Một trận gió lạnh từ phía sau thổi tới, âm thanh từ bốn phương tám hướng khắp mọi nơi thấm vào da, dường như muốn xé rách người ta.
Vân Nhiễm đứng vững ở phía xa, trong chớp mắt Tử Hà Kiếm vung một cái, kiếm thẳng tắp đâm vào trên Phật tượng đổ vỡ kia, kích này dốc hết nội lực, lúc kiếm và Phật tượng va vào nhau, kiếm phát ra tiếng vang ong ong, ép xuống âm thanh mà Lãnh Mặc Ngôn tạo ra.
Vào lúc này Vân Nhiễm mở mắt ra, Tuyết Ảnh Kiếm trong tay Lãnh Mặc Ngôn cách mình chỉ nửa tấc, nàng lập tức điểm một ngón tay, một luồng kiếm khí vô hình đánh vào trên ngực Lãnh Mặc Ngôn, thế nhưng vẫn chậm một nhịp, kiếm của Lãnh Mặc Ngôn cũng đâm vào bụng Vân Nhiễm hơn nửa tấc.
Hai người lùi về sau xa mười thước, đều không dám tới gần đối phương, Vân Nhiễm tụ lực trong lòng bàn tay, mang theo một trận lực hút thu kiếm đã đâm vào Phật tượng về tay.
Vân Nhiễm sờ sờ bụng của mình, nơi đó có chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy xuống, đã rất lâu nàng không bị thương, lâu không vào giang hồ, giang hồ này cũng đã có nhiều nhân tài mới xuất hiện như vậy, Các chủ Tuyệt Âm Các cũng chính là nhân tài trong đó, thấy nàng trúng phải một chiêu Vô Kiếm của mình, vẫn đứng như không có chuyện gì xảy ra, sợ là trình độ nội công cũng vô cùng cao.
"Ngươi rất giỏi."
Vân Nhiễm đem Tử Hà Kiếm cất vào bên hông của mình, chỉ thấy Tử Hà Kiếm gọn gàng thu hồi bên hông như trang sức trên đai lưng.
"Đáng để ta dùng Vô Kiếm ra tay."
Vân Nhiễm tụ lực trong lòng bàn tay, đầu ngón tay ngưng khí, Lãnh Mặc Ngôn nhịn xuống sôi trào trong ngực, cười lạnh nói: "Ta đánh không lại ngươi, có điều được chứng kiến võ công của Kiếm Thần cũng coi như không uổng đời này, chỉ là Tuyệt Âm Các sẽ không bỏ qua như vậy, cáo từ!"
Thân pháp Lãnh Mặc Ngôn vọt tới, lao vào trong đêm tối, Vân Nhiễm hóa giải nội lực trong lòng bàn tay, nhìn chỗ người kia vừa mới rời đi, ngơ ngác nhập thần...
Sao cảm thấy người này có chút quen thuộc... nhưng các nàng là lần đầu gặp mặt.
Lãnh Mặc Ngôn đi rất xa, đến bên một dòng suối nhỏ mới tháo mặt nạ xuống, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, cảm giác sôi trào không ngớt trong lồng ngực kia mới đỡ hơn một chút, chỉ là chỗ bị Vô Kiếm bắn trúng, đau đớn vô cùng như thật sự bị kiếm đâm, tổn thương kinh mạch cùng phế phủ.
"Hô... Hô..."
Có điều mục đích của nàng cũng đã đạt đến, dây dưa với Vân Nhiễm ở trong chốn giang hồ, gây phiền phức cho nàng khiến nàng chậm trễ hồi cung, như vậy Cung Huyền Thanh làm việc sẽ càng dễ dàng hơn...
Nàng vô lực nằm ở bên dòng suối, để nước suối thanh lãnh đánh vào người, duy trì tỉnh táo...
