"Ta rất nóng lòng muốn xem bộ dạng ngươi quỳ xuống cầu xin ta."
Từng chữ Lãnh Mặc Ngôn nói ra như gai băng, đâm vào xương khiến người ta sợ hãi, nhưng Phong Tử Dạ lại không hề sợ, hắn là kẻ điên, không uy hiếp nào có thể lọt vào tai hắn.
"Ngươi rốt cục là ai, lại để ý tới Quỷ phù."
Phong Tử Dạ đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn Lãnh Mặc Ngôn, ánh mắt sắc bén kia như muốn rạch nát người ta ra để nhìn thấu.
"Ngươi tự cho mình bất phàm, sao không tự đi thăm dò xem ta là ai?"
Lãnh Mặc Ngôn lấy ra nửa khối Quỷ phù từ trong tay áo, bưng đến trước mặt, nhíu mày ra hiệu Phong Tử Dạ thả người, Phong Tử Dạ từng ăn một lần thiệt thòi, đương nhiên sẽ không ăn lần thứ hai.
"Chờ ta thử năng lực của Quỷ phù này một lần, rồi thả người, ngươi thấy hợp lí chứ?"
Phong Tử Dạ vung tay tới muốn lấy Quỷ phù trong tay Lãnh Mặc Ngôn, lại bị Lãnh Mặc Ngôn tránh được.
"Cho ngươi cũng được..."
Lãnh Mặc Ngôn cười lạnh một tiếng, thả nửa khối Quỷ phù xuống, Phong Tử Dạ một tay bắt được, nhưng lại thấy ý cười bên khóe miệng Lãnh Mặc Ngôn không giảm.
"Chỉ là ngươi cũng không dùng được."
Lãnh Mặc Ngôn khoanh hai tay trước ngực, Phong Tử Dạ gắt gao nắm chặt khối Quỷ phù, cắn răng nói: "Ngươi có ý gì?"
Rốt cục Phong Tử Dạ cũng bắt đầu cảm thấy, nữ tử mắt tím vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, da dẻ trắng như bệnh này đang đùa bỡn mình, cảm giác này khiến hắn nổi lên điên cuồng.
"Quỷ phù chia ra hai khối, ngươi chỉ có một khối đương nhiên không có tác dụng, thả người, ta liền giao khối còn lại cho ngươi."
Lãnh Mặc Ngôn vẫn hờ hững nói, Phong Tử Dạ híp mắt lại, nở một nụ cười lạnh, nói: "Ta có thể giết ả, rồi trả thi thể lại cho ngươi."
Lãnh Mặc Ngôn nhíu chặt mày, nhưng nụ cười bất biến, nói: "Ngươi có thể tiếp tục dông dài, nhưng để xem ai đang sốt ruột."
Lãnh Mặc Ngôn vừa dứt lời, một tên thị vệ lảo đảo chạy vào, quỳ gối trước mặt Phong Tử Dạ.
"Vương gia! Nguyệt Chu Sơn bị Tề Sương mang binh tập kích, bây giờ rơi vào khổ chiến!"
Phong Tử Dạ nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tàn nhẫn liếc mắt nhìn thị vệ, nghiến răng nghiến lợi nhớ tới dáng vẻ đắc ý của Nam Thiển Mạch.
"Sao có thể!"
Nguyệt Chu Sơn ẩn giấu mười vạn binh, hơn nữa địa điểm bí mật, vốn không thể bị phát hiện, bây giờ Nam Thiển Mạch đã phát hiện, như vậy kế hoạch của hắn liền coi như phí công!
"Quỷ phù! Đưa ta!"
Tay Phong Tử Dạ run rẩy, đưa về phía Lãnh Mặc Ngôn, còn nữ nhân kia vẫn phong đạm vân khinh, tựa như hết thảy nằm ở trong lòng bàn tay nàng.
"Thả người ra trước."
Vẫn là ngữ khí hờ hững, mang theo hương vị thanh lãnh độc hữu của nàng.
Thân hình Phong Tử Dạ sững sờ, cắn răng nhìn Lãnh Mặc Ngôn, sự tình chắc chắn có liên quan đến nữ nhân này!
"Thả người!"
Phong Tử Dạ gần như gầm thét lên, Phong Sĩ cả kinh, lập tức đuổi Lãnh Tiểu Ngũ về bên cạnh Lãnh Mặc Ngôn.
"Như vậy mới ngoan chứ Vương gia ~ "
Lãnh Mặc Ngôn bật cười thành tiếng, nhìn bộ dạng gấp gáp sợ chết của Phong Tử Dạ, nàng thực sự cảm thấy hả hê lòng người, cũng không nhịn được trêu đùa hắn, khiến sát khí trên thân thể kẻ kia càng nặng hơn.
