Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 397



Chương 397: Mua búp bê

 

Trong phòng thử đồ, bé Hiền cởi bỏ quần áo.

trên người ra, có chút ngượng ngùng đặt hai tay nhỏ bé lên ngực, đầu cúi thấp, sợ hãi nhìn Hoäc Minh Dương, “Con sao vậy, nhóc con mà biết xấu hổ sao?”

Hoắc Minh Dương tựa lưng vào cửa, cầm chiếc áo sơ mi nhỏ mà bé Hiền muốn mặc thử trong tay, nhướng mày trêu chọc.

Bình thường hiếm khi thấy bé Hiền như thế này. Anh ta không bao giờ nghĩ rằng cậu bé này lại như vậy.

“Con không xấu hổ, chỉ là con hơi lạnh” Bé Hiền không thừa nhận. Dù sao anh cũng không thể kì kèo cãi nhau với một đứa trẻ! Bé Hiền nói hơi nhỏ, rõ ràng là vì thiếu tự tin.

“Được rồi, được rồi, mặc áo vào không nhỡ trời lạnh” Anh cười nhẹ. Anh không biết mình đang nói gì vì ở trong quán cũng không quá lạnh cũng không quá nóng.

Bé Hiền đưa bàn tay nhỏ mập mạp ra, một tay.

vẫn chặn trước ngực anh “Trước đây đều là vợ của bố mặc quần áo cho con sao? Hoắc Minh Dương nhìn bé Hiền quay lưng về phía mình. Cậu có chút lúng túng khi mặc áo sơ mi.

“Vợ?” Bé Hiền dừng ngay hành động của   mình, suy nghĩ một hồi vợ nghĩa là sao: “Là mẹ   của con sao? Trước đây toàn là mẹ thay quần áo cho con”

Nghĩ đến những gì Lữ Hoàng Trung đã nói với cậu lần trước, dường như bé Hiền vẫn chưa hiểu ý của Hoắc Minh Dương

“Sau này con phải tự mình học cách ăn mặc, con hiểu không?” Hoắc Minh Dương nói xong cảm thấy giọng điệu của mình quá mạnh mẽ, nghĩ rằng bé Hiền vẫn còn nhỏ, anh nói thêm: “Hiện tại   mẹ con đã có thêm em bé nên con phải học cách tự mặc quần áo. ” Bé Hiền gật đầu nhưng vấn không hiểu và tiếp tục nghịch quần áo của mình.

Trước đây rất ít khi bé Hiền tự mặc quần áo.

€ó thể nói là lần đầu tiên cậu tự mặc quần áo.

Khi bé Hiền mặc quần áo xong, cậu ta quay đầu lại, lúng túng nhìn Hoắc Minh Dương.

Hoắc Minh Dương cau mày khi nhìn bộ quần áo mà bé Hiền đang mặc.

Anh thấy bé Hiền tự mặc quần áo vào, nhưng cúc áo kỉa lại năm trên chiếc khuy kế tiếp, trông rất xấu xí.

Thực sự không thể chịu đựng được nữa, anh quỳ xuống cởi từng cúc áo của con ra. Lúc đầu, bé Hiền vẫn còn một chút ngại ngùng, rất xấu hổ.

Nhưng cuối cùng cậu ta cũng không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn để cho Hoắc Minh Dương đùa giỡn.

Trông Hoắc Minh Dương rất nghiêm túc. Anh đã cởi cúc áo ra và đế lại ngay ngắn. Còn treo lại chiếc áo cho đứng đắn.

“Con cảm ơn!” Bé Hiền nhìn hàng cúc áo gọn gàng của mình và cảm ơn Hoắc Minh Dương.

“Nhóc con, đúng là dẻo miệng” Anh bóp má bé Hiền, tâm trạng rất vui, sau đó lấy chiếc áo trên móc xuống và giúp bé Hiền mặc vào.

