Yêu Thầm Có Âm Thanh

Chương 11



Editor: Saki

Bách Hàn Tri không hiểu tại sao mình lại tìm đến Dương Tuế.

Sau cuộc cãi vã ầm ĩ với Bách Chấn Hưng và bỏ nhà ra đi, tâm trạng anh thực sự rất tồi tệ, có thể nói là tệ đến cùng cực.

Trước đây, trong những tình huống như vậy, anh có thể tìm một nơi vắng vẻ để lái xe phóng nhanh giải tỏa, hoặc về nhà nằm chơi game và ngủ, rồi ngày hôm sau lại trở lại cuộc sống bình thường.

Anh đã quen với cách giải quyết vấn đề bằng cách tự tiêu hóa cảm xúc như vậy.

Nhưng lúc này, anh đột nhiên nghĩ đến Dương Tuế.

Rồi anh chợt không muốn về nhà nữa.

Thực tế chứng minh, ở bên cạnh Dương Tuế, tâm trạng của anh thực sự trở nên tốt hơn.

Như thể có một sức hút kỳ diệu.



Khi nghe Bách Hàn Tri đã cảm thấy khá hơn, tâm trạng ủ rũ của Dương Tuế cũng trở nên tươi sáng, tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng tan biến không dấu vết. Cả người cô đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Thế mới đúng chứ.” 

Dương Tuế cười lên, đôi mắt cong vút như vầng trăng khuyết, “Phải luôn vui vẻ mới được.”

Mặc dù Dương Tuế có mắt một mí, nhưng đôi mắt cô rất đẹp, hình dáng dài và mảnh, giống như mắt phượng, đuôi mắt mềm mại, hơi cong lên.

Khi không cười, trông cô lạnh lùng nhưng dịu dàng, khi cười lên, gương mặt cô như hoa đào nở rộ, ngọt ngào và ấm áp, có sức lan tỏa mạnh mẽ.

Trong mắt cô dường như có ánh sáng.

Bách Hàn Tri bị nụ cười rạng rỡ và thuần khiết của cô thu hút, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên gương mặt cô, gần như không thể rời đi, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Bách Hàn Tri hỏi: “Sao cậu lại quan tâm đ ến tâm trạng của tôi như vậy?”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Dương Tuế bỗng cứng đờ, cô lúng túng mở miệng, nhưng một lúc lâu chưa phản ứng kịp: “Ừm…”

Có một sự hoảng loạn và bối rối như thể bị anh nhìn thấu.

“Chỉ là tôi quan tâm đ ến bạn bè thôi mà.”

Dương Tuế ho khan một tiếng, không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt lảng tránh, lí nhí nói.

Còn Bách Hàn Tri, vẻ mặt càng trở nên thú vị, nhướng mày đầy hứng thú, cười như không cười với vẻ hơi lưu manh, hỏi ngược lại: “Bạn bè?”

Mặc dù giọng điệu của anh vẫn bình thản, nhưng Dương Tuế lại có cảm giác như đang đâm lao phải theo lao, như thể có ngọn lửa đang đốt nóng mặt cô, cả người như kiến bò trên chảo nóng, luống cuống.

Cô thậm chí cảm thấy mình đã bị lộ, bí mật nhỏ của cô không còn chỗ để che giấu.

Dương Tuế cúi đầu rất thấp, thiếu tự tin đổi cách nói: “Bạn… bạn học.”

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của Bách Hàn Tri.

Một tiếng cười nhẹ nhàng, ngắn gọn, trầm thấp, rất dễ nghe.

Dương Tuế không khỏi xấu hổ, có phần muốn chui xuống đất, vừa rồi đúng là càng chối càng thêm nghi.

Giọng Bách Hàn Tri vẫn còn vương vấn chút nụ cười, kéo dài âm điệu “À” một tiếng, rồi lại hỏi: “Ví dụ, bạn học như thế nào?”

Đầu óc Dương Tuế bỗng trở nên trống rỗng.

Câu nói của anh đã làm xáo trộn mọi suy nghĩ của cô.

Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, không tự chủ được mà mở ra vô vàn tưởng tượng và phỏng đoán.

Anh có ý gì? Câu nói đó của anh rốt cuộc có ý gì —

“Ví dụ, bạn học như thế nào?”

Tất nhiên cô hiểu rõ, họ không chỉ là bạn học đại học, mà còn là bạn học cấp ba.

Nhưng việc anh đột nhiên hỏi như vậy, có phải đồng nghĩa với việc anh đã nhớ ra cô không?

Nhận thức này khiến tim Dương Tuế như ngừng đập, dâng trào những cảm xúc khó tả, hưng phấn, căng thẳng, lo lắng đan xen phức tạp.

Cô gần như phản xạ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt anh.

Đáy mắt đen sâu không hề bình lặng, dường như có gợn sóng nhẹ nhàng, hơi ranh mãnh sắc sảo, mang mục đích rõ ràng, như khát khao chiến thắng và chinh phục của một kẻ săn mồi.

Nhưng cũng như mang ý nghĩa mê hoặc khó hiểu, dụ cô mắc câu.

