Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 201



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 201: Hạnh phúc bất ngờ

Lời Hoắc Minh Vũ nói khiến mặt Từ Thanh Lam hết đỏ lại trắng, người đàn ông này thật sự là quá đáng, khiến cô không biết nên nói như thế nào mới phải.

“Đủ rồi, thấy được thì lấy không được sao?” Từ Thanh Lam hơi cảm thấy thất vọng đối với Hoắc Minh Vũ, người đàn ông này đã trở nên khác trước đây nhiều rồi.

“Tôi nhớ tôi không làm gì khiến cô hiểu lầm, nói cách khác, nếu như tôi thật sự làm chuyện gì để cô khó xử, vậy tôi xin lỗi, bây giờ tôi chỉ muốn coi như chưa từng quen biết cô, trừ chuyện này ra, không còn gì khác.” Hoắc Minh Vũ nói xong câu này, trong lòng tự nhủ mười ngàn lần không phải vậy không phải vậy, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén trong lòng, anh không muốn thỏa hiệp, cũng không muốn giống như trước với Từ Thanh Lam.

Cũng bởi vì tin Từ Thanh Lam, cho nên bây giờ anh mới càng không vui vẻ nổi. “Những thứ khác tôi không nói, chỉ nói bây giờ tôi nếm trải hết thảy những điều này, có cái nào không phải bởi vì cô.” Anh không biết Từ Thanh Lam hôm nay còn tư cách gì đứng trước mặt anh như vậy.

Tất cả khó chịu và không vui nhất thời không biết đi đâu xả.

“Có phải anh thích Diệp Tĩnh Gia hay không?” Từ Thanh Lam đột ngột chuyển đề tài, khiến Hoắc Minh Vũ bất ngờ không kịp đề phòng, không biết cô nói gì nữa, “Cô nói bậy nói bạ cái gì đó?” “Không có gì, ngày hôm qua em thấy cô tôi ở chỗ này của anh” Từ Thanh Lam nói xong, chăm chú nhìn Hoắc Minh Vũ, trong mắt anh chợt lóe lên.

Cô tôi đều để hết vào trong mắt.

Quả nhiên, chẳng trách Hoắc Minh Vũ nói cái gì cũng không chịu tha thứ cho cô, thì ra là bởi vì đã có người khác.’Càng ngày cô càng lợi hại nhỉ?” “Không biết, thật ra thì em vẫn thế mà” Cô trong lòng hoàn toàn rối loạn, cũng không biết nên làm như thế nào mới phải, ban đầu chỉ là hoài nghi, bây giờ suy đoán được xác nhận, cô sắp điên rồi.

Không có Hoắc Minh Vũ, cô không có gì hết.

“Thật xin lỗi, em sai rồi, em biết lỗi rồi, anh cho em thêm một cơ hội có được hay không, Minh Vũ, em biết anh không tuyệt tình như vậy.’ Từ Thanh Lam bỗng nhiên đổi thế tấn công khác, chuyện Hoắc Minh Vũ không muốn làm, cô căn bản không muốn nói tiếp.

Theo đuổi rất lâu cũng không cách nào nắm bắt được, cũng không cách nào chắc chắn cái gì là đúng cái gì là sai, giờ phút này anh không muốn tiếp tục bị Từ Thanh Lam lợi dụng, không nói thêm gì, bèn trực tiếp cự tuyệt.

“Tôi không biết nên nói cái gì cho phải, cô xem thử đi, có ý kiến gì thì nói nhanh lên, không có thì tôi muốn đi vào rửa mặt.” Hoắc Minh Vũ lúc này mới phản ứng được mới rồi Từ Thanh Lam đang nhìn cái gì, tám phần mười là muốn tìm Diệp Tĩnh Gia, coi anh là ai vậy? Không kìm được tức giận, tính khí cũng trở nên khó ở hẳn.

“Anh… Trước đây anh sẽ không đối xử với em như vậy” Xưa nay Hoắc Minh Vũ ngàn tốt vạn tốt đối với Từ Thanh Lam, đương nhiên Từ Thanh Lam không ngờ Hoắc Minh Vũ chợt thay đổi, “Anh trước đây không phải như vậy: “Trước đây cô chưa hiểu tôi, bây giờ cô mới bắt đầu hiểu tôi thôi.” Anh không chừa đường sống, khiến Từ Thanh Lam bó tay hết cách, có thế nào cũng không hiểu nổi người đàn ông này lại tuyệt tình như vậy.

Nếu hiểu được, chắc chắn cô càng không chịu đi, đây mới là chuyện khiến Diệp Tĩnh Gia thật sự nhức đầu.

Chẳng qua là bây giờ giữa hai người, không ai nói thêm gì nữa.

Hoắc Minh Vũ trực tiếp đóng cửa phòng lại, anh không muốn nói chuyện cùng Từ Thanh Lam, không nói ra kết quả gì.

Cảm thấy bị người đàn ông bài xích, anh không chút nể mặt đóng cửa lại, Từ Thanh Lam hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chán chường trở về phòng.