Bé Hiền rất hợp tác, duổi tay ra khi anh yêu cầu.

Thay xong chiếc áo, bây giờ chỉ còn quần.

“Con có biết mặc quần không?” Hoắc Minh   Dương nghĩ đến việc mặc quần cho bé Hiền, sợ nó còn nhỏ sẽ mắc cỡ, mặc dù bé Hiền còn nhỏ.

nhưng vẫn cần phải dạy dỗ cẩn thận.

“Con có” Bé hiền ngoan ngoãn gật đầu. Cậu ấy vẫn có thế mặc quần nhưng không thế mặc áo cài cúc.

Cầm lấy bộ quần áo và chiếc quần nhỏ trên tay của Hoắc Minh Dương, bé Hiền xoay người lại cởi quần ra, cậu vẫn có chút xấu hổ, Thấy hành động như vậy của bé Hiền, Hoäc Minh Dương cười mỉm.

Phải nói rắng từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy bé Hiền xấu hổ như thế này. Bởi vì giờ đây cậu bé đang cởi quần áo mà không có sự giúp đỡ của Diệp Tĩnh Gia và Lữ Hoàng Trung Diệp Tĩnh Gia cũng chọn một vài bộ quần áo đủ các kiểu mốt.

Sau khi chọn vài bộ ưng ý, cô cảm thấy hơi mệt liền ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh phòng thay đồ, chờ họ đi ra.

Vừa ngồi xuống, cô nhân viên bán hàng ch đáo đã mang cho cô ba ly nước 100% cam ép, “Cô Diệp, xin cứ thong thả!”

“Cảm ơn” Diệp Tĩnh Gia mỉm cười, cầm ly nước cam lên uống một ngụm.

“Mẹ ơi, mẹ ơi” Bé Hiền mở cửa và vội vã chạy về phía nơi cô ngồi, muốn khoe với cô rằng cậu đã tự thay quần áo.

Diệp Tĩnh Gia vội vàng kêu lên: “Chạy chậm thôi, đừng vội” Bé Hiền cũng nghe theo lời Diệp Tĩnh Gia nói, không chạy nhanh nữa.

Hoäc Minh Dương thong thả đi theo cậu bé.

“Mẹ ơi, mẹ xem con có đẹp trai không?” Bé hiền nói, đôi má hơi đỏ lên Thảo nào cậu bé chạy nhanh như vậy, vì muốn mẹ khen đẹp trai! “Được, đẹp lảm, con rất đẹp trai” Diệp Tĩnh Gia nhìn lên nhìn xuống và nói phóng đại vài từ.

Bé Hiền đi đến chỗ Diệp Tĩnh Gia, cởi giày, leo lên ghế sô pha, hôn lên mặt cô vài cái: “Mẹ cũng rất đẹp, vô cùng xinh đẹp” Diệp Tĩnh Gia hơi kinh ngạc, sao cô lại cảm thấy bé Hiền nói chuyện có chút hơi hờn dối.

Hoäc Minh Dương bước đến và đưa một tay ôm bé Hiền vào lòng.

Thằng nhóc này không muốn sống nữa sao, dám trêu đùa với vợ anh trước mặt anh sao? Dám nói như vậy chứ.

Anh phải công nhận rắng bé Hiền mặc bộ đồ này vào trông giống như một quý ông nhỏ, dễ thương và lịch lãm.

“Quần áo rất đẹp, sao anh không thử hết?” Diệp Tính Gia nói với Hoắc Minh Dương. Tuy rằng, những bộ quần áo này có kích thước to hơn hoặc nhỏ hơn với bé Hiền, nhưng đều khá vừa với hình thể của bé Hiền. Cô vẫn muốn nhìn cậu bé mặc thử vào.

“Không cần, gói vào hết đi.” Hoắc Minh Dương lạnh lùng liếc nhìn mấy bộ quần áo Diệp Tĩnh Gia đang cầm trên tay. Anh lại nhìn chính mình, chưa nói đến quần áo, còn không mua cho anh đến một đôi tất.

