Dòng suy nghĩ của Dương Tuế chưa theo kịp, cô nhìn Bách Hàn Tri một cách bối rối, chớp mắt vài cái, có vẻ đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này: “Cũng bình thường thôi, có lúc thấy nó dễ thương, có lúc lại thấy nó khó chịu, đôi khi muốn bóp ch ết nó luôn.”
Cô bỗng nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm: “Nhưng khi tôi học lớp mười, có lần tôi bị đau bụng vì đến kỳ, không thể xuống giường được. Ba mẹ đều bận, em trai tôi đã tự vào bếp nấu nước đường đỏ cho tôi. Lúc đó nó còn chưa cao bằng bếp, phải kê ghế nhỏ để đứng lên cắt gừng, lúc ấy tôi đã cảm động một thời gian dài.”
Nhớ lại kỷ niệm thú vị, Dương Tuế bỗng cảm thấy người em trai hay nói nhiều này dễ chịu hơn nhiều, nên cô kết luận: “Nói chung, tôi thích em trai nhiều hơn ghét một chút.”
“…”
Những lời chân thành và đầy cảm xúc của cô khiến Bách Hàn Tri bối rối, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt.
Khóe miệng anh giật giật, quay đầu nhìn chỗ khác, má hơi phồng lên vì cố nén cười, cố gắng không để lộ bất kỳ nụ cười nào.
Anh đang rất nghiêm túc thảo luận vấn đề này với cô, nhưng cô lại không theo kịp nhịp độ, còn nghiêm túc suy nghĩ xem cô thích hay ghét em trai mình nhiều hơn. Anh không muốn bị mấy câu nói của cô làm mất tập trung.
Bách Hàn Tri nhắm mắt lại, bình tĩnh hít vào một hơi, sau đó quay đầu nhìn cô và sửa lại: “Tôi nói về người tối hôm kia, anh ta là đàn anh của cậu.”
Mặc dù giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong từng câu từng chữ lại có điều gì đó kỳ lạ khó tả, đặc biệt là bốn chữ “đàn anh của cậu”, được nhấn mạnh hơn hẳn.
Khi nghe điều này, Dương Tuế trước tiên hồi tưởng lại một chút, rồi mới nhớ ra hình như tối hôm kia có Từ Hoài Dương ở đó.
Sau khi hiểu ra và suy ngẫm kỹ về câu hỏi mà Bách Hàn Tri vừa đặt ra, Dương Tuế kinh ngạc, đầu và tay đều lắc lư dữ dội, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên sự phản đối và phủ nhận.
“Không phải! Tôi! Không! Thích! Anh ấy!”
Cô gần như nhấn mạnh từng chữ một, mỗi chữ đều dùng sức, nói rõ ràng từng tiếng.
Với bản năng sống mạnh mẽ, sợ Bách Hàn Tri hiểu lầm, cô giải thích một cách gấp gáp và cực kỳ chi tiết: “Hôm kia sau khi tập nhảy xong, tôi đến quán net trước, anh ấy đến sau và nói muốn ngồi cùng tôi. Lúc đó tôi đang chơi game, anh ấy nói anh ấy cũng chơi game này và có thể dạy tôi, nhưng tôi đã từ chối! Tôi thực sự, không thân với anh ấy!”
Cô nhấn mạnh một lần nữa: “Tôi thực sự không thích anh ấy!”
Có thể thấy Dương Tuế thực sự rất lo lắng và sợ anh hiểu lầm. Cô đặt thái độ của mình một cách nghiêm túc, đồng thời làm rõ tất cả những điểm có thể khiến anh nghĩ ngợi và nghi ngờ, giải thích rõ ràng và minh bạch.
Bách Hàn Tri từ nhỏ đến lớn luôn là một người rất được yêu thích, nhiều cô gái tặng quà, tỏ tình, theo đuổi anh, nhiều đến mức anh đã trở nên vô cảm với điều đó.
Mặc dù anh chưa có bất kỳ kinh nghiệm tình yêu nào, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết gì, càng không có nghĩa là anh không thể nhận ra những suy nghĩ nhỏ nhoi mà một người muốn giấu nhưng lại không giấu được.
Có lẽ Dương Tuế giấu rất kỹ, nhưng cô không thể kiểm soát được thói quen cúi đầu mỗi khi gặp anh.
Sợ nhìn vào mắt anh, sẽ lo lắng, sẽ đỏ mặt.
Có lẽ vì đã gặp quá nhiều cô gái có phản ứng như vậy với anh, nên anh có thể nhìn thấu qua các chi tiết nhỏ, không có gì lạ.
Những người đó có thật lòng hay giả dối, anh đều không quan tâm, hoàn toàn không để ý.
Nhưng lần này, là cô.