Dương Tuế đã dễ dàng mắc câu.

Câu nói đó của anh khơi gợi mọi hy vọng và ảo tưởng, cô nôn nóng muốn thử thăm dò, nhưng vừa mới mấp máy môi, tay đã bị đất sét đập một cái, cô giật mình tỉnh lại, cúi đầu nhìn xuống.

Phát hiện ra cái ly vốn đã thành hình, lúc này đột nhiên tan rã, lại biến thành một đống đất sét lộn xộn.

Một miếng đất sét đập lên mu bài tay cô, lực không mạnh không nhẹ, nhưng đủ để đánh tan hết can đảm mà cô vừa mới nuôi dưỡng.

“Hỏng rồi.”

Dương Tuế nhắc nhở.

Cô giáo tắt bàn xoay, sau đó bắt đầu lại từ đầu.

Chuyện vừa rồi, không ai nhắc lại nữa.

Sau khi giúp Bách Hàn Tri làm xong một cái ly, Dương Tuế bắt đầu làm cái của mình.

Bên kia, sau vô số lần thất bại, Dương Dật cuối cùng cũng thành công, nhưng hình dáng thực sự không đẹp lắm, nói là ly thì không giống ly, nói là bát thì không giống bát, cậu đã từ bỏ việc cố gắng.

Sau khi làm khô, cậu mang đi tô màu, vẽ lung tung đủ kiểu khiến người ta không dám nhìn, nhưng bản thân cậu lại thích mê.

Ly của Bách Hàn Tri rất đơn giản, đơn giản đến mức không có cả quai, chỉ có thân ly, anh cũng lười vẽ những hoa văn và màu sắc loè loẹt, chỉ dùng màu đen tùy tiện vẽ vài nét.

Dương Tuế thì khác, cô chơi đến quên cả trời đất. Trên ly vẽ mây vẽ bướm, còn tìm trên mạng một số hình ảnh dễ thương, vẽ hết lên đó.

Sau khi vẽ xong, Dương Tuế cẩn thận liếc nhìn Bách Hàn Tri ngồi đối diện, anh đang nhướng mắt, thỉnh thoảng vẽ một nét lên thân ly với vẻ chán nản, thần sắc mệt mỏi, trông như sắp ngủ gật đến nơi.

Thấy anh không chú ý đến cô, cô liền lật ly lại, dùng bút màu xanh lá cây vẽ một cây bách nhỏ ở đáy ly.

Dưới cây bách viết mấy chữ rất nhỏ — Tuế hàn tri Tùng Bách (trời giá lạnh mới biết Tùng Bách vẫn xanh).

Sau khi tô màu xong sẽ đem nung, khoảng một tuần sau có thể đến cửa hàng lấy sản phẩm.

Nghệ thuật gốm sứ trông có vẻ đơn giản, nhưng thực tế làm rất tốn thời gian, đến khi làm xong, trời đã không còn sớm nữa.

Bách Hàn Tri đưa Dương Tuế và Dương Dật về nhà.

Trước khi xuống xe, Dương Dật đột nhiên móc điện thoại ra, tiến đến ghế lái, cười hì hì: “Anh Bách, em có thể add Wechat của anh không? Để tiện liên lạc sau này.”

Dương Tuế: “…”

Ai bảo sau này liên lạc với cậu. Hành động nịnh bợ của Dương Dật hôm nay thực sự khiến Dương Tuế không còn sức mà bình luận nữa.

Nhưng Bách Hàn Tri không từ chối, lấy điện thoại ra, mở mã QR Wechat của mình, Dương Dật vui vẻ quét mã.

Sau khi thêm Wechat của Bách Hàn Tri, cậu nhìn anh chằm chằm với ánh mắt sáng như sao, nhất định phải đợi anh đồng ý kết bạn ngay tại chỗ mới chịu.

Bách Hàn Tri bất đắc dĩ mỉm cười, chấp nhận lời mời kết bạn của Dương Dật.

“Tuyệt quá!” Dương Dật hào hứng vỗ vào ghế lái, “Anh Bách, em đi trước nhé, hy vọng lần sau có cơ hội được ngồi những chiếc xe sang khác của anh, hehe~”

Do là siêu xe, dù có bốn chỗ ngồi nhưng chỉ có hai cửa, Dương Dật ngồi ở ghế sau, cần kéo hàng ghế trước ra mới xuống được.

Dương Tuế chủ động xuống xe, kéo ghế phụ lái để Dương Dật xuống.

Đúng lúc cô cũng định chào tạm biệt Bách Hàn Tri và về nhà cùng Dương Dật, nhưng Dương Dật lén đẩy cô một cái, đẩy cô về phía xe.

Cậu bé cúi người, vẫy tay với Bách Hàn Tri: “Anh Bách, em đi trước nhé, anh cứ nói chuyện từ từ với chị em.”

Dương Tuế: “…”

Chẳng lẽ Dương Dật không thấy hành động của mình quá rõ ràng sao?

Dương Dật ôm điện thoại chạy vào ngõ nhỏ.

