Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 157



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 157: Thế giới quan đổ nát, cô ta đột nhiên không biết làm sao

 

Đợi Lữ Hoàng Tâm đi rồi, Diệp Tĩnh Gia thở phào nhẹ nhõm, không biết mình nghĩ thế nào, không ngờ lại đắc tội cô bé Lữ Hoàng Tâm này.

Thật đáng yêu, chỉ tiếc là lại chơi cùng với Tô Thanh Anh, không biết học được điều xấu gì nữa.

“Alo?”  Lữ Hoàng Tâm mới vừa đi, Diệp Tĩnh Gia lại nhận được điện thoại của Lữ Hoàng Trung. Không biết sao lại trùng hợp như vậy, em gái mới vừa đi, anh trai đã điện thoại tới.

Khi anh ta chạy bộ, bảo vệ nói còn tưởng anh ta ra ngoài. Lúc này anh ta lại biết được tám phân là xe của mình bị Lữ Hoàng Tâm lái đi. Bây giờ anh ta muốn đi tìm Lữ Hoàng Tâm cũng không được. Thật không biết Lữ Hoàng Tâm đi đâu nữa. Anh ta gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia, không biết Lữ Hoàng Tâm có quấy rây cô không.

‘Sao vậy?” Sau khi Diệp Tĩnh Gia gặp Lữ Hoàng Tâm, tâm trạng dường như đã tốt hơn rất nhiều, giọng điệu khi nói chuyện cũng đã tốt hơn, Lữ Hoàng Trung cũng yên tâm.

“Em gái tôi không đi tìm cô chứ?” Anh ta hơi nghi ngờ hỏi. Dù sao cũng không thể nói chắc được về Lữ Hoàng Tâm, đặc biệt là càng nói không chắc cô ta có đột nhiên làm ra vài chuyện gì đó hay không.

“Không, sao thế? Anh không tìm được em gái anh à? Nếu không tôi tìm giúp anh nhé.’ Diệp Tĩnh Gia nhớ kỹ giao hẹn vừa rôi với Lữ Hoàng Tâm, vội vàng giả vờ ngớ ngẩn hoàn toàn không biết chuyện gì, không gặp Lữ Hoàng Tâm để lừa Lữ Hoàng Trung.

Lúc này Lữ Hoàng Trung mới nghĩ lại, biết mình có hơi sốt ruột trong chuyện này, anh ta không gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Tâm, lại gọi thẳng tới cho Diệp Tĩnh Gia.

Lại nói tiếp, điêu này có chút không khoa học, nhưng anh ta căn bản chưa từng cân nhắc, phản ứng đầu tiên là anh ta tôn trọng tâm tư của mình.

“Vậy tôi cúp máy trước đây. Tôi gọi cho Lữ Hoàng Tâm đã.

Hóa ra anh ta còn chưa gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Tâm, đã gọi luôn cho cô. Nhận ra điều này, không hiểu sao cô thấy hơi áp lực.

Vừa rôi Lữ Hoàng Tâm nói, cô còn nhận lời rất chắc chắn. Chính là cô chưa từng nghĩ tới suy nghĩ của Lữ Hoàng Trung. Có thể cô đã làm cho Lữ Hoàng Trung hiểu nhầm gì đó không? Chỉ là việc này, nói hay không đều vô nghĩa. Dù sao có một số việc vẫn không nói ra, hai bên đều là bạn tốt.

Bây giờ cô không có cách nào, cần Lữ Hoàng Trung giúp đỡ, bằng không muốn sống sót cũng khó.

Nghĩ tới đây, cô dường như không có đường lui, chỉ có thể thay đổi góc độ khác để suy nghĩ vấn đề, hoặc nghĩ tới vấn đề khác, không cần xoắn xuýt chuyện có thích hay không, bởi vì điêu này không nằm trong phạm vi cô xoắn xuýt.

Diệp Tĩnh Gia có hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của Diệp Thiến Nhi.

