Lãnh Mặc Ngôn dùng Quỷ phù khởi động tất cả Quỷ binh, để bọn chúng đổi y phục của dân thường ẩn nấp ở Khúc Châu, chuẩn bị vượt qua biên cảnh, trở lại Thần Chỉ Quốc, đánh với Chung Ly Liệt một trận.
Có điều ngay một đêm trước khi rời đi, lại xảy ra chuyện, Lãnh Tiểu Ngũ mất tích.
"Tìm! Lật tung tất cả thành thị Khúc Châu cũng phải tìm ra người!"
Trong lòng Lãnh Mặc Ngôn bị hoảng loạn làm cho rối bời, ngay ở thời khắc quan trọng nhất không thể xảy ra bất kì sự cố gì, huống hồ người mất tích người kia lại còn là Lãnh Tiểu Ngũ.
"Có phải Tiểu Ngũ đi chơi không?"
Cung Khúc Úc hỏi, dù sao Tiểu Ngũ vẫn là đứa nhỏ tính tình trẻ con, thích vui chơi, có lẽ cũng chỉ đi chỗ khác chơi thôi.
"Sẽ không... Nàng biết vào lúc này, là không thể rời khỏi bên cạnh ta."
Lãnh Mặc Ngôn sợ hãi run rẩy, tuy Lãnh Tiểu Ngũ tính tình trẻ con, nhưng nàng biết chừng mực, đặc biệt là vào thời khắc này, nàng càng sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng suốt cả một đêm, ngay cả người của Cung kỳ cũng phát động rồi, cũng không tìm được chút tin tức nào của Lãnh Tiểu Ngũ, trái tim Lãnh Mặc Ngôn dường như đóng băng lại.
Chết tiệt Lãnh Tiểu Ngũ! Ngươi rốt cục ở đâu!
"Tiếp tục tìm... Nhất định phải tìm ra nàng!"
Lãnh Mặc Ngôn muốn tự mình đi tìm, lại bị Cung Lạc Tư ngăn lại.
"Các chủ, vào giờ phút này không thể trì hoãn nữa, nếu bị Phong Tử Dạ phát hiện Quỷ phù là giả, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."
Cung Lạc Tư biết Lãnh Mặc Ngôn lo lắng cho Lãnh Tiểu Ngũ, cũng biết vị trí của Lãnh Tiểu Ngũ ở trong lòng Lãnh Mặc Ngôn, nhưng vào giờ phút này, nàng thật sự không thể trì hoãn nữa.
"Không thể! Ta không thể..."
Nàng không thể từ bỏ Lãnh Tiểu Ngũ... Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, Lãnh Tiểu Ngũ xảy ra chuyện rồi... Nhưng đây là đại kế mẫu thân đã ấp ủ từ lâu, nếu giờ khắc này lại thất bại trong gang tấc, nàng nên làm sao đối mặt với những đồng đội đã hi sinh.
"Các chủ! Có thư gửi đến!"
Lúc này, một đệ tử Thương kỳ đi vào, trong tay bưng một phong thư, Lãnh Mặc Ngôn lập tức lấy xem, sau khi mở ra nhìn thấy nội dung bức thư, tay cũng không nhịn được khẽ run.
'Lãnh Tiểu Ngũ ở trong tay bản vương, đến Xích Châu giao Quỷ phù thật sự ra, nếu không bản vương sẽ khiến nàng sống không bằng chết.'
Kí tên là Phong Tử Dạ, bên trong phong thư còn để một vòng tay màu đỏ, đó là chiếc vòng một lần Lãnh Tiểu Ngũ theo Cung Diệc Hàn đi thăm miếu, nhìn thấy người khác có vòng đỏ bình an liền ầm ĩ đòi một cái, Cung Diệc Hàn không làm gì được, cũng mua cho nàng một cái, nàng vẫn đeo đến bây giờ.
Lãnh Mặc Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, viền mắt dần dần ửng hồng, đôi mắt tím sâu thẳm lóe lên một tia tàn nhẫn.
"Sao Tiểu Ngũ lại ở trong tay tên điên kia!"
