Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 392



Chương 392: Mong muốn có người gọi bố là ông nội

 

Diệp Bách Nhiên xua xua tay, từ chối Hà Vân   Phi: “Bố rất ổn, con không cần lo lắng cho bố đâu.

Chỉ cần con sống hạnh phúc là được rồi” Chuyện Hà Vân Phi gả cho Hoắc Minh Dương năm đó, đến bây giờ ông ta vẫn còn cảm thấy vô cùng hố thẹn bất an.

“Bố à, như thế này dù sao vẫn không tốt. Bố nghe lời con đi, con nói không có sai đâu” Hà Vân Phi không chịu thua mà khuyên nhủ ông ta.

Là một người con gái, Hà Vân Phi không thể nào mong muốn bố mình ở trong tù giam được.

Cho nên Diệp Bách Nhiên có thể hiểu được tâm trạng của cô.

“Bố đã lớn tuổi như vậy rồi, có rất nhiều chuyện cũng không còn để ý như trước kia nữa” Diệp Bách Nhiên nói rồi thở dài. Bây giờ ông ta chỉ muốn Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc, sau đó sinh thêm vài đứa con, như vậy là được rồi.

Thấy ông ta cố chấp như vậy, Hà Vân Phi cũng không nói gì nữa.

“Em còn có chuyện gì muốn nói với bố không?” Hà vân Phi nói với Diệp Thiến Nhì.

Lần này cô đến đây để nói với Diệp Bách Nhiên chuyện này. Nếu như ông ta đã từ chối rồi thì cô cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này, coi như không có gì mà thôi.

“Con xin lỗi bố về chuyện lần trước” Diệp hiến Nhi nói với vẻ hơi ngượng ngùng, dáng vẻ dường như rất có lỗi, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nói ra.

Diệp Bách Nhiên còn tưởng Diệp Thiến Nhi làm sao, không ngờ cô lại vì chuyện này. Vì vậy ông ta lập tức cười lớn “Không sao, bố cũng có chỗ có lỗi với con”

Diệp Bách Nhiên nói, đôi mắt lại liếc về phía Hà ‘Vân Phi rồi cuối cùng nhìn Diệp Tính Nhi: “Khi nào

thì con sinh một đứa cháu nhỏ cho bố? Con xem Vân Phi đã có hai đứa rồi, con cũng phải nắm chắc chứ.”

Chuyện này có lẽ là chuyện mà ông ta hy vọng nhất. Năm nay Diệp Bách Nhiên đã khoảng hơn năm mươi rồi, đến lúc này ông ta vẫn chưa có nhiều tóc bạc nhưng hai mái tóc của ông ta đã trở thành màu hoa râm từ lâu rồi.

“Bố à, chuyện này không thế vội vàng được.

Có người nói “một tháng mang thai không thể sinh muộn hơn được”, sao đứa trẻ dễ dàng có như vậy được ạ?” Diệp Thiến Như tức giận nói để kéo dài chuyện hôn lễ cho mình.

Cô ta không muốn kết hôn, một mình thoải mái phóng khoáng dù thế nào cũng dễ chịu hơn hai người “Bố à, em gái con nói đúng đấy ạ, chuyện sinh con không thể vội vàng được. Cho nên bố đó, bố không cần quan tâm đâu. Bố cứ đế con bé tự giải quyết, nó đã lớn như vậy rồi, không thể lúc nào cũng ỷ lại vào chúng ta được.”

Hà Vân Phi thật sự nghĩ như vậy. Trước kia Diệp Thiến Nhi có chuyện gì, Diệp Bách Nhiên cũng làm thay cho cô ta dẫn đến sau này cô ta mới có dáng vẻ như vậy.

Cho nên nói không nên quá nuông chiều đứa trẻ.

“Hừ, bố đã nghe thấy chị con nói như vậy.

chưa?” Diệp Thiến Nhi đưa tay ra rồi làm dáng vẻ bất đắc dĩ với Hà Vân Phi   Diệp Bách Nhiên nhìn thấy Diệp Thiến Nhi như vậy thì không khỏi bật cười.

“Quan hệ của hai chị em mấy đứa thật sự càng ngày càng tốt” Diệp Bách Nhiên nhìn hai đứa con của mình với ánh mảtvui mừng yên tâm, trong đôi mắt còn toát lên sự hiền từ.

Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi đi từ trong đồn cảnh sát ra đã là chuyện của một tiếng sau. Diệp Bách Nhiên nói chuyện, đến cuối cùng thì cảm thấy mệt mỏi nên đi ngủ. Hai chị em bọn họ cũng không tiện quấy rầy bố mình nên rời đi.

“Chị à, tất cả đều tại chị đấy” Diệp Thiến Nhi bu môi, nói với giọng điệu rất bất mãn.

Hay rồi, hết lần này đến lần khác nói cái gì mà có người theo đuổi cô ta. Cho dù thật sự có người cứ khăng khăng theo đuối Diệp Thiến Nhi thì cô ta sợ đến khi ấy cũng không muốn.

Lần này thì hay rồi, sau này Diệp Thiến Nhi sẽ phải đi vào cái vòng nói dối hết lần này đến lần khác. Cô ta sợ đến một lúc nào đó Diệp Bách Nhiên biết, ông ta sẽ đánh cô ta một trận nhừ tử mất.

“Em trách chị cái gì?” Hà Vân Phi đứng trước bậc thềm của cửa đồn cảnh sát, có vẻ không hiểu Diệp Thiến Nhỉ nói như vậy là có ý gì. Vì vậy cô lên tiếng hỏi Diệp Thiến Nhi.

Dường như cô không hề làm chuyện gì có lồi với Diệp Thiến Nhi, sao cô ta lại nói như vậy với cỡ? Nhưng Cô thật sự đang gài cho Diệp Thiến Nhi một cái bấy, “Thôi đi, chị còn giả vờ ở đây làm gì nữa” Diệp hiến Nhi nhìn Hà Vân Phi với ánh mắt coi   thường: “Chị bảo em đi đến đâu để tìm một người theo đuổi em đây? Chị nói cho em biết đi” Hà Vân Phi nói như vậy thì hay rồi, hết lần này đến lần khác đều nói có người theo đuối Diệp.

Thiến Nhi.

Cô thấy mình nên nhanh chóng giúp đỡ chọc thủng chuyện này, bởi vì Diệp Thiến Nhi đã lớn như vậy rồi mà vần không có ai theo đuổi cô ta Trước kia cho dù co người theo đuổi Diệp Thiến Nhi, nhưng cô ta kiêu ngạo không thèm để ý đến người ta.

Bây giờ cô ta như thế này, còn có người theo đuổi cô ta sao? Hơn nữa, lần này thật sự là một chuyện rất châm biếm.

“Cái con bé này, sao em cứ nhảy dựng lên như vậy nhỉ?” Hà Vân Phi nói rồi đi lên mấy bậc thang, sau đó đưa tay ra dí lên trán Diệp Thiến Nhi.

Diệp Thiến Nhi nhìn cũng không đến nỗi nào, nhưng lại nói ra những lời nói như vậy.

“Những lời chị nói nữa nãy vốn không phải là sự thật” Trước kia Diệp Thiến Nhi luôn ngước cao mắt không coi trọng người khác, bây giờ người khác lại không thèm coi trọng cô ta.

Như vậy đúng là cảm giác xoay chuyển phong thủy “Em đừng quên còn có anh rể của em” Hà Vân Phi nói rồi kéo Diệp Thiến Nhi đi đến chỗ Hoäắc Minh Dương.

Chiếc xe vẫn dừng lại ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích xê dịch. Nhìn thấy Hà Vân Phi đi về phía mình, Hoắc Minh Dương cũng đặt quyến sách trong tay xuống. Anh đẩy cửa xe ra, sau đó đợi ở bên cạnh xe đợi cô đến.

Diệp Thiến Nhi vẫn chưa hiểu ý gì trong lời nói của Hà Vân Phi.

Nhưng khi cô ta nhìn thấy Hoắc Minh Dương thì lập tức hiểu ra Hà Vân Phi muốn bảo Hoắc Minh Dương tìm đối tượng cho cô ta, nhưng…

Làm như vậy cô ta thấy rất ngại.

“Chị à, hay là bỏ đi. Cùng lắm thì em tự đi tìm” Diệp Thiến Nhi cũng không muốn để Hoäc Minh Dương tìm đối tượng gì đó cho mình. Bình thường cô ta nhìn thấy Hoắc Minh Dương cao cao tại thượng, chưa bao giờ nở nụ cười khi ở trước mặt người khác, có lẽ sợ rằng anh cũng chỉ cười trước.

mặt Hà Vân Phi mà thôi “Thật sao?” Hà Vân Phi hỏi ngược lại cô ta, không tin lời cô ta lắm.

