Yêu Thầm Nồng Nhiệt

Chương 23





Cô sống ở nhà bà nội ở Hoa Đô 2 tuần.

Lúc cô quay về nhà thì cũng là lúc sắp khai giảng.
Trong học kỳ 2 của năm lớp 1, Lâm Vãn vẫn luôn duy trì được thành tích học tập xuất sắc của mình.

Hơn nữa, cô còn thường xuyên ở trước mặt giáo viên và bạn học thể hiện ra năng lực khiến cho người khác phải kinh ngạc.

Vì thế tới cuối học kỳ, thông qua thỏa thuận giữa trường học và phụ huynh, nhà trường đã cho phép cô được học nhảy lớp.
Đương nhiên học nhảy lớp cũng không phải cứ nhảy tùy thích là được, trước đó phải thông qua bài kiểm tra để xác định bạn phù hợp với yêu cầu đưa ra thì mới được thông qua.
Đến lúc này Lâm Vãn đã tự học xong chương trình học tập của khối 4 rồi.

Chỉ là một bài kiểm tra của khối 2, hoàn toàn không phải cái gì to tát.

Vì thế, nhà trường chỉ đành cho cô làm bài kiểm tra của khối 3.

Sau khi cô giành được điểm tuyệt đối, thông qua thỏa thuận về khối lớp, nhà trường phê chuẩn cho cô vào nửa năm sau, lúc khai giảng có thể trực tiếp lên học khối 4.
Trong chốc lát, Lâm Vãn đã trở thành một nhân vật làm mưa làm gió ở Ninh An.

Đến cả việc nhảy 2 khối lớp cũng không phải là chuyện thường xuyên xảy ra.
Những người khác đều là 12 tuổi lên lớp 6.

Còn Lâm Vãn mới 10 tuổi đã lên lớp 6 rồi.

Bởi vì cô vẫn luôn tự học một cách quá mức quy định, lúc tới kỳ thi tốt nghiệp năm lớp 6, Lâm Vãn vẫn là người có thành tích đứng đầu trong khối.

Điều này chưa từng thay đổi, cũng không có ai có thể lay động được.
Năm nay, chiều cao của Lâm Vãn tăng lên 1m6.

Trong các lớp của khối 6 thì cũng không xem là cao mà chỉ là nằm ở mức giữa thôi.

Nhưng mà đối với cô của năm 10 tuổi mà nói, cô vẫn còn có thời gian để tăng chiều cao.

Cô vẫn chưa thật sự đến cái độ tuổi ngừng cao đấy.
Bây giờ đã là năm thứ 5 mà cô trọng sinh rồi.

Đối với sự thay đổi to lớn so với kiếp trước, Lâm Vãn rất vừa ý, cũng thật sự kiểm chứng được một câu nói.

Nỗ lực sẽ không phụ lòng người.
Ngày mai khai giảng, cô phải đến trường trung học thực nghiệm trong thành phố báo danh.

Lâm Vãn tự phát đề xuất mong muốn được sống nội trú.


Thật ra cô cũng muốn tách rời khỏi sự chăm sóc của bố mẹ, sống độc lập.

Cô vốn đã là người trưởng thành.

Cô quả thực không quen với việc bố mẹ cô cứ coi cô như những bạn nhỏ khác mà chăm sóc từng li từng tí.

Trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.

Đồng thời việc cô sống nội trú cũng có thể khiến cô càng chuyên tâm học tập hơn nữa.
Ban đêm, Lâm Vãn lên sân thượng thu quần áo thì lại nghe thấy Lý Lý ở sát vách đang gào khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột.

Lâm Vãn tò mò quay đầu hỏi mẹ một câu: "Lý Lý làm sao thế?"
Trịnh Mỹ Khiết bất đắc dĩ nhún vai: "Nghe nói là bài tập kỳ nghỉ hè chưa làm xong hết, lại đang dạy bảo con cái rồi."
Lúc này, Lâm Vãn nghe thấy tiếng quở trách cực lớn của mẹ Lý Lý ở sát vách.

Tiếng nói trực tiếp xuyên qua bức tường truyền qua.
"Cùng là do bố mẹ sinh ra và nuôi lớn, Lâm Vãn người ta sao lại có triển vọng như thế chứ? Hai đứa các con lớn lên cùng nhau, sao con không học theo cái tốt của người khác? Suốt ngày chỉ biết chơi thôi! Bây giờ thì hay rồi! Ngày mai khai giảng, người ta học cấp 2, còn con thì vẫn còn học tiểu học."
Lý Lý vừa khóc vừa gào thét: "Vãn Vãn người ta là học nhảy lớp.

Những bạn học khác của con không phải vẫn đang học tiểu học sao?"
"Con chỉ biết con không so nổi với người khác.