Bởi vì đối diện là cô, nên anh mới tìm kiếm trong bất kỳ chi tiết nhỏ nào trong tương tác của họ để tìm ra manh mối thuyết phục hơn rằng người cô thích là anh.
Trong video phỏng vấn trường học, từ khoảnh khắc anh xuất hiện, không còn cảnh quay nào của cô nữa.
Nhưng anh biết, vào khoảnh khắc đó, cô đã nhìn về phía anh.
Thậm chí, anh còn tự tin đoán rằng, có lẽ, cô chọn học tài chính là vì anh.
Kể cả những lần Dương Dật nói bóng nói gió, cố tình hay vô tình ám chỉ rằng cô sẽ nghe lời anh, rằng cô học chơi game vì anh.
Cũng bao gồm cả tin nhắn trong lời mời kết bạn hai năm trước: “Tôi là Dương Tuế, tôi muốn hỏi một câu, cậu còn định đến đại học Giang không?”
Vì vậy, khi xem video phỏng vấn ở trường và nghe cô nói rằng cô có một người mà cô đã thích từ lâu, anh mới tự tin nghĩ rằng.
Người cô thích chính là anh.
Tối hôm kia, khi thấy Dương Tuế và Từ Hoài Dương ngồi cùng nhau, cử chỉ hành động có vẻ thân mật. Anh cũng không biết tại sao mình lại bị ma xui quỷ khiến bồng bột gửi cho Dương Tuế một tin nhắn hỏi “đang làm gì”.
Ai ngờ cô lại nói dối, bảo với anh rằng đang tập nhảy.
Anh rất tức giận, tức đến mức muốn tiến lên hỏi cô, đây là cái kiểu tập nhảy gì vậy?
Nhưng rồi anh đã kìm nén được.
Anh không có tư cách gì cả, lẽ nào chỉ vì anh nghĩ rằng người cô thích là anh, một lý do không đứng vững, mà có thể can thiệp vào quyền tiếp xúc với người khác giới của cô sao?
Anh đâu phải là ai của cô, cô chơi game với người khác, cô nói dối hay không, anh đâu có quyền quản.
Bách Hàn Tri chưa bao giờ nghĩ Dương Tuế là kiểu con gái bị chỉ trích nhiều nhất hiện nay, kiểu vừa ăn cơm nhà vừa ngó nồi hàng xóm, đa tình bốn phương, nuôi cả một ao cá.
Chỉ là vào khoảnh khắc đó, sự tự tin vốn có của Bách Hàn Tri hơi lung lay.
Anh bắt đầu không chắc chắn nữa.
Không chắc người Dương Tuế thích là anh.
Hoặc có lẽ cô đã từng thích anh, nhưng dần dần lại thích Từ Hoài Dương?
Dù sao họ cũng tập nhảy cùng nhau mỗi ngày, thời gian Dương Tuế ở bên Từ Hoài Dương còn nhiều hơn ở bên anh, hơn nữa nhảy múa là sở thích chung của họ, không chừng đã nảy sinh tình cảm theo thời gian.
Vì vậy tối hôm đó, anh không trả lời tin nhắn của Dương Tuế nữa, cũng không ở lại quán net thêm một phút nào.
Tức giận đến mức trằn trọc khó ngủ, tức vì cô nói dối anh, còn tức hơn vì có lẽ cô đã đổi lòng, không còn thích anh nữa. Nếu không tại sao phải nói dối.
Nói là tức giận, không bằng nói là, hoang mang.
Kiểu hoang mang vô cớ không có lý do, không thể nhìn thấy, không thể nắm bắt, nhưng lại ép anh vào thế bí, quấn lấy anh khắp nơi.
Vì vậy anh mới đến quán net lần này đến lần khác, muốn xem cô có đang ở cùng Từ Hoài Dương không.
Nói cũng lạ, khi thấy họ cùng nhau chơi game, anh sẽ tức giận. Khi không thấy họ cùng nhau chơi game nhưng nghĩ đến việc họ cùng nhau nhảy múa, anh vẫn tức giận.
Anh thực sự cảm thấy mình có vấn đề.
Nhưng vừa rồi Dương Tuế đột nhiên chạy về, hoảng hốt nhưng ánh mắt đầy chân thành xin lỗi, nói với anh rằng không nên nói dối anh, xin anh đừng giận.
Cô còn nói rằng cô không thích Từ Hoài Dương.
Sự hoang mang đó biến mất, chỉ trong tích tắc.
Bách Hàn Tri nhìn xuống, im lặng nhìn cô một lúc, giọng trầm xuống, hơi khàn đục, hỏi: “Vậy cậu thích ai?”
Lần này đến lượt Dương Tuế im lặng.
Câu hỏi này của anh khiến Dương Tuế bất ngờ, cô đứng nguyên tại chỗ, cứng đờ.
Đầu ngón tay cô bất giác run lên, ngay cả bắp chân cũng đang run.
