"Ai gia mệt mỏi... Ngươi để ta dựa vào một chút, một chút là tốt rồi..."
Ca Thư Sính để thân thể của mình tựa trên người Vũ Nhất, Vũ Nhất có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của Ca Thư Sính gần trong gang tấc, thậm chí còn có mềm mại kia áp sau lưng mình, mùi hương dường như vây quanh mình.
Đầu Ca Thư Sính tựa ở trên bả vai Vũ Nhất, khi nàng mở mắt ra, rơi vào trong mắt chính là sườn mặt trắng mịn như tuyết của Vũ Nhất, hiện ra ửng đỏ, xuống chút nữa, là cái cổ dường như lấm tấm từng giọt mồ hôi nhỏ của nàng, lúc này trùng hợp Vũ Nhất bởi vì căng thẳng, nuốt nước miếng một cái, chuyển động nhỏ kia ở cổ họng, khiến cả người Ca Thư Sính phát nhiệt.
Nếu như cái cổ trắng mịn kia, bị mình cắn xuống, ngậm vào trong miệng, sẽ là cảm giác gì?
Ca Thư Sính bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, nàng nới lỏng Vũ Nhất ra, nàng rất sợ nếu mình tiếp tục ôm Vũ Nhất, môi nàng thật sự sẽ kề sát ở trên cổ của nàng ấy.
"Cảm ơn ngươi, Vũ Thái phi, ai gia mệt mỏi, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi!"
Ca Thư Sính buông cái ôm mềm mại ra, xoay người, nhìn về phía đồ vật Vũ Nhất chuẩn bị cho nàng trên bàn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, tựa như giữa đêm đông được cảm giác ấm áp vây quanh.
"Vâng, thần thiếp xin cáo lui."
Vũ Nhất lập tức lui ra, đầu cũng không dám ngẩng, bởi vì toàn bộ mặt nàng đều nóng lên, chắc chắn đã đỏ đến mức như tôm chín, dáng vẻ túng quẫn như vậy, nàng cũng không muốn Ca Thư Sính nhìn thấy.
Nhìn thấy Vũ Nhất e thẹn như đứa trẻ, Ca Thư Sính bật cười thành tiếng, đến lúc Thúy Nhi đi vào, liền thấy Ca Thư Sính ngồi ở bên cạnh bàn, cầm lấy từng loại thảo dược, sách gì đó Vũ Nhất chuẩn bị cho nàng, khóe miệng còn chứa đựng một nụ cười.
"Đã lâu không thấy Thái hậu nở nụ cười như vậy."
Lần trước từ bãi săn trở về, mãi đến tận khi Văn Đế băng hà, Vũ Đế đăng cơ, Ca Thư Sính vẫn luôn là dánh vẻ vừa mệt mỏi lại sầu bi, rốt cục bây giờ cũng thấy người này nở nụ cười.
"Ừm... Có lẽ là thuốc của Vũ Thái phi hữu hiệu, còn chưa uống, đã cảm thấy tinh thần tốt hơn rồi."
Ca Thư Sính nhàn nhạt trả lời, trên người còn lưu lại hương vị cùng nhiệt độ của Vũ Nhất, có lẽ tinh thần thật sự tốt hơn nhiều.
Thúy Nhi nghẹn lời, đầy bàn đồ vật này, nàng không nhìn ra cái nào không uống mà có thể hữu hiệu...
Nam Sở Quốc, đáy vực Thiên Tuyệt Nhai, Tuyệt Âm Các.
Cung Lạc Tư nhìn từng tờ ủy thác trên tay, tất cả đều đến từ chính Phong Tử Dạ cùng tay sai của hắn, mà người trong danh sách, không ai không phải quan chức tín phục của Nam Thiển Mạch.
"Lạc Tư, Các chủ đều nhận những tờ đơn này sao?"
Trưng Khê Nhiên nhìn dáng vẻ đăm chiêu của Cung Lạc Tư, liền mở miệng hỏi, nàng biết bên mục tiêu trong ủy thác là ai, Phong Tử Dạ làm như vậy, chính là vì muốn liên tiếp đả kích người mới vừa đăng cơ kia, Vũ Đế Phong Thừa Ân mới sáu tuổi.