Sao con không thể hơn người ta chứ? Con học nhảy 1 lớp cho mẹ xem coi."
"..."
Lâm Vãn quả thực không thể nghe nổi nữa.

Cô nhanh chóng thu quần áo rồi quay về phòng.
Cô không ngờ rằng sự cố gắng của bản thân lại trở thành áp lực của Lý Lý.

Không đúng, là áp lực của bố mẹ Lý Lý đối với cô bé.

Cá nhân Lý Lý hình như cũng khá tốt, tự do tự tại, không lo không nghĩ.
Cấp 2 lúc này còn có tiết tự học vào buổi sáng và buổi tối.

Trường trung học thực nghiệm lại nằm ở Thành Nam, cách nhà của Lâm Vãn hơi xa.

Vì thế bố mẹ Lâm Vãn cũng không có ý kiến khác với đề nghị ở nội trú của cô.

Bọn họ chỉ hơi lo lắng cô sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân thôi.

Dù sao thì cô cũng chỉ mới có 11 tuổi thôi, vẫn nhỏ tuổi hơn những đứa trẻ khác trong trường học.
Lâm Vãn chỉ cười chứ không nói gì.

Nhìn cô có vẻ nhỏ bé thế thôi chứ tuổi thực tế của cô còn lớn hơn, già hơn mọi người trong trường nhiều.
Sáng sớm hôm khai giảng, Lâm Triệu Phong dùng xe 16 chỗ trong nhà chở hành lý của Lâm Vãn tiễn cô đi học.

Mẹ cô cũng đi theo.

Bà nói bà muốn giúp cô trải giường, sợ cô làm không tốt.
Ký túc xá là một gian phòng phổ thông cho 12 người ở.

Trong ấn tượng của Lâm Vãn thì các trường học ở thời đại này hình như đều là như thế.

Sắp phải quay về với cuộc sống tập thể rồi.

Trong lòng cô vừa phấn khích vừa hơi mong chờ.
Trong ký túc xá, mẹ vừa trải giường vừa không ngừng dặn dò cô những việc phải chú ý trong cuộc sống, còn bảo cô có những việc phải gọi điện về cho gia đình.

Ở đầu cuối hành lang đều có điện thoại công cộng, chỉ cần nhét thẻ vào là có thể dùng được.

Cô còn phải đi làm một cái thẻ điện thoại nữa.
Lúc tiễn bố mẹ ra về, Lâm Vãn vô tình nhìn thấy trong mắt mẹ ánh lên một giọt nước mắt.

Trong lòng cô liền cảm thấy chua xót.
Mặc dù tuổi tác của cô thật sự không còn nhỏ nữa nhưng trong mắt của mẹ thì bản thân cô chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé vừa tròn 11 tuổi thôi.
Ký túc xá liên tục có người dọn vào thu xếp giường chiếu.

Bởi vì bên này với bên kia không quen nhau nên mọi người đều rất yên lặng lo làm việc của riêng mình.

Sau khi Lâm Vãn thu dọn xong xuôi thì liền đi đến phòng học.
Ngày đầu tiên, 8 giờ rưỡi mới vào học.

Nhìn từ bên ngoài thì Lâm Vãn và những học sinh lớp 6 không có khác nhau hết.

Dù sao thì chiều cao của cô cũng không tính là thấp, vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại càng khiến cô trông có vẻ trưởng thành, chững chạc hơn.
Kết quả chủ nhiệm lớp vừa mới tới, còn chưa được bao lâu thì đã làm lộ ra số tuổi thật của cô.

Chủ nhiệm lớp nói trong lớp có một bạn nhỏ nhảy 2 khối liền, năm nay bạn nhỏ đó mới 11 tuổi, bảo mọi người bình thường quan tâm bạn đó nhiều hơn.
Lâm Vãn:???
Nhất thời tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía cô.

Thật ra cô muốn khiêm tốn nhưng thực tế lại không cho phép.
Vừa mới hết tiết, có không ít người đi tới vây quanh bàn của cô.

"Ấy, bạn học, em thật sự mới chỉ có 11 tuổi thôi sao?"
"Em tốt nghiệp trường nào thế? Giỏi thật đấy!"
"Cậu chắc là Lâm Vãn ở trong cái trường tiểu học ở Ninh An đó rồi.

Mình học ở lớp bên cạnh lớp cậu này."
"..."
Cho dù mọi người thật sự nhiệt tình hay chỉ vì tò mò thì Lâm Vãn cũng lịch sự đáp lời mọi người.
Sau khi ồn ào xong, nhóm người tản đi, Lâm Vãn lại một mình yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình.
Sau khi bước vào cấp 2, Lâm Vãn lại càng phải học hành cẩn thận hơn.