Lãnh Mặc Ngôn nắm vòng đỏ trong tay, ném bức thư xuống đất, ngực không ngừng trập trùng, nàng vẫn không nghĩ ra, sao Phong Tử Dạ lại phát hiện ra Quỷ phù kia là giả nhanh như vậy, hơn nữa còn bắt Lãnh Tiểu Ngũ đi.
"Tiểu Ngũ..."
Cung Lạc Tư che miệng lại, Lãnh Mặc Ngôn vẫn coi Lãnh Tiểu Ngũ là vật sở hữu của mình, bây giờ lại bị Phong Tử Dạ bắt đi, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy biểu hiện lo lắng và phẫn nộ nhiều năm qua chưa từng có của Lãnh Mặc Ngôn.
Lãnh Mặc Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến nụ cười ngốc nghếch của người kia, dáng vẻ làm nũng ở bên cạnh mình, dáng vẻ cáu kỉnh, dáng vẻ đứng yên tĩnh một bên, nàng căn bản không thể tưởng tượng tên điên Phong Tử Dạ kia sẽ giày vò Lãnh Tiểu Ngũ thế nào, chỉ cần nghĩ đến Lãnh Tiểu Ngũ rất có thể sẽ bị thương tổn, lòng nàng liền đau không chịu nổi, cho dù là một chút tổn thương, nàng cũng không muốn nhìn thấy!
"Lạc Tư..."
Lãnh Mặc Ngôn che hai mắt của mình, Cung Lạc Tư cũng đã thấy ẩm ướt len qua giữa những ngón tay khẽ run của nàng.
"Chúng ta tới Xích Châu."
Cung Lạc Tư thở dài, rất lâu cũng không thể đáp lại, nhìn một tay khác của Lãnh Mặc Ngôn nắm thật chặt, trong lòng không tự chủ đau đớn...
Các chủ... Trái tim của ngươi vẫn luôn ấm áp... Nhưng ngươi cứ phải tranh đoạt đế vị lạnh lẽo kia... Đây thật sự là điều ngươi muốn sao?
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Nam Thiển Mạch dậy rất sớm, sau khi lâm triều xong mới trở lại Phượng Loan Cung, ảnh vệ vọt vào, đưa cho Nam Thiển Mạch một phong thư.
Nam Thiển Mạch cầm xem xét cẩn thận, nụ cười trên môi càng thêm sâu xa.
"Ừm, để Nguyệt Lang và Vân Thiển tiếp tục giám thị."
Nam Thiển Mạch giao thư cho Vân Nhiễm, lạnh nhạt nói một câu, ý cười trên mặt biến mất không còn dấu vết.
Ảnh vệ đi rồi, Vân Nhiễm mới mở miệng nói: "Xem ra Thái hoàng Thái hậu lại cược thắng rồi."
Lúc này Nam Thiển Mạch nở nụ cười nhạt, chậm rãi nói: "Xem sự tình phát triển thế nào đã, có lẽ còn có thu hoạch bất ngờ chưa biết chừng."
Vân Nhiễm khẽ gật đầu, lúc đang đi rót trà cho Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Nhiễm.
"Ai gia nghe nói, Tề Sương bởi vì dưỡng thương nên vẫn chưa trở lại Thiết Kỵ Quan, hôm nay không còn quá đáng lo chứ?"
Lúc Nam Thiển Mạch nói câu này, Vân Nhiễm vừa vặn bưng trà tới, nàng còn phát hiện lúc này gò má Vân Nhiễm hơi ửng đỏ.
"Vâng, còn vết thương nhỏ thôi, cũng không đáng ngại."
Ngữ khí Vân Nhiễm tuy cung kính, nhưng Nam Thiển Mạch lại nghe thấy cảm giác khó chịu trong đó.
"Ai gia nghe nói... Ngày ấy người xin nghỉ, ở trong phủ đợi Tề Sương cả ngày, ai gia còn tưởng thương thế của nàng rất nặng."
Thực ra Nam Thiển Mạch đã sớm phát hiện hành động của Tề Sương và Vân Nhiễm hơi quá mức thân mật, lúc trước còn chưa phát hiện, nhưng từ khi cùng một chỗ với Cung Huyền Thanh, bỗng nhiên nàng có thêm rất nhiều ý nghĩ.