Đây là cố gắng lần cuối cùng, cũng đều vô ích, căn bản không có lời gì khác có thể nói, chỉ có thể chấp nhận.

Lúc Hoắc Minh Vũ rửa mặt xong bước ra cửa, Từ Thanh Lam đã không còn ở cửa nữa, lúc mở cửa cảm thấy hơi buồn bã mất mát, người đàn bà đáng chết đó lại cảm thấy anh thích Diệp Tĩnh Gia, còn hoài nghi anh.

Điều này không khỏi khiến Hoắc Minh Vũ bắt đầu chán nản.

Chẳng qua vẫn không nói gì, dù sao rất nhiều lời không cần nói, trong lòng ai cũng đều biết rõ ràng.

“Diệp Tĩnh Gia, mở cửa. Hoắc Minh Vũ gõ cửa phòng Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia đã dậy, trực tiếp mở cửa.

“Sao vậy, mới sáng sớm, dư hơi lắm à, đến gõ cửa phòng tôi làm gì?” Nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt, Diệp Tĩnh Gia nhiều lời đôi câu hiếm hoi cùng Hoắc Minh Vũ.

“Anh tôi đâu?” Anh muốn đi sớm một chút, Từ Thanh Lam đến, anh không thể ở chỗ này lâu, nếu không sẽ bị Từ Thanh Lam phiền chết.

“Anh ấy đang rửa mặt, cậu vào chờ đi” Diệp Tĩnh Gia nói xong nhích sang một bên, Hoắc Minh Vũ tự ý đi vào.

Diệp Tĩnh Gia đang bôi kem chống nắng, hiếm khi thấy cô có tâm trạng tốt chăm sóc bản thân như thế.

Nhìn dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia, anh không kìm được buồn cười, Từ Thanh Lam đáng chết, rốt cuộc suy nghĩ gì không biết, nói chuyện hoang đường.

“Tối hôm qua có phải chị và anh tôi ở chỗ tôi không?” Nghe thấy Hoắc Minh Vũ nói, Diệp Tĩnh Gia nhớ lại một chút, tối hôm qua đúng là ở chỗ Hoắc Minh Vũ thật, còn cho rằng anh uống nhiều rồi sẽ không nhớ, “Sau đó cảm thấy đói, hai chúng tôi đi ra ngoài ăn, cậu uống hơi nhiều, lúc đi ngang qua cậu cũng chưa tỉnh” Diệp Tĩnh Gia kể lại theo sự thật, sau đó Hoắc Minh Dương từ bên trong đi ra.

Mới vừa rửa mặt xong, tóc còn chưa sấy, người đàn ông cứ tùy tiện như vậy bất ngờ đi đến trước mặt Diệp Tĩnh Gia.

“Anh mau sấy khô tóc đi.” Diệp Tĩnh Gia nói, quay đầu không dám nhìn Hoắc Minh Dương, mặt đỏ lên, cảm thấy nhức đầu.

Hoắc Minh Vũ ngược lại đem biểu cảm Diệp Tĩnh Gia để vào mắt. “Này, không phải đâu, anh tôi chỉ gội đầu thôi.” Anh nói xong, liền thấy Hoắc Minh Dương trợn mắt nhìn anh. “Được rồi, coi như tôi không nói gì.

Hai người bận rộn chuyện riêng mình, không ai muốn chủ quan tâm ai, lúc này Hoắc Minh Vũ coi như chọc giận Diệp Tĩnh Gia rồi.

“Em đấy, đừng nói bậy bạ.” Hoắc Minh Dương cố ý nói Hoắc Minh Vũ đến chế giễu Diệp Tĩnh Gia, lần này Diệp Tĩnh Gia không bình tĩnh.Những thứ khác không nói, em xem thử em bây giờ đi, thật không biết phải nói như thế nào luôn” Buổi sáng Hoắc Minh Vũ đụng mặt Từ Thanh Lam, sau đó vào nhà vệ sinh nhúng cả cái đầu vào nước, sau khi đi ra đầu tóc bê bết chẳng ra hình dạng gì.

“Mau xuống lầu ăn cơm” Anh không muốn bị măng ở đầy, vội vàng thu xếp rời đi, Diệp Tĩnh Gia cũng dọn dẹp một chút, liền định đi theo, nơi này dù sao cũng không phải nơi có thể ở lâu “Đúng rồi, tôi muốn ăn nì giống tối hôm qua ăn, lát nữa chúng tôi đi ăn” Cô nói xong, nhìn dáng vẻ Hoäc Minh Vũ, tám phần là không có hứng thú.

Song thấy ông anh mình và Diệp Tĩnh Gia ngược lại hòa hợp không ít, ngày hôm qua hai người cũng không chịu nói nhiều hơn một cầu, nhưng bây giờ lại có vẻ rất hài hòa.