“Diệp Tĩnh Gia, sao chị lại bảo người dẫn tôi về? Tôi làm ở đây đang tốt mà?” “Cái gì?” Diệp Tĩnh Gia không hiểu Diệp Thiến Nhi nói gì, cũng không biết cô ta đang làm gì? “Chị đừng giả vờ nữa. Tôi làm gì ở nước Pháp, chị không biết sao?”

Người phụ nữ nhanh chóng cướp điện thoại và cúp máy, không cho Diệp Thiến Nhi nói nữa. Cô ta nói với Diệp Thiến Nhi: “Cô đừng kích thích cô ta, cô ta căn bản không biết chuyện của cô ở bên ngoài. Cô thành thật, nghe lời một chút không tốt sao?” Thật không biết người phụ nữ này rốt cuộc làm cái quỷ gì, cũng không biết Lữ Hoàng Trung tìm cô ta làm gì, tiếng người còn nghe không hiểu, còn là kẻ chỉ ở nước Pháp mấy tháng lại không biết nói quốc ngữ.

“Tôi làm gì không thành thật chứ? Tôi kiếm tiền của tôi, sống cuộc sống của tôi, sao lại muốn quản tôi chứ?” Diệp Thiến Nhi căn bản không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết mình có tiền, có tiền là không sai.

Người phụ nữ kia thật không biết Lữ Hoàng Trung làm sao có thể quen biết với loại phụ nữ này. Bất kể trên phương diện nào, đều không có gì đáng để người ta đặc biệt yêu thích cả.

“Với đức tính này của cô, tôi thật không biết tại sao anh ấy lại bảo tôi tìm cô nữa” Cô nói xong còn châm chọc cười nhạo Diệp Thiến Nhi.

“Với dáng vẻ này của cô căn bản lại kém hơn tôi, anh ấy tìm cô làm gì thế? Sẽ không phải là thích cô chứ?” Điều này làm cô lại muốn nghỉ ngờ ánh mắt của Lữ Hoàng Trung. Cô gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung, hoàn toàn chẳng quan tâm tới Diệp Thiến Nhi, dù sao cũng hai người chịu trách nhiệm trông coi cô ta, cô ta chẳng thể chạy thoát được.

“Tôi đã dẫn người về, vừa rồi cô ta còn gọi điện thoại cho chị của cô ta, thái độ với chị cô ta rất không tốt. Anh lại thích loại nữ sinh này à?” Rõ ràng là cô đang tò mò về ánh mắt của anh ta, nhưng mỗi người đều có sở thích lạ, đặc biệt càng là đàn ông ưu tú lại càng dễ nhìn nhầm.

“Được rồi, cô tạm thời chăm sóc cô giúp tôi, tôi có thời gian sẽ tới tìm cô ta nói chuyện. Bây giờ tôi còn phải tìm em gái tôi đã” Lữ Hoàng Trung nói xong lại cúp máy. Lữ Hoàng Tâm là công chúa nhỏ nhà bọn họ, tất nhiên không ai dám chọc, cũng không thể lạc được. Nhưng anh không biết cô ta đi đâu, vẫn rất lo lắng.

“Được. Cô mới nói một từ, điện thoại đã cúp rồi.

Tốc độ này đúng là sét đánh không kịp bưng tai.

“Cúp nhanh vậy? Cô rốt cuộc có thân phận gì nhỉ? Thật không biết mỗi ngày anh ta đều nghĩ những gì nữa.” Người phụ nữ hơi tò mò nhìn Diệp Thiến Nhi, trông cũng chẳng ra gì, không có điểm nào đặc biệt cả, nhìn còn tâm thường như vậy, cô kết luận Lữ Hoàng Trung tuyệt đối không thể thích loại người này được.

Vì vậy cô cũng yên lòng, dẫn theo cô ta đi ăn cơm, còn có hai người nữa.

Đây tuyệt đối là đãi ngộ Vip siêu cấp, ông chủ nhà hàng cũng phải nhìn tới ngây người. “Cô chủ, cô đây là…” “Đây là, đây là cái gì chứ? Nhanh Cô nói xong liền chờ thức ăn được đưa lên bàn. Cô nhìn Diệp Thiến Nhị, người này xem như thoát khỏi biển khổ, thế mà còn không nỡ rời đi.