"Vậy thì cho ngươi..."
Lãnh Mặc Ngôn sờ về bên hông, ai ngờ lại lấy ra nhuyễn kiếm Tuyết Ảnh, tấn công chính diện vào lồng ngực Phong Tử Dạ.
Phong Tử Dạ cả kinh, không ngờ Lãnh Mặc Ngôn ra tay rất nhanh, cho dù thân pháp hắn có nhanh hơn nữa, lồng ngực cũng không cẩn thận bị chém thành một vết thương.
Đã có người rút vũ khí, tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt rút vũ khí.
"Vậy thì cho ngươi một bài học!"
Lãnh Mặc Ngôn hơi nhướng mày, giao tranh với Phong Tử Dạ, chiêu thức của Lãnh Mặc Ngôn nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, Phong Tử Dạ tu luyện Huyết Ma Công đã lâu, chiêu thức vừa vững vừa mạnh, nội lực thâm hậu, từng đòn đánh không chút sơ suất, trong thời gian ngắn, hai người không thể phân cao thấp.
Lãnh Tiểu Ngũ đã sớm được người của Vũ kỳ mang đi, còn tứ đại sát thủ Cung kỳ, sát thủ của Thương kỳ cùng Trưng kỳ dồn dập lấy vũ khí ra, giao tranh cùng người của Phong Lâm Sơn Trang, âm thanh của ánh đao bóng kiếm vang vọng cả sảnh đường.
Chiêu thức của Lãnh Mặc Ngôn tuy nhanh, nhưng nếu đánh lâu dài chắc chắn không địch lại Phong Tử Dạ, trong bụng nàng có một ý nghĩ lớn mật, cho Phong Tử Dạ thấy một sơ hở, lúc Phong Tử Dạ nhìn thấy sơ hở hung hăng tấn công vào vai trái của nàng, nàng trở tay một chiêu kiếm, tàn nhẫn chặt đứt một cánh tay còn lại của Phong Tử Dạ.
Xoẹt —— âm thanh xương tủy đứt gãy cùng với tiếng kêu thảm thiết của Phong Tử Dạ vang vọng cả đêm tối, trong cánh tay trái bị chặt đứt còn nắm Quỷ phù, Lãnh Mặc Ngôn nhanh tay nhanh mắt lập tức bay ra cầm lấy Quỷ phù trong tay, nhưng Lãnh Mặc Ngôn vì ra chiêu cũng không tránh khỏi bị Phong Tử Dạ đánh một chưởng, vai trái bị tàn nhẫn đánh trúng, bay ra xa một trượng, ngũ tạng quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Cánh tay trái Phong Tử Dạ đã bị Lãnh Mặc Ngôn tước đi, hắn bưng thương tích thống khổ kêu gào, thậm chí hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
"Rút!"
Lãnh Mặc Ngôn thấy mục đích đã đạt thành, nàng hô to một tiếng, một đám sát thủ của Tuyệt Âm Các lập tức yểm hộ cho Lãnh Mặc Ngôn bỏ chạy.
Phong Tử Dạ cảm nhận được đau đớn phía cánh tay, máu không ngừng chảy, hắn liếc nhìn tay trái đã rơi xuống đất, Quỷ phù trong lòng bàn tay đã không thấy đâu nữa.
"Lãnh Mặc Ngôn ——————!"
Bầu trời đêm Tây Dương Thành ở Khúc Châu, vang vọng giọng Phong Tử Dạ cùng tên của Lãnh Mặc Ngôn.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Càn Hòa Điện.
Đêm khuya, Nam Thiển Mạch và Vũ Đế vẫn chưa ngủ, còn ngồi ở trong Càn Hòa Điện, binh lính ngoài cửa không ngừng ra ra vào vào, không ngừng bẩm báo tình hình trận chiến Nguyệt Chu Sơn.
Nụ cười trên mặt Nam Thiển Mạch và Vũ Đế càng ngày càng sâu, bởi vì tin bọn họ nhận được đều là tin chiến thắng.
"Hoàng đế, đến lúc rồi."
Nam Thiển Mạch chậm rãi nói một câu, Vũ Đế hiểu ý, dùng thanh âm non nớt nói: "Người đâu truyền chỉ!"
Lúc này một thái giám đi vào khom lưng đứng trước mặt Vũ Đế và Nam Thiển Mạch.
"Phụng ý chỉ của trẫm, Tiếu Vương gia Phong Tử Dạ giấu trọng binh riêng ở Ly Thương Châu, lòng mưu phản rõ rõ ràng ràng, lệnh, truy nã Phong Tử Dạ đang lẩn trốn, áp giải hắn đến Hoàng thành!"