Nàng biết thương thế của Tề Sương không nặng, chỉ là tìm cớ ở lại kinh đô, mà mục đích có lẽ vì người trước mắt này.
"Không... Không, là, Thái hoàng Thái hậu, nàng... Không sao."
Vân Nhiễm vừa nghe thấy Nam Thiển Mạch biết ngày ấy nàng đợi một ngày ở trong phủ của Tề Sương, liền chột dạ, giống như làm chuyện xấu gì bị người ta phát hiện.
Nam Thiển Mạch lộ ra nụ cười sáng tỏ, có thể làm cho Vân Nhiễm nói chuyện mà cũng nói lắp, có lẽ cũng là một chuyện tốt, nàng tùy tiện nói: "Ừm, vậy thì tốt, bãi giá Thừa Thiên Cung."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Nam Thiển Mạch mới đến Thừa Thiên Cung, liền nhìn thấy Ninh Nhi đẩy Cung Huyền Thanh đi ra, bên miệng người kia còn mang theo nụ cười, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như mặt nước trong trẻo yên ả mà vẫn chói mắt, dường như khuôn mặt u ám trước đây của nàng đã bị quét sạch đi.
Nam Thiển Mạch đứng ở Thừa Thiên Môn, dường như nhìn đến ngây dại, thấy nụ cười của người kia, bỗng nhiên muốn ôm nàng vào trong ngực, khẽ hôn lên tóc nàng.
Cung Huyền Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng rơi xuống người mình, nàng lần theo ánh nhìn ấy, thấy người kia một thân cung bào phượng hoàng lam đậm, thần sắc quyến luyến nhìn mình, dáng vẻ có chút sững sờ, cảm giác rất đáng yêu.
"Phốc —— "
Cung Huyền Thanh bật cười thành tiếng, Nam Thiển Mạch mới phục hồi tinh thần lại, nàng vẫn biết Cung Huyền Thanh rất đẹp, chỉ là không biết hóa ra nụ cười hờ hững của một người cũng có thể câu đi hồn phách của mình.
Ninh Nhi nhìn theo ánh mắt của Cung Huyền Thanh, nhìn thấy gò má của Nam Thiển Mạch hơi đỏ, nhưng thần sắc kia đã sớm khôi phục lại vẻ đoan trang ưu nhã, không còn nhìn ra chút ánh mắt ôn nhu mà quyến luyến nào vừa nãy.
"Thỉnh an Thái hoàng Thái hậu."
Tất cả cung nữ và thái giám đều thỉnh an Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch đáp một tiếng xong, đi thẳng về phía Cung Huyền Thanh.
"Ai gia đẩy là được rồi, ai gia muốn nói vài câu tâm sự cùng Dao Thái phi."
Nam Thiển Mạch vừa nói vậy, ai cũng đều hiểu nàng muốn tất cả mọi người lui ra, cung nữ thái giám bên trong thâm cung đều là người thông minh, tất nhiên đều ngoan ngoãn lui xuống, ngay cả Vân Nhiễm cũng theo ra khỏi Thừa Thiên Cung, chỉ là nàng mới ra ngoài, liền nhìn thấy Tề Sương xa xa đi tới từ Tông Môn.
Dường như vào thời khắc này ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp hơn.
Cung Huyền Thanh nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Nam Thiển Mạch, nghĩ tới hành động của nàng, bỗng nhiên lại bật cười.
"Nam Thiển Mạch, nàng quang minh chính đại muốn cùng một chỗ với ta như vậy, không sợ lời đàm tiếu của những cung nhân kia sao?"
Nam Thiển Mạch nghe xong, nhíu mày, mở miệng cười: "Nếu dám nói, cắt đầu lưỡi của bọn họ là được rồi."
Cung Huyền Thanh nghe xong, chậc chậc hai tiếng, cười nói: "Nam Thiển Mạch, ta phát hiện hóa ra nàng không những lạm dụng chức quyền, mà còn tàn nhẫn như vậy."
