Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 207



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 207: Quyết định sai lầm

“Mẹ, con không muốn lấy Hoắc Minh Vũ có được không?” Cô nũng nịu dán sát vào người mẹ càng chặt hơn, không muốn chia lìa.

Chỉ có mẹ mới có thể cho cô ấm áp, yêu thương cùng hy vọng, trên người Hoắc Minh Vũ, cũng không cảm thấy.

Tựa hồ là hơi mệt, bà Đinh trấn an cô, vỗ sau lưng cô, cô khóc Một lát, liền ngủ.

Đến buổi tối Đinh Chính Nghĩa trở về, thấy vợ con và phòng khách ngổn ngang, trong lòng không kìm được bắt đầu phiền muộn”Lại làm sao nữa, ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?” Ông mỗi ngày làm việc cũng đã rất bận rộn, trở về nhìn thấy nhà cửa như vậy, lại tức giận không biết nói sao.

“Suyt, chúng ta lên lầu nói đi” Bà suy nghĩ một chút, hay là nói rõ ràng cùng Đinh Chính Nghĩa đi, tiếp tục như vậy, bà cũng không đồng ý hôn sự của Đinh Thanh Uyển, bằng sắc đẹp con gái của bà, tìm dạng gì mà không tìm được, nhất định phải để nhà họ Hoắc bọn họ phí hoài sao, còn không phải là mua bán con à? Đinh Chính Nghĩa ôm Đinh Thanh Uyển trở về phòng, bà Đinh giúp cô đắp kín mền, đau lòng vuốt tóc cô.

Đến khi xử lý xong hết thảy những việc này, Đinh Chính Nghĩa nhìn con gái trên giường khóc hai mắt ngấn lệ, thở dài.

Hai người trở về phòng, bà Đỉnh suy nghĩ một chút, nói, “Chính Nghĩa, hôn sự này, không được thì thôi đi” “Làm sao có thể thôi được, đây là nhà họ Hoắc, bao nhiêu người muốn gả vào cũng không được, bà Hoắc lại tỏ thái độ rất thích Thanh Uyển, gả qua nhất định có cuộc sống tốt.” Bây giờ không có gì dễ dàng cà, không có gì có thể thay đổi quyết định của Đinh Chính Nghĩa, thật vất vả có người muốn cưới Đinh Thanh Uyển, đây không phải là chuyện tốt sao, làm sao lại ầm ï như bây giờ chứ.

“Tôi không biết nói cái gì cho phải, nhưng trong lòng tôi đây không thoải mái, tôi lo lắng con gái, dù sao cũng là con chúng ta mà” Bà không muốn khiến đứa trẻ chịu tủi thân, khổ sở chút nào.

Có lẽ là nghĩ quá nhiều, bây giờ làm cái gì cũng không có tỉnh thần, tựa hồ là rất nhiều chuyện cũng không biết phải đối mặt thế nào.

Bà luôn xem Đinh Thanh Uyển là một đứa bé, muốn bao nhiêu tiền là có bấy nhiêu, nhưng bao nhiêu tiền cho đủ.

“Được rồi, những thứ khác tôi không nói, anh làm sao coi được thì làm, tôi định để Thanh Uyển tự chọn, nếu nó cảm thấy thích hợp, làm sao cũng được, nếu nó cảm thấy không thích hợp, chúng ta cũng đừng ép nó.” Bà Đinh khá khó chịu, nếu không phải quả thực không chịu nổi, Đinh Thanh Uyển cũng sẽ không đập đồ.

Dù sao cũng là cô gái có giáo dưỡng, tại sao lại làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Chuyện này xảy ra với con cái, đau cũng đau ở lòng mẹ “Tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải, như vậy đi, buổi tối nào đó chúng ta đi tìm bà Hoắc nói chuyện một chút” Bà làm mẹ, làm sao cũng phải bảo vệ đứa trẻ của mình.

Không muốn có người bắt nạt Đinh Thanh Uyển, bà nuôi con gái lớn như vậy, nhưng là lần đầu tiên ra ngoài gặp người không muốn gặp.

“Bà đừng có lộn xộn, Thanh Uyển cũng cố gắng lâu như vậy rồi, chỉ chờ đến lúc đính hôn thành công, cho dù là Hoắc Minh Vũ không thích, cũng nhất định phải cưới Thanh Uyển.” Đinh Chính Nghĩa tự tin nói, bây giờ tất cả quan hệ lợi hại ông ta đều rõ ràng.

Chỉ cần kiên trì, sớm muộn Đinh Thanh Uyển cũng trở thành trụ cột nhà họ Hoắc.