Cô sợ lúc này Diệp Thiến Nhi nói như vậy chỉ là lừa gạt mình, đến khi không thể nào giấu diếm được Diệp Bách Nhiên nữa thì cũng đừng trách cô.

“Thật mà cho nên chị không cần nhờ anh rể đâu” Diệp Thiến Nhi nói, hai tay chắp trước ngực.

với dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, chân thành.

Gô em gái chồng chưa có bạn trai thì thôi đi, còn phải nhờ anh rể của mình tìm bạn trai cho mình nữa. Nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài thì cũng không được hay ho gì cho lắm.

“Được thôi, vậy chị tạm thời sẽ không nói với anh rể của em. Nếu như đến lúc đó em vẫn chưa tìm một người bạn trai rồi đem về đây cho chị, chị sẽ nói với anh rế của em đấy” Hà Vân Phi nói rồi làm dáng vẻ mỏi mắt mong chờ mà nhìn Diệp Thiến Nhi.

Hoắc Minh Dương vốn không được thoải mái cho lắm.

Nhưng khi anh nhìn thấy Hà Vân Phi và Diệp.

‘Thiến Nhi vừa nói nhỏ vào tai nhau, vừa chậm rãi đi đến phía mình thì trong lòng anh có thể tưởng tượng ra được.

Anh đợi ở bên ngoài lâu như vậy thì cũng bỏ qua coi như không có gì, nhưng bây giờ hai chị em họ còn chậm rãi đi quay lại “Cảm ơn chị..”

Diệp Thiến Nhí vừa nói xong rồi thoáng nhìn về phía Hoäc Minh Dương. Cô ta thấy Hoắc Minh Dương đang tối sầm lại mà nhìn hai chị em bọn họ với vẻ mặt không mấy vui vẻ gì Đương Nhiên Diệp Thiến Nhi chỉ cho rắng Hoắc Minh Dương dùng dáng vẻ khó chịu như vậy nhìn cô ta chứ không phải nhìn Hà Vân Phi.

“Chúng ta mau đi thôi!” Diệp Thiến Nhi nói rồi kéo cánh tay Hà Vân Phi nhanh chóng đi về phía Hoắc Minh Dương. Cô ta không muốn chịu thương tổn.

Hà Vân Phi tưởng Diệp Thiến Nhi bị làm sao, cuối cùng khi nhìn thấy Hoắc Minh Dương đứng ở nơi đó với gương mặt tối sâm lại thì cô mới biết tại sao Diệp Thiến Nhi lại phản ứng như vậy.

Hóa ra cô ta sợ Hoắc Minh Dương.

“Anh rể” Diệp Thiến Nhi đi đến bên xe, khế gọi Hoắc Minh Dương một tiếng.

Hoắc Minh Dương thản nhiên “ừ” một tiếng coi như trả lời lời nói của Diệp Thiến Nhi   “Đi thôi, quay về thôi” Hoäc Minh Dương nói với Hà Vân Phi, sự dịu dàng cưng chiều ấn giấu trong giọng nói.

Hà Vân Phi quay đầu nhìn Diệp Thiến Nhị, tỏ ý cô ta cũng nhanh chóng lên xe thôi.

Nhưng Diệp Thiến Nhi lại là một cô gái biết điều, cô ta đã nhìn thấy ánh mắt khéo léo giữa chị mình và anh rể của mình.

“Cái này… Hay là thôi đi. Hai anh chị về trước đi Hà Vân Phi túm lấy tay Diệp Thiến Nhi.

“Sao vậy? Chúng ta quay về thôi” Diệp Thiến Nhi lùi về phía sau

“Chị, anh rể à, hai người đi trước đi, em còn có chút chuyện chưa làm xong. À, bạn của em đang đợi em ở bên kia rồi, được rồi được rồi em đi trước đây. Tạm biệt nha”

“Này, Diệp Thiến Nhi!” Diệp Thiến Nhi nói rồi vội vàng rời đi, không cho hai người họ cơ hội ngăn cản, Hà Vân Phi nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Thiến Nhi, lẩm bẩm nói một câu.

“Cái con bé này” Hà Vân Phi nhìn thấy gương mặt của Hoắc.

Minh Dương dần dần trở nên sáng hơn, cô giả vờ tức giận nói với anh: “Lần này theo như ý nguyện của anh rồi đấy, con bé đi rồi”

Hoắc Minh Dương nở nụ cười, sau đó mở cửa xe: “Thưa tiểu thư Phi xinh đẹp, mời cô lên xe.” Hà Vân Phi mỉm cười, cố tình liếc mắt nhìn anh rồi khẽ mắng: “Đồ xấu tính!”