Nam Thiển Mạch nghiêng người qua, chóp mũi điểm lên chóp mũi Cung Huyền Thanh, tùy ý để hơi thở và hương thơm của hai người quyện vào nhau.
"Nàng mới biết sao? Bây giờ ta còn muốn ăn nàng vào trong bụng."
Nam Thiển Mạch nói xong duỗi cái lưỡi thơm tho ra, nhẹ nhàng liếm môi đỏ của Cung Huyền Thanh, tựa như một yêu tinh tham ăn.
Toàn thân Cung Huyền Thanh chấn động, nàng chưa từng nghĩ Nam Thiển Mạch lại sẽ câu dẫn người ta như vậy, quả thực là một yêu tinh đạo hạnh cao thâm!
"Nam Thiển Mạch, có phải nàng xem sách gì kì quái không?"
Cung Huyền Thanh biết trong cung lưu trữ nhiều sách nhất, có trị quốc, chiến lược, quân sự, truyền thuyết dân gian, còn có 'hạ lưu'.
Nam Thiển Mạch bị nói như vậy, đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, nàng đương nhiên chưa từng xem những sách đó, chỉ là không biết vì sao lúc đang đến gần Cung Huyền Thanh, muốn làm hành động này, liền làm, có điều bây giờ nghĩ lại, mới biết vừa nãy liếm một cái như vậy, 'hạ lưu' cỡ nào.
"Ta không có."
Nam Thiển Mạch thoáng kéo xa khoảng cách với Cung Huyền Thanh, lúc này nàng mới phát hiện không chỉ có mình, ngay cả mặt Cung Huyền Thanh cũng đỏ.
Cung Huyền Thanh bỗng nhiên nhớ tới hai đêm triền miên cùng Nam Thiển Mạch, mặt lại càng đỏ, dưới trướng phù dung đều là nhiệt độ cùng hương vị của Nam Thiển Mạch.
Chỉ là, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, một cái hiểu lầm.
Trải qua chuyện phu thê, nhưng nàng lại không nói ra được, có lúc lời giải thích lại khó nói ra như vậy, ngay cả ánh mắt cũng không tự chủ nhìn qua chỗ khác.
"Ta biết."
Nam Thiển Mạch hiểu rõ nàng muốn nói gì, Cung Huyền Thanh đảo mắt nhìn về phía Nam Thiển Mạch, nhìn thấy sự đau lòng trong mắt người kia, nàng chợt có chút muốn khóc.
"Cung Huyền Thanh..."
Nam Thiển Mạch nghiêng người hôn tới, liên tục điểm nhẹ mấy lần lên môi đỏ mềm mại của Cung Huyền Thanh.
"Xin lỗi..."
Nam Sở Quốc, đáy vực Đoạn Dực Nhai, Bích Lạc Cung.
Một vị nữ đệ tử giúp chải vuốt lại mái tóc của nữ tử tóc trắng kia, còn nàng vẫn đang ngây ngốc nhìn về phía trước, từ ngày ấy sau khi tỉnh lại, trong miệng ngoại trừ ba chữ 'Lãnh Nhan Hề', dường như nàng chưa từng nói gì khác, hơn nữa vẻ mặt vẫn luôn ngẩn ra, như một kẻ ngốc.
Nữ đệ tử chải xong, nhẹ nhàng xoa mặt của nữ tử tóc trắng, cười nói: "Được rồi, Phượng Hoàng tỷ tỷ, hôm nay cũng thật xinh đẹp."
Nói xong, lúc nữ đệ tử vừa muốn rời khỏi, người kia đột nhiên mở miệng.
"Trưởng Tôn... Mộ Tịch..."
Nữ đệ tử hít sâu một hơi, nàng mở to hai mắt quay đầu lại nhìn người kia, người kia cũng đang nhìn nàng, khuôn mặt ôn nhu kiều mị, lông mày kiệt ngạo, đôi mắt không còn ngơ ngẩn nữa, trái lại nhiều hơn mấy phần trong suốt, bỗng nhiên có một cảm giác ngột ngạt khiến người ta khó có thể nhìn gần.