Lúc Ca Thư Sính và Nam Thiển Mạch nhìn thấy Cung Huyền Thanh và Vũ Nhất cùng một chỗ, lông mày đều không hẹn mà cùng nhướn lên, lại nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của Cung Huyền Thanh đặt trên bả vai Vũ Nhất, hơn nữa hai người dán đến rất gần, lông mày các nàng nhíu lại, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Cung Huyền Thanh cùng Vũ Nhất đi tới trước hai người thỉnh an, giống như không hề có chuyện gì, nhưng hai vị đứng ở cửa, lại thấy không phải như vậy.
"Sao Dao phi lại ở đây?"
Mở miệng trước chính là Nam Thiển Mạch, thấy khóe miệng nàng mang theo ý cười ôn hòa đoan trang, một khắc đó Cung Huyền Thanh đột nhiên muốn bật cười, như muốn nhìn xem dưới mặt nạ đoan trang này, ẩn chứa tâm tình ra sao.
"Trước đó vài ngày Vũ phi tỷ tỷ nói với thần thiếp, thân thể có chút mệt mỏi, thần thiếp liền tới chỉ Vũ phi tỷ tỷ một ít phương pháp giãn gân cốt."
Cung Huyền Thanh trước sau như một nói dối không cần nghĩ, mà Vũ Nhất bị kéo vào thế cục do nàng sắp đặt, lại không thể phản kháng, đành phải theo ý của nàng.
"Đúng, Dao phi muội muội cũng thực sự nhiệt tình, vừa mới làm thử, liền thấy tốt hơn một chút."
Vũ Nhất vừa nói như thế, liền giải thích được chuyện vừa rồi Cung Huyền Thanh lấy tay khoát lên bả vai nàng.
"Chỉ là... Không biết sao Hoàng hậu nương nương cùng Thái hậu lại tới đây?"
Lúc này Cung Huyền Thanh làm bộ buồn bực nhìn hai người, hiển nhiên biểu hiện của hai người hơi ngưng lại, giờ trở thành hai nàng có chút lúng túng.
Trong lòng Vũ Nhất cũng không khỏi thầm than, không biết Cung Huyền Thanh này làm cái gì, dẫn Ca Thư Sính cùng Nam Thiển Mạch đến đây, hơn nữa một câu nói, dường như đã đem mình quẫn cảnh chuyển sang hai người kia.
"Ai gia chỉ là nghĩ đến Vũ phi cầm nghệ cao siêu, trong lúc rảnh rỗi, muốn phiền phức Vũ phi gảy một khúc cho ai gia, không nghĩ tới lại gặp được Hoàng hậu."
Nam Thiển Mạch bình thản nói một câu, lúc này khóe miệng Cung Huyền Thanh phác hoạ ra một nụ cười nhàn nhạt, mà Ca Thư Sính một bên cũng phụ họa nói một câu: "Ừm, bản cung cũng muốn đến nghe một khúc, không nghĩ tới sẽ gặp được Thái hậu."
Cung Huyền Thanh liếc mắt nhìn Vũ Nhất, nhịn xuống khóe miệng run rẩy, vẫn giữ một bộ dáng vẻ ngoan ngoãn, mà Vũ Nhất lại trợn mắt, hóa ra hai người kia coi mình là cầm sư miễn phí.
"Trùng hợp Dao phi cũng ở đây, không bằng hai ngươi hợp tấu một khúc, cũng làm cho ai gia mở mang tầm mắt."
Cung Huyền Thanh cười đồng ý, còn Vũ Nhất sai người chuẩn bị hai tấm đàn, chờ sau khi tất cả đều vào chỗ, trước tiên Vũ Nhất nổi lên một âm, biểu diễn một lát sau, Cung Huyền Thanh liền cũng thuận theo biểu diễn, tiếng đàn hoàn toàn dung hợp lại cùng nhau, như được luyện tập rất nhiều, cũng giống như bẩm sinh đã ăn ý.
Tiếng đàn du dương mà uyển chuyển triền miên, như là tình nhân thì thầm, cũng như là tiếng thủ thỉ trong đêm của thiếu nữ yêu thích một nam tử.
