Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 216



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 216: Hôm nay cô ấy thật lạ

 

Không biết nghĩ thế nào mà cô lại nghe sự sắp xếp của Diệp Tinh và theo Diệp Thiến Nhi đi như thế, dù trong lòng có hàng vạn điều không muốn thì cũng chẳng biết phải nói rõ lý lẽ thế nào.

“Anh, em muốn đi tìm Lữ Hoàng Trung.’ Đường Lăng Tịnh đứng trước bàn làm việc của anh trai mình nói, nói xong bèn dè dặt nhìn phản ứng và nét mặt xanh mét của anh trai mình.

“Em biết rồi, em biết rồi, anh đừng lo lắng, em chỉ trở lại xem thôi rồi về rất nhanh” Cô nói xong nhưng trong lòng vẫn còn đấu tranh tâm lý.

Trước mắt thì có vẻ cô em gái này đã hư hỏng theo Diệp Thiến Nhi mất rồi: “Em đừng có bắt chước cô gái đó.” Trước đó Diệp Thiến Nhi có bao nhiêu lịch sử xấu xa trên đời này anh đều biết cả nên tất nhiên là không muốn em gái mình giao du với một người như thế.

“Anh cứ yên tâm đi, bây giờ cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Hơn nữa là em đi gặp người ta mà sao anh phải sợ bóng sợ gió thế nhỉ” Mỗi lần anh trai thế này cô lại có cảm giác mình làm cái gì cũng không đúng.

Trong lòng thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, giữ cho bản thân mình không bùng nổ.

“Được rồi, mau đi đi! Đừng để tới lúc anh thay đổi suy nghĩ lại hối hận, em hãy dẫn thêm vài người theo” Anh trai cô nói xong thì Đường Lăng Tịnh đã né đi thật xa, không hề muốn ở lại một tí nào. Cô hiểu rõ tính tình anh trai mình, nhà bọn họ làm gì thì cô cũng biết nốt.

Cũng vì thường xuyên thấy bố, anh trai cùng với những người trong tay họ bị thương mãi nên cô mới chọn học ngành y.

Có thể nói cô là một kẻ ngoại đạo trọng gia đình này nhưng tất cả mọi người trong nhà đều xem cô là người quan trọng nhất, điều đó khiến cô cực kì vui vẻ.

“Được rồi, đừng nói những chuyện đó nữa, bây giờ em đã biết suy nghĩ rồi nên nếu có cái gì không hài lòng cứ tranh thủ nói ra.” Anh nói xong bèn chuẩn bị đi làm công việc khác, cô em gái này là người anh ta không thể trêu vào, cứ thích cái gì thì để cho cô thoải mái làm, chỉ cần không làm phiền đến anh ta là được.

Bây giờ yêu cầu của anh đã thấp đến nước đó rồi đấy, chắc cô em gái này không gây thêm chuyện gì nữa đâu nhỉ? Cảm ơn anh nhé anh trai, em biết anh là người tốt nhất mà” Cô nói xong bèn ôm chặt anh trai mình, nước mắt bất giác chảy xuống.

Tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng như trước nữa, nên biết rằng những lúc cô khó chịu nhất thì dù làm gì cũng thấy khó chịu, bây giờ thì hết rồi.

“Em đi nhé.” Cô dọn đồ và chuẩn bị đi, không để ý đến bất kì điều gì nữa, chỉ có chuyện đó là đủ để anh hưởng đến tâm trạng của cô rồi.

Cô bỗng thấy cả anh trai và bố đều già đi.

Cả người anh điển trai phong độ ngày nào cũng bắt đầu có nếp nhăn, hai bên tóc mai đã có những sợi bạc: “Hôm nào anh đi nhuộm tóc.” “Ừm, được” Cô gật đầu.