Nếu Diệp Tính Gia biết Hoắc Minh Dương đang nghĩ gì bây giờ, nhất định cô sẽ cho anh một trận.

“Vâng, tôi biết rồi ạ” Nhân viên bán hàng ôm lấy đống quần áo bên cạnh Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương đứng dậy đi theo thanh toán

“Cầm lấy cái này” Hoắc Minh Dương lấy ví tiền từ trong túi ra, đưa ngay thẻ ngân hàng cho cô: “Mật khẩu là ngày sinh của em” Nghe xong câu sau, Diệp Tĩnh Gia sửng sốt một chút, liền cầm lấy đi theo thanh toán hóa đơn không chút do dự.

Trước đây Diệp Tĩnh Gia đã nghe Diệp Thiến Nhĩ nói: Nếu một người đàn ông đặt mật khẩu thẻ.

ngân hàng của mình là ngày sinh nhật của một người phụ nữ, thì người đàn ông đó phải yêu người phụ nữ đó rất nhiều, Nghĩ đến đây, trong Diệp Tĩnh Gia có chút thất thần.

“Cô Tĩnh Gia, tổng cộng là hai sai tỷ thưa cô.” Thấy Diệp Tĩnh Gia có chút luống cuống, nhân viên bán hàng vội nói với cô.

Sau khi định thần lại, cô lấy ví của Hoắc Minh Dương và thấy trong đó không có nhiều tiền mặt, nhưng có hơn chục Thẻ đen Ngân hàng. Cô rút ra một chiếc thẻ và đưa cho nhân viên bán hàng.

Sau khi thanh toán tiền, nhân viên bán hàng đã cẩn thận đóng gói quần áo mà cô đã chọn và đưa cho Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Gia đi trước đến “Khu dành cho trẻ em và đi qua một số cửa hàng. Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng nhìn thấy nơi mà cô đã mua con búp bê lần trước.

“Không ngờ nó vẫn còn ở đây!” Cô thở dài, bước lên trước nhìn con búp bê xinh đẹp ngoài cửa số, không khỏi thở dài.

€ô muốn mua vài con búp bê giống như cô đã mua lần trước nhưng không biết mua ở đâu.

Trước đó cô đã đến đây rất nhiều lần nhưng không tìm thấy chúng, sau đó thì chúng biến mất “Con có muốn mua không?” Hoäc Minh Dương nhìn nghiêng hỏi bé Hiền, sau đó quay sang nhìn cô.

Năm đó khi mua con búp bê cho cô, anh đã để mất nó vì chuyện của Tô Thanh Anh. Sau đó cô về nhà họ Diệp.

“Như vậy có được không?” Cô có chút không chắc chắn hỏi. Lần trước cô đòi anh mua cho một   con búp bê. Cô ấy đã nó   i rất lâu rồi anh mới đồng ý mua cho cô một con. Bây giờ cô ấy cảm thấy thật hạnh phúc.

“Có thể mua bao nhiêu tùy ý. Cho dù là mua cửa hàng này, cũng không phải là không thể” Hoắc Minh Dương nói một cách chắc chắn, ý bảo mua cửa hàng.

Sau khi nghĩ lại, trong cửa hàng có nhiều búp bê như vậy, cô sẽ không mua mua hết, trừ khi cô ngốc.

“Tốt hơn là nên mua vài con!” Cô nói và bước vào. Lần này cô muốn mua bốn con, và bốn con búp bê đó đại diện cho gia đình họ.

Nghĩ đến đây, Diệp Tĩnh Gia bước vào cửa hàng, cửa hàng này vẫn giống như trước, nhưng có nhiều búp bê hơn trước, khiến cho Diệp Tĩnh Gia nhìn có chút hoa mắt.

