Yêu Thầm Anh Đã Lâu

Chương 37



Tôi tiện tay lấy trong túi xách tờ chi phiếu mà trước đây bà ta ghi cho tôi.

Tôi vứt lại thẳng trước mặt bà ta tờ chi phiếu rơi xuống đất.

Tôi nhìn bà Tống với ánh mắt đầy sự thù hận bao quanh.

Nếu không phải do bà ta thì tôi đã không rời xa Tống Nhiên không đến bước đường này.

- " Bà nghĩ bà còn có thể uy hiếp tôi được nữa à. "

Tôi nhìn bà Tống trên mặt không chút biểu cảm.

- " Còn cô. Tôi không quan tâm có và Tống Nhiên thế nào ra sao. "

- " Tốt nhất mấy người đừng đến công ty của tôi gây chuyện kẻo tôi kiến hai người nếm trả được sự cực khổ mà mấy năm qua tôi phải trả qua đấy. "

Tôi lia ánh mắt đầy sắc lạnh nhìn về phái người con gái đang đứng sau lưng bà Tống.

- " Bác … Bác gọi cho anh Nhiên kêu anh ấy tới đi. Cô ta dám nói chuyện với bác như vậy. "

Tôi mặc kệ hai con người đó mà rời đi về phòng làm việc.

Hai người muốn đuổi theo nhưng bị nhân viên cản lại chỉ đành đứng đó mà làm loạn.

Tầm khoảng 30 phút sau thì Tống Nhiên đến.

Hắn sông thẳng đến phòng làm việc của tôi mà quát.

- " Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với mẹ tôi như vậy. Đừng tưởng cô tìm được người đàn ông nào giàu có leo lên vị trí này mà có thể đe doạ được tôi "

Hắn không tiếc câu từ nào mà nhìn tôi nói.chát ~

Tôi nhẫn nhịn như vậy là quá đủ rồi.

Khi hắn nói câu nói đó có lẽ tôi đã hoàn toàn chết tâm rồi.

Tôi nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh mà cảnh cáo.

- " Nếu anh không đưa hai người đó rời đi thì đừng trách tại sao tôi ác. "

- " Tôi không tiếc bất cứ giá nào mà đánh sập toàn bộ những gì nhà anh đang có đâu. "

Tôi như đang dần nổi điên lên khi nghe hắn xức phạm tôi.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại nhanh tay chọn một số mà ấn gọi.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Không nhanh không chậm ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hắn mà lạnh lùng lên tiếng.

- " Trong vòng 15 phút tôi muốn công ty nhà họ Hạ biến mất khỏi thành phố "

Hắn tức giận nhìn tôi ánh mắt như không tin bây giờ tôi lại có thể làm ra chuyện này.

Hắn gọi mẹ hắn và Hạ Mộ Vy vào trong.

- " Hai người tới đây làm gì? "

Vì giờ đây hắn là gia chủ là người cầm quyền nhà họ Tống nên mẹ hắn cũng không còn quyền lực như trước đây nữa.

Ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn về phía Hạ Mộ Vy mà tra hỏi.

- " Em …em "

Cô ta không biết nên nói làm sao.

- " Là ta dẫn con bé tới. "

Bà Tống nhìn hắn mà lên tiếng giải vậy cho Hạ Mộc Vy.

- " Mẹ không muốn nhìn thấy cô ta nên muốn đưa tiền cho cô ta để cô ta rời khỏi đây. "

Bà ta vừa nói hết câu.

Mặt hắn tối sầm lại.reng ~ reng ~

Điện thoại của Hạ Mộc Vy đổ chuông.

Không rõ đầu dây bên kia nói gì.

Cô ta quỳ sụp xuống quay sang cầu xin Tống Nhiên.

- " Anh Nhiên anh cứu nhà em với. Nhà em không thể phá sản được. "

Cô ta lại quay sang phía bà Tống nắm lấy tay bà mà lay.

- " Bác con cầu xin bác giúp con với. "

Hắn lúc này mới nhìn về phía tôi định mở miệng xin cho nhà họ Hạ.

Tôi nhìn hắn mà chặn họng trước.

- " Các người có thể ra ngoài được rồi đấy. Đừng làm phiền tôi làm việc "

Tôi lạnh lùng mà nói.

Hắn không biết mở lời ra sao có lẽ giờ hắn mới nhận thấy lời nới lúc nãy của hắn quá đáng như thế nào.

Hắn đứng đó ám chỉ để hai người ra trước.

- " Lưu Linh … "

- " Mời anh đi ra ngoài. Còn nữa mời anh gọi tôi là Lưu Tổng. "

Tôi lạnh lùng nhìn hắn đưa tay về phía cửa.

Chắc là tôi cũng nên từ bỏ mối tình không có kết quả này rồi.

Dù sao hắn cũng hận tôi vậy thì cứ để hắn hận đi tốt nhất đừng bao giờ ngừng hận tôi.

Bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa.

Chắc vì vẫn còn tình cảm chưa thể cắt đứt trong ngày một ngày hai.

Nước mắt tôi lại tràn ra khỏi mi.

Những người khác chưa ai có thể làm tôi khóc nhiều như vậy ngoài ba mẹ mình thì chỉ có hắn.

Hắn làm tôi khóc nhiều nhất.

Tống Nhiên rời đi ra đến bên ngoài cửa thì mắt hắn như trầm xuống.

Hắn dường như không còn vẻ tức giận lúc nãy nữa mà thay vào đó là gương mặt thoáng chút vui.