Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 210



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 210: Nhật ký

“Tốt lắm, cô tiết kiệm chút sức lực, chờ người ta buổi tối đến đón cô về đi thôi” Nghe giọng Hoắc Minh Dương vẫn là rất quan tâm người đàn bà này.

Đến lúc đó bọn họ cầm tiền, liên trực tiếp đi, “Còn cô thì thảm rồi, cô nói cô đắc tội người nào, nhất định gặp họa như vậy. Tên bắt cóc vừa hướng Diệp Tĩnh Gia, tựa hồ là khá điểm tiếc nuối.

Sợi dây phía sau Diệp Tĩnh Gia chỉ còn chút xíu, cô cố gắng là có thể thoát ra khỏi.

Cũng không dám cắt nhiều, rất sợ lộ tẩy.

Diệp Tĩnh Gia nghe tên lời bắt cóc nói, cô không biết còn có ai có thể bắt cóc cô, trừ Tô Thanh Anh.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ Tô Thanh Anh, cũng là cực kỳ sợ đám người này.

Vậy rốt cuộc là ai? Tiếp theo phải chờ lúc nào cảnh sát đến, lúc nào, cô thấy có thể tìm cơ hội chạy trốn hay không.

Diệp Tĩnh Gia trong lòng tính toán rất nhiều, có ý tưởng bước đầu, Diệp Tĩnh Gia cũng không cân nhắc những thứ khác, chờ đợi thời cơ.

Tô Thanh Anh ở một bên khóc sướt mướt, làm Diệp Tĩnh Gia trong lòng vô hình phiền não “Cô có thể đừng khóc hay không, người ta cũng nói tôi so với cô thảm hơn, tôi còn không khóc, cô khóc cái gì” Người đàn bà yếu ớt này, khiến Diệp Tĩnh Gia không chịu nổi.

Hoắc Minh Dương liên lạc cảnh sát, anh cuối cùng vẫn quyết định phải cứu Diệp Tĩnh Gia, người kia căn bản không có nhắc đến chuyện cứu Diệp Tĩnh Gia.

Trừ anh, Diệp Tĩnh Gia cũng không có quan hệ với người nào có tiền.

Anh không biết mục đích tên bắt cóc, lo lắng Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn báo cảnh sát.

Báo xong, ngay cả chính anh cũng đơ tại chỗ.

Không ngờ minh sẽ thật sự làm như vậy.

“Một lát tôi mang tiền đi, các anh ở bên ngoài chờ tôi ra lệnh.” Hoắc Minh Dương nói với cảnh sát, trong cái rương trên tay, tràn đầy tiền mặt, tất cả con số đều có seri, cho dù tên bắt cóc câm tiên đi, cũng sẽ nhận ra được.

Cái cặp là mười tỷ. Dựa theo tên bắt cóc yêu câu, mười tỷ tiền mặt làm trao đổi Tô Thanh Anh.

Tiên quả thật không nhiều, tên bắt cóc cũng là sợ quá nhiều tiền, không có phương tiện lấy đi cùng dời đi, cho nên mới chỉ cân một chút như vậy.

Hoắc Minh Dương chuẩn bị đi gặp tên bắt cóc, căn bản bất chấp những thứ khác, dù sao Diệp Tĩnh Gia đang nằm trong tay chúng, anh không đạo lý quan tâm nhiều như vậy.

“Ngài cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì nói ra trước. anh mang theo máy quay phim siêu nhỏ cùng điện thoại vô tuyến siêu nhỏ, chẳng qua là đi vào xem trước tình huống bên trong.

Hoắc Minh Dương lái xe đến hãng bỏ hoang, tên bắt cóc nhìn Hoắc Minh Dương, “Cậu Hoắc, đây thật là lần đầu gặp ngài.” Hắn nói xong cũng sai người đem Tô Thanh Anh mang ra ngoài, “Minh Dương, cứu tem.” Thời điểm cô thấy Hoắc Minh Dương, thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Minh Dương hướng bên trong nhìn, phát hiện Diệp Tĩnh Gia đang ở bên trong, bị trói ở nơi đó, co lại thành một cục.

“Cái này. .. Tôi cũng nghe nói, hai cô gái này cũng rất có sâu xa với anh, anh xem chọn một mang đi hay là phải đóng tiền cho hai người?” Tên bắt cóc nhìn Hoắc Minh Dương một mực nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia, trong lòng nhất thời lại nảy ra ý tốt.

Hoắc Minh Dương cười lạnh một chút, người đàn bà kia căn bản không có lương tâm, cũng không cần anh cứu, cô thần sắc lạnh lùng, cũng không nhượng bộ, căn bản không có ý cầu xin anh.

“Bỏ đi, tôi chỉ cứu một người” Hoắc Minh Dương nói xong, liền đem tiền ném xuống, mấy tên bắt cóc vội vàng đem mở rương ra, kiểm lại một chút.