Mặc dù trước khi khai giảng cô đã ôn tập, củng cố xong toàn bộ kiến thức của cấp 2 và cấp 3 nhưng sau khi làm xong mấy cái đề đấy, ngoài môn toán và môn anh là có thể lấy được điểm tuyệt đối thì những môn học khác vẫn rất khó để đảm bảo được.

Mặc dù điểm số không thấp nhưng cô vẫn muốn yêu cầu bản thân mình cao hơn một chút.
Có lẽ do mấy năm nay đã trải qua những vinh quang này nên khiến cô cũng trở thêm tham lam, không tự giác mà muốn có được càng nhiều thứ hơn nữa.
Trong giờ giải lao, Lâm Vãn chống cằm ngẩn người ra.

Trong lúc vô tình, cô bắt được đằng sau có người đang nhìn mình.

Chờ cho cô quay đầu lại, người đó vẫn nhìn cô chăm chú như cũ, không hề có bất kỳ ý muốn trốn tránh nào.
Lâm Vãn không quá để ý đến mà tiếp tục quay đầu qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô cứ giữ nguyên trạng thái như thế đến tiết tự học buổi tối.

Mà cô bạn ngồi ở phía sau suốt cả ngày hôm nay cứ luôn luôn nhìn về phía của cô.
Tiết tự học kết thúc, Lâm Vãn nhanh chóng thu dọn sách vở rồi rời khỏi phòng học.

Cô còn chưa đi được bao xa trên hành lang thì ở phía sau lưng vang lên tiếng bước chân tiến lại gần.
Lâm Vãn không có ý dừng lại bởi vì cô không chắc chắn có phải người đó muốn tìm cô hay không.
Mãi cho đến khi có người gọi tên của cô.
"Lâm Vãn."
Lâm Vãn vội vàng dừng chân lại, quay đầu nhìn qua.

Là cô bạn đó.

Bởi vì dung mạo có chút lạnh lùng, ngũ quan đẹp đẽ lại lộ ra vài phần hờ hững nên Lâm Vãn có ấn tượng rất sâu sắc.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất lại là vì cả một ngày hôm nay cô ấy cứ luôn nhìn về phía của cô.
"Cậu tìm tớ sao?"
"Tớ tên là Thời Cẩm, bạn học ngồi ở phía sau cậu."
"Tớ biết." Lâm Vãn thản nhiên nói.
"Cậu biết tớ á?"
Lâm Vãn lại lắc đầu: "Tớ biết cậu ngồi phía sau tớ.

Có chuyện gì không?"
"Nghe nói thành tích học tập của cậu rất tốt.

Tớ thích qua lại với những người học tốt, cũng thích trở thành đối thủ của bọn họ.

Tớ rất mong chờ kỳ kiểm tra giữa kỳ này." Nói xong, cô gái đó sải bước đi về phía trước.
Lâm Vãn:......
Một mùi trẻ trâu nồng đậm! Chả trách cô bạn ấy cứ luôn nhìn cô.

Thì ra là cô ấy muốn xem cô là đối thủ cạnh tranh trong chuyện học tập.
Nhưng Lâm Vãn xưa nay không muốn so bì với bất kỳ ai hết.

Đối thủ lớn nhất của cô thật ra chính là bản thân cô.

Cô phải đánh bại bản thân cô trong quá khứ.
Thôi bỏ đi, chả sao cả! Dù sao thì vẫn phải kiểm tra, vẫn sẽ có bảng xếp hạng.
Lâm Vãn quay về ký túc xá rồi nhanh chóng đi tắm rửa.

Sau đó cô lập tức cầm thẻ điện thoại đi đến chỗ bot điện thoại ở hành lang.

Cô không ngờ rằng ở đó đã xếp thành một hàng dài rồi.

Rõ ràng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên tới trường học thôi vậy mà đã có rất nhiều người muốn gọi điện thoại rồi.
Có hơi thất sách.

Bỏ đi, vẫn nên trung thực mà đi xếp hàng thôi.
Mỗi người chỉ có thời gian 2 phút để gọi điện thoại, vượt quá thời gian thì sẽ tự động ngắt máy.

Nếu muốn gọi nữa thì cần phải xếp hàng lại lần nữa.
Chỉ có hai phút mà thôi, đếm thời gian, rất nhanh là hết rồi.
Dần dần cũng đến lượt Lâm Vãn.

Lâm Vãn gọi điện về nhà báo cáo lại tình hình của bản thân cô ở trường học, cũng thuận tiện khiến bố mẹ cô có thể yên tâm.

Đặc biệt là mẹ cô vào buổi sáng ngày hôm nay đã để lộ ra sự yên tâm.