“Nhưng mà, con gái khóc nhiều như vậy, tôi làm mẹ, làm sao nhẫn tâm” Bà nói xong cũng gạt lệ, “Tôi cũng muốn, con gái chúng ta tìm một người thích hợp, an phận rồi kết hôn” Trong lòng cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ Đinh Chính Nghĩa cũng là cưỡi hổ khó xuống, sợ đắc tội nhà họ Hoắc, lại sợ con gái bị tủi thân.

“Bà xem bà đi, khóc cái gì mà khóc, cũng chỉ biết khóc, mau mau, sớm ăn cơm cùng nhà họ Hoắc đi.’ Ông vẫn phải gặp bà Hoắc một chút, có mấy lời vẫn phải nói ra, nếu không ai biết sẽ xảy ra biến cố gì.

Bà xoa xoa nước mắt, gật đầu .

Bây giờ trừ nhà họ Hoắc, cũng không ai có thể giúp Thanh Uyển, thấy thái độ Đinh Chính Nghĩa, bà hiểu.

Nếu muốn khiến Thanh Uyển chọn cuộc sống cho mình, được thế phải để cho chính cô chọn, hết thảy mong muốn của mình.

Nhà họ Hoắc không buông, ông Vĩnh viễn tràn đầy hy vọng, không chịu để cho Đinh Thanh Uyển thoát khỏi quan hệ cùng nhà họ Hoắc.

Nghĩ như vậy, tựa hồ hết thảy cũng giải thích xong, “Tôi thật không biết nói cái gì cho phải, dù sao anh muốn làm gì thì làm, anh vui là được” Bà nói xong cũng bỏ đi, chỉ để lại Đinh Chính Nghĩa một mình hút thuốc, trong lòng trầm tư, như có điều suy nghĩ.

Hết thảy cũng không dễ dàng như ông tưởng tượng, rất nhiều chuyện, tất cả cũng không có cách nào giải quyết.

Nhà họ Hoắc, ông ta nghĩ mọi cách muốn chen vào, nhưng lòng lo tiến vào sẽ khiến Đinh Thanh Uyển không chịu nói.

 

Đinh Thanh Uyển không xuống ăn điểm tâm, giống như khơi thông bất mãn, đối với việc Đinh Chính Nghĩa ép cưới, cô thật sự là rất tức giận.

Hoặc Minh Vũ cũng đối xử với cô như vậy, nhưng ông ta có làm sao cũng không chịu bỏ cuộc, mở miệng ra nói chỉ là bắt cô giữ vững, giữ vững.

Loại quyết định sai lâm này, giữ vững cũng không có ý nghĩa.

Bà Đinh kêu mấy lần, Định Thanh Uyển mới chậm rãi xuống, nhìn thức ăn trên bàn khẩu vị cũng không có, cuối cùng, bà Đinh nhìn không nổi nữa, cô là con gái của bà, không muốn thấy cô chịu khổ.”Thanh Uyển, tối nay ăn cơm cùng dì Hoäc, con cũng đi nhé” “Được” Đinh Thanh Uyển gật đầu Tối hôm qua cô mất khống chế, không biết mẹ có phát hiện hay không, hay là có phát hiện nhưng không nói, †óm lại cảm giác là lạ.

“Có chuyện gì con hãy nói cùng mẹ, mẹ nhất định bảo vệ con.” Là con gái của mình, cho dù liều cái mạng già cũng phải bảo vệ con bé.

Cảm thấy mẹ bảo vệ, cô gật đầu, “Vậy con đi làm trước.” Giọng khàn khàn, khiến Bà Đinh nghe cũng tan nát cõi lòng.

Đợi Đinh Thanh Uyển đi, bà Đinh vội vàng nói với Định Chính Nghĩa, “Tôi bất kể, cuộc hôn nhân này không có nền tảng cần thiết, anh thấy con gái tôi như vậy đó, anh đúng là không phải cha ruột, nhưng tôi là mẹ ruột của nó.” Rõ ràng là dáng vẻ bảo vệ con gái.

Ai cũng không được bắt nạt con gái bà.

Đinh Chính Nghĩa vừa bị nói như vậy, đương nhiên cao hứng, ai không muốn tốt cho con gái, tìm một nhà giàu có thì thế nào? Ít nhất là danh gia vọng tộc, có thể bạc đãi Thanh Uyển sao? “Con gái của bà ấy, nhìn ai cũng mắt cao hơn đầu, nếu là nhà họ Hoäc còn không được, tám phần đến bốn mươi tuổi cũng không tìm được bạn trai” Nếu Đinh Thanh Uyển có thể khiến ông bớt lo một chút, thì ông muốn gả cô cho Hoäc Minh Vũ sao? Còn không phải là chính cô, môi lần đi coi mắt đều cảm thấy người ta không xứng với cô, thật vất vả có một chö thích hợp, cô còn tỏ ra dáng vẻ tủi thân, không biết là nghĩ thế nào.