"Ừm, đã xin phép Các chủ, Các chủ còn có ý muốn xem Nam Thiển Mạch sẽ phản kích ra sao."
Ngữ khí Cung Lạc Tư vẫn ôn nhu, chỉ là nàng nhắm mắt, thở dài, đặt những tờ đơn sang một bên trên khay trà, vẻ mặt có vẻ hơi lo lắng.
Lúc này Trưng Khê Nhiên không vui, trầm giọng nói: "Nếu Nam Thiển Mạch thật sự làm gì đó, chẳng phải là bắt người Trưng kỳ của ta làm hi sinh sao?"
Trưng kỳ chủ sát, nếu Nam Thiển Mạch muốn khai đao, Trưng kỳ đứng mũi chịu sào.
"Nhưng ngươi cũng biết, Các chủ một khi quyết định chuyện gì, sẽ không thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể nghe theo."
Cung Lạc Tư ảm đạm nói, sau đó đem tờ đơn trên khay trà giao cho Trưng Khê Nhiên.
"Quên đi, chỉ có thể phụng mệnh làm việc."
Trưng Khê Nhiên tiếp nhận tờ đơn, vừa lúc muốn lúc rời đi lại trùng hợp gặp phải Cung Tuyết Tình xông tới, sắc mặt không tự chủ đỏ một chút.
"Khê Nhiên, đi sao?"
Cung Tuyết Tình nở nụ cười rực rỡ với Trưng Khê Nhiên, Trưng Khê Nhiên cảm thấy không vui vừa nãy đều bị quét đi sạch sẽ.
"Ừm."
Trưng Khê Nhiên chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, Cung Tuyết Tình hì hì nở nụ cười, kéo tay Trưng Khê Nhiên, vui vẻ nói: "Đến đây, nhân tiện ta cho ngươi son phấn ta vừa mới mua, định đưa cho ngươi, phấn này a..."
Cung Lạc Tư nhìn Trưng Khê Nhiên cùng Cung Tuyết Tình dần dần đi xa, mà lời cười nói của Cung Tuyết Tình vẫn không dứt bên tai, khiến Cung Lạc Tư không khỏi cảm thấy nhớ tới Thương Chỉ Âm...
Đất nước đã hồi xuân, đã ba tháng sau khi Văn Đế băng hà, có điều khói mù bao phủ Nam Sở Quốc dường như không hề tản đi, trên chốn quan trường liên tiếp có quan chức bị giết, phơi thây trong nhà, thủ pháp thành thạo, hiển nhiên là sát thủ chuyên nghiệp gây nên.
Nam Thiển Mạch buông rèm chấp chính, nhìn quần thần phía dưới loạn thành một bầy, nhao nhao lo lắng không yên, Nam Thiển Mạch hơi nhướng mày, vốn từ lúc lâm triều nàng đã không mở miệng, mà bây giờ cũng không nhịn được.
"Im lặng hết cho ai gia."
Thanh âm không lớn, nhưng rất lạnh, khiến quần thần phía dưới đều trở lại vị trí của mình, mà lông mày Vũ Đế cũng nhíu lại, yên tĩnh chờ Nam Thiển Mạch tiếp tục lên tiếng.
"Các ngươi đều là những người đã trải qua đại biến của triều đình, bị chút người môn phái giang hồ dọa cho sợ đến như vậy, còn ra thể thống gì?"
Nam Thiển Mạch không ngừng lên tiếng, còn từ sau rèm đi ra, mà Vũ Đế cũng đứng lên, sóng vai đứng cùng Nam Thiển Mạch.
Thấy trong mắt Nam Thiển Mạch có tức giận, quần thần lập tức quỳ xuống, trong miệng đều nói: "Thái hoàng Thái hậu bớt giận.", hi vọng có thể khiến giận dữ của Nam Thiển Mạch hạ xuống.
"Ai gia cùng Hoàng đế tự có biện pháp chặn đánh đám giang hồ môn phái kia, cho chúng ta năm ngày là đủ."
Nam Thiển Mạch là ở vị trí nào, còn ai dám nói không được, cứ như vậy một buổi lâm triều ầm ĩ liền kết thúc.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Càn Hòa Điện.
"Hoàng tổ mẫu, người có kế hoạch gì?"