Khi thì ruột gan đứt từng khúc, khi thì nhớ nhung mãnh liệt, khi thì e thẹn như hoa, tiếng đàn này cất lên, như tấu vào trong lòng.
Cung Huyền Thanh giương mắt nhìn Vũ Nhất cười cười, Vũ Nhất vừa vặn cũng giương mắt, nhìn thấy nụ cười như hồ ly bên khóe miệng Cung Huyền Thanh, tuy rằng muốn lườm nàng một cái, nhưng mạnh mẽ nhịn xuống, cũng đáp lại một cái mỉm cười.
Mà Nam Thiển Mạch và Ca Thư Sính vừa nhìn hai người trao đổi cùng nhau, lông mày lại nhướn lên.
Một khúc kết thúc, lúc này Nam Thiển Mạch mở miệng.
"Hai người quả nhiên cầm nghệ rất tốt."
Nam Thiển Mạch ôn hòa nở nụ cười, nhưng trong con ngươi lại có hàn ý tiết ra.
"Ừm, quả thật là khiến tinh thần người ta thoải mái."
Ca Thư Sính cũng thuận theo phụ họa một câu, ánh mắt hướng về Vũ Nhất, nhưng cũng lộ ra ý lạnh như thế, trong nháy mắt đó, nàng càng cực kì hận cầm nghệ của chính mình không sánh được với Cung Huyền Thanh.
"Thái hậu và Hoàng hậu nương nương nói đùa, chút kĩ thuật vụng về, tự bêu xấu rồi."
Cung Huyền Thanh vẫn khách khí nói, có thể thấy được khóe miệng hai người tuy rằng mang theo nụ cười, nhưng vẻ mặt lại không phải tốt, nàng hiểu Ca Thư Sính nhất định là vì Vũ Nhất, vậy Nam Thiển Mạch...
Nhưng không để Cung Huyền Thanh tiếp tục nghĩ cái gì, ngoài cửa có thái giám lảo đảo đi tới, chính là Tiểu Lý Tử bên người Văn đế.
"Thái hậu... Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng hắn... Bệnh tim phát tác!"
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, ngay lập tức từ trên ghế đứng lên, cũng không nói gì, lập tức chạy ra ngoài, Ca Thư Sính cũng theo sát ở phía sau, mà Cung Huyền Thanh nhíu mày lại, cùng Vũ Nhất liếc mắt nhìn nhau.
"Ngươi làm trò gì rồi?"
Vũ Nhất lạnh lùng mở miệng, mà Cung Huyền Thanh thở dài nói: "Chỉ là đưa ra một ít tin tức, chuyện này của Hoàng đế, không phải ta."
Vũ Nhất híp mắt, cũng không tiếp tục nhìn Cung Huyền Thanh nữa, đi tới cửa.
"Đi thôi, đi xem Văn đế một chút."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Càn Hòa Cung.
Nam Thiển Mạch đến Càn Hòa Cung, đã có năm Ngự y sụp một bên bận tối mày tối mặt vây quanh Văn đế.
"Truyền lệnh xuống, không đuợc để việc này truyền ra chút tin tức nào."
Nam Thiển Mạch nhịn xuống lo lắng trong lòng, tỉnh táo quay về phía Vân Nhiễm nói một câu, Vân Nhiễm gật gật đầu, liền ra ngoài.
Nam Thiển Mạch nói xong, liền ngồi vào một bên, lo lắng nhìn, ánh mắt không dám rời khỏi Văn đế chút nào, nàng rất sợ, một cái nháy mắt, chính là người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
Ca Thư Sính đi tới bên người Nam Thiển Mạch, nhẹ nhàng lấy tay đặt ở trên bả vai Nam Thiển Mạch, mà lúc Cung Huyền Thanh đến Càn Hòa Cung, thứ đầu tiên rơi vào trong mắt không phải Văn đế, mà là ngồi ở góc tối, đôi mắt xinh đẹp lo lắng ửng hồng của Nam Thiển Mạch.
Trái tim, dường như bị châm nhỏ đâm một cái...