Thanh âm non nớt kia lại thận trọng đến mức không giống một hài tử bảy tuổi, trái lại giống như một tiểu đại nhân, thái giám kia toàn thân chấn động, khi hắn nhìn thấy binh sĩ không ngừng ra vào Càn Hòa Điện, hắn đã biết có chuyện lớn xảy ra, nhưng chưa từng nghĩ vị Tiếu Vương gia ở Ly Thương Châu kia gây chuyện rồi.
"Rõ!"
Thái giám đi rồi, Nam Thiển Mạch quay đầu về phía Vũ Đế, nói: "Không được lơ là, Phong Tử Dạ chắc chắn sẽ phản kháng, có thể sẽ còn một trận ác chiến."
Vũ Đế khẽ gật đầu, nói: "Tôn nhi hiểu rõ."
Lúc này, Vân Nhiễm bước nhanh đến, nói mấy câu ở bên tai Nam Thiển Mạch, ý cười của Nam Thiển Mạch lại càng sâu hơn.
"Ai gia biết rồi."
Nam Thiển Mạch khẽ gật đầu, quay đầu nói với Vũ Đế: "Phong Tử Dạ ở Khúc Châu, hắn đấu với Tuyệt Âm Các lưỡng bại câu thương*, còn mất một cánh tay."
*lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều tổn thất
Vũ Đế nở một nụ cười rạng rỡ, hắn đã nghe Nam Thiển Mạch nói về Tuyệt Âm Các, chính là bề ngoài hợp tác cùng Phong Tử Dạ, nhưng sau lưng lại có nhiều mưu đồ của môn phái giang hồ.
"Quá tốt rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ gần như đắc ý kiêu ngạo của Vũ Đế, Nam Thiển Mạch hơi híp mắt, Vũ Đế lập tức thu lại nụ cười.
"Chỉ là hoàng tổ mẫu, làm sao người khiến hai phe trở mặt thành thù?"
Vũ Đế tò mò hỏi, còn Nam Thiển Mạch lại mỉm cười, nói: "Ai gia không có năng lực lớn như vậy, chỉ là đánh cược một lần, đánh cược xem kẻ kia chọn tình hay chọn quyền."
Vũ Đế chỗ hiểu chỗ không, nhưng nếu Nam Thiển Mạch không nói rõ, tự nhiên có đạo lí của Nam Thiển Mạch, Vũ Đế cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người đợi được một phong tin chiến thắng cuối cùng, rốt cục cũng an tâm về tẩm cung đi ngủ, Nguyệt Chu Sơn ở Ly Thương Châu xem như hoàn toàn bị khống chế.
Chờ đến khi Nam Thiển Mạch rời khỏi, Vũ Đế cũng ngáp một cái chuẩn bị trở về, nhưng lại nhìn thấy niệm châu Nam Thiển Mạch để quên cùng một bát canh sâm mới vừa đưa tới ở trên bàn, cười khẽ, cầm lấy niệm châu, để thái giám bưng canh sâm lên.
"Bãi giá Phượng Loan Cung."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Cung Huyền Thanh vẫn ở trong Phượng Loan Cung chờ Nam Thiển Mạch, cung nhân Phượng Loan Cung cũng biết tình cảm của Cung Huyền Thanh và Nam Thiển Mạch vô cùng thân thiết, cho nên lúc Cung Huyền Thanh nói muốn ở lại chờ Nam Thiển Mạch, các nàng cũng không cản trở.
Vân Nhiễm biết Cung Huyền Thanh ở Phượng Loan Cung, vì vậy đưa Nam Thiển Mạch tới trước cửa tẩm cung liền thức thời dừng bước.
Lúc Cung Huyền Thanh nhìn thấy Nam Thiển Mạch trở về đi tới bên cạnh nàng, Cung Huyền Thanh ngồi trên xe lăn lập tức ôm lấy nàng thật chặt.
"Ta nhớ nàng."
Vẫn là âm thanh ngọt ngào chỉ thuộc về một mình Cung Huyền Thanh, nhưng Nam Thiển Mạch lại cười khẽ, nhẹ nhàng đẩy vòng tay Cung Huyền Thanh ra.
"Nàng cho rằng ta không biết nàng có ý định gì sao?"
Nam Thiển Mạch ngồi vào bên cạnh bàn, rót trà cho mình, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó nhíu mày nhìn Cung Huyền Thanh.
"Ý định gì?"
