Nam Thiển Mạch một đường lao nhanh đến Thừa Thiên Cung, đi ngang qua khiến thái giám cung nữ cùng thị vệ thấy cũng không khỏi sợ hết hồn, bình thường chưa từng thấy Thái hoàng Thái đoan trang đứng đắn lại chật vật như vậy, hơn nữa dáng vẻ lo lắng gần như sắp bật khóc, thực sự khiến người ta khó hiểu.
Chỉ là chuyện trong cung này, càng biết nhiều, bản thân sẽ càng gặp nguy hiểm, vì vậy bọn họ đều lựa chọn nhìn một cái, rồi yên lặng rời khỏi.
Nam Thiển Mạch rất nhanh đã chạy đến Thừa Thiên Cung, nhìn Ninh Nhi ngoài cửa tay run run, dáng vẻ vừa khóc vừa tự trách, tâm nàng bỗng nhiên lạnh đi một nửa.
"Sao lại như vậy? Nàng... sao lại uống thuốc độc?"
Nam Thiển Mạch đi tới, Ngự y còn đang cấp cứu bên trong đại môn kia, nàng bắt được Ninh Nhi liền hỏi một tràng, ai ngờ mình mới đụng vào nàng, Ninh Nhi đã quỵ xuống trên mặt đất.
"Không biết... Nô tì không biết... Chủ nhân gọi ta đi lấy đồ ăn, lúc ta trở lại đã... đã... Ô oa..."
Ninh Nhi còn nhớ lúc đẩy cửa vào, Cung Huyền Thanh ngồi ở xe lăn, trên môi tím bầm cùng máu tươi bên khóe miệng, nàng sợ đến suýt chút nữa ngất tại chỗ, cũng may nàng trở về đúng lúc, lập tức gọi Ngự y, nếu không, Cung Huyền Thanh ngay cả cơ hội được cấp cứu cũng không có.
"Hôm nay lúc chủ nhân ra ngoài Thừa Thiên Cung vẫn còn rất ổn... Đột nhiên nói muốn hồi cung, sau đó... Sau đó liền như vậy."
Một cung nữ khác cũng đang khóc, thần kinh Nam Thiển Mạch bỗng nhiên siết chặt, ép hỏi: "Nàng... từng tới chỗ nào?"
Cung nữ vừa dùng tay áo lau nước mắt, vừa nói: "Mới ra khỏi cửa Thừa Thiên Cung dừng lại không lâu, nàng liền nói trở về, rõ ràng... Rõ ràng nàng còn nói hôm nay hoàng hôn rất đẹp muốn ra ngoài đi lại một chút..."
Cung nữ kia gần như khóc đến thở không ra hơi, Nam Thiển Mạch vô lực lùi lại mấy bước, hoàng hôn... Tông Môn...
Nàng nhìn thấy... Nàng đều nhìn thấy, cho nên mới...
Nam Thiển Mạch muốn đi lên đẩy cửa, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, cũng may vừa vặn được Vân Nhiễm đỡ lấy, lúc này mới ổn định thân thể.
"Vân Nhiễm... Nàng sẽ không sao đúng không..."
Nam Thiển Mạch đột nhiên rất hối hận, hối hận mình bị oán hận làm đầu óc mê muội, hối hận đã không suy nghĩ thật kĩ mỗi một câu Cung Huyền Thanh nói với nàng.
Vân Nhiễm lại không hề trả lời Nam Thiển Mạch, lúc nàng mang theo Cung Huyền Thanh trở lại, đã cảm thấy nàng ta có thể nhặt về một cái mạng đã là vô cùng may mắn, bây giờ nàng ta lại uống thuốc độc... Thân thể vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ kia của nàng liệu có ổn được không?
"Vân Nhiễm... Ngươi nói cho ai gia biết..."
Nam Thiển Mạch gấp gáp cần một người xoa dịu, giống như muốn vội vàng nắm lấy một nhánh cỏ cứu mạng, muốn người khác tới nói với nàng, người trong kia sẽ không sao.
"Thái hoàng Thái hậu..."
Vân Nhiễm than nhẹ một tiếng, yên tĩnh một hồi lâu sau, rồi nói tiếp: "Nô tì... không dám nói."
