Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 24



Chương 24: Người đàn ông lòng dạ quá tàn nhẫn

Hàm răng của cô đụng chạm trên cơ thể,
đôi môi mềm mại của cô mang theo độ ẩm
mỗi một động tác đối với anh đều vô cùng
giày vò. Cô giống như một nàng yêu tinh bò
trên cổ anh, càng giống như đang hút cạn
máu của cơ thể anh.

Còn anh thì giống như bị cô khống chế,
muốn từ chối nhưng lại không nỡ làm như
vậy. Anh buông tay của cô ra, mặc kệ cho cô
tuỳ hứng làm xăng làm bậy. Tay của cô được
anh buông lỏng, bàn tay của Diệp Tĩnh Gia
vội vã cởi hết quần áo trên người của anh.
Không có quần áo làm vướng víu nữa, cô có
thể cảm nhận được sự mát mẻ của da thịt
anh nhiều hơn, nhưng mà cô cảm thấy vẫn
không đủ, vĩnh viễn không bao giờ là đủ.

Cô không biết bản thân cô muốn cái gì,
chỉ có thể cọ xát ở trên cơ thể của anh, dính

chặt lấy anh mà khóc thút thít nỉ non:

“Giúp tôi đi, làm ơn giúp tôi đi”.

Hoắc Minh Dương đã bị cô làm cho phát
hoả, anh muốn có cô. Các dây thần kinh trên
người anh dường như sắp bốc cháy đến nơi

rồi, sự nhẫn nại của anh đã đến giới hạn cuối

cùng.
Nhưng mà…

Anh thất thần trong chốc lát, hoặc có thể
là anh đang do dự. Nhưng mà Diệp Tĩnh Gia
như một con búp bê không có xương đang
bò trên cơ thể anh, đôi môi hồng hào bắt đầu
hôn anh. Khi vừa chạm vào môi môi mỏng

của anh thì cô liền biến thành một đứa trẻ

tham ăn mà căn lấy mút lấy đôi môi anh.

Hoắc Minh Dương ấn xuống cái nút điều
chỉnh của xe lăn, Diệp Tĩnh Gia ngồi trên
người anh nhưng tay cô vẫn không an phận
như cũ mà làm bậy trên cơ thể anh.

Xe lăn trượt về hướng phòng tắm, anh
đem Diệp Tĩnh Gia bỏ vào bồn tắm trước sau
đó mới mở vòi cho nước lạnh chảy vào trong
bồn. Cả người của Diệp Tĩnh Gia bị ướt hết,
cô muốn đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm
nhưng lại bị Hoäc Minh Dương ấn chìm
xuống dòng nước. Cô bỗng nhiên nuốt
xuống hia ngụm nước lã sặc đến mức nước
mắt cũng rơi cả ra. Cô vô cùng khó chịu mà
phát ra mấy tiếng nghẹn ngào nhưng anh lại
ngoảnh mặt làm ngơ.

Hai cánh tay cô giấy dụa vươn lên trên
không trung vô định, bất luận cô có khóc như
thế nào anh cũng không hề buông tay ra.

Dòng nước lã lạnh như băng và những vết roi
hằn trên lưng cô cũng không làm cho cô tỉnh
táo lại hơn. Nhưng mà vết thương sau lưng
đau đến mức làm cô cũng tỉnh táo lại không
ít.

Dần dần cô không còn giấy dụa nữa,
dòng nước lạnh có thể giúp cơ thể cô trở nên
ấm áp hơn. Nhưng mà Hoắc Minh Dương
vẫn nhấm chìm cô dưới nước như cũ, cho
đến khi dòng nước sắp làm cô ngất xỉu đến
nơi anh mới như trút được gánh nặng mà

buông cô ra.

Lần này anh không còn để mặc cô ngủ
lại phòng tắm cả đêm nữa mà vớt cả người
cô lên một lần nữa đem cô vất lên giường.

Hoắc Minh Dương ấn vào nút của chiếc
điện thoại trong lòng để cho người làm tiến
vào.

Đã muộn như vậy rồi, mẹ Hoắc sớm đã
hài lòng chìm vào giấc ngủ rồi. Chuyện Hoặc
Minh Dương gọi người làm lên đến ngày thứ
hai bà mới biết chuyện.

Người làm giúp Diệp Tĩnh Gia tay một bộ
quần áo ngủ mới, Hoắc Minh Dương vô cùng
nhãn nại mà một lần nữa bôi thuốc lên
miệng vết thương trên lưng cô. Ngày thứ hai
Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại, vừa mới quay người
một cái liền hít phải một ngụm khí lạnh làm
cho cô lập tức tỉnh táo lại ngay, ánh mắt lướt
thật kĩ một vòng quanh phòng cũng không
nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Minh Dương
là cô liền biết anh đi sang phòng đọc sách
rồi.

Chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua
chợt hiện về như một bức tranh, vô cùng rõ
ràng mồn một xuất hiện lại trong đầu cô. Cô
trông thế mà lại chủ động đến mức như vậy,

chủ động dính chặt lấy cơ thể anh.

Vào thời khắc quan trọng, vẫn là anh
đem cô bỏ vào bồn tắm. Là một người đàn
ông nhưng lại có thể kìm chế mà từ chối
người phụ nữ chủ động như vậy, chuyện này
chỉ có hai cách giải thích. Một là anh ấy
không làm được, hai là anh đang cố gắng giữ

thân mình.

Hôm qua cô đa cảm nhận được sự biến
hoá của cơ thể anh cho nên chỉ có khả năng
là điều thứ hai. Suy nghĩ đến điểm này mặt
của Diệp Tĩnh Gia nóng bừng lên, cô làm sao
mà chăm sóc anh được nữa đây, làm sao để
đối mặt với anh được đây?

Diệp Tĩnh Gia lắc lắc đầu, chuyện tối
ngày hôm qua không phải là cô cố ý, là cô
uống thuốc mà mẹ Hoắc đưa tới nên mới
biến thành như vậy. Vì thế cho nên Hoắc
Minh Dương chắc chắn sẽ biết điều này, chắc
chắn sẽ không nghĩ là cô không thể chịu
đựng nổi nữa chứ, làm ơn đừng có hiểu lầm
cô thành cái dạng như vậy.

Cô thu lại suy nghĩ của mình sau đó nhìn
đồng hồ, thay một bộ quần áo khác chuẩn bị
xuống dưới tầng. Chỉ có điều, đối với cô mà
nói việc thay quần áo có chút khó khăn. Bởi
vì vết thương ở lưng cô vẫn còn rất đâu, tối
qua lại còn ngâm nước lạnh, miệng vết
thương bị dính vào nước, cô lo lắng nó sẽ bị

nhiễm trùng.

Sau khi xuống tầng, mẹ Hoặc đang ngồi
trước ghế sô pha chậm rãi thong thả thưởng
thức tách trà. Nghe thấy âm thanh Diệp Tĩnh
Gia xuống tầng, mẹ Hoắc liền bỏ tách trà
xuống trên mặt không mang một biểu cảm gì:

“Mẹ bảo chị Tiết để cho con bát cháo

đấy”.

Bà ta không hề trách măng cô mà còn
bảo chị Tiết để lại cho cô bát cháo, Diệp Tĩnh
Gia không biết mẹ Hoäc lại đang diễn vở kịch
gì nữa đây. Bây giờ cô đã không còn tin
tưởng rằng bà ta thật lòng thật dạ mà đối đã
cô nữa. Tối hôm qua đưa thuốc cho cô là
nguy trang, bát cháo ngày hôm nay cô không
dám ăn nữa.

“Vâng.” Trên mặt cô ngoan ngoãn đáp lại

một tiếng.

Mẹ Hoắc lười biếng nhấc mắt nhìn cô
một cái:

“Đối với bên ngoài, con là vợ của Minh Vũ
cho nên buổi tối hôm nay Minh Vũ cần đi dự
một buổi tiệc từ thiện, con đi cùng nó đi”.

Phải đi dự tiệc từ thiện với Minh Vũ, Diệp
Tĩnh Gia chỉ nghe được đến đây thôi mà
trong lòng đã sợ hết hồn hết vía. Hdv ghét cô

nếu không muốn nói là căm hận cô.
Diệp Tĩnh Gia nhìn mẹ Hoắc nói:

“Mẹ, con phải ở nhà chăm sóc Minh
Dương…”

Không muốn cứ mãi ngoan ngoãn nghe
lời à mẹ Hoắc có cách để cho cô phải nghe
lời, mặt bà ta bắt đầu lạnh lại:

“Mẹ vốn dĩ sắp xếp con đi dự tiệc từ thiện
với Minh Vũ, sau khi tiệc kết thúc trở về nếu
như con biểu hiện tốt, mẹ liền nói nhỏ với cục

trưởng Lưu để ông ta thả em gái con ra”.

Cùng với Hoắc Minh Vũ đi dự tiêc từ
thiện nói thế nào cũng tốt hơn phải ở nhà
sinh con cho Hoắc Minh Dương. Cô ngẫm
nghĩ một chút, cắn chặt môi dưới nhưng vẫn

chưa hạ quyết định.

Nhưng mà mẹ Hoäc lại không để cho cô

cơ hội mà suy nghĩ, bà ta đứng dậy:

“Lễ phục cho con đi dự tiệc đã chuẩn bị
xong xuôi hết rồi, thợ trang điểm cũng đã gọi
đến. Bữa tiệc tối nay 7 giờ bắt đầu, trước lúc
đó con phải chuẩn bị cho xong đấy”.