Đúng là uổng công mình tốn nhiều sức lực, cứu cô ta ra: “Ăn nhiều một chút đi. Tôi thật vất vả mới cứu được cô ta, nếu cô bị đối, tôi chắc hẳn sẽ bị ăn mắng mất.” Lữ Hoàng Tâm rời khỏi chỗ của Diệp Tĩnh Gia, lại không biết nên đi đâu mới tốt. Cô ta nhìn bên ngoài và hơi lo lắng. Trời tối như vậy, không biết anh trai có biết chuyện cô ta lén chạy đi không? Cô ta còn nghĩ, thật ra Diệp Tĩnh Gia không đáng sợ như chị Tô nói.

Không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nhìn Diệp Tĩnh Gia đáng thương như vậy, cô ta vẫn có chút không đành lòng.

Người lương thiện đơn thuần lúc nào cũng dễ bị lừa gạt, nếu Lữ Hoàng ‘Tâm không quen biết Tô Thanh Anh, vậy nhất định sẽ không nghĩ linh tinh như vậy, mỗi ngày đều sống tự do thoải mái. Nhưng từ sau khi cô ta quen Tô Thanh Anh lại không còn thấy vui vẻ gì, cũng chẳng thấy mỹ mãn nữa.

Cô ta vừa nghĩ tới anh trai có thể phát hiện ra, lại thấy anh gọi điện thoại tới.

Lữ Hoàng Tâm sợ hãi, do dự không biết có nên nghe máy hay không. Cô ta cúp máy, không biết anh trai làm gì, mãi một lúc lâu không thấy gọi lại.

Nhưng thêm một lúc nữa, lại thấy điện thoại đổ chuông. Cô ta cúp máy lần thứ hai, anh ta lại gọi tới.

Lần này, cô ta không dám không nghe máy nữa. Lữ Hoàng Trung rất dễ báo cô ta bị mất tích lắm, anh trai chuyện gì cũng có thể làm được.

“Anh…’ Lữ Hoàng Tâm nghe máy, nói khế một câu.

Lữ Hoàng Trung nghe được giọng nói của Lữ Hoàng Tâm, lại biết được cô †a tám phần đã làm sai chuyện gì rồi.

“Có chuyện gì thì nhanh khai thật ra luôn đi” “Không có chuyện gì…” Cô ta chột dạ nói, nói xong bản thân cũng không tin. Cô ta sợ hãi lại lo lắng, nhưng không biết nên nói gì mới có thể làm cho anh trai tin tưởng.

“Em mới tới nhà bạn thôi.” “Em tới nhà bạn thì giấu anh làm gì? Còn lái xe của anh đi mà lừa anh, nói đi chạy bộ.” Lữ Hoàng Tâm làm chuyện gì cũng không thể lừa được Lữ Hoàng Trung.

Lúc này, cô ta không ngừng kêu khổ. Anh trai làm gì phải bắt nạt cô ta như vậy chứ? Tính ép cô ta trốn nhà đi sao? “Anh, em sẽ về nhà ngay, thật sự không làm gì mà…” Cô ta suýt nữa thì khóc. Anh trai thật xấu, lúc nào cũng bắt nạt người ta.

Nghe được giọng nói của Lữ Hoàng Tâm, Lữ Hoàng Trung có phần không đành lòng.

“Thôi bỏ đi, em mau về đi, có việc gì thì chờ về lại nói” Về lại nói… Trái tim nhỏ của Lữ Hoàng Tâm có phần không chịu nổi: “Anh, quên chuyện đó đi mà, anh đừng như vậy…” Cô ta chột dạ nói, nói xong còn không quên tự mình phiền não, suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể làm anh trai khỏi mắng mình, làm sao mới có thể làm anh trai không phát hiện ra cô ta đi tìm Diệp Tĩnh Gia.

“Được rồi” Cô ta nói xong liền cúp máy, gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, bảo cô ta giúp cô ta nói dối.

Sau khi nhận được đáp án thoả đáng, Lữ Hoàng Tâm tìm điện thoại của Diệp Tĩnh Gia, phát hiện mình căn bản không lưu mới vội vàng gọi vào điện thoại nhà Lữ Hoàng Trung.