"Mẫu thân... Ta nhất định sẽ làm được... Sẽ báo thù cho ngươi... Sẽ xứng danh vì Trưởng Tôn gia... Để con cháu Trưởng Tôn đã chết được yên nghỉ..."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Nam Thiển Mạch nhìn thư Vân Nhiễm gửi, nói giang hồ có chút rung chuyển, rất nhiều mũi nhọn đều hướng về phía Bích Lạc Cung, mà trong Tuyệt Âm Các có rất nhiều cao thủ, nàng không dám khinh thường, liền muốn xin ở lại Bích Lạc Cung lâu hơn chút.
Nam Thiển Mạch sau khi xem xong thư, thở dài, nói: "Nói với Vân Nhiễm, vạn sự cẩn thận."
Nam Thiển Mạch đem thư đưa trả cho ảnh vệ, nói: "Nhớ tiêu hủy tin."
Nói xong, Nam Thiển Mạch liền gọi nhóm ảnh vệ thứ hai.
"Phái người tới Bắc Thần Quốc điều tra Tô Diệc Nho một chút, chuyện lớn chuyện nhỏ, báo cáo từng cái."
"Rõ!"
Nam Thiển Mạch hết bận nơi này, liền đến Càn Hòa Điện chỉ dạy cho Vũ Đế, từ sau chuyện quan chức bị giết, đã rất lâu không xảy ra chuyện như vậy nữa, trong triều cũng coi như là yên tĩnh lại, mà Vũ Đế ra quyết sách dưới sự hiệp trợ của Nam Thiển Mạch cùng Ca Thư Sính, cũng làm cho người tin phục, trên triều đình liền tạm thời không sóng không gió.
"Chỉ là hoàng tổ mẫu, trẫm vẫn rất để ý Phong Tử Dạ."
Vũ Đế nhìn tấu chương trên tay thở dài, hắn là đế vương trời sinh, đối với một chút lo lắng tiềm tàng, miễn là một ngày chưa trừ diệt, tâm sẽ không an hạ xuống được.
"Ừm, vậy hoàng đế muốn làm gì?"
Nam Thiển Mạch ôn nhu cười nói, nhìn dáng vẻ Vũ Đế từ từ trưởng thành, nàng cảm thấy an ủi, tuy rằng bây giờ hắn vẫn còn trẻ con, thế nhưng tương lai có hi vọng.
"Trẫm muốn bồi dưỡng một ít ám trang."
Vũ Đế suy tư mở miệng, chỉ cần có những thế lực ngầm này, hắn mới có khả năng thu được nhiều tình báo hơn.
"Hoàng tổ mẫu có thể giúp trẫm một chút được không?"
Vũ Đế giương mắt nhìn Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch cười sờ sờ đầu Vũ Đế, sủng nịch cười nói: "Được."
Nam Thiển Mạch lấy ra từ trong lồng ngực một khối ngọc bội màu đen khắc chữ 'Đế', đưa cho Vũ Đế.
"Đây là lệnh bài sở hữu ảnh vệ của các đời tiên đế, cầm nó, học làm sao điều động những người này."
Vũ Đế ôn hòa cầm ngọc bội kia trong tay, giống như hắn đang cầm lấy thứ quyền lực đầu tiên thuộc về mình.
"Ai gia sẽ từng chút một đem những thứ này giao cho ngươi."
Nam Thiển Mạch nghiêm mặt nói, sau đó chỉ vào ngọc bội trên tay Vũ Đế nói: "Đây là thế lực đầu tiên của ngươi, nhớ cố gắng vận dụng."
Nam Thiển Mạch không nói nên điều động những người này như thế nào, nàng muốn Vũ Đế tự học được cách khống chế thế lực của mình, mà đem ngọc bội giao cho hắn, chẳng khác nào đem quyền sở hữu giao cho hắn.
"Trẫm hiểu rõ hoàng tổ mẫu."
Lúc Nam Thiển Mạch từ Càn Hòa Điện trở về đã là buổi tối, bận rộn cả một ngày, nàng liền muốn tắm rửa sau đó đi ngủ.
Nước ấm ở trong thùng tắm giúp nàng loại bỏ đi từng chút mệt mỏi, Nam Thiển Mạch nhắm hai mắt lại, ngâm ở trong thùng nước tắm, thả lỏng bản thân.
