Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 8: Miệng lưỡi giao tranh



Thân thể Cung Huyền Thanh hồi phục không tệ, đã có thể đi lại được khắp nơi, chuyện đầu tiên nàng làm đương nhiên là đi thỉnh an Hoàng hậu cùng Thái hậu.

Chỉ là rất kì lạ, hôm nay Nam Thiển Mạch không có ở trong Phượng Loan Cung.

"Thái hậu đến Càn Hòa điện nghị sự cùng Hoàng thượng."

Cung nữ của Phượng Loan Cung trả lời như vậy, Cung Huyền Thanh cảm thấy nhàm chán, liền muốn đến Ngự Hoa Viên đi xung quanh một chút.

Nhưng ở Ngự Hoa Viên, nàng lại nhìn thấy Vũ phi cùng Hoàng hậu Ca Thư Sính mặt đối mặt đang nói cái gì đó.

Cung Huyền Thanh đến gần vài bước, liền có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại.

"Hoàng hậu, đóa hoa này rõ ràng là thần thiếp để ý trước."

Vũ phi chỉ vào bông hoa mẫu đơn phấn hồng kia, nàng vốn định trích ra làm trà hoa.

"Nhưng là thị nữ của bản cung hái được trước."

Ca Thư Sính đáp trả. Cung Huyền Thanh thấy thú vị, bình thường làm sao có thể nhìn thấy bộ dạng chơi xấu như vậy của Ca Thư Sính.

"Đoạt đồ của người khác không phải là quân tử!"

Vũ phi nóng này, nàng vốn dĩ cũng không để ý một đóa hoa đến vậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng Ca Thư Sính tựa như cười mà không phải cười, liền cuống lên.

"Bản cung là nữ tử, tự nhiên không phải quân tử."

Ca Thư Sính vẫn không hề có sơ hở, khóe miệng vung lên một tia cười nhạt. Cung Huyền Thanh mới phát hiện hoá ra nữ nhân nhu nhược kia khi cười lên cũng có thể có mị lực tươi đẹp như vậy, hơn nữa người này bình thường so với mình còn ngoan ngoãn nhu nhược hơn, thế nhưng cũng có một mặt đẹp đẽ thế này.

"Hoàng hậu, làm tỷ tỷ, người có phải là nên nhường muội muội một chút không?"

Vũ phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn lộ ra một tia mỉm cười không mặn không nhạt.

"Vậy Vũ phi có từng nghe qua lớn nhỏ có thứ tự chưa?"

Ca Thư Sính cười khẽ, lời này vừa nói ra, liền nhìn thấy Vũ phi mặt nghẹn đến đỏ bừng.

"Thúy Nhi."

Ca Thư Sính gọi Thúy Nhi, Thúy Nhi hiểu ý, đem rổ hoa mẫu đơn phấn hồng đưa cho cho Vũ phi.

"Lúc nãy bản cung chỉ nói đùa, muội muội không nên để ý."

Cung Huyền Thanh gần như muốn cười ra tiếng. Ca Thư Sính không ngừng nghịch ngợm, chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, mặt Vũ phi càng hồng, người này chưa từng bị đẩy đến thế yếu như vậy.

Nhưng rồi lại thấy Vũ phi nổi lên một ý cười tà mị, bỗng nhiên nghiêng người ôm lấy Ca Thư Sính, cắn lỗ tai của nàng thấp giọng nói vài chữ.

"Người còn yêu kiều hơn hoa, vì vậy ta càng muốn người hơn."

Khí tức ấm áp mang theo hương thơm phả vào bên tai Ca Thư Sính, Vũ phi có thể nhìn thấy lỗ tai Ca Thư Sính rất nhanh biến hồng, sau đó cười cười rời khỏi cái ôm với Ca Thư Sính.

"Cảm ơn Hoàng hậu, chỉ là quân tử không đoạt đồ của người khác, nô tì cáo lui trước."

Vũ phi ở nước cờ cuối cùng phản lại một quân cho Ca Thư Sính. Gương mặt đỏ thẫm của Ca Thư Sính cúi xuống, nhìn bóng lưng người kia rời đi, vẫn có chút chưa hoàn hồn lại.