Bây giờ đã là 11 giờ rồi, sau khi mẹ Hoắc
đi, Diệp Tĩnh Gia mệt mỏi thở dài một hơi.
Sau đó cô xuay người đi vào phòng bếp xem
có cái gì có thể ăn được không. Tất nhiên bát
cháo mà mẹ Hoắc bảo chị Tiết để lại cho cô
cô sẽ không ăn rồi.

“Thiếu phu nhân, cô tìm đồ ăn à?” Chị
Tiết nghi hoặc nhìn Diệp Tĩnh Gia, cô thà ăn
quả cà chua sống ở trong tủ lạnh chứ không

muốn sờ vào nồi cháo vẫn còn đang nóng.
Diệp Tĩnh Gia cười cười nói:

“Vâng”.

“Vậy tôi đun nóng cháo cho cô”.

“Không cần đâu, tôi không đói lắm ăn
một quả cà chua này là được rồi”.

Diệp Tĩnh Gia nhai một miếng cà chua rồi
dừng lại một lát:

“Chị Tiết này, thuốc tối hôm qua là chị đi
mua sao? Chị có nhìn tên thuốc không vậy?”

“Là phu nhân sai người đi mua, thuốc đó
†ôi cũng chưa có nhìn thấy.” Chị Tiết có chút
nghỉ hoặc với câu hỏi của Diệp Tĩnh Gia.

“Thiếu phu nhân hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy thuốc
hiệu quả rất tốt vì thế nên muốn nhớ tên
thuốc”.

Chị Tiết cười cười:

“Vậy thì để tôi đi hỏi người làm mua

thuốc ngày hôm qua giúp cô”.

“Không cần đâu”. Diệp Tĩnh Gia liền vội

vàng lắc tay.

“Chuyện mua thuốc này nếu mà cần thiết
thì để tôi đi mua, cũng không cần hỏi tên
thuốc giúp tôi đâu”.

Cuộc nói chuyện này trong lòng Diệp
Tĩnh Gia kiên định hơn rất nhiều. Ít nhất là cô
không cần phải phòng bị với chị Tiết. Cái nhà
này, người duy nhất mà cô có cảm tình, có
thể cùng cô nói chuyện vài câu chỉ có chị
Tiết. Nếu như thuốc ngày hôm qua chị Tiết
biết rõ mà vẫn nghe theo mệnh lệnh mang

đến cho cô thì cô quả thực mệt mỏi rồi.

Ăn xong quả cà chua, Diệp Tĩnh Gia thay
bộ lễ phục mà mẹ Hoắc đã chuẩn bị sẵn.
Một là để thử xem số đo thế nào, có vừa với
người cô không, hay là cô muốn nhìn xem bộ
lễ phục nào mặc lên có để lộ vết thương
đằng sau lưng cô không. Ít nhất cũng phải
che cho kín một chút.

Lẽ phục buổi tối là do mẹ Hoắc sai người
đi chọn lựa kiểu dáng này, nụ hoa màu đen
nửa xuyên thấu, phía sau lưng được che rất
cẩn thận. Nhưng mà phong cảnh trước ngực
thì lại kiến người khác phải đỏ mặt.

Thay xong bộ lễ phục cho tối nay, Diệp
Tĩnh Gia nhìn cô trong gương một lát. Cô
thích mặc màu sắc đơn giản, nhất là màu
xanh nhạt cô rất thích, mặc lên rất chuyển
phóng khoáng. Còn bộ lễ phục này lại cho cô
thêm vài phần diêm dúa của một người phụ

nữ.

Không dễ dàng gì mới thay xong bộ lễ
phục cho nên cô cũng không muốn thay nó
ra để phải mặc lại một lần nữa.

Thợ trang điểm vẫn chưa đến, từ sáng cô
đã không nhìn thấy Hoặc Minh Dương. Cô
xách làn váy lên, xỏ đôi dép trong nhà vào rồi
đi xuống phòng đọc sách ở tầng hai.

Hình như cô đã quen với ánh sáng mờ
mờ ảo ảo này, bây giờ nhìn mọi thứ trong đây
đã rõ ràng hơn trước rất nhiều. Không chỉ
nhìn thấy một cái bóng đen rất lớn, mà cô
còn nhìn thấy được cả những đường nét trên
khuôn mặt anh, như một kiệt tác của một
nhà điêu khắc vậy.

Hoắc Minh Dương ngước mắt nhìn Diệp
Tĩnh Gia, bộ váy mà cô mặc lên làm cho cô
đẹp đến mức có thêm vài phần câu dẫn
người khác. Cảnh tượng cô dụ dỗ anh tối qua
lại xuất hiện rõ ràng trong đầu anh.