Diệp Tĩnh Gia do dự không biết có nên nghe hay không. Nhưng điện thoại đổ chuông mãi không dừng, cô vẫn nhấc lên nghe. “Alo?” “Diệp Tĩnh Gia à?” Lữ Hoàng Tâm gọi Tô Thanh Anh là chị Tô, gọi Diệp Tĩnh Gia là Diệp Tĩnh Gia, thể hiện yêu hận rất rõ ràng.

“Ừ, là tôi, sao vậy?” Cô lập tức nghe ra được đó là giọng của Lữ Hoàng Tâm.

“Anh em gọi điện thoại cho chị chưa?” Cô ta muốn biết Lữ Hoàng Trung có tìm cô không. Bây giờ cô ta lo lắng nhất chính là điều này.

“Có, anh ấy gọi cho tôi, hỏi thử cô có tới hay không.” “Thế chị nói gì?” Cô ta lập tức khẩn trương, tim cũng muốn vọt lên tới cổ họng rồi. “Tôi nói cô không tới.” Cô ta hơi nghi ngờ, liệu Diệp Tĩnh Gia có thật sự nói vậy với anh trai không: “Nếu lừa tôi, cô sẽ là con chó đấy? “Ừ” Lữ Hoàng Tâm lại giống như đứa trẻ, Diệp Tĩnh Gia nói theo cô ta.

Lữ Hoàng Tâm chờ mãi không nhận được câu trả lời của Diệp Tĩnh Gia, lại gọi Diệp Tĩnh Gia. “Sao? Chị nghe được không?” “Nghe được rồi. Cô mau về nhà đi, anh cô hẳn đã lo lắng rồi đấy” Diệp Tĩnh Gia nói xong liền nghe được Lữ Hoàng Tâm cúp máy.

Đúng là một cô gái không khiến cho người ta bớt lo.

Lữ Hoàng Tâm về đến nhà, lại bãt đầu hoảng sợ. “Anh, em đã về rồi” Lữ Hoàng Trung ngồi ở trên sô pha xem báo, chờ Lữ Hoàng Tâm “Nói đi, em đi đâu?” Anh ta nhìn Lữ Hoàng Tâm. Ai dạy con bé lừa người, còn nói ra ngoài chạy bộ, lái xe chạy bộ sao? “Em đi gặp chị Tô… Anh không tin thì gọi điện thoại cho chị Tô đi.” Lữ Hoàng Tâm vội vàng nói với Lữ Hoàng Trung. Khi tung ra một lời nói dối, lại phải dùng rất nhiều lời nói dối khác tới che đậy. Cho dù Lữ Hoàng Trung tiếp nhận một lời nói dối của Lữ Hoàng Tâm nhưng không có nghĩa là chấp nhận tất cả.

“Được rồi, vậy em gọi đi.” Lữ Hoàng Tâm lại biết anh trai sẽ bảo cô ta gọi, cô ta quyết định gọi đi.

Lữ Hoàng Trung cũng gọi điện thoại thẳng tới lẻ tân của bệnh viện: “Hôm nay có thấy em gái tôi không? Nó vừa mới về, chắc khoảng nửa giờ trước” Anh trai cô rất nổi tiếng ở bệnh viện, mọi người trong bệnh viện luôn chú ý tới từng cử chỉ hành động của anh ta. Bây giờ em gái anh ta tất nhiên cũng là nhân vật được người khác chú ý, môi lần tới bệnh viện đều có cả đống người đứng ngoài nhìn Hiện tại cô ta nói dối đi tới bệnh viện tất nhiên là không hợp lý, Thế mà cô ta lại không biết phải giải thích thế nào mới tốt. Trời ạ! Cô ta cảm giác thế giới quan lập tức đố nát.

Lữ Hoàng Tâm lập tức không biết nói gì cho phải. Đúng vậy, chị Tô đang ở bệnh viện của anh trai, anh trai làm sao có thể không biết động thái của cô †a chứ. “Anh… anh tha cho em đi. Lân sau em sẽ không làm thế nữa”

— QUẢNG CÁO —