Mặc dù Dương Tuế rất không muốn rời đi, nhưng đã xuống xe rồi, cô chắc chắn sẽ không lên lại. Đã đến trước cửa nhà rồi, cô lên xe làm gì nữa, không lẽ còn định nói chuyện với anh thêm nửa tiếng nữa sao?

Cô thì ước gì được vậy, nhưng không thể làm phiền Bách Hàn Tri về nhà.

“Vậy tôi cũng đi nhé, cậu lái xe cẩn thận.”

Dương Tuế kìm nén sự lưu luyến mãnh liệt của mình, cô cười và vẫy tay với Bách Hàn Tri, rồi chậm rãi quay người, đi vào ngõ nhỏ.

Con người ta vốn tham lam vô đáy.

Trước đây chỉ mong được gần anh một chút là đủ.

Nhưng hôm nay đã ở cùng anh cả buổi chiều, cô lại mơ ước được ở bên anh mãi mãi.

Biết rằng thứ hai sẽ gặp anh ở trường, nhưng vừa chia tay, sự lưu luyến và không nỡ đã xé cô thành hai nửa.

Cô tham lam quá đáng như vậy, được voi đòi tiên. Không biết ông trời có trừng phạt cô không?

Đang nghĩ như vậy, bỗng phía sau vang lên tiếng còi xe gấp gáp và trong trẻo.

Ngay sau đó, Bách Hàn Tri gọi cô: “Dương Tuế.”

Dương Tuế theo phản xạ quay đầu lại.

Chỉ cần anh gọi một tiếng, cô sẽ lập tức đi về phía anh.

Không chút do dự, không hề băn khoăn.

Dương Tuế nhanh chóng quay lại, đi đến trước xe, cố kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Bách Hàn Tri thờ ơ vuốt v e vô lăng hai cái, ngước mắt nhìn cô.

Ánh hoàng hôn vàng vọt chiếu vào mắt, Bách Hàn Tri híp mắt lại, “Không có gì, chỉ muốn nói với cậu một tiếng, khi sản phẩm làm xong, chúng ta cùng đi lấy nhé.”

Chúng ta.

Dương Tuế thực sự rất thích nghe anh nói hai chữ “chúng ta” này.

Mối liên hệ thân mật mơ hồ này, dù hoàn toàn là sự tưởng tượng đơn phương của cô, vẫn khiến cô cảm thấy rất ngọt ngào.

Dương Tuế mỉm cười gật đầu: “Được.”

Bách Hàn Tri hơi nâng cằm, không nói gì thêm.

Lại im lặng.

Lúc này, không muốn đi cũng phải đi.

Dương Tuế lại chào tạm biệt: “Được, tôi đi đây.”

Thật ra cô cũng đã mãn nguyện, lại được nói thêm vài câu với anh.

Nhưng lúc này không hiểu sao, lòng can đảm ban đầu đã biến mất không dấu vết, bỗng nhiên lại như mầm non đâm chồi, mọc hoang dại, chỉ trong chớp mắt, nở rộ khắp núi đồi.

Vì vậy, trong giây phút tiếp theo, phản ứng của não bộ nhanh hơn cơ thể, điều khiển cô trước một bước.

Cô lại quay trở lại, đi đến trước mặt Bách Hàn Tri, nhìn anh, nói một mạch: “Thật ra chúng ta không chỉ là bạn học đại học, mà còn là bạn học cấp ba. Tôi là Dương Tuế, ngồi bàn trước cậu.”

Sự thẳng thắn đột ngột của cô khiến Bách Hàn Tri bất ngờ.

Sau vài giây sững sờ, Bách Hàn Tri vẫn giữ vẻ mặt không đổi, bình tĩnh như thường lệ, “ừm” một tiếng: “Tôi biết.”

Câu nói này dường như khiến đầu óc Dương Tuế như “ù” lên một tiếng.

Qua lần trước Bách Hàn Tri đến cửa hàng mua đồ ăn sáng, Dương Tuế đã chắc chắn rằng anh đã quên hẳn cô. Mặc dù hôm nay những lời nói mập mờ của Bách Hàn Tri khiến cô nghi ngờ, nhưng vẫn không chắc chắn.

Cô thậm chí đã chuẩn bị ngôn từ để nhắc anh về những tương tác và tiếp xúc không đáng kể giữa họ thời cấp ba, cố gắng gợi lại ký ức của anh.

Kết quả nằm ngoài sức tưởng tượng của cô là anh lại nói dứt khoát rằng anh biết?

Trên mặt Dương Tuế là sự ngạc nhiên và vui mừng không giấu nổi: “Cậu nhớ hết sao?”

Bách Hàn Tri mở cửa xe xuống xe, đứng trước mặt cô, chênh lệch chiều cao quá lớn khiến cô buộc phải ngước nhìn.

Anh cụp mắt xuống, từ cổ họng phát ra tiếng cười, có chút nghiền ngẫm, hỏi ngược lại: “Tại sao cậu lại nghĩ tôi không nhớ?”

Ngừng một chút, anh lại nói: “Chỉ cần là chuyện có ý nghĩa, tôi đều nhớ cả.”