Diệp Thiến Nhi bước trên con đường đi lên phía trước với vẻ vô cùng chán nản. Tín hiệu của người đàn ông đó quá mạnh mế, cô ta thật sự không muốn đi bên cạnh anh rồi để anh ghét mình, làm bóng đèn của hai người họ.

Dù sao Diệp Thiến Nhi cũng đang vô cùng rảnh rỗi nên đi đến đến trung tâm mua sắm đi dạo quanh rồi chọn mua mấy bộ quần áo xinh đẹp. Nhưng không ai ngờ mấy bộ quần áo mà cô.

ta thấy xinh đẹp lại không có số size của cô ta “Thưa cô, tôi thật sự xin lỗi. Các sản phẩm trong cửa tiệm của chúng tôi mỗi một chìa khóa chỉ có một con số. Vẽ cơ bản những món đồ này đều đã được đặt làm trước đó, nếu như cô muốn thì có thế trả tiền đặt cọc trước, chúng tôi sẽ đến công xưởng và làm theo yêu cầu của cô” Diệp Thiến Nhi suy nghĩ một chút.

“Vậy cũng được, đặt cọc trước bao nhiêu tiền?”   “Ba nghìn năm trăm tỷ thưa c Diệp Thiến Nhi không hề nghĩ ngợi gì mà trả tiền đặt cọc ngay.

Nhưng ai ngờ họa đến một dập, đúng lúc này có một người đàn ông mặt mũi lấm la lấm lét đi   vào trong cửa hàng. Ông ta nhìn thấy Diệp Thiến Nhi vung tay hào phóng nên muốn mượn một ít tiền để tiêu.

Diệp Thiến Nhi đi dạo mệt rồi nên tìm bừa một quán cà phê để ngồi xuống nghỉ chân một chút.

Bầu không khí trong quán cà phê này rất tốt, âm nhạc du dương khiến cho người ta cảm thấy, vô cùng dễ chịu. Diệp Thiến Nhi đứng ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới đi vào, nhưng cô ta không ngờ có một ánh mắt xa lạ luôn nhìn chắm chãm vào mình từ phía sau tấm kính thủy tỉnh Vị trí của quán cà phê này cũng khá là lệch, cho nên bầu không khí ở nơi này mới yên tính như Vậy.

Lúc đi ra ngoài phải đi qua một con hẻm nhỏ, Diệp Thiến Nhi cũng rất thích nơi này, có cảm giác rất cổ xưa.

Người đàn ông đó luôn ở phía sau và theo dõi cô ta.

Diệp Thiến Nhỉ đi được một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy thế giới xung quanh mình trở nên yên ĩnh. Tiếng bước chân của một người xa xa đang chậm rãi đi đến gần mình ở phía sau.

Cô ta đứng lại, tiếng bước chân ở phía sau cũng không còn nữa. Cô ta lại đi lên phía trước, tiếng bước chân ở phía sau lại đi theo cô ta.

Diệp Thiến Nhi lập tức ý thức được trong vòng 2 giây, sau đó cô cất bước bỏ chạy.

Dù sao chắc chắn người xuất hiện này không hề có ý đồ tốt đẹp gì, chắc chản không phải là chuyện tốt đẹp gì cả! Diệp Thiến Nhi đeo đôi giày cao gót nên chạy tốn rất nhiều sức và vất cả. Cô ta đột nhiên cảm thấy có một bóng đen bay qua bên cạnh mình, rồi   cảm thấy tay mình bị một lực lớn lôi mạnh lại Diệp Thiến Nhỉ dừng lại rồi tập tức ngã nhào xuống mặt đất.

“Con bé này còn muốn chạy sao?” Diệp Thiến Nhi bò dậy trên mặt đất một cách   khó khăn, cố gắng hết sức để rời khỏi người đó xa   một chút. Tất cả những món đồ cô vừa mua cũng đều rơi xuống vung vãi hết xuống niền đất.

“Ông là ai? Ông định làm gì? Người đàn ông đó cử động cổ tay của mình một chút, nơi cổ tay phát ra tiếng rắc rắc.

“Tao muốn làm gì sao? Vừa nấy tao nhìn thấy mày vung tay rất hào phóng, vì vậy mày có thế cho tao mượn chút tiền để tiêu được không?”

— QUẢNG CÁO —