“Được, tôi tin tưởng nhân phẩm tổng giám đốc Hoắc, nói chuyện giữ lời, đi thôi” Nói xong mấy người liền đem tiền cái rương từ trên xe dựng dậy.

Mỗi cái rương sau khi xuống xe cũng sẽ tỉ mỉ kiểm tra.

“Nhìn dáng vẻ là đã kiểm tra xong hết rồi, các anh liền mang đi thôi” Anh nói xong, liền ôm lấy Tô Thanh Anh đi ra ngoài.

Anh ôm Tô Thanh Anh chưa tỉnh hồn đi ra xe bên ngoài, cẩn thận đem cô buông xuống, liền xoay người muốn đi vào bên trong, Tô Thanh Anh thật chặt lôi anh ống tay áo.”Minh Dương, anh muốn đi đâu?” Cô thận trọng nhìn Hoắc Minh Dương, rất sợ Hoắc Minh Dương đi.

Cứ như vậy trong nháy mắt, anh còn chưa kịp mở miệng.

Sau lưng bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn.

Kho hàng nhất thời ánh lửa ngất trời.

Cô ở bên trong đã nghe thấy tên bắt cóc tính toán, cầm tiền liền trực tiếp chạy, căn bản không chuẩn bị để Hoắc Minh Dương thấy tiền.

Bây giờ cứ như vậy, lập tức cái gì cũng bị mất, cái gì cũng không thấy, sau này cũng không có Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương cũng chỉ là của cô… .

Hoắc Minh Dương điên rồi, lập tức muốn chạy vào trong kho hàng, bị Tô Thanh Anh níu lại thật chặt, “Em sợ, đừng đi. .. Em sợ. .. Không muốn, không muốn” Cô quấn thật chặt Hoắc Minh Dương, không cho anh làm chuyện điên rô, Hoắc Minh Dương giống như là không có tri giác, mặc cho Tô Thanh Anh lôi cũng đi vào bên trong, cảnh sát cùng 113 nhanh chóng chạy đến, mấy người hợp lực níu lại Hoắc Minh Dương thật chặt.

Anh lập tức chán chường quy xuống đất.

Giống như là mất đi sức lực, ‘Cứu hỏa, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cứu người.” Trong đầu anh bỗng nhiên thoáng qua vô số hình ảnh Diệp Tĩnh Gia, cô sợ hãi lúc mới vừa gả đến Nhà họ Hoắc.

Cô mỗi ngày cố ý lấy lòng, bất kể ngày đêm bầu bạn.

Dáng vẻ mắc cỡ giúp anh tắm, còn có mỗi lần đổi cách làm thức ăn ngon, hy vọng lấy được dáng vẻ khích lệ của anh.

Dáng vẻ mỗi lần Diệp Tĩnh Gia chăm sóc anh, đấm bóp cho anh.

Dáng vẻ trắng đêm bên cạnh anh giúp anh công việc, đọc sách.

Dáng vẻ cô giơ manga ngủ.

Còn có dáng vẻ cô ở trong vườn hoa chụp hình.

Còn có dáng vẻ quật cường, dáng vẻ tủi thân, vui vẻ, lạnh lùng, bi thương, khổ sở. .. Thậm chí còn có tuyệt vọng.

 

Tất cả mọi người bọn họ cũng không ôm hy vọng gì đối với Diệp Tĩnh Gia còn sống.

“Bất kể, nhất định phải tìm cho tôi, không được bỏ hy vọng. Hoặc Minh Dương nói, giọng anh lãnh đạm cương quyết, không cho phép cự tuyệt.

“Được được” Lấy được Hoäc Minh Dương chỉ thị, tất cả mọi người chỉ có thể hết khả năng dập tắt lửa.

Trận hỏa hoạn này, cơ hồ cháy sạch toàn bộ công xưởng, đừng nhắc đến người.

Hoặc Minh Dương không chịu buồng bỏ, tiếp tục sai người tìm, đem toàn bộ công xưởng từ trong ra ngoài, lật từng miếng ngói tìm khắp một lần, cuối cùng ngay cả thi thể Diệp Tĩnh Gia cũng không tìm đượcLửa lớn như vậy, ông Hoäc nén bi thương đi, cô Diệp có thể…” “Cô không phải cô, cô ấy là mợ Cả, tôi không có ly dị.’ anh là mất vợ…

Giấy ly dị, anh cũng không có ký †ên, cho nên việc cùng Diệp Tĩnh Gia ly đị còn chưa có hiệu lực.

Trên tivi thấy phỏng vấn, tất cả đều xúc động Hoäc Minh Dương thâm tình.

Tô Thanh Anh đi theo Hoäc Minh Dương, cũng bị cự tuyệt.