Tiếng lòng Nam Thiển Mạch dường như đứt đoạn mất, gắt gao nắm chặt tay Vân Nhiễm, nước mắt lại không ngừng chảy ra, Vân Nhiễm thấy thế, lập tức quay đầu nới với cung nữ thái giám bên cạnh: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Ninh Nhi nghe xong, không muốn rời đi, nhưng một ánh mắt của Vân Nhiễm ra hiệu cho nàng lui xuống trước đi, nàng cũng chỉ đành theo thái giám và cung nữ lui ra chờ bên ngoài Thừa Thiên Cung.
Nam Thiển Mạch ngã vào trong ngực Vân Nhiễm, thấp giọng khóc nức nở, nàng vừa hối hận vừa sợ, dường như trong nháy mắt bị ý niệm Cung Huyền Thanh có thể sẽ chết này đánh vỡ hết thảy bình tĩnh của bản thân.
"Khi nào Vân Thiển... Khi nào Vân Thiển mới đến?"
Nam Thiển Mạch gắt gao nắm chặt y phục Vân Nhiễm, hết thảy sức lực đều dựa ở trên người nàng.
"Phải cần nửa ngày."
Bích Lạc Cung cách nơi này không xa, thế nhưng cũng không gần, dựa vào thân pháp khinh công của Vân Thiển, cũng cần nửa ngày đường.
Nam Thiển Mạch ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt kia, mắt cũng không dám chớp một cái, rất sợ sẽ bỏ lỡ điều gì, nàng hít sâu thật nhiều lần, mới ép cho nước mắt trở về, nhưng thân thể khẽ run kia vẫn bán đứng tâm tình vô cùng bất an nàng lúc này.
Cung Huyền Thanh... Nàng không thể có chuyện... Ta còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nàng còn có rất nhiều lời phải nói với ta... Chúng ta không thể cứ như vậy mà quên đi...
Lúc này, Ngự y đi ra, lau mồ hôi đầy trên trán, lúc nhìn thấy Nam Thiển Mạch lập tức hành lễ với nàng.
"Nàng sao rồi?"
Nam Thiển Mạch lập tức nắm lấy tay áo Ngự y, Ngự y kia hiển nhiên cũng bị sợ hết hồn, dáng vẻ Nam Thiển Mạch gấp gáp như thế, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Thưa Thái hoàng Thái hậu, vi thần dùng ngân châm ép độc đi ra, nhưng bên trong nàng chính là độc bọ cạp Kim Luyện, loại chất độc này khuếch tán rất nhanh, cho dù ép độc ra rồi, vẫn sẽ còn một ít lưu lại trong cơ thể nàng, nhất định phải cho ăn Thiên Sơn Tuyết Liên loại bỏ độc, chỉ là..."
Ngự y kia ấp a ấp úng, Nam Thiển Mạch trở nên cuống quýt, đỏ mắt, nói: "Nói mau!"
"Chỉ là... hàn tật trong cơ thể Dao Thái phi chưa lành, lại còn trúng độc, cho dù chỉ là độc sót lại... cũng có khả năng trí mạng, sau khi ăn Thiên Sơn Tuyết Liên, lại dùng Nhân Sâm bổ khí, nếu như có thể sống qua năm ngày, vậy mạng cũng coi như là giữ được, còn nếu cố gắng không nổi..."
Cố gắng không nổi chính là chết, thế nhưng Ngự y không dám nói ra, Nam Thiển Mạch cũng hiểu.
"Đi! Nhất định phải cứu Dao Thái phi về cho ai gia!"
Nam Thiển Mạch chỉ cửa Thừa Thiên Cung, để bọn họ lập tức đi chuẩn bị Thiên Sơn Tuyết Liên, đám Ngự y kia sợ hãi lập tức đi ra ngoài, chỉ còn giữ một Ngự y ở trong phòng chăm nom Cung Huyền Thanh.
Nam Thiển Mạch đi vào, từng bước từng bước đều là giày vò, trước đây lúc nàng đi vào nơi này, sẽ luôn thấy người kia tựa như cười mà không phải cười nhìn mình, nhưng bây giờ...