“Tôi bất kể, con gái là của tôi, ông đừng có nói nó. Bà vội vàng biện hộ cho con gái, không bằng lòng con gái nhà mình bị người khác quở trách.

“Được rồi được rồi, có chuyện gì buổi tối chúng ta gặp mặt rồi nói” Nói xong cũng vội vàng chuẩn bị rồi đi làm, công ty còn ngổn ngang trăm ngàn việc, cái nào không quan trọng hơn chuyện của Đinh Thanh Uyển.

Ông cũng không rảnh rồi xử lý những chuyện nhỏ nhặt này của Định Thanh Uyển.

Sáng sớm Đinh Thanh Uyển tâm trạng phiền muộn, kết quả đến công ty lại nghe thấy một tin tức tốt phấn chấn lòng người, hôm nay Hoặc Minh Dương đến công ty.

Từ sau khi Hoặc Minh Dương đi ra ngoài, vân chưa trở về, bây giờ thật vất vả mới trở về, dĩ nhiên là chuyện đáng để cao hứng Cô trở về trước bàn làm việc còn cố ý dọn dẹp chỉn chu một chút Lâm Đại thấy Đỉnh Thanh Uyển từ khi vào phòng làm việc bắt đầu trang điểm, gõ bàn nói. “Cục cưng, tổng giám đốc Hoäc bảo tôi cố ý trông chừng cô, không muốn cô chỉ lo trang điểm không làm việc.” Đây không phải là yêu cầu cô, tất cả một loạt chuyện của Đỉnh Thanh Uyển, đều là Hoäc Minh Vũ trực tiếp ra lệnh.

“Tại sao ngay cả cái này cũng quản thúc?” Nói một câu, sau đó trực tiếp đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi vào phòng làm việc Tổng thanh tra.

“Thanh tra Tổng giám đốc Hoäc, tôi trang điểm vì hình tượng phòng làm việc công ty thì có sao hả, công việc tôi nên sắp xếp không phải cũng làm xong rồi sao?” Cô nói xong, hung hăng ném lịch trình công tác hôm nay trên bàn Hoặc Minh Vũ, người đàn ông đáng chết này, luôn có biện pháp khiến cô nổi giận.

Bây giờ thuần túy là cố ý chọc cô khó chịu.

“Những thứ khác tôi không biết, bây giờ nhìn cô rất khó coi” Hoắc Minh Vũ bu môi.

Căn bản không quan tâm hình tượng người đàn bà này giương nanh múa vuốt.

Cho đến bây giờ anh đều không phải là người nhìn mặt mà bät hình dong, nhưng bây giờ Đinh Thanh Uyển quả thật rất đẹp, “Sao hả, gặp chuyện vui? Anh tôi đến công ty một chuyến, tăng giá trị nhan sắc công ty lên à.” Sáng sớm hôm nay đến công ty, cô nào cũng son son phấn phấn, đâu đâu cũng dặm phấn điểm trang, bị anh bắt quá nhiều lần.

“Anh nói nhăng gì đó. Cô trừng mắt Hoäc Minh Vũ, không chịu thừa nhận.

Hoặc Minh Vũ trực tiếp ký tên ở văn kiện trên tay, ‘Câm đi đưa cho anh tôi giúp” Vừa vặn có công việc để Đinh Thanh Uyển thuận tay giúp đỡ, cô đi vào vừa khéo có công việc làm “Anh đúng là đồ vô lại” Cô căn răng nghiến lợi, gia tăng bất mãn đối với Hoặc Minh Vũ, người đàn ông này, đáng chết.

“Tôi khuyên cô, lúc ăn nhờ ở đậu, phải học cách im hơi lặng tiếng.” anh đối với bất mãn của Đinh Thanh Uyển coi như mây khói, dù sao người đàn bà này nghĩ như thế nào đều không ở phạm vi anh lo nghĩ.

Không nói lại cũng không chọc vào được, Đinh Thanh Uyển tức điên, người đàn ông đáng chết này.

Cô không hài lòng nào, cuối cùng cũng phải bó tay.

Chỉ có thể găng gượng chịu thua thiệt, cầm văn kiện đi tìm Hoäc Minh Dương, chuyến này cũng coi như không uống công, ít nhất lấy được cơ hội gặp Hoắc Minh Dương, có thế gặp cũng là tốt rồi.

— QUẢNG CÁO —