Lý do là, môi lần thấy Tô Thanh Anh, anh sẽ nhớ đến, ban đầu lựa chọn cuối cùng, nếu như không phải bởi vì Diệp Tĩnh Gia quật cường như vậy, anh sẽ không bỏ mặc cô, còn kém như vậy một chút.

Cứ như vậy, anh cùng Diệp Tĩnh Gia âm dương cách trở.

Biết Hoäc Minh Dương làm tang lẽ cho Diệp Tĩnh Gia, bà Hoặc là người đầu tiên không đồng ý, giãng co không chịu.

Hoặc Minh Dương cũng không nói gì, cả ngày tự giam mình ở trong phòng, không ăn không uống.

Môi lần cơm đưa lên thế nào, là đưa xuống thế ấy, cuối cùng bà Hoäc quả thực đau lòng không chịu nổi “Minh Dương, con làm ơn ăn cơm, mẹ cho phép con làm tang lê cho Diệp Tĩnh Gia” Hoäc Minh Dương cuối cùng vân nhận lấy, ban đầu anh không danh chính ngôn thuận cưới Diệp Tĩnh Gia làm vợ, bây giờ Diệp Tĩnh Gia không có ở đây, chỉ có thể dùng loại phương thức này đến đền bù cho Diệp Tĩnh Gia, lấy thân phận chồng cô.

Tô Thanh Anh mười ngàn lần không đồng ý, luôn miệng cự tuyệt, Hoặc Minh Dương tại sao có thể như vậy? “Minh Dương, không được, người anh thích là em, người anh yêu là em” Tô Thanh Anh giữ vững nói, cô không thể chịu đựng việc mất đi Hoäc Minh Dương, như vậy còn không bảng chết.

“Tôi sẽ đưa cô đi Mỹ” Hoặc Minh Dương chẳng qua lãnh đạm một câu, anh bây giờ mới nhìn rõ lòng mình, thì ra anh đối với Tô Thanh Anh, chẳng qua là hảo cảm, tò mò.

Bởi vì thích cô hoàn mỹ ưu tú, tất cả mọi người đều cảm thấy thích hợp, lâu ngày liền cho rằng đây là duyên nợ, đây là chuyện tự nhiên.

Nhưng bây giờ, anh hiểu rõ tâm ý của mình, chỉ có người muôn vàn mọi thứ không muốn, cuối cùng vân dứt bỏ không được, bất kể là anh cảm thấy cô có bao nhiêu khuyết điểm, nhưng nh hết lần này đến lần khác đều bảng lòng cùng người kia ở bên nhau.

Đây mới là yêu.

Nghe thấy Hoäc Minh Dương muốn đưa cô đi Mỹ, cô vội vàng thối lui, rõ ràng cho thấy không muốn Anh không thể đối xử với em như vậy, tay em đã không thể dùng, em biết bây giờ anh rất phiên, em không quấy rầy anh, em đi về trước, em cũng không ngăn cản anh làm tang sự cho Diệp Tĩnh Gia, anh không được đuổi tôi đi” Nói xong cũng lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.

Quả nhiên, Hoäc Minh Dương thích Diệp Tĩnh Gia.

Dì cô ta có làm bất kì một điều gì thì cũng không có cách nào trở thành đối thủ của Diệp Tĩnh Gia.

Trong như lưới rách Sau khi Tô Thanh Anh đi, Hoäc Minh Dương ngồi một mình, một lát, hút một điếu thuốc. ” Anh, em có món đồ không biết có nên đưa anh xem hay không” Hoäc Minh Vũ đi vào, thấy dáng vẻ Hoäc Minh Dương chán chường như vậy, “Em cảm thấy Diệp Tĩnh Gia cũng không hy vọng chán chường anh giống như hiện tại, phấn chấn lên, anh” “Cái gì Diệp Tĩnh Gia?” Anh chỉ nghe thấy Diệp Tĩnh Gia.

Dáng vẻ Hoäc Minh Dương chán chường như vậy, anh lần đầu tiên thấy, làm sao cũng không ngờ.’Em xin anh đó, không nên chà đạp mình như vậy” Nói xong lấy ra một cuốn sách nhỏ đến, “Đây là nhật ký của Diệp Tĩnh Gia, lúc cô mới đến nhà họ Hoäc, em thấy †ò mò liền cầm đến xem thử.” Không ngờ đây lại trở thành niệm tưởng cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cho anh, có lẽ cũng cho thấy, Diệp Tĩnh Gia có tâm ý, hy vọng anh nhìn cái này có thể tốt hơn một chút.

Hoäc Minh Dương đưa tay nhận lấy, trên đó ghi lại cuộc sống nhét vào nhà mẹ, sau đó mới đến từng ly từng tí nhà họ Hoäc, cơ hồ môi trang đều hy vọng Hoäc Minh Dương sớm tốt, hy vọng Hoäc Minh Dương sớm tốt, cô thiếu nợ nhà họ Hoäc.

 

 

 

 

 

 

 

 

— QUẢNG CÁO —