Phong Thừa Ân ngồi ở bên cạnh Nam Thiển Mạch, như một học sinh không ngừng chăm chỉ.
"Phản kích."
Nam Thiển Mạch viết hai chữ lớn ở trên tờ giấy trắng, sau đó chậm rãi đem bút thả xuống.
"Nếu là sát thủ chuyên nghiệp, vậy chính là tiếp nhận ủy thác mà làm việc, sao chúng ta không giả bộ làm người ủy thác, đến lúc đó, nhất cử phản sát*?"
*nhất cử phản sát: giết ngược lại hết trong một lần
Nam Thiển Mạch nói xong, Phong Thừa Ân gật gật đầu, nói: "Nhưng giết sát thủ cũng không làm nên chuyện gì, sao không thử tìm ra kẻ đứng sau sai khiến?"
"Thừa Ân nói hay lắm, cũng không phải không tìm, mà là ai gia đã biết người này là ai, có điều nếu hắn có ủy thác sát thủ, chúng ta cũng không tìm được chứng cứ, vậy nên trước tiên tạo áp lực cho sát thủ, tạm thời ngừng trận giết chóc này lại."
Nam Thiển Mạch tiếp tục phân tích, mà Phong Thừa Ân tiếp tục gật gật đầu, lông mày nhíu chặt, như đang chầm chậm tiêu hóa lời Nam Thiển Mạch.
"Tôn nhi có một ý nghĩ, theo tôn nhi quan sát, trong triều cũng không ai có ý đồ tạo phản, có phải là thân vương đang ở đất khách hay không?"
Nam Thiển Mạch khẽ cười nói: "Sao Thừa Ân lại nói như vậy?"
"Trong loạn thân vương, hắn chỉ lo thân mình, nhìn như tiêu dao khoái hoạt ở Ly Thương Châu, thế nhưng tác phong của hắn quá mức phô trương, phô trương đến độ giống như hận không thể nói cho thế nhân, hắn không có hứng thú đối với hoàng quyền."
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, lập tức lấy tay sờ sờ đầu Phong Thừa Ân, ôn nhu nói: "Thừa Ân lớn rồi, có một số việc, cũng thấy rõ."
Phong Thừa Ân biết Nam Thiển Mạch đã thừa nhận suy đoán của chính mình, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ.
"Ngày mai ai gia liền phái người chấp hành việc này, Hoàng đế không cần phải lo lắng, an tâm học tốt việc nội chính, mà chuyện này, ai gia cũng sẽ luôn cho ngươi biết tiến độ, để ngươi hiểu gặp phải những việc này, nên dùng thủ đoạn gì."
Nam Thiển Mạch là một đạo sư hoàn mỹ, còn Phong Thừa Ân là một học sinh hiếu học lại có thiên phú, Nam Thiển Mạch tin tưởng tương lai không xa, Phong Thừa Ân sẽ là một đế vương xuất sắc.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
"Để Vân Thiển cùng Nguyệt Lang làm cho xong, sát thủ Tuyệt Âm Các vừa đến, tru diệt ngay tại chỗ."
Nam Thiển Mạch trầm giọng nói một câu, đối với chuyện uy hiếp đến mình cùng giang sơn Nam Sở Quốc, nàng luôn vô cùng tuyệt tình.
"Thuộc hạ hiểu rõ."
Vân Nhiễm gật gật đầu, lúc đang muốn đi, lại hé miệng, dường như có lời gì muốn nói, nhưng lúc nào cũng nghẹn trong cổ họng.
"Còn có việc gì báo cáo sao?"
Nam Thiển Mạch thấy dáng vẻ Vân Nhiễm muốn nói lại thôi, liền hiếu kì hỏi.
"Dao Thái phi... Đưa điểm tâm tới đây."
Vân Nhiễm lấy ra một bao giấy dầu từ trong tay áo của mình, không dám đưa cho Nam Thiển Mạch, không biết nàng có muốn nhận hay không.
"Nàng... có nói gì không?"
Nam Thiển Mạch nhìn bao giấy dầu kia xuất thần, tâm tư như trở lại đêm tuyết kia, người ấy ở trong đêm tuyết chờ mình cả tối, chỉ để đưa cho mình điểm tâm làm ấm dạ dày.