Cung Huyền Thanh làm bộ vô tội, nhưng tất cả những thứ này đều không gạt được Nam Thiển Mạch. Hôm nay nàng ở Càn Hòa Điện đợi một ngày, binh lính không ngừng ra vào báo cáo tình hình chiến trận, ai cũng biết có chiến sự, mà với khẩu dụ của Vũ Đế, có lẽ bây giờ toàn bộ hoàng cung đều biết Phong Tử Dạ mưu phản.
Mà chuyện liên quan đến Phong Tử Dạ, sẽ liên quan đến Tuyệt Âm Các, mục đích của người này là muốn biết tin tức của Tuyệt Âm Các.
"Ồ? Hóa ra là ta nghĩ sai, đành thôi vậy!"
Nam Thiển Mạch cố ý nhượng bộ một bước, Cung Huyền Thanh lập tức lại quấn tới, ôm lấy Nam Thiển Mạch, đặt đầu trên ngực Nam Thiển Mạch, nói: "Nam Thiển Mạch, không gì gạt được nàng, nói cho ta biết đi!"
Nam Thiển Mạch mỉm cười, hai tay đặt lên mu bàn tay Cung Huyền Thanh, nhưng lại trầm ngâm không mở miệng, qua một lát, nàng mới nói: "Muốn tin tức, có phải cũng cần chút thù lao không?"
Cung Huyền Thanh sững sờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nàng ngẩng đầu hôn Nam Thiển Mạch, khẽ liếm môi đỏ của nàng như muốn lấy lòng, lúc nàng muốn thâm nhập vào, Nam Thiển Mạch lại lui ra một tấc.
"Sao ta lại có cảm giác nàng đang chiếm tiện nghi?"
Nam Thiển Mạch khẽ nhíu mày, nhưng ý cười sủng nịch bên khóe miệng lại càng sâu hơn.
"Ừm, dung mạo nàng xinh đẹp, là ta chiếm tiện nghi nàng."
Cung Huyền Thanh cũng không phản bác gì, nàng biết Nam Thiển Mạch sẽ không làm gì nàng, vì vậy trong lòng lại càng làm càn hơn.
"Tuyệt Âm Các và Phong Tử Dạ xảy ra xung đột, lưỡng bại câu thương, nhưng tỷ muội của nàng vẫn sống sót không tổn thất một ai, có điều tình hình của Lãnh Mặc Ngôn và Lãnh Tiểu Ngũ có hơi không ổn."
Lúc Nam Thiển Mạch phái ảnh vệ đi, cố ý dặn dò ảnh vệ đặc biệt chú ý Cung kỳ, Lãnh Mặc Ngôn và Lãnh Tiểu Ngũ, đó là nhưng người Cung Huyền Thanh quan tâm.
"Các chủ và Tiểu Ngũ làm sao?!"
Cung Huyền Thanh hiển nhiên có chút gấp gáp, Nam Thiển Mạch vừa nhìn vậy, đôi mắt xinh đẹp lại trở nên mềm mại, người này xưa nay luôn đeo mặt nạ mà sống, ở trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy, vẫn còn có thể giao ra tình cảm cho người khác, quả nhiên là hiếm thấy.
"Lãnh Tiểu Ngũ bị Phong Tử Dạ bẻ gãy xương tay, hơn nữa không ăn được gì, thân thể rất suy yếu..."
Ánh mắt Nam Thiển Mạch lóe lên, lại tránh khỏi ánh mắt Cung Huyền Thanh, nhưng thần sắc không tự nhiên này, Cung Huyền Thanh cũng không chú ý.
Đó là thần sắc có điều che giấu của Nam Thiển Mạch.
"Còn Lãnh Mặc Ngôn chịu một chưởng của Phong Tử Dạ, sợ là thương thế không nhẹ..."
Cung Huyền Thanh không biết Nam Thiển Mạch dùng thủ đoạn gì, nhưng nàng biết lần này Tuyệt Âm Các và Phong Tử Dạ xảy ra xung đột, chắc chắn có liên quan đến nàng ấy.
"Ừm..."
Nam Thiển Mạch khẽ đáp lời, lại ôn nhu ôm Cung Huyền Thanh vào trong ngực.
Ngoài cửa, bước chân Vũ Đế khựng lại, sau đó không chút do dự quay lại, thái giám lập tức đuổi theo.
"Hoàng thượng, không vào sao?"
Thanh âm của thái giám nhẹ vô cùng, cũng không biết Vũ Đế nhìn thấy cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
"Ừm, hoàng tổ mẫu cũng mệt mỏi rồi, ngày mai lại đến đi!"
Giọng nói của Vũ Đế không có chút gợn sóng nào, nhưng đôi mắt đen kia lại lập lòe nhấp nháy, dường như có vô vàn nghi hoặc không thể tin được.