"Nương nương, vừa nãy Vũ phi nương nương nói gì với người vậy?"

Thúy Nhi ở một bên tò mò hỏi, mà Ca Thư Sính chỉ lắc lắc đầu, thở dài.

"Không có gì, hồi cung thôi."

Nghe nói Vũ phi sau khi khỏi bệnh liền trở nên hoạt bát phóng khoáng, lần này nhìn thấy có vẻ cũng không phải giả, hơn nữa hành vi còn nhiều thêm mấy phần tà mị...

Nhìn hai người rời đi, Cung Huyền Thanh cảm thấy đã xem xong kịch, đang muốn đi, lỗ tai đột nhiên giật giật, nàng dừng bước, chỉ đứng bất động tại chỗ.

Ninh Nhi vừa muốn hỏi Cung Huyền Thanh làm sao vậy, thì đằng sau đã truyền đến một âm thanh lành lạnh.

"Dao phi."

Thân thể mềm mại của Cung Huyền Thanh chấn động, làm như bị doạ sợ, nàng lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy ít nhất năm, sáu cung nữ vây quanh Nam Thiển Mạch.

"Nô tì tham kiến Thái hậu."

Ninh Nhi cũng lập tức hành lễ theo. Mà Nam Thiển Mạch nhìn ra phía sau Cung Huyền Thanh một chút, cũng không thấy có bất kì ai, nhưng rõ ràng người này lại nhìn rất nhập thần.

"Ngươi lúc nãy nhìn gì ở đó?"

Nam Thiển Mạch tò mò hỏi. Người này vừa mới khỏi bệnh liền ra ngoài đi bộ, dễ trúng gió, lại còn đứng trong Ngự Hoa Viên lâu như vậy, quả thực không biết tự chăm sóc chính mình.

"Lúc nãy Vũ phi cùng Hoàng hậu nói chuyện phiếm, cảm thấy nói chuyện thú vị, không khỏi nghe đến xuất thần."

Cung Huyền Thanh ngoan ngoãn hồi đáp, mà Nam Thiển Mạch rũ mắt, khẽ cười nói: "Nghe trộm như vậy không phải hành vi quân tử."

Cung Huyền Thanh nghe xong ngẩn người, khoé miệng gợi lên một vệt ý cười, nói: "Thần thiếp chỉ là nữ tử, không phải quân tử."

Nghe vậy Nam Thiển Mạch nghẹn nghẹn, mà Vân Nhiễm một bên cũng cười khẽ, nhìn bộ dạng Nam Thiển Mạch ăn trái đắng cũng không tồi.

"Xem ra tinh thần của Dao phi không tệ."

Nam Thiển Mạch vẫn thần thái đoan trang, đi tới bên cạnh Cung Huyền Thanh, rồi nói tiếp: "Vậy chi bằng bồi ai gia đi dạo một chút đi!"

Nam Thiển Mạch dường như hoàn toàn không nghe thấy lời lúc nãy của Cung Huyền Thanh, sắc mặt thanh lãnh trước sau như một. Cung Huyền Thanh đáp một tiếng, liền đi theo phía sau Nam Thiển Mạc bồi tiếp nàng ấy đi dạo bên trong Ngự Hoa Viên.

"Chuyện Lũng Châu đã bắt tay điều tra rồi."

Nam Thiển Mạch nhẹ giọng nói, thân thể mềm mại của Cung Huyền Thanh dừng lại một chút, nhưng trong nháy mắt liền hiểu ra ý tứ của Nam Thiển Mạch.

"Vâng..."

Không nói lời thừa thãi, Cung Huyền Thanh chỉ khẽ đáp lại. Nam Thiển Mạch quay đầu, thấy người kia không có cùng đi tới, lại đang ngẩn người nhìn một đóa mẫu đơn cánh hoa đỏ tươi, hoa tâm tựa tuyết trắng.

"Dao phi, làm sao vậy?"