Cảm thấy em gái mình đã đi xa rồi, anh bèn lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số: “Theo dõi cô cả thật sát sao cho tôi, có chuyện gì thì nhanh chóng báo lại cho tôi biết.” Diệp Thiến Nhi và Đường Lăng Tịnh lên máy bay về nước, vừa mới về tới đã nhanh chóng gọi cho Diệp Tĩnh Gia: “Chị, em đến nơi rồi, chị mau tới đón em đi.” Diệp Tĩnh Gia nhận được điện thoại cũng giật mình ngạc nhiên vội vàng đi đón Diệp Thiến Nhi, từ tối hôm qua khi làm phẫu thuật cấy da thì cô đã tạm biệt Diệp Thiến Nhi rồi.

Lúc sinh con Diệp Thiến Nhi có tới một lần, sau đó không còn xuất hiện nữa.

“Không làm phiền chị em hai người ôn chuyện với nhau nữa, bác sĩ Trung, chúng ta ra ngoài tâm sự một lát nhé.” Đường Lăng Tịnh ném cho Lữ Hoàng Trung một ánh mắt bảo anh tìm chút không gian riêng tư và cũng là cách để dẫn Lữ Hoàng Trung đi trước.

Cô có mấy lời muốn nói với Lữ Hoàng Trung nhưng vấn đề là không có cơ hội thích hợp nên vẫn chưa mở miệng được nhưng bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.

Diệp Thiến Nhi cười cười, bây giờ cô mới bắt đầu ra tay.

“Đúng đó, cậu đi đâu đó đi để mình nói chuyện với chị một lát” Cô ta nói xong bèn nhìn Lữ Hoàng Trung cười xấu xa.

Diệp Tĩnh Gia chẳng hiểu mô tê gì nhưng Diệp Thiến Nhi cứ đẩy cô mãi nên cũng gật đầu: “Hai người dẫn Đại Bảo và Bảo Anh đi chơi đi, Thịnh Bảo cũng nên ra ngoài tản bộ.” Diệp Tĩnh Gia nói xong lại nhìn sang Diệp Thiến Nhi lại phát hiện cô ta cam chịu gật đầu.

Chờ hai người dân theo một đứa nhỏ và một con chó đi rồi Diệp Tĩnh Gia mới hỏi: “Chuyện gì thế này? Kỳ lạ thật” Hôm nay Diệp Thiến Nhi cực kì khác lạ.

“Chị, chị không thấy là Đường Lăng Tịnh cực kì thích Lữ Hoàng Trung ư?” Cô ta không thể tin nổi nhìn Diệp Tĩnh Gia, sao người chị này lại không biết quan sát sắc mặt người khác thế nhỉ? “Sao lại thế được nhỉ?”

Tuy là cô không tin nhưng cũng chẳng có cách nào, đành phải thở dài: “Chị già rồi nên chẳng nhạy bén hay biết gì cả.” ” Chị cũng mong là tất cả mọi người đều có được hạnh phúc, dù là chị hay Lữ Hoàng Trung thì cũng có thể lựa chọn được người mình thích, chẳng còn gì hạnh phúc hơn.’ Diệp Tĩnh Gia nói xong thì không tiếp tục chủ đề này nữa, ai thích ai là tự do của họ và đó cũng là một chuyện tốt với Lữ Hoàng Trung. Cô đã làm trễ nải quá nhiều thời gian của Lữ Hoàng Trung rồi, nếu Lữ Hoàng Trung có thể tìm được người hợp ý thì có thể yêu đương hẹn hò với người ta, cô cũng không phải khiến anh buồn bã.

Dù là ở bên cạnh Lữ Hoàng Trung bao nhiều năm như thế nhưng trong lòng cô vân không có tí cảm xúc khác lạ nào dành cho anh cả khiến cô áy náy gần chất.

“Trông chị kìa, chị không thích bác sĩ Trung thì có người khác thích chứ sao? Chị đừng làm trẻ nải tuổi thanh xuân của người ta” Diệp Thiến Nhi cũng không biết phải nói gì khi nhìn chị mình thế này: “Chẳng mấy khi có người thật lòng thật dạ với chị như thế mà chị nhìn lại mình xem” Nói xong lại thở dài một hơi.