Lúc này một đôi tay đặt ở trên vai nàng nhẹ nhàng xoa bóp, Nam Thiển Mạch rất hưởng thụ việc này, dù sao mệt mỏi cả một ngày, bây giờ được xoa bóp cũng không tệ.
"Kĩ thuật của ngươi càng ngày càng tốt."
Nam Thiển Mạch cho rằng đó là cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa, có điều người sau lưng lại không đáp lời, khiến Nam Thiển Mạch cảm thấy chuyện này có chút không đúng, lập tức mở mắt ra.
Người kia bỗng nhiên dán vào nàng rất gần, hương thơm nhàn nhạt quen thuộc truyền đến, Nam Thiển Mạch bị dọa đến mức muốn đứng lên, lại bị người kia giữ lại trong thùng nước tắm.
"Nếu nàng không muốn ta nhìn thấy thân thể mỹ diệu của nàng, thì nên ngồi xuống đi, Thái hoàng Thái hậu của ta."
Thanh âm mang theo quyến rũ của Cung Huyền Thanh truyền đến, nhiệt khí phả vào bên tai, khiến Nam Thiển Mạch không tự chủ hơi co lại.
"Ai... Ai cho nàng tiến vào?!"
Hiển nhiên Nam Thiển Mạch có chút bối rối, chưa nói đến chuyện hiện tại trên người nàng không một mảnh vải, hơn nữa còn ở trong chỗ thùng tắm không thể phản kháng này, lỡ như... Nam Thiển Mạch vừa nghĩ, gò má liền đỏ ửng, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn Cung Huyền Thanh.
Cung Huyền Thanh cười cười, không có Vân Nhiễm ở đây, trong Phượng Loan Cung này ai cũng biết Nam Thiển Mạch đối với mình rất tốt, cũng không ai dám ngăn cản, nàng dĩ nhiên là cứ thế đi tới thôi.
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là... Nàng có muốn ta, đi vào không?"
Câu nói này của Cung Huyền Thanh tràn ngập ám muội, thậm chí mang theo mấy phần tình ý và mong chờ. Nam Thiển Mạch không dám chắc Cung Huyền Thanh có ý gì, nhưng trong lòng lại nhảy loạn lên, trên cổ đã nhiễm phải một tầng phấn hồng.
"Nàng, nàng đi ra ngoài trước, để ta mặc xong y phục đã."
Nam Thiển Mạch dùng ngữ khí ra lệnh, nhưng Cung Huyền Thanh lại không hề bị lay động, vẫn đặt tay ở trên bả vai Nam Thiển Mạch, hơn nữa còn dần dần di chuyển về phía trước, một chút đã sờ tới chỗ xương quai xanh của nàng.
"Không cần mặc... Rất phiền phức..."
Cung Huyền Thanh cười tà mị. Nam Thiển Mạch không nắm bắt được ý tứ của nàng ấy, nhưng nếu nghĩ theo phương diện tà ác, nàng tự nhiên cũng có thể hiểu ra mấy phần, chỉ là nàng không biết người này còn có thể nói ra những lời xấu xa như vậy.
"Cung Huyền Thanh!"
Nam Thiển Mạch có chút bối rối, lập tức bắt được hai tay đang làm loạn của Cung Huyền Thanh, không nghĩ đến vào lúc này người kia lại hôn lên sau gáy nàng, còn dò ra cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng đảo quanh, trêu chọc khiến Nam Thiển Mạch không khỏi run lên một cái, lỗ chân lông toàn thân đều dựng lên.
"Cung... Cung Huyền Thanh...!"
Nam Thiển Mạch muốn ngăn cản Cung Huyền Thanh nhưng lại phát hiện mình không làm được, bởi vì nàng cảm giác được thân thể của mình đang dần dần mềm nhũn ra.
"Không được... Không..."
Cung Huyền Thanh hôn lên sau tai Nam Thiển Mạch, không ngừng trêu chọc, những lời cự tuyệt của Nam Thiển Mạch cũng đã hóa thành những tiếng thở dốc nặng nề, bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Cung Huyền Thanh cũng dần dần dùng sức hơn.