Nam Thiển Mạch đi tới, còn không chờ Nam Thiển Mạch phản ứng lại, Cung Huyền Thanh liền hái đóa hoa mẫu đơn kia xuống, sau đó ở dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đem đóa hoa ấy cài lên trên búi tóc của Nam Thiển Mạch.

"Ngươi..."

Nam Thiển Mạch lùi về sau một bước, đang muốn đem đóa hoa kia gỡ xuống, lại nghe thấy âm thanh uyển chuyển triền miên của Cung Huyền Thanh truyền đến.

"Đóa hoa này rất giống người, Thái hậu."

Cung Huyền Thanh dừng một chút, chỉ vào đóa hoa kia rồi nói tiếp: "Bề ngoài đoan trang xinh đẹp, khí phách mà mĩ lệ, nhưng nội tâm lại vô cùng mềm mại."

Nam Thiển Mạch nghe xong, lông mày khẽ nhíu, giơ tay lên gỡ đóa hoa xuống, đặt ở trên lòng bàn tay.

"Cảm ơn lời khen của Dao phi, chỉ là màu đỏ tươi đẹp này, đôi lúc lại có thể không phải bề ngoài đoan trang xinh đẹp..."

Nam Thiển Mạch khẽ thở dài một hơi, khom lưng cầm đoá hoa mẫu đơn trên tay thả lại nơi vừa hái, rồi nói tiếp: "Mà là bạch y bị máu tươi nhiễm đỏ toàn thân."

Nam Thiển Mạch khẽ vuốt cánh hoa đỏ tươi kia, nói rằng: "Hoa tâm trắng, cũng không phải là sự mềm mại..."

Nam Thiển Mạch cười khẽ, ra hiệu cho Cung Huyền Thanh tiếp tục đi. Mà trong con ngươi của Cung Huyền Thanh chợt lóe lên lạnh giá, ngưng thần nghe Nam Thiển Mạch nói chuyện.

"Mà là tái nhợt không cảm tình."

Cung Huyền Thanh lúc này tiến lên nắm chặt cánh tay Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch dừng một chút, không hiểu nhìn Cung Huyền Thanh.

"Thái hậu, không cần phải chuyện gì cũng luôn bi quan như vậy, nếu không sẽ bỏ lỡ những thứ không nên bỏ lỡ."

Cung Huyền Thanh thả cánh tay Nam Thiển Mạch ra, sau đó ngoan ngoãn cúi thấp đầu, nói: "Là thần thiếp vô lễ."

Nam Thiển Mạch lắc lắc đầu, dù đi giữa muôn vàn bụi hoa hồng, nàng vẫn luôn chói mắt như vậy.

"Cho dù thế nào, cũng cảm tạ lời nhắc nhở của ngươi."

Cả một ngày, Cung Huyền Thanh bồi tiếp Nam Thiển Mạch đi dạo trong Ngự Hoa Viên, câu có câu không trò chuyện, bớt đi một chút thận trọng cảnh giác từ lúc vào cung tới nay.

Sau khi Cung Huyền Thanh khỏi bệnh, Văn đế chỉ cần có thời gian sẽ ngủ lại Thừa Thiên Cung, hơn nữa lần trước cải trang xuất hành đi tuần, trừ Hoàng hậu thì cũng chỉ dẫn theo một phi tử là Cung Huyền Thanh, việc này lại gây nên một trận sóng ngầm trong hậu cung.

"Hoàng đế."

Nam Thiển Mạch nhắm chặt hai mắt, trên tay lần tràng hạt một viên lại một viên.

"Nếu không muốn Dao phi rước phiền toái lớn, Hoàng đế vẫn nên quan tâm đến tất cả mọi người mới tốt."

Nếu như lần trước vẫn dùng ngữ khí thương lượng, thì lần này Nam Thiển Mạch trực tiếp dùng ngữ khí ra lệnh. Cho dù Cung Huyền Thanh không có ý tranh đấu, thì nàng vẫn sẽ ở trong vòng xoáy tranh đấu, sự sủng ái quá độ của Hoàng đế chỉ có thể đem nàng đẩy vào vực sâu.

"Mẫu hậu... Gia đình hoàng gia khi yêu... Lẽ nào lại không thể như gia đình bình thường được sao?"

