớm với chị.” “Anh Minh Dương không cho nói, chị lựa chọn đi lưu diễn, có thể mặc kệ anh ấy, anh ấy sẽ không ngăn cản tương lai cùng ước mơ của chị.” Cô nói xong thấy Hoắc Minh Dương không nên làm vật, chị Thanh Anh cũng không biết chuyện này.

“Đều là chị không tốt.” Tô Thanh Anh nói xong, nắm chặt bao tay: “Chị tính tiền, đi trước một chúng, chúng ta hôm nào lại hẹn nhau, hiện tại chị có việc.” Tô Thanh Anh chưa nói, cô cũng biết chị Thanh Anh muốn nói gì, vội vàng gật đầu, đây là chuyện tốt, cô cũng không giữ chị Thanh Anh lại.

Nhìn bộ dáng Lữ Hoàng Tâm, cô yên tâm rời đi, ai cũng không thể ngăn cản được cô thích Hoắc Minh Dương, dù là nguyên nhân.

“Chị Thanh Anh, chị đừng nói lời làm anh Minh Dương tổn thương.” Cô dặn dò một chút, chỉ cần anh Minh Dương và chị Thanh Anh ở bên nhau, cô đã thỏa mãn rồi.

“Được, chị sẽ không vậy, sao có thể làm anh ấy lo lắng.” Tô Thanh Anh nói xong, bản thân cũng không quá tin tưởng, Hoắc Minh Dương có thể tha thứ cô hay không, hiện tại trong lòng cô vẫn chưa rõ.

Điện thoại Hoắc Minh Dương không gọi được, trực tiếp đến nhà Hoắc Minh Dương Thời gian này cô tính toán mẹ Hoắc sẽ không ở nhà.

“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai nào?” Hầu gái lễ phép mời Tô Thanh Anh vào phòng khách.

Khiến cho anh trai trở thành cái gì, nói đi là đi, muốn liền về tìm? “Anh đủ rồi, tôi không có ý khác, cậu không cần nhằm vào tôi.” Cô nhìn bộ dáng Hoắc Minh Vũ này cười cợt, cảm thấy chói mắt, không nghĩ Hoắc Minh Dương sao lại có đứa em trai như vậy.

“Anh trai tôi cũng chưa về ngay, cô không cần làm bộ làm tịch, vừa rồi còn chĩa vào tôi, quay đầu lại hô biến bộ dáng thành thật.” Bộ dáng Tô Thanh Anh, anh ta nhìn thấy đều ghê tởm, không biết điểm nào tốt mà Hoắc Minh Dương lại say mê.

“Cậu có ý gì, không phải tôi nói rồi sao, sao cứ phải nhằm vào tôi?” Tô Thanh Anh nói chuyện, nghĩ cùng lắm thì xé rách mặc với Hoắc Minh Vũ.

“U, bản tính lộ rồi, bộ dáng này cũng đừng để anh trai tôi thấy.” Anh ta nhìn Tô Thanh Anh thì thấy khó chịu, thấy bộ dạng tức giận của cô ta, thì anh càng vui vẻ.

“Cậu… Bộ dáng gì, tôi không tốt chỗ nào chứ, đối vanh trai cậu và cả cậu tôi không thẹn với lương tâm.” Cô hung hăng nói, sau đó ngồi mạnh trên sô pha, Hoắc Minh Vũ làm cô tức chết.

“Cô tiếp tục ngụy trang đi, anh trai tôi về rồi” Nói xong theo Hoắc Minh Vũ tầm mắt, liền nhìn đến Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc Minh Dương tới cửa.

“Cậu…” Hoắc Minh Vũ đắc ý cùng Tô Thanh Anh làm cái mặt quỷ, cái gì anh cũng không biết, là anh trai tự đến: “Minh Dương, anh nghe em giải thích…

“Không cần, sao cô lại tới đây.” Nhìn thấy Tô Thanh Anh cùng bình thường qua điện thoại hắn hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng là đưa lưng về phía nàng, nhưng là đều có thể cảm giác không giống nhau.

Diệp Tĩnh Gia cũng là nhìn vị khách không mời mà đến, không biết nên nói cái gì mới tốt, xấu hổ nói một tiếng: “Tôi đi nấu cơm.

Hoắc Minh Dương không có giữ lại, Diệp Tĩnh Gia đi nấu cơm là chuyện của cô, không liên quan đến anh: “Em giúp chị.” Hoắc Minh Vũ buột miệng thốt ra.

Hoắc Minh Dương hồ nghỉ nhìn thoáng qua Hoắc Minh Vũ, nó sẽ nấu cơm sao? “Em nấu cơm, có thể ăn được sao?” Hoắc Minh Dương hoàn toàn không tin Hoắc Minh Vũ.

“Coi thường em.” Nói xong liền đi theo Diệp Tĩnh Gia xuống bếp.