“Ừ em xem muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.’ Hiếm khi thấy Hoäc Minh Dương chiều ý Diệp Tĩnh Gia tùy ý cô muốn làm sao cũng được.

Hoäc Minh Vũ đợi xem kịch hay buổi tối, ngược lại bây giờ không hứng thú muốn biết Hoäc Minh Dương cùng Diệp Tĩnh Gia ăn cái gì cho lãm.

Lữ Hoàng Trung nói không sai, đến một nơi khác sống, thì quá khứ không vui cũng sẽ quên mất.

Cô đã quên rất nhiều chuyện không tốt ngày xưa, cũng quên một vài chuyện vốn không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý lo lãng chuyện trước mặt, chỉ lo cuộc sống bây giờ, cũng sẽ không nghĩ đến cái chết của Hà Thúy Mai, cũng sẽ không nhớ đến tất cả những chuyện không vui ở Giang Ninh.

€ó lẽ đến lượt cô lựa chọn rời đi.

Chẳng qua là những điều này, cô cũng không có ai để tâm sự.

“Em đang suy nghĩ gì thế?” Hoắc Minh Dương hỏi Diệp Tĩnh Gia, trong giọng nói tràn đầy yêu chiều, khiến Diệp Tĩnh Gia khá bối rối không biết làm sao.

“Không có gì, nhớ đến một vài chuyện thôi Từ lúc mới bät đầu đã không thấy Hoäc Minh Vũ, cũng không biết đi đâu rồi “Em trai anh đâu?” “Không cần phải để ý đến nó, đi nào, anh đưa em đến một nơi.” Nhìn thời gian một chút, Hoặc Minh Dương bồng đưa Diệp Tĩnh Gia đi đến trước một nhà thờ to lớn. “Đây là?” “Đây là nhà thờ lớn nhất, nổi tiếng nhất nơi này, lúc ở trong hoa viên, em đã nhìn thấy nó đấy” ban đầu cô rất hào hứng trước vườn hoa to lớn xinh đẹp này, cũng rất hứng thú với kiến trúc nơi đây, kiến trúc đó chính là ngôi nhà thờ lớn ấy.

Có lẽ là đi bộ hơi xa, Diệp Tĩnh Gia muốn nghỉ ngơi một chút, “Tôi ngồi nghỉ một chút.” Nói xong liền ngồi bên suối phun ở trước nhà thờ, Hoặc Minh Dương còn chưa kịp nói gì, Diệp Tĩnh Gia đã ngồi xuống’Em.. ” Chữ mới vừa nói ra một nửa, suối phun liền bät đầu phun nước.Ngốc ạ, em không biết suối phun sẽ phun nước sao?” Diệp Tĩnh Gia ngồi ở đây, suối phun cũng không phun trúng vào người, chẳng qua nước văng đến thôi.

Trên trời bắt đầu lụp bụp tiếng pháo bông, tóe hoa lửa xinh đẹp, nở rộ hết đóa này đến đóa khác, säc đêm cũng sáng lên như ban ngày, đây là pháo hoa trọng thể nhất Diệp Tĩnh Gia từng nhìn thấy.

“Woaaaa.’ Cô thán phục cảnh đẹp nơi đây, hồ nước nhỏ trong suối phun phản chiếu hoa pháo trên trời, hồn nhiên hòa quyện thành một thứ màu säc.

Cô nhìn như mê như say.

“Đi thôi, chúng tôi đi vào.” Hoäc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Hoäc Minh Dương, chỉ thấy trong mắt anh lóe lên sáng rực. Đi thôi.” Diệp Tĩnh Gia mặc cho Hoäc Minh Dương dät, đi vào, tựa hồ mới vừa rồi, tất cả chờ mong vào giờ khäc này đều đã được thực hiện “Sao nào, có phải dáng vẻ em từng tưởng tượng hay không?” Bông nhiên mặt cô đỏ lên, không ngờ Hoặc Minh Vũ lại nói như vậy, cô quả thật từng có mơ ước, chẳng qua là khi đó cũng không ngờ sẽ được thực hiện.

Hai người vừa đi lên thảm đỏ vào nhà thờ, âm nhạc liền bät đầu vang lên, Diệp Tĩnh Gia không kìm được nhìn Hoặc Minh Dương, mới phát hiện anh hôm nay ăn mặc vô cùng đĩnh đạc, của cô cũng chọn một lê phục nhỏ, cái này không biết là vô tình hay là cố ý.

Giờ phút này trong lòng cô đoán được bảy tám phần, nhưng làm sao cũng không hiểu nổi Hoäc Minh Dương làm như vậy là muốn như thế nào.

“Anh muốn làm gì vậy?” Cô nói xong nhìn Hoäc Minh Dương, trong mất còn khá chần chờ.

“Đi thôi, đi vào.” Hai bên đều bày đầy hoa, ngay phía trước nhà thờ, một vị linh mục đang đứng, ở hàng đầu chõ ngồi là Hoặc Minh Vũ nãy giờ biến mất không thấy.

— QUẢNG CÁO —