Lâm Vãn quả thực là áy náy trong lòng.
Sau khi nói xong, cô nhanh chóng cúp máy.

Vẫn còn dư thời gian một phút, Lâm Vãn lập tức bấm số gọi cho dì Tố Tố.

Trong mấy năm nay bản thân cô đã thuộc lòng số điện thoại của nàng rồi, có đọc ngược lại thì cô cũng có thể đọc thuộc làu làu được.

"Alo."
"Là con đây, dì Tố Tố." Lâm Vãn nhanh chóng tự giới thiệu.
"À, là Tiểu Vãn." Tiếng nói ở đầu dây điện thoại bên kia vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.

"Con đã tới trường trung học thực nghiệm rồi à?"
"Vâng.

Bây giờ con đang đứng ở chỗ điện thoại công cộng của ký túc xá gọi điện cho dì này." Lâm Vãn nói.
"Bây giờ Tiểu Vãn của chúng ta giỏi thật đấy, lợi hại thật đấy.

Dì thật sự thấy vui cho con."
Nghe thấy giọng của dì Tố Tố, Lâm Vãn đã rất mãn nguyện rồi.

Cô không nhịn được muốn nói với nàng nhiều thêm một câu nữa.

Nhưng mà một phút vốn dĩ không hề dài, trừ đi thời gian bấm số thì thoáng cái là hết rồi.
Lời còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị cưỡng chế ngắt đi.

Lâm Vãn cầm ống nghe đặt ở bên tai cảm thấy không đủ.

Nhưng mà nhìn ra hàng dài sau lưng, dường như mãi cũng không hết.

Cô lại xếp hàng thêm một lần nữa.

Đợi đến lúc tới lượt cô thì dì Tố Tố đã nghỉ ngơi từ lâu rồi.

Bỏ đi, vẫn là đừng làm phiền dì ấy nghỉ ngơi.
Quay về chiếc giường trong ký túc xá, dựa lưng vào tường, cô lật giở quyển nhật ký rồi đặt lên trên đùi mình.

Lâm Vãn lấy cái bút máy mà dì Tố Tố tặng cô bắt đầu viết:
Ngày 1 tháng 9 năm 1996, trời nắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên bước chân vào trường trung học thực nghiệm của thành phố Ninh An, cũng xem như là kết thúc cuộc sống tiểu học, bước chân vào cuộc sống trung học.
Trung học là một đường ranh giới quan trọng, nhất định không được phép lười biếng.

Bởi vì tuổi tôi còn nhỏ, ngày đầu tiên các bạn học đều có thể xem như là quan tâm tới tôi, sẽ chủ động chào hỏi, trò chuyện với tôi.

Điều thú vị là hôm nay còn có bạn học phát chiến thư cho tôi nói là hẹn gặp vào lúc kiểm tra giữa kỳ nữa.

Hình như tên là Thời...!Thời cái gì đó.

Không nhớ nữa.
Nhân thời gian nghỉ ngơi lúc buổi trưa, đi làm một cái thẻ điện thoại.

Buổi tối gọi điện về cho gia đình báo cáo rằng mọi thứ đều ổn cả, cũng gọi điện cho dì Tố Tố.

Chỉ đáng tiếc thời gian gọi điện thoại quá ngắn, chưa đến một phút là kết thúc rồi.

Nếu như có điện thoại của mình ở đây thì tốt quá.
Ấy, nhưng mà trước mắt cũng không hợp tình hình cho lắm.

Điện thoại cầm tay chắc là đã xuất hiện rồi? Nhưng mà giá cả đắt đỏ.

Thật là hoài niệm cái thời đại có điện thoại thông minh và wifi.

Tôi đã quen với cuộc sống điện tử khoa học kỹ thuật rồi.

Thật ra tôi vẫn chưa thể thích ứng nổi với cuộc sống trước mắt dù cho bản thân tôi đã sống trong trạng thái như thế này được 6 năm rồi.
Thì ra đã 6 năm rồi.

Cảm giác như chuyện trọng sinh chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Thời gian trôi qua thật nhanh, rất nhanh lại sắp hết một cái 6 năm nữa.
"Lâm Vãn, em viết cái gì thế?"
Lâm Vãn chăm chú viết nhật ký mà không chú ý đến có người đi đến bên giường mình.

Cô hoảng hốt, vội vàng gập quyển nhật ký lại.
"Em thật sự mới chỉ có 11 tuổi thôi à? Nhưng nhìn em cao thế chả giống đứa trẻ 11 tuổi một tí gì cả."
Lâm Vãn cười hùa theo nhưng trong lòng lại muốn nói mọi người đều nói như thế..