Diệp Tĩnh Gia cố ý nhìn thoáng qua, Hoắc ˆ Minh Dương giống như không có không vui, vì thế vui sướng đi phòng bếp nấu cơm, thoát khỏi cảnh xấu hổ.

Hoắc Minh Dương nhìn bóng dáng Diệp Tĩnh Gia cùng Hoắc Minh Vũ, đôi mắt qua lại quét một vòng, không nói gì, dù sao cũng có Tô Thanh Anh ở chỗ này.

Diệp Tĩnh Gia quả thực không thể tin vào tai mình: “Sao có thể, Diệp Thiến Nhi không phải loại người như vậy.” Diệp Tĩnh Gia vì Diệp Thiến Nhi giải vây, theo hiểu biết của cô, Diệp Thiến Nhi không cái kia lá gan lớn như vậy.

Nhưng là loại chuyện này ai ác miệng đồn thổi cũng nên, đặc biệt là chuyện làm hại thanh danh người khác: “Ai nói cho cậu?” “Từ Thanh Lam, tối hôm qua em ở nhà cô ấy, sau đó cô ấy thuận miệng nói, em nhớ rõ.” Đây không phải việc nhỏ, chỉ cần là chuyện liên quan Diệp Tĩnh Gia, hắn nhiều ít đều sẽ chú ý một chút.

“Sao có thể…” Cô ngồi dưới đất.

Cô muốn gọi điện thoại hỏi một chút, lấy ra điện thoại đã bị Hoắc Minh Vũ ngăn lại: “Chị muốn làm gì?” “Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, em gái tôi có phải nhiễm HIV” Tin tức này đáng sợ này làm cho Diệp Tĩnh Gia suy sụp, cô không biết làm sao cả.

“Chị bị sao vậy, Diệp Bách Niên như thế nào, chị còn không biết sao, chị còn dám nói cho ông ta biết, ông ta tự đi tìm chất sao?” Nếu Diệp Bách Niên biết thì chẳng khác nào giết ông ta.

“Theo cậu tôi nên làm gì đây.” Diệp Tĩnh Gia nghe Hoắc Minh Vũ nói có lý, thế nhưng không biết nên làm như thế nào: “Hay là…

Này…

“Không sao cả, nếu họ chưa biết thì cũng không nên cho họ biết.” Đây không phải cái gì chuyện tốt, anh cũng không muốn Diệp Tĩnh Gia nói với bọn họ.

“Chị…” Suy nghĩ một chút, đúng là chuyện này không có gì đáng giá khoe, không nên nói cho bọn họ: “Được rồi, vậy tôi thử gọi thăm dò xem nhé.” Nói xong cô cũng không được nhiều, tóm lại để họ cứ thoải mái một chút cũng tốt, nếu nói cho bọn họ sự thật, với hoàn cảnh như nhà họ Diệp lúc này, đây là đả kích rất lớn.

“Nói về chuyện hiện tại đi, chị yên tâm để chồng ở cùng người phụ nữ khác như ở bên nhau như vậy sao?” Anh cố ý nói với Diệp Tĩnh Gia như vậy, muốn xem phản ứng của Diệp Tĩnh Gia, càng muốn biết, Diệp Tĩnh Gia có thật sự thích Hoắc Minh Dương .

“Anh ta thích là được.” Diệp Tĩnh Gia tỏ ra không sao cả, kỳ thật Hoắc Minh Dương với ai, thật sự không sao cả.

Cứ như Diệp Tĩnh Gia là một phụ nữ phóng khoáng, anh chưa từng thấy: “Đúng vậy, chị rất tốt.” Anh ta thuận miệng khen Diệp Tĩnh Gia một câu.

Chỉ là trong lòng rất đắng, chỉ có Diệp Tĩnh Gia tự mình cảm nhận: “Tôi khổ sở thì sao, anh ấy có biết cũng có gì khác sao.” Lời này như nói với bản thân mình.

Diệp Tĩnh Gia rất tốt, tâm tình như có gì đó khó chịu.

Cô hiểu rõ không nên để Hoắc Minh Dương cùng Tô Thanh Anh hai người đơn độc ở chung, nhưng cô không khắc chế được, nhìn thấy sẽ càng khó chịu.

Hoắc Minh Vũ đứng ở một bên nhìn Diệp Tĩnh Gia, dù sao cũng không có gì để làm, đi ra ngoài có thể trông coi Tô Thanh Anh.

Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia vội vàng đi nấu nước, không biết đang suy nghĩ gì.

Khi anh nghĩ Diệp Tĩnh Gia muốn nấu cơm, anh lại thấy cô làm gì đó khác thường.

Diệp Tĩnh Gia để ra hai chén nước trà, Hoắc Minh Vũ liền hỏi: “Chị làm gì vậy, sao lại phải mời trà người phụ nữ kia?”

— QUẢNG CÁO —