Đúng vậy, bây giờ Nam Thiển Mạch đang rất khẩn trương, nhưng lại mang theo mấy phần mong đợi...
Nam Sở Quốc, Ly Thương Châu, phủ Vương gia.
Phong Tử Dạ một cước đạp ở trên ghế, một tay chống đỡ đầu, nghiêng người nhìn vũ cơ đang uyển chuyển nhảy múa kia, con mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Tuyệt Âm Các trong thời gian ngắn sẽ không nhận thêm chuyện làm ăn giết quan chức triều đình, hắn muốn mượn đao giết người, mưu đồ đả kích Nam Thiển Mạch lại thất bại, hơn nữa lần trước hắn còn phát hiện ra ám trang của Nam Thiển Mạch, tuy rằng đều bị hắn giết hết, nhưng có lẽ chuyện tư binh chắc chắn đã bị Nam Thiển Mạch biết rồi, may mà địa điểm cùng nhân số đều không bị tra được, nếu không hắn cũng không thể an nhiên ngồi ở chỗ này.
Có điều hắn cũng phải hành sự cẩn thận, Nam Thiển Mạch chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình... Giao dịch lúc trước cùng Tuyệt Âm Các, sợ là cũng phải tăng nhanh tiến độ.
Ngay lúc hắn nghĩ chuyện đến nhập thần, một vũ cơ lại phạm sai lầm, giẫm phải làn váy của chính mình mà té ngã, tiếng nhạc xung quanh đột nhiên ngừng, mà Phong Tử Dạ cũng từ trong suy nghĩ xa xôi phục hồi tinh thần lại.
Hắn cười lạnh, nói: "Ngươi tới đây."
Vũ cơ kia sợ đến mức lập tức quỳ trên mặt đất, nói: "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng!"
Phong Tử Dạ trầm thấp nở nụ cười, lại nói một câu: "Sợ cái gì, lại đây."
Vũ cơ thấy Phong Tử Dạ đang cười, xem chừng sẽ không phạt nặng nàng, nàng liền đi tới, mới tiếp cận Phong Tử Dạ, Phong Tử Dạ liền đem nàng ôm vào trong lòng.
Chóp mũi dán vào cổ vũ cơ kia, hít thật sâu một cái.
"Mỹ nhân như vậy, quả nhiên là ngon miệng..."
Nhưng vũ cơ kia rất sợ hãi, cả người đều phát run, đang muốn mở miệng cảm tạ lời tán thưởng của Phong Tử Dạ, Phong Tử Dạ lại cắn một cái vào cổ họng của nàng, vô cùng dùng sức, vào thịt vào xương.
Tất cả mọi người đều quay đầu đi chỗ khác, có người bị doạ ngất tại chỗ, vũ cơ kia kêu thảm thiết vài tiếng xong liền không còn thở nữa.
Phong Tử Dạ đem vũ cơ kia ném xuống đất, lau đi vết máu ở khóe miệng, cười âm trầm, như là Tu La đến từ Địa Ngục, không còn dáng vẻ công tử bột ngày thường nữa.
"Huyết Ma Công của vương... vương gia chẳng lẽ lại lên cấp sao?"
Một thị vệ bên người cung kính hỏi, nhưng lại không nhịn được sợ hãi, ngay cả thanh âm cũng đang run rẩy. Mỗi khi Huyết Ma Công của Phong Tử Dạ muốn lên cấp, hắn đều cần một lượng lớn máu người, cảnh tượng kinh hãi này hắn đã gặp rất nhiều lần.
"Ừm... Đem nàng ném cho chó ăn đi!"
Phong Tử Dạ lạnh lùng nhìn vũ cơ đã chết, tùy ý nói một câu, liền đứng dậy rời đi, mà thị vệ sợ hãi nhìn về phía vũ cơ bị cắn đứt cổ họng mà chết kia... Máu từ yết hầu đã nhuộm thành màu đen...
Xem ra chín tầng Huyết Ma Công, Phong Tử Dạ đã luyện tới tầng sáu 'Bách độc'.