Đầu óc trống rỗng trong giây lát, cô lại bắt đầu tự thuyết phục mình, đã đến nước này rồi, tại sao không nhân cơ hội này, hết sức bình sinh, bày tỏ tâm ý với Bách Hàn Tri.
Cứ thẳng thắn nói với anh – Người tôi thích là cậu.
Dương Tuế vừa căng thẳng vừa e dè, nắm chặt lấy góc áo. Cô cúi đầu, nhắm mắt nuốt nước bọt mấy lần, chuẩn bị tâm lý một lúc lâu.
Rồi mới hé môi, “Tôi… tôi…”
Cô cố gắng mấy lần, đều thất bại, có lòng mà không đủ sức.
Giống như có gì đó nghẹn ở cổ họng, ngay cả âm thanh cũng mơ hồ.
Chỉ có năm chữ thôi, tại sao lại khó nói đến thế.
Vẫn không có đủ can đảm để bất chấp tất cả.
Vẫn còn nhút nhát và yếu đuối như vậy, sợ sệt và do dự. Cô sợ quá nhiều thứ, sợ rằng một khi nói ra sẽ phá hỏng hiện trạng.
Cô không trả lời.
Tất cả những giằng xé, đấu tranh, muốn nói lại thôi của cô, Bách Hàn Tri đều nhìn thấy rõ.
Lần này anh không cảm thấy tức giận hay không hài lòng, ngược lại, tâm trạng rất bình tĩnh.
Cũng như có một sức mạnh vô hình nào đó củng cố niềm tin và phỏng đoán của anh.
Thôi vậy.
Vì cô không muốn nói, hãy để anh tự khám phá.
“Đi thôi,” Bách Hàn Tri không hỏi thêm, chuyển sang chủ đề khác. Anh hơi nâng cằm, chỉ ra ngoài: “Tôi đưa cậu về ký túc xá nhé.”
Anh bước xuống cầu thang trước cô, hai tay lười biếng đút vào túi quần: “Nhanh lên, theo kịp tôi đi.”
“Ồ.”
Dương Tuế phản ứng chậm nửa nhịp, rồi theo sau.
Hai người cùng rời quán net, đi về phía cổng trường.
Cho đến lúc này Dương Tuế vẫn như lọt vào trong sương mù, vì chủ đề chuyển quá nhanh, cô chưa kịp thích nghi.
Bách Hàn Tri để cho cô có không gian riêng và tôn trọng sự riêng tư của cô, rất lịch thiệp, không hỏi thêm gì nữa.
Dương Tuế thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng không khỏi thất vọng.
Hai người đi bên nhau, bầu không khí im lặng một lúc. Dương Tuế chủ động phá vỡ sự im lặng, một lần nữa chân thành xin lỗi Bách Hàn Tri: “Xin lỗi, tôi không nên lừa cậu.”
Chuyện này, dù nói thế nào thì cô cũng không có lý, huống chi còn bị Bách Hàn Tri bắt quả tang.
Anh giận cô cũng là đương nhiên, vì không ai có thể chịu đựng được việc bị lừa dối.
Bách Hàn Tri nhìn thẳng về phía trước, “ừm” một tiếng, rồi hỏi thờ ơ: “Vậy tại sao cậu lại lừa tôi?”
Dương Tuế vặn vẹo ngón tay, đấu tranh với bản thân rất lâu, cuối cùng vẫn thở dài cam chịu, thành thật khai báo: “Vì… tôi muốn luyện tập kỹ năng tốt hơn rồi mới nói với cậu.”
Cô lẩm bẩm: “Bạn cùng phòng tôi cũng thích chơi game, nhưng cô ấy cũng nói, thông thường con trai không thích chơi với con gái kỹ năng kém, họ sẽ nghĩ là gánh nặng.”
Ý nghĩa đã quá rõ ràng.
Dương Tuế chỉ sợ Bách Hàn Tri sẽ chê cô kém.
Nghe vậy, Bách Hàn Tri đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm.
Dương Tuế cũng dừng lại, hai người nhìn nhau.
“Dương Tuế.” Anh gọi tên cô.
“Hả?”
“Tôi chưa bao giờ chơi game với con gái, cho đến nay, chưa từng có.”
Bách Hàn Tri nhấn mạnh “chưa bao giờ” hai lần.
Dương Tuế tự nhiên hiểu rằng anh đang nói rõ và nhấn mạnh với cô, không phải là bảo cô từ bỏ hy vọng sao.
Có vẻ đúng là những chàng trai chơi game giỏi càng không thích những cô gái kỹ năng kém, quả nhiên là chê phiền phức.
Cô mím môi, hơi cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc thất vọng, hé môi, vừa định nói không sao.
Không ngờ, anh lại chậm rãi nói thêm một câu, “Nhưng, nếu đó là cậu, tôi có thể.”