Văn đế rũ mắt, trong lòng khó chịu, hắn chỉ muốn sủng ái một người mình thích, nhưng ở nơi hoàng gia này thứ tình yêu kia lại trở thành xa xỉ.

"Hoàng đế... Ai gia đã sớm nói với ngươi."

Nam Thiển Mạch mở hai mắt xinh đẹp, đôi mắt lưu chuyển, nhưng vẫn nhiều hơn mấy phần hàn ý.

"Hoàng gia không có tình yêu."

Hoàng gia không có tình yêu. Dù là với tiên đế đối với mình vô cùng tốt, Nam Thiển Mạch không hề có nửa điểm tình yêu nam nữ đối với hắn, chỉ có ân nghĩa phu thê. Tiên đế cũng là như vậy, mình đối với hắn là một người vợ thông minh hiền hậu, mà bối cảnh gia tộc của mình cũng chính là một lợi ích dành cho hắn.

Hoàng gia chỉ có lợi ích.

"Nhi thần đã hiểu."

Văn đế thở dài một hơi, gia đình Đế vương cái gì cũng đều có thể có, nhưng những thứ dân gian bình thường nhất như tình yêu, tình yêu huynh đệ, tình yêu nam nữ, tình yêu thân nhân lại là thứ mong mà không được.

"Kỳ Chấn..."

Từ sau khi Văn đế đăng cơ, Nam Thiển Mạch cũng không còn gọi tên của hắn nữa, hôm nay là lần đầu tiên.

"Có những lúc ngươi biết tiến lui có chừng mực, đối với Dao phi mà nói mới là sự bảo vệ."

Văn đế nặng nề gật gật đầu, nói: "Nhi thần đã hiểu."

Từ sau ngày đó, Văn đế nghe lời Nam Thiển Mạch, không tiếp tục tới thị tẩm tại Thừa Thiên Cung nữa, mà mỗi lần lại ngủ ở một nơi khác nhau, khiến những phi tử đã từ lâu không được sủng hạnh cũng cảm thấy an ủi. Hoàng hậu Ca Thư Sính cũng chuẩn bị rất nhiều lễ vật đưa qua cho mỗi phi tử trong cung, nói là của Văn đế đưa tới, muốn lắng lại trận sóng ngầm ở trong hậu cung này.

Thừa Thiên Cung.

"Nương nương, Hoàng thượng đã lâu không đến rồi."

Ninh Nhi nhìn Thừa Thiên Cung yên tĩnh, bình thường lúc Văn đế đến đều sẽ mang tới mấy cung nữ và thái giám có thể cùng mình nói chuyện phiếm, bây giờ những tháng ngày Văn đế không tới liền trở nên vô vị.

"Ừm."

Cung Huyền Thanh chỉ khẽ đáp lời, như thể chuyện Ninh Nhi nói không hề liên quan gì tới nàng.

"Nương nương ~ "

Ninh Nhi nhìn Cung Huyền Thanh một bộ dạng xa cách, chính mình lại càng cuống lên, chuyện này chính là điển hình của việc Hoàng đế không vội thái giám gấp.

"Ninh Nhi, mọi việc vật cực tất phản*, bản cung cũng không muốn trong lúc vô tình lại tạo nên nhiều kẻ thù như vậy."

*sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ bị phản ngược lại

Cung Huyền Thanh xem sách nữ giới, chỉ cảm thấy đau mắt, cuối cùng khép sách lại.

"Trong lúc rảnh rỗi, Ninh Nhi, hay để bản cung dạy ngươi đánh đàn đi!"

Cung Huyền Thanh vừa nói như thế, Ninh Nhi vốn tinh thần không tốt lập tức tỉnh táo lại, nói vài tiếng rồi lập tức đem đàn lấy ra.

Cung Huyền Thanh để Ninh Nhi ngồi đối diện, giúp cho nàng nhìn rõ động tác của chính mình, cũng dạy nàng tư thế khi đánh đàn.

"Đây là cung, thương, giác, trưng, vũ."