Người kia nằm ở trên giường, không nhúc nhích, mấy ngày không gặp, thân thể mềm mại dường như gầy đi trông thấy, tay chân còn đeo băng, mấy chỗ đại huyệt trên người đều đâm ngân châm, gương mặt tuyệt mỹ bây giờ trắng bệch như tờ giấy, chỉ có trên môi mang theo một điểm màu đen tím, dường như là thứ màu sắc duy nhất trên gương mặt tuyệt mỹ ấy.
"Thái hoàng Thái hậu."
Ngự y quỳ xuống hành lễ với Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch từng bước một đi về phía trước, nhìn dáng vẻ người kia thật kĩ.
"Chúng thần dùng ngân châm ép độc đi ra, bây giờ lại dùng ngân châm niêm phong đại huyệt kinh mạch, để ngừa độc còn sót lại tiếp tục khuếch tán."
Nam Thiển Mạch ngồi vào mép giường, Vân Nhiễm vừa thấy vậy liền nói với Ngự y: "Đại nhân mời ra ngoài cùng với nô tì trước, nói tình hình cụ thể."
Ngự y nghe xong, lập tức như nhặt được đại xá theo sát Vân Nhiễm rời đi, hắn không phải là không nghe thấy ngữ khí vừa nãy của Nam Thiển Mạch ở ngoài cửa, giống như muốn giết chết bọn họ vậy.
"Huyền Thanh... Ngươi không thể có chuyện..."
Nam Thiển Mạch lấy tay đặt lên khuôn mặt Cung Huyền Thanh, trong tay một mảnh lạnh lẽo.
"Huyền Thanh... Nàng nhất định phải tỉnh lại... Tâm ta đặt ở trên thân thể nàng... Nàng chết rồi ta phải sống thế nào?"
Nước mắt Nam Thiển Mạch rơi xuống, tay kia khẽ run, âm thanh nghẹn ngào đều kẹt ở nơi cổ họng, thống khổ phát ra tiếng than nhẹ.
"Xin lỗi Huyền Thanh... Xin nàng nhất định phải tỉnh lại..."
Nam Thiển Mạch nắm chặt tay Cung Huyền Thanh, đưa tới bên môi hạ xuống một cái hôn thật sâu, như một lời cầu xin thành kính nhất.
"Chúng ta đừng thương tổn lẫn nhau nữa được không, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta đều nghe theo nàng."
Nam Thiển Mạch vẫn nắm chặt tay Cung Huyền Thanh, mãi đến khi Ngự y mang Thiên Sơn Tuyết Liên vào, nàng cũng không buông tay.
"Các ngươi phải cố gắng chăm sóc, nếu Dao Thái phi có chuyện gì, ai gia sẽ không tha cho các ngươi."
Nói xong, Nam Thiển Mạch đặt tay Cung Huyền Thanh xuống, một mạch rời khỏi tẩm cung.
Lúc Vân Nhiễm thấy Nam Thiển Mạch đi ra, vẻ mặt ngẩn ngơ, viền mắt đỏ bừng kia như nhiễm phải thứ phấn diễm lệ nhất, mang vẻ xinh đẹp quỷ dị khác thường.
"Lúc nãy Ngự y có nói, độc kia đến từ một cái châm, Cung Huyền Thanh dùng cây châm này đâm vào trong mạch đập trên cổ mình, vì vậy độc khuếch tán rất nhanh, Ngự y vốn cũng cho rằng chắc chắn sẽ chết, chỉ là độc kia hình như đang bị thứ gì đó chống lại, trì hoãn tốc độ khuếch tán. Thuộc hạ nghĩ, hẳn là nội lực của nàng bảo vệ nàng, hơn nữa cũng phát hiện sớm, nếu không..."
Vân Nhiễm dừng một chút, không dám nói tiếp, chỉ xoay chuyển đề tài nói: "Châm kia ta đã thấy, là một loại ám khí tẩm độc của Tuyệt Âm Các, gọi là Hắc Ảnh Thần Châm, tẩm độc bọ cạp Kim Luyện."
Bỗng nhiên Nam Thiển Mạch vui mừng vì Cung Huyền Thanh biết võ công... Nếu không các nàng đã sớm âm dương xa cách.
"Hồi Phượng Loan Cung."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Lúc Nam Thiển Mạch trở lại Phượng Loan Cung, Vũ Nhất vẫn bị ảnh vệ nhốt bên trong cung điện, nhìn thấy Nam Thiển Mạch trở về, Vũ Nhất lập tức hỏi: "Nữ nhân kia không sao chứ?"