“Chị vân còn chờ ai thế? Đừng chờ Hoặc Minh Dương làm gì nữa, có chờ cũng không được gì đâu.” Ánh mät cô †a nhìn Diệp Tĩnh Gia, thấy cô không phản ứng gì lại tiếp tục nói: “Chị, không phải là em có ý kiến gì về chị cứ nếu em mà là chị thì chắc em đã chọn Lữ Hoàng Trung, bác sĩ Trung có gì không tốt, có gì không băng người khác? Vừa đẹp trai lại giàu có, đầu óc chị bị nước vào rồi đấy phải không?” Nói xong lại lục ba lô tìm cái gì đó: “Đồ trang điểm của chị này, phụ nữ thì phải giữ gìn nhan sắc chứ”

Diệp Tĩnh Gia nhìn mấy thứ trong ba lô Diệp Thiến Nhi rồi lại không biết nên nói gì: Em đưa mấy thứ này cho chị làm chi? Mặt chị toàn là đồ giả rồi còn cần đồ trang điểm làm gì?” “Da cấy vào cũng là da của chị, tại sao lại không cần? Phụ nữ phải giữ gìn bản thân.” Nhìn Diệp Tĩnh Gia chẳng có tí ý chí cầu tiến nào cô ta lại tức giận.

Rõ ràng bản thân mình có vốn liếng sản, gương mặt này xinh đẹp không ai bảng thế mà không biết trận trọng gì.

“Được rồi, được rồi! Chỉ biết lanh mồm lanh miệng, chị dùng là được chứ 12” Nói xong bèn cầm xem thử.

Diệp Thiến Nhi lại đào móc: “Chị, lần này chị về đây để gặp Hoäc Minh Dương ư?” Cô ta đột nhiên hỏi.

Diệp Tĩnh Gia nghe Diệp Thiến Nhi hỏi thế bèn ngây người: “Sao em lại hỏi thế?” Cô cười gượng, không biết phải giải thích thế nào. Bây giờ người cô không muốn nhắc tới nhất chính là Hoặc Minh Dương, người khác hỏi tới cô cũng sợ nên mới kiên trì muốn sinh đứa bé của anh ra, đó là mối liên hệ duy nhất còn sót lại giữa hai người.

“Nếu nói không gặp thì cũng không đúng, có gặp thì cũng không đúng.” Diệp Tĩnh Gia nói chuyện lập lờ nước đôi, không biết lần ở siêu thị đó có tính không.

“Sao thế? Chị vân chưa nhận vụ án à?” Không đúng lăm, chắc là đến lúc rồi mà sao Diệp Tĩnh Gia vân chưa đi? “Có một số sự cố nhỏ xảy ra nên chị cũng hết cách.” Lẽ ra họ đã säp xếp là hôm nay sẽ gặp Hoặc Minh Dương nhưng sau đó công ty bọn họ đột ngột có việc nên buộc phải dời lại một ngày, sau đó thì Diệp Thiến Nhi đã tới rồi.

“Thế thì chỉ bảo cũng tính là gặp rồi đấy là thế nào?” Diệp Thiến Nhi bâng quơ lấy một quả nho nhét vào miệng.

“Trước đó ở siêu thị Đại Bảo đột ngột chạm mặt” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì Diệp Thiến Nhi lập tức phun nho ra: “Cái gì thế? Cẩu huyết vậy? Đại Bảo gặp được hả?” “Đúng đó, chị cũng không gặp được nhưng thăng bé cứ đứng ở quầy đồ ngọt không chịu đi, sau đó chẳng hiểu sao lại vô tình đụng phải Hoäc Minh Dương và chị Tiết, cuối cùng còn được miên phí hóa đơn siêu thị.” Diệp Tĩnh Gia kể lại sơ cho Diệp Thiến Nhi nghe, trong lòng thoáng ngạc nhiên.