Một lúc lâu sau, anh mở miệng lạnh
giọng nói:

“Sao lại mặc thành thế này rồi?”

“Mẹ chuẩn bị đấy, tối nay phải đi dự bữa
tiệc từ thiện. Mẹ để em đi cùng với Minh Vũ.”
Tim của cô đập rất nhanh, âm thanh trả lời
câu hỏi cũng bé dần đi.

Nghe xong, con ngươi trong mắt Hoäc
Minh Dương lạnh hơn vài phần:

“Tại sao em lại đi cùng Minh Vũ”.

Vấn đề này anh cũng không biết rõ ràng
cho nên mới hỏi thêm vài câu nhưng giọng
điệu cứ như là đang bức cung vậy.

Diệp Tĩnh Gia nghĩ rằng anh hỏi cô lí do
nên cô liền đem lời nói của mẹ Hoắc tường
thuật lại một lần:

“Mẹ nói, đối với bên ngoài em là vợ của
Minh Vũ cho nên mới cùng Minh Vũ đi tham
gia buổi tiệc từ thiện”.

Bữa tiệc, Hoắc Minh Vũ không về nhà
đón cô đến cùng mà ở phòng tiệc chờ cô.
Nếu như không phải là yếu cầu của mẹ Hoắc,
Hoắc Minh Vũ anh nhất định không bao giờ
đồng ý cùng cô đi tham gia buổi tiệc. Bao
nhiêu người nhìn vào như vậy, còn nữa buổi
tiệc từ thiện hôm nay được mở ra là vì một
người.

Đến trước cửa phòng tiệc, Diệp Tĩnh Gia
chậm rãi bước xuống xe. Hoắc Minh Vũ nhìn
thấy Dttg liền có chút thất thần, mái tóc của
cô được búi cao lên, gương mặt được trang
điểm nhàn nhạt, bộ lễ phục hoa màu đen
được mặc trên người nhìn tổng thể giống
như một yêu quái tuyệt sắc vậy. Người đang
đứng trước mặt anh đây cùng với Diệp Tĩnh
Gia của ngày bình thường như hai người
khác nhau hoàn toàn vậy.

Người anh ta thích là Thanh Lam, mà giờ

phút này đây dư vị trên người Diệp Tĩnh Gia
lại có vài phần giống với Thanh Lam.

Vào trong phòng tiệc, ở trước cửa lớn
phòng tiệc, Hoắc Minh Vũ kéo tay của Diệp
Tĩnh Gia để tay cô nắm lấy cánh tay anh,

cùng nhau tiến vào trong.

Trong hội trường có rất nhiều nhà báo và
giới truyền thông, còn có các ông lớn của
thành phố Giang Ninh. Chỉ cần là những
người có thể đứng vào hàng người có tiền ở
thành phố Giang Ninh gần như cũng đã đến
đủ cả. Buổi tiệc ngày hôm nay là do chính
quyền lớn nhất của thành phố Giang Ninh
đứng ra tổ chức, ông cụ Từ.

Buổi tiệc từ thiện này, một là để quyên
góp tiền, hai là để ông cụ Từ trịnh trọng giới
thiệu với mọi người người cháu gái đã mất
tích nhiều năm của ông ta.

Từ lúc Hoặc Minh Vũ và Diệp Tĩnh Gia
bước vào đại sảnh, mọi ánh mắt đều hướng
vào anh ta, nhưng nhiều hơn là hướng vào
Diệp Tĩnh Gia. Đến cả các nhà báo cũng phải
chụp Diệp Tĩnh Gia vài tấm hình, bọn họ
đứng cùng nhau nhìn tướng mạo không hề
thua kém bất cứ thần tượng minh tinh nào cả.

Bên dưới có vài người lén lút thảo luận:

“Đây là người kế thừa tiếp theo của Diệp
Bách Nhiên, nhìn cũng xinh đẹp đấy chứ”.

“Người ta nói người đẹp vì lụa. Cô nhìn
bộ lễ phục cô ấy mặc trên người đi, làm mẫu
mới nhất của mùa thu năm nay đó. Tuần lễ
thời trang Paris trưng bày ra toàn bộ đều là
bản giới hạn đó. Còn nữa, nhìn trang sức trên
người cô ấy đi, nếu như không phải cô ấy gả
vào nhà họ Hoắc thì làm sao có thể khoác
lên người những thứ đớ”.

“Aizz, nói chung là số cô ấy tốt. Còn có
cái vận may được Hoắc phu nhân nhìn trúng
nữa chứ”.

Những lời thảo luận này bay đến tai của
Diệp Tĩnh Gia, nhưng trên mặt cô chỉ lộ ra

một nụ cười nhạt.