Câu hỏi của Vũ Nhất không có được đáp án, Nam Thiển Mạch thẳng tắp ngồi xuống, vẻ mặt kia đã sớm không còn ung dung và đoan trang nữa, trái lại nhiều hơn mấy phần hồn bay phách lạc.
"Nói cho ai gia biết... về nàng..."
Nam Thiển Mạch trừng mắt nhìn chằm chằm Vũ Nhất, nhưng ánh mắt xa xăm kia lại như không phải đang nhìn nàng.
"Sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Vũ Nhất nhìn dáng vẻ Nam Thiển Mạch hồn bay phách lạc như vậy, nàng biết lúc này bàn điều kiện, tỉ lệ thành công chắc chắn tăng gấp đôi.
"Nói cho ai gia biết, ai gia có thể thả ngươi đi."
Nam Thiển Mạch rất thoải mái đưa ra điều kiện trao đổi, mà Vũ Nhất cười khẽ xong, nói: "Cung Huyền Thanh, Ma Hồ, Đệ nhị sát thủ của Tuyệt Âm Các, từ nhỏ bởi vì tu luyện Thiên Tuyệt Ma Âm suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, gây ra hàn tật mỗi vài tháng sẽ phát tác một lần."
Vũ Nhất nói xong, dừng một chút, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn kia của Nam Thiển Mạch, rồi nói tiếp: "Tuy ta và nữ nhân kia không hòa thuận, nhưng cũng không thể không khâm phục nàng, đọ sức ở bên cạnh đủ loại người, nhưng vẫn luôn có thể giữ bản thân trong sạch, bảo vệ tốt chính mình... Ta không biết giữa các ngươi đã xảy ra cái gì... Thế nhưng nữ nhân kia không thể là kẻ vì nhiệm vụ mà giao thân cho người khác."
Nói xong, Nam Thiển Mạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, càng ngày càng dùng sức nắm lấy tay vịn ghế.
"Sau khi nàng cứu mạng ngươi, trở về lại đưa ra điều kiện lấy mạng đổi mạng với Các chủ, để Tuyệt Âm Các vĩnh viễn sẽ không ra tay với ngươi."
Vũ Nhất ngẫm lại, cũng cảm thấy Cung Huyền Thanh ngốc, nhưng nếu thay đổi đối tượng là Ca Thư Sính, nàng cũng sẽ làm như vậy.
"Ngươi nói... lấy mạng đổi mạng?"
Nam Thiển Mạch lập tức lại mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp kia vội vàng nhìn Vũ Nhất, giống như muốn có được một lời chứng thực.
"Lấy mạng nàng, đổi mạng ngươi."
Cuối cùng, Vũ Nhất còn nhìn Nam Thiển Mạch một cái, người kia dường như đã bị chấn kinh, ngẩn ngơ như kẻ ngốc, sau đó nàng lại nói tiếp: "Sau đó Các chủ không giết nàng, đánh gãy gân tay gân chân nàng, cố ý để Cầm Ma đưa đến Vô Đầu Cốc, chính là tận lực tha cho nàng một mạng, hơn nữa Các chủ cũng không xuống tay ác độc, gân tay gân chân nàng vẫn có thể phục hồi như cũ, có điều phải chăm sóc đổi thuốc thật tốt, không phải chịu thương tổn lần thứ hai."
Vũ Nhất hời hợt nói xong, nhưng không hề tiết lộ gì liên quan đến nhiệm vụ của Tuyệt Âm Các. Nam Thiển Mạch cũng chẳng để ý chút nào, nhưng lúc nghe tới thương tổn lần thứ hai, Nam Thiển Mạch nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên bất an.
"Thương tổn lần thứ hai, là thế nào?"
Vũ Nhất nghi hoặc nhìn Nam Thiển Mạch, người kia thông minh như vậy, sao cảm giác lúc nào nàng cũng không nghe rõ mình đang nói gì vậy?
"Chính là có ngoại lực dẫn đến vết thương của nàng bị thương lần nữa."
Nam Thiển Mạch nghe xong, bên tai vang lên ong ong, nàng vẫn còn nhớ cổ tay trái Cung Huyền Thanh bị mình nắm chặt ra một vệt đỏ, nhìn mà phát hoảng...