Cung Huyền Thanh đem ngũ âm gảy ra, nhìn Ninh Nhi dáng vẻ nhìn đến xuất thần, khẽ cười một tiếng, lại gảy một lần nữa.

"Thích đến vậy sao?"

Cung Huyền Thanh giương mắt nhìn khuôn mặt chân thành của Ninh Nhi, chỉ thấy nàng gật đầu như đảo tỏi, liền đem đàn đưa cho nàng.

"Ngươi cũng gảy một lần đi."

Cung Huyền Thanh đứng lên, nhìn động tác của Ninh Nhi trúc trắc đem từng âm gảy ra, Cung Huyền Thanh khẽ cười nói: "Ninh Nhi học nhanh thật."

"Đó là do nương nương dạy giỏi!"

Nói xong, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh chán ghét quen thuộc.

"Muội muội thực sự là chủ tớ tình thâm a!"

Lông mày Cung Huyền Thanh nhảy một cái, sau đó để Ninh Nhi đứng lên, nàng lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, nói: "Không biết Lệ phi tỷ tỷ đến đây, thất lễ rồi."

"Nô tỳ tham kiến Lệ phi nương nương."

Ninh Nhi cũng khom người, nhưng ánh mắt lại có chút chán ghét rơi xuống trên người Lệ phi.

"Nghe nói Hoàng thượng đã lâu không có tới nơi này của muội muội."

Lệ phi cũng không để ý tới Cung Huyền Thanh, tiến đến chỗ ngồi liền ngồi xuống.

"Vâng."

Cung Huyền Thanh cũng không nói thêm cái gì, dùng ngón tay để nghĩ cũng biết Lệ phi này là đến để thị uy.

"Hoàng thượng tối hôm qua là đến chỗ của bản cung."

Lệ phi nói xong, khóe miệng còn nổi lên một nụ cười đắc ý, mà Cung Huyền Thanh cũng chỉ lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, nói: "Vâng, tỷ tỷ dung mạo xuất sắc, vừa có tài lại có đức, Hoàng thượng chăm sóc cũng là lẽ thường tình."

Lệ phi cười lạnh vài tiếng, Cung Huyền Thanh trước sau như một không thể chê trách được, nàng vốn định muốn gây chuyện một chút, nhưng người này lại không hề bị khiêu khích một chút nào.

"Nghe nói muội muội thường chạy tới chỗ Thái hậu, thực sự quá tâm cơ, cũng không biết muội muội ở bên tai Thái hậu thổi bao nhiêu gió rồi."

Lời nói của Lệ phi tựa như cái gai đâm vào trong lòng Cung Huyền Thanh, nàng ta không nhắc tới Nam Thiển Mạch thì không sao, nhưng lúc nhắc tới lại giống như cắm xuống ở trong lòng mình một cây châm.

"Muội muội đến chỗ Thái hậu chỉ là để thỉnh an, Thái hậu là nhân vật lớn cỡ nào tỷ tỷ chắc cũng biết, nếu có thời gian đi suy đoán muội muội thổi gió cái gì, chi bằng tỷ tỷ nên suy nghĩ xem làm thế nào mới giữ được tâm của Hoàng thượng đi. Phải biết tôn tử hoàng gia đều bạc tình, nhỡ đâu có một ngày Nguyên Hi Cung của tỷ tỷ cũng quạnh quẽ giống như Thừa Thiên Cung này thì thật không tốt."

Cung Huyền Thanh hiếm thấy đáp trả, nhất thời làm cho Lệ phi tức giận không nhẹ, đứng lên chỉ vào Cung Huyền Thanh 'ngươi' mấy tiếng nhưng vẫn không cách nào nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Xem ra tỷ tỷ thân thể không khỏe, kính xin tỷ tỷ chăm sóc thân thể thật tốt. Đi thong thả không tiễn."

Khóe miệng Cung Huyền Thanh vẫn mang theo ý cười thoải mái, Lệ phi nhìn thấy lại càng phẫn nộ, nắm chặt nắm đấm đến nổi cả gân xanh.

"Giỏi... Giỏi lắm, Cung Huyền Thanh, chúng ta cùng chờ xem!"