Hoäc Minh Dương và bé Hiền đi theo Diệp Tĩnh Gia, cô ấy đi đâu, bọn họ đi theo đến đó.

Sau một hồi lượn lờ, Diệp tĩnh Gia chọn được hai con búp bê nam và một con búp bê nữ khác, nhưng cuối cùng, cô ấy có chút buồn.

“Em sao vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia cau mày. Anh thấy cô ấy đang ôm hai con búp bê, một trai và một gái, và anh không biết cô ấy đang nghĩ gì.

“Anh nói xem trong bụng em đây là gái hay trai” Đây chính là câu hỏi mà cô đang trăn trở, sợ mua búp bê nữ thì sinh con trai, mua búp bê nam thì sinh ra con gái”

“Mua búp bê nữ này đi, anh hy vọng cô gái này có thể xinh đẹp như cô, hơn nữa chúng ta đã có một bảo bối lớn cho con trai”

Diệp Tĩnh Gia do dự một hồi, cuối cùng quyết định nghe theo lời của Hoäc Minh Dương, vì vậy cô chọn hai con búp bê nam và hai con búp bê nữ.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Diệp Tĩnh Gia vui vẻ ôm bốn con búp bê và đi đến trước mặt của Hoäắc Minh Dương và bé Hiền.

“Em có thế đặt cho bốn con búp bê này họ Hoắc được không?” Cô ấy nói giống hệt như những gì cô đã nói với anh trước đây, chỉ khác là Diệp Tĩnh Gia trước đây tỏ ra thận trọng khi nói, sợ rằng anh ta sẽ không đồng ý và tức giận.

Nhưng Diệp Tĩnh Gia bây giờ đã tự tin hơn lúc đó rất nhiều “Được, em có thể đặt tên cho con búp bê của chúng ta” Anh nói, ước gì Diệp Tĩnh Gia sẽ gọi tên như vậy cho những con búp bê.

“Được rồi, vậy thì đừng có hối hận” Đôi môi đỏ mọng của Diệp Tĩnh Gia khẽ mở, giọng điệu rất vui Vẻ.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Tĩnh Gia, khóe miệng Hoắc Minh Dương không khỏi mỉm cười Nếu cô có thể cười hạnh phúc như vậy nếu cho cô một viên kẹo, thì anh sẽ cho cô mỗi ngày mà không chút do dự. Chỉ mong cô sẽ vui vẻ mỗi ngày.

Cấn thận đặt con búp bê trong tay vào chiếc hộp tỉnh xảo, Hoäc Minh Dương cầm lấy chiếc túi trong tay và cầm hộ cô.

Diệp Tĩnh Gia rất quan tâm, cô ấy đã liên tiếp đi đến một số cửa hàng bán quần áo trẻ em, chọn rất nhiều đồ cho bé Hiền, thậm chí còn mua vài chiếc quần lót cho bé Hiền Hoäc Thiên Kình có sắc mặt không tốt khi cô mua quần lót cho bé Hiền. Thậm chí anh còn không nói chuyện với Diệp Tĩnh Gia ngay cả khi Diệp Tĩnh Gia gọi điện cho anh. Diệp Tĩnh Gia anh đang rất shock vì cô nên cô cười thành tiếng.

Sau khi mua quần áo cho bé Hiền, Diệp Tĩnh Gia bước vào một cửa hàng nam giới.

Cô đã mua rất nhiều thứ cho Hoắc Minh Dương rồi, nếu thật sự không mua gì cho Hoäc Minh Dương. Cô ấy sợ rằng người đàn ông keo kiệt này sẽ trách móc mình mà không chịu nói chuyện với mình nữa.

“Cô Diệp!” Nhân viên bán hàng đứng thành hai hàng chào tạm biệt họ.

Hoäc Minh Dương đi theo cô, nhưng nét mặt anh dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Người phụ nữ này có vẻ vẫn có lương tâm.

— QUẢNG CÁO —