"Ngươi nói xem, sẽ có gì bất ngờ không?"
Âm thanh của Vũ Nhất nhẹ vô cùng, không khỏi khẩn trương nhíu mày, nếu Văn đế bất hạnh băng hà, nhiệm vụ vào cung kia của các nàng, sẽ xuất hiện bất ngờ hay không?
"Bất luận thế nào, ta đều sẽ khống chế được thế cuộc."
Tuy rằng Cung Huyền Thanh nói như vậy, nhưng tâm đã sớm rơi xuống trên thân thể người nọ, làm mẫu thân, không biết trong lòng nàng giờ khắc này lo lắng cỡ nào.
"Khụ khụ..."
Lúc này trên giường truyền đến động tĩnh, Nam Thiển Mạch bước chân lảo đảo đi tới, ngồi vào mép giường, mà hết thảy Ngự y đều đã lùi xuống dưới.
"Tỉnh rồi sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Thiển Mạch đặc biệt ôn nhu, ngập đầy tia nước, viền mắt ửng hồng, khiến người ta vô cùng đau lòng.
"Mẫu hậu..."
Sắc mặt Văn đế cực kì tái nhợt, ngay cả trên môi cũng hiện ra một chút màu xanh tím.
Ca Thư Sính lập tức đi tới, đứng mép giường, đau lòng mà nhìn nam nhân tuấn lãng kia.
"Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt."
Nam Thiển Mạch chăm chú nắm lấy tay Văn đế, nàng đem bàn tay lạnh lẽo kia giữ ở trong lòng bàn tay, muốn sưởi ấm cho nó.
"Mẫu hậu... Nhi thần..."
Văn đế còn chưa nói xong, Nam Thiển Mạch lập tức mở miệng, nói: "Hoàng hậu, giúp ai gia mời các ngự y đi nghỉ ngơi."
Nam Thiển Mạch không nói rõ, nhưng Ca Thư Sính tự nhiên hiểu, cung nữ thái giám bên cạnh lại càng hiểu rõ, tất cả mọi người đều lập tức lui xuống.
Lúc cửa Càn Hòa Cung đóng lại, nước mắt Văn đế mới từ khóe mắt chảy xuống.
"Mẫu hậu... Nhi thần... lần này sợ là không chịu được lâu."
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, lập tức phản bác: "Nói bậy!"
Chỉ là vừa nói như thế, lệ liền rơi xuống, bàn tay nắm chặt tay Văn đế lại càng ngày càng khẩn trương.
"Mẫu hậu, nhi thần không biết mình có thể chống đỡ bao lâu... Người nhất định phải giúp Thừa Ân leo lên hoàng vị... Khẩn cầu mẫu hậu phụ trợ Thừa Ân..."
Văn đế vừa nói, lệ liền rơi một bên, mà Nam Thiển Mạch cắn chặt môi dưới, lãnh đạm nói: "Hoàng đế, đừng nói lời xui xẻo."
"Mẫu hậu... Hoàng hậu rất tốt... Có điều nhi thần không biết quý trọng... Mong ngày sau mẫu hậu chiếu cố nàng chút... Còn có Dao phi..."
Văn đế còn chưa nói xong, Nam Thiển Mạch liền che miệng Văn đế, nói: "Chớ nói nữa, ai gia sẽ không để cho ngươi có chuyện."
Lúc này Văn đế lại nở nụ cười, ôn hòa nói: "Dù cho mẫu hậu có khả năng chỉ điểm giang sơn, cũng không chống lại được sức mạnh đất trời... Nhi thần... lúc nào cũng có thể từ trần."
Lúc này Nam Thiển Mạch trở nên trầm mặc, thân thể Văn đế, nàng hiểu rất rõ, chỉ là nàng không thể nào tiếp nhận được, nhi tử của nàng, chỉ mới đôi mươi, nhưng mình lại phải là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
"Là nhi thần nợ người."
Văn đế nhắm hai mắt lại, lần này phát bệnh tuy rằng có thể thoát khỏi tay Diêm Vương, nhưng có lẽ thân thể của hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu.
