Tôi điều chỉnh lại tâm lý của mình, vẫn ở bên anh như bình thường.
Nói về chọn một công ty để thực tập.
Tôi trực tiếp đến công ty của ba thực tập.
Tiêu Việt rất lợi hại, anh ấy thực tập ở một công ty nằm trong top 100 công ty TNHH hàng đầu thế giới!
Tôi và anh quyết định đi ăn mừng vào tối mai.
Ai ngờ ba tôi lại muốn tôi đi cùng ông trong đêm tiệc từ thiện ngày mai.
Còn không cho phép tôi từ chối, ông nói tôi đã tốt nghiệp, không thể tùy hứng như trước được.
“Lần trước con đang êm đang đẹp nói bị ngất, muốn ba mang trực thăng qua đón, vừa nghe là ba đã biết con làm loạn. Con đòi hỏi vô lý như vậy làm sao ba có thể cùng con làm loạn?”
“Hả? Lần trước trực thăng không phải ba gọi tới sao?”
Nghe xong những lời ba nói, tôi sốc đến mức lập tức chạy ra sân sau nhìn chiếc trực thăng.
Nó không hề giống chiếc trực thăng mà trước kia chúng tôi từng đi trước kia!
Vậy chiếc trực thăng ngày hôm đó là ở đâu ra?
Chẳng lẽ là tôi nằm mơ à?
Tôi không hiểu, cũng không dám hỏi Tiêu Việt, tôi sợ anh ấy nghĩ chiếc trực thăng đó không phải của nhà tôi, sợ anh ấy nghĩ nhà tôi không có nhiều tiền.
Tôi chỉ có thể giấu suy nghĩ trong lòng, chắc chắn là ba tôi khẩu thị tâm phi, trực thăng hỏng nên thuê một cái khác đến đón tôi.
Tôi gọi điện cho Tiêu Việt.
Nói với anh là mai tôi không rảnh, phải đi tiệc với ba.
Tiêu Việt nói với tôi là mai anh ấy cũng có việc đột xuất, nhưng anh ấy có một bất ngờ cho tôi.
Nó khiến tôi rất mong chờ.
Tham gia bữa tiệc từ thiện, phải ăn mặc tỉ mỉ một chút.
Tôi mặc một chiếc váy dài, nó vừa tôn được vóc dáng của tôi, cũng không làm mất đi sự thanh lịch.
Bữa tiệc lần này rất náo nhiệt.
Có rất nhiều người tới tham dự.
Mọi người đều lịch sự ngồi theo thứ tự.
Ba tôi nói hầu hết những người đứng đầu thương nghiệp Hải Thị đều tới.
Tôi không được làm chuyện gì thất lễ.
Tôi vỗ vỗ trấn an, nói ông yên tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tham dự tiệc tối.
Tôi và ba ngồi ở phía trên.
Có nghĩa là thân phận của ba tôi ở Hải Thị tương đối cao.
Dù sao công ty của ông cũng là một trong 5 công ty hàng đầu ở Hải Thị.
Tôi không thể quay đầu xem ở bữa tiệc có những ai, điều đó rất bất lịch sự.
Rất nhanh, buổi đấu giá từ thiện bắt đầu.
Ba tôi bỏ ra 50 triệu mua một viên sapphire.
Những người khác có người chi ít hơn vài triệu, cũng có người chi nhiều hơn một ít.
Vật phẩm đấu giá cuối cùng xuất hiện.
Nó tên là giọt nước mắt của bầu trời sao, là một viên đá hình giọt nước, đẹp đến nỗi giống như ẩn chứa một bầu trời sao bên trong.
Tôi vừa nhìn đã thấy thích.
Tiếc là nó quá đắt, giá khởi điểm đã lên đến 30 triệu.
Giá vẫn tăng dần, đến khi tăng đến 55 triệu thì gần như ngừng lại.
“60 triệu!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình quay đầu lại.
Khi thấy Tiêu Việt ngồi ngay bên phải phía sau tôi, tôi dường như không thể tin vào mắt mình.
Anh mặt một bộ vest chỉnh tề, trông rất đẹp trai và quyến rũ.
Anh nháy mắt với tôi.
Tôi ngây người, ngơ ngác nhìn anh.
Anh thì vẫn như bình thường.
Thấy có người còn muốn cạnh tranh cùng anh.
Anh giơ thẻ lên, không do dự lên tiếng.
“70 triệu!”
Tôi ngạc nhiên đến mức con mắt như rớt ra ngoài.
Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để đấu giá!?
Khi tôi còn đang thắc mắc, tôi nhìn thấy một người phụ nữ tầm 30 tuổi ăn mặc rất quyến rũ ngồi cạnh anh.
Cô ấy kí lên chi phiếu, sau đó đẩy đến trước mặt Tiêu Việt.
Thấy cảnh đó, sắc mặt tôi tái nhợt.
Vừa nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận ra người đẹp này là người mà Tiêu Việt ôm trong bức ảnh mà bạn thân cho tôi xem.