Dường như không thể hiếu nổi một người bận rộn như Hoäc Minh Dương đến siêu thị làm gì.

“Được rồi, thế có nhận ra không?” “Chắc là không đâu.’ Diệp Tĩnh Gia cảm thấy anh không nhận ra, nếu không với tính tình Hoäc Minh Dương thì đã gọi cô lại rời “Thế nào, cảm giác gặp lại nhau có rung động gì không?” Cô ta hóng hớt hỏi thế khiến Diệp Tĩnh Gia nghẹn lời: “Suốt ngày em cứ nghĩ cái gì linh tỉnh trong đầu thế hả?” “Chị mới suy nghĩ linh tinh ấy” Cô ấy bĩu môi không thèm để ý tới Diệp Tĩnh Gia, người này không biết cách ăn nói gì cả, cứ làm cô ta mất hứng.

“Được rồi chị, chị cũng đừng suy nghĩ miên man nữa, mau làm cho xong chuyện của mình rồi quên đi.” Trong lòng biết rõ ý của Diệp Tĩnh Gia nhưng vân cảm thấy chị mình hơi có lôi với bản thân “Được rồi, em muốn ăn gì không để tối nay bảo Lữ Hoàng Trung làm cho” Diệp Tĩnh Gia đã bị chiêu hư.

Khi ở bên cạnh Lữ Hoàng Trung thì người nấu cơm luôn là Lữ Hoàng Trung, chẳng mấy khi thấy cô xuống bếp.

“Được rồi được rồi, suốt ngày Lữ Hoàng Trung, nhà họ Lữ người ta gia tài bạc vạn mà lại bị chị làm trê nải, kiếm tiền cũng không nhiều băng mọi năm” Nghe Diệp Tĩnh Gia nói như lẽ đương nhiên thế khiến Diệp Thiến Nhi cảm thấy thoải mái, ít nhất cô ta biết Diệp Tĩnh Gia sống thoải mái.

“Ừ, được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện vớ vấn đó nữa. Có gì cứ hỏi Lữ Hoàng Trung.” Cô là chủ nhà phủi tay cho đầu bếp, em gái và con và chó đều ném cho Lữ Hoàng Trung.

Cô chỉ cần yên tâm làm việc là được rồi, nhiều năm sống cùng nhau khiến tình cảm của cô và Lữ Hoàng Trung đã vượt qua ranh giới của tình bạn, trở thành người thân.

“Chán thật, uổng công bác sĩ người ta tốt với chị như thế” Diệp Thiến Nhi khó chịu nói.

Hâm mộ Diệp Tĩnh Gia sống tốt, không cần biết khi nào thì Lữ Hoàng Trung luôn ở bên cạnh, nhưng cô ta chỉ có hai bàn tay trăng.

Nghĩ tới lại thấy chua xót trong lòng, Diệp Tĩnh Gia đã nhận ra điêu đó: “Được rồi, em muốn cân nhäc đến chuyện kết hôn thì chị có vài người giới thiệu cho em đấy.’ Tuy là cô không biết ai nhưng Lữ Hoàng Trung biết một vài học trò của mấy tay bác sĩ lớn, đó là những người có tương lai.

Hơn nữa cũng chưa kết hôn nên Diệp Thiến Nhi có rất nhiều cơ hội.

“Thôi đi chị, chị đừng gài em gái mình như thế” Cô ta tức tối khi Diệp Tĩnh Gia tự quyết định như thế nên vội vàng từ chối.

Bây giờ cô ta luôn giữ một khoảng cách với đàn ông, quá khứ không hề tốt đẹp đó đã khiến cô ta không thể gả cho ai được nữa, sau này cô ta cũng không có ý định gả chồng, mang theo quá khứ đó sống tiếp thôi.

— QUẢNG CÁO —