"Nhi thần... Muốn mẫu hậu vì nhi thần, vì Thừa Ân, coi trọng mảnh giang sơn này."
Nam Thiển Mạch yên tĩnh nhìn Văn đế, sau đó nắm chặt tay Văn đế, đặt vào trong lòng mình, dường như đang thành kính cầu nguyện.
"Được."
Đêm đó, Nam Thiển Mạch không hề rời khỏi Càn Hòa Cung, cung nhân xung quanh cùng Vân Nhiễm đều lui đi, mãi đến tận lúc Văn đế hô hấp đều đặn ngủ đi, nàng mới ra khỏi Càn Hòa Cung, gió nhẹ thổi tới, mang theo vài bông tuyết, nàng mới phát hiện, gió mùa đông này, thật khiến người ta lạnh lẽo thấu xương.
Lúc này, nàng nhìn thấy một người ngồi trong đình Càn Hòa Cung, một thân áo choàng lông màu trắng, ngay ở trong đình, cách lớp tuyết trắng, nhìn lên cùng mình đối mặt, dung nhan tuyệt sắc kia va vào tầm mắt của mình, tựa như mỗi lần tỉnh mộng, chỉ cần ngoái nhìn liền có thể trông thấy bóng dáng người ấy, như vậy khiến cho người ta an tâm.
"Ngươi vẫn ở đây sao?"
Nam Thiển Mạch đi tới trước mặt Cung Huyền Thanh, nhỏ giọng hỏi, nàng sợ sẽ đánh thức nam nhân thật vất vả mới ngủ được kia, tới gần người này, tựa như tìm được hơi ấm duy nhất giữa đêm tuyết.
"Vâng, thần thiếp lo lắng cho Thái hậu... và Hoàng thượng."
Thấy mặt Cung Huyền Thanh đã lạnh đến đỏ, gương mặt hiển nhiên có chút mệt mỏi, nhưng vẫn luôn ôn nhu mỉm cười đối với mình, trong lòng Nam Thiển Mạch hơi đau, nói: "Trở về đi, ai gia không sao, Hoàng đế cũng không có chuyện gì."
Lúc này, Cung Huyền Thanh lấy ra từ trong tay áo một bao giấy dầu, đưa cho Nam Thiển Mạch.
"Đây là...?"
Nam Thiển Mạch không hiểu nhìn bao giấy dầu kia, nhưng không đưa tay đón.
"Điểm tâm làm từ hoa, thần thiếp luôn che lại, nên vẫn còn chút ấm."
Cung Huyền Thanh ôn nhu cười, mà Nam Thiển Mạch tiếp nhận bao giấy dầu, bỗng cảm thấy tuyết rơi vào trên mắt, lại càng có chút chua xót.
"Cảm ơn."
Nam Thiển Mạch cầm lấy, nhưng không mở ra ăn, mà Cung Huyền Thanh nhìn vậy, liền đứng tại chỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Nam Thiển Mạch.
"Sao ngươi không trở về đi?"
Nam Thiển Mạch nhìn Cung Huyền Thanh dường như không có ý muốn rời đi, Cung Huyền Thanh lắc lắc đầu, nói: "Thái hậu ăn xong, thần thiếp liền trở về."
Sự ấm áp từ bao giấy dầu của Cung Huyền Thanh trong tay Nam Thiển Mạch, như hóa thành nhiệt độ lấp kín trái tim của chính nàng.
"Ai gia lệnh cho ngươi trở về, kháng chỉ, chính là muốn mất đầu."
Nam Thiển Mạch giả vờ nghiêm túc nói, mà Cung Huyền Thanh cười khẽ, khoát tay áo một cái, nói: "Được, thần thiếp thua người."
Cung Huyền Thanh nhấc chiếc ô tựa ở trên tường lên, mở ra, nói: "Thái hậu, nghỉ ngơi cho tốt."
Cung Huyền Thanh một thân áo choàng lông bạch sắc, đi ở trong màn tuyết, bóng lưng ấm áp như vậy, nhưng Nam Thiển Mạch lại không dám giữ lại.