"Không có, là thiếp thân cung nữ Ninh Nhi của nàng đem điểm tâm đưa tới, mà nàng, đã một tháng không bước ra khỏi Thừa Thiên Cung, ngày ngày đều có tiếng đàn yếu ớt từ Thừa Thiên Cung truyền ra, có đôi khi canh tư, tiếng đàn vẫn không ngừng."
Cũng may tiếng đàn không lớn, hơn nữa giai điệu thê mỹ cảm động, bằng không, những Thái phi ở phụ cận cửa Thừa Thiên Cung đều muốn nổi giận.
Nam Thiển Mạch cắn chặt răng, thấp giọng nói:"Chuyện của nàng, ai gia không muốn quản, để Thái hậu tới xem là được."
Nam Thiển Mạch nhịn xuống ý nghĩ đến gặp người kia, nhìn trên tay Vân Nhiễm còn cầm bao giấy dầu, lại tiếp tục thở dài.
"Ngươi cầm chia cho cung nữ ăn đi."
Nam Thiển Mạch muốn cố gắng quên đi Cung Huyền Thanh, quên đi hương vị của Cung Huyền Thanh, nếu không, thân thể cùng tâm tư của nàng đều sẽ không tự chủ được dựa sát về phía nàng ấy.
"Vâng."
Vân Nhiễm thu hồi bao giấy dầu, sau đó đi mấy bước, lại tiếp tục ngừng lại, bởi vì nàng còn nhớ trên mặt Ninh Nhi, có vẻ vừa lo lắng lại sầu bi.
"Thuộc hạ còn có một chuyện."
Vân Nhiễm vẫn không nhịn được phải nói cho Nam Thiển Mạch những chuyện liên quan đến nàng.
"Chuyện gì?"
Nam Thiển Mạch nhắm mắt lại chợp mắt, muốn loại bỏ bóng người thuộc về Cung Huyền Thanh ở trong đầu mình.
"Thật sự không cần thuộc hạ phái người tới Thừa Thiên Cung xem sao? Vừa nãy lúc Ninh Nhi đến, khuôn mặt u sầu, sợ là... sợ là Cung Huyền Thanh nàng, trải qua cũng không tốt."
Nắm tay trong tay áo Nam Thiển Mạch nắm thật chặt, móng tay đều bấm cả vào trong thịt, nhưng trên mặt vẫn không chút biến sắc, cả mí mắt cũng không hề nhấc lên chút nào.
"Để Thái hậu đến là được rồi."
Nam Thiển Mạch nhất định phải nhẫn tâm, có lẽ cũng là nàng ích kỷ, nàng không muốn bởi vì Cung Huyền Thanh mà rối loạn thế cuộc trong triều đường của mình, chỉ là, tâm lại đau giống như bị xé rách, có lúc nếu ý chí không đủ kiên định, sợ là nàng đã đến Thừa Thiên Cung để gặp người nọ một chút rồi.
Vân Nhiễm bỗng nhiên nhớ tới Tề Sương, ngày ấy nàng tìm đến mình, lúc Cung Huyền Thanh còn ở trong hoa phòng, Tề Sương nói người nàng thích chính là một nữ tử, trong nháy mắt đó, trong lòng mình có chút nôn nóng, rất muốn biết nữ nhân kia là ai, nhưng cũng sợ biết được nữ nhân ấy là ai.
Nữ tử và nữ tử, thật sự có thể cùng một chỗ sao?
"Nàng... với ai gia mà nói, là đặc biệt..."
Nam Thiển Mạch không biết thế nào là yêu thích, từ giờ khắc bắt đầu lên làm Hoàng hậu trở đi, nàng liền không cho rằng mình sẽ còn thích một người được nữa, nhưng Cung Huyền Thanh là đặc biệt, nàng sẽ khiến cho mình đau lòng, sẽ khiến cho mình vui vẻ, thậm chí lúc nghe được nàng ấy và Vũ phi ở cùng một chỗ, nàng sẽ tức giận, cũng sẽ bởi vì vài câu nói nàng ấy mà cảm thấy hoảng hốt, như hết thảy tâm tình đều bị nắm đi, Nam Thiển Mạch sợ hãi cảm giác này, có lẽ đây chính là yêu thích, mà người này cũng là đặc biệt.