Yêu Thầm Thành Si

Chương 9



Câu lạc bộ giải trí của Tạ An Hoài nằm ở phía sau cầu vượt, trên con phố nổi tiếng về kinh doanh quán Bar của đất Thủ đô. Cả một toàn nhà năm tầng đều thuộc về câu lạc giải trí này.

Sau khi Lương Trinh cùng Lương Khiêm tới nơi, hai người trực tiếp đi thẳng tới thang máy, lên tầng năm. Đây là khu vực làm việc hành chính của câu lạc bộ giải trí.

Hai người nói rõ mục đích của mình, người trợ lý dẫn hai anh em tới một văn phòng làm việc. Tới cửa, trợ lý nhẹ nhàng gõ vài tiếng, rất nhanh bên trong truyền ra lời đáp to rõ của người đàn ông:

- Vào đi.

Trợ lý mở cửa, Lương Khiêm cùng Lương Trinh bước theo nhau đi vào phòng. Đây là một phòng làm việc rất lớn, trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế và mấy cái ghế salon để ở phía đối diện cửa sổ. Có một người đàn ông đang uể oải ngồi trên ghế, anh đang nhìn quyển sách đặt trên đùi của mình.

Tóc của anh để rất tùy ý, thoải mái. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu bạc hà, quần dài màu nâu nhạt. Dù thiết kế quần áo rất đơn giản nhưng từ những chi tiết nhỏ nhất đều cho biết chất liệu của chúng không hề rẻ. Trang phục của anh nhìn giản dị, trông có vẻ nghiêm túc nhưng cũng không mất đi tính thời trang.

Địa vị của Tạ An Hoài cũng không thấp, cha của anh là em trai cùng cha khác mẹ của Tạ lão gia. Bà nội của anh là vợ hai của cụ (của) Tạ Quân Hiến. Chỉ là cha của Tạ An Hoài là con lúc tuổi già của cha Tạ lão gia nên ông ấy kém Tạ lão gia những hai mươi tuổi. Cũng chính vì vậy, dù anh không hơn Tạ Quân Hiến nhiều tuổi nhưng Tạ Quân Hiến vẫn phải gọi anh bằng chú xưng cháu. Mặc dù có quan hệ như thế nhưng đến tuổi trưởng thành Tạ An Hoài lập tức chuyển ra ở riêng, không ở cùng mấy người họ Tạ ở đại trạch.

Con trai nhà họ Tạ thực sự vô cùng tuấn tú, mà trên người Tạ An Hoài dường như tập trung tất cả những nét đẹp của cả Tạ gia. Đôi mắt thâm thúy, khuôn mày sắc nét, mũi cao thẳng, môi mỏng, tựa như mỗi bộ phận trên khuôn mặt đều là từng nét điêu khắc mà tạo ra. Anh chính là sản phẩm thể hiện khéo léo của Thượng Đế.

Không chỉ có vẻ ngoài anh tuấn, bản thân Tạ An Hoài cũng rất tài năng. Nghe nói từ nhỏ anh đã được xưng tụng là thần đồng, 9 tuổi đã hoàn thành chương trình Trung học, 12 tuổi đã vào Đại học. Chưa tới 20 tuổi anh đã hoàn thành chương trình đào tạo Tiến sĩ của Trường đại học danh tiếng Stanford. Ngoài ra, năm 17 tuổi anh còn đoạt giải Quán quân bộ môn Cờ vây, năm 14 tuổi anh đạt giải Quán quân trong cuộc thi Dương cầm giành cho thiếu niên. Tóm lại, từ nhỏ anh đã sống trong ánh hào quang, được tất cả mọi người hâm mộ, biết đến với danh hiệu Cậu bé thiên tài.

Năm 20 tuổi anh trở về Trung Quốc. Sau đó, anh làm việc cho Khải Lương - Tập đoàn điện tử của Tạ gia. Nghe nói phiên bản điện thoại di động nổi danh của tập đoàn là do anh ấy dẫn dắt mọi người nghiên cứu chế tạo. Hơn nữa, khi chưa đầy 25 tuổi anh đã trở thành một trong mười cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Thậm chí, tại công ty quyền hành của anh thậm chí còn có chút lấn lướt Tạ lão gia - người lãnh đạo tối cao lúc đó của tập đoàn.

Mặc dù, mọi người cho rằng cuộc đời của Tạ An Hoài sẽ là một đường thẳng tắp như mong muốn nhưng không ngờ có lúc anh lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Có câu trời ghét người tài, quả thực những lời này gán lên trên người Tạ An Hoài rất chuẩn xác.

Đại khái 4 năm trước, khi anh 26 tuổi, anh gặp phải một tai nạn, dẫn tới chân phải bị thương nặng, không thể phục hồi. Từ đây, cái danh thiếu niên tài hoa của anh liền bị quên lãng, anh trở thành người tàn tật và bắt đầu cuộc sống ẩn danh. Mọi danh tiếng, thành tích vượt trội của anh đều chỉ còn là dĩ vãng, bị thời gian phủ bụi che khuất.

Nhớ tới những điều này, Lương Trinh thấy tiếc hận thay anh rất nhiều. Nhưng cô cũng không quên anh là người thông minh, có thủ đoạn, mưu kế của anh không phải người nào cũng dám so sánh.

Việc anh lui về ở ẩn có lẽ chỉ là kế sách giấu tài mà thôi. Anh ẩn nhẫn, khắc chế, chắc là để đợi thời cơ thích hợp để đại sát tứ phương, thay đổi toàn diện cục bộ lúc anh tái xuất.

Nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân, anh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa rồi mỉm cười gật đầu chào hỏi:

- Lương tiên sinh, Lương tiểu thư.

Lương Trinh phục hồi tinh thần, rồi cùng Lương Khiêm chào hỏi lại anh.

- Thật xin lỗi Tạ tiên sinh. Em trai tôi đã gây phiền phức cho ngài rồi.

Anh nở nụ cười ôn hòa, dễ gần, giọng nói cũng ôn nhu, êm tai:

- Lương tiên sinh nói quá lời rồi. Tôi cũng muốn cho người đưa Lương Nhị thiếu gia về nhà, nhưng cậu ấy lại nhất quyết không chịu đi, cho nên chỉ có thể cho gọi điện mời tiên sinh tới đây một chuyến. – Dứt lời, anh quay về phía người trợ lý ra lệnh:

- Đi mời Lương Nhị thiếu gia tới đây mau.

Trợ lý đạp lời rồi đi ra ngoài, trong chốc lát đã dẫn theo Lương Bân tới văn phòng. Lương Bân vừa nhìn thấy anh cả nhà mình, mọi thái độ thù địch đều biến mất, anh giống như một đứa trẻ biết mình mắc lỗi, sau khi vào phòng liền đứng lấp sau lưng Lương Trinh.

Lương Khiêm lạnh lùng nhìn cậu em của mình, nghiêm nghị trách mắng:

- Còn không mau nói lời xin lỗi với Tạ tiên sinh.

Lương Bân dù không bằng lòng, nhưng cũng không dám đối kháng, cãi lời anh cả, cho nên anh vẫn nói với Tạ An Hoài:

- Tạ tiên sinh, tôi xin lỗi.

Thật ra Tạ An Hoài không hề để bụng lỗi lầm của Lương Bân, anh cười nói:

- Sự việc hôm nay chỉ là do hiểu nhầm mà thôi, lần sau Nhị thiếu tới đây tôi sẽ miễn phí hóa đơn.

Thấy Lương Bân không đáp lời, Lương Khiêm lại trừng mắt nhìn anh. Lúc này Lương Bân mới chịu lên tiếng:

- Cảm ơn Tạ tiên sinh.

- Tôi thật sự rất xin lỗi Tạ tiên sinh vì đã phiền phức lớn như vậy. Ngày khác tôi cùng Lương Bân sẽ lại tới bồi tội với ngài.

- Lương tiên sinh khách khí quá rồi.

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Lương Khiêm mới dẫn hai em ra xe để đi về. Lên xe rồi Lương Trinh mới hỏi anh hai:

- Giữa anh và Tạ An Hoài rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Nhắc tới chuyện này, Lương Bân còn một bụng oán hận, anh tức giận nói:

- Tạ An Hoài thực sự quá coi thường người khác, anh cùng bạn của mình tới chỗ hắn ta chơi, gọi một chai Mondavi, nhưng lại bị từ chối phục vụ. Lúc sau, anh thấy phục vụ bê một chai Mondavi tới bàn khác, anh chạy ra hỏi cho rõ ràng thì bị trả lời rằng chai rượu đó chỉ dành cho những thành viên VIP hàng đầu của câu lạc bộ.

- Vậy là anh chỉ vì chuyện này mà gây sự?

Thái độ nhẹ nhàng, dửng dưng của em gái đã chọc giận Lương Bân, anh cao giọng đáp trả:

- Thế nào chỉ vì chuyện như vậy mà gây sự? Chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ lớn sao?

Lương Trinh hiểu rất rõ tính cách, phong thái ăn chơi trác táng của anh mình, nhưng cô vẫn kiên nhẫn thuyết phục:

- Tạ An Hoài không phải người dễ chơi, anh đừng có đắc tội với người đó. Ngày mai anh hãy trịnh trọng tới xin lỗi anh ta một lần nữa đi.

Lương Bân giãy nảy giống như bị đâm, lập tức hét lớn:

- Muốn anh tới xin lỗi anh ta, không bao giờ. Hắn ta chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi, có gì lợi hại đâu cơ chứ.

Lương Trinh lườm anh hai, Lương Bâ cũng nhận ra mình quá lời, anh dứt khoát chọn im lặng không lên tiếng nữa.

Lương Bân ngu ngốc nên không biết gì cả. Dù Tạ An Hoài có tàn phế thì người bình thường cũng chớ nên dại dột mà chọc vào anh ta. Nhớ tới lúc anh ta dùng mưu kế để nắm quyền ở Tạ gia, Lương Trinh vẫn thấy lạnh sống lưng.

Nếu lúc trước Tạ Quân Hiến không khăng khăng giữ mình, chấp nhận giao ra cổ phần của Tạ thị, thì sợ rằng hai vợ chồng bọn họ lẫn cha mẹ Tạ Quân Hiến đều sẽ gặp bất trắc.

Người này thông minh, xảo trá lại tàn nhẫn, độc ác. Anh ta có tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải ai cũng có khả năng so chiêu với anh ta.

Lúc trước, người Viên Thải Vi muốn mượn lực để đối phó với Lương gia chính là Tạ An Hoài. Chỉ là tới thời điểm mấu chốt, Tạ An Hoài lại chọn bỏ ngang nên cuối cùng Viên Thải Vi gieo gió gặt bão, bị anh cả trục xuất hoàn toàn khỏi công ty.

Cho nên Tạ An Hoài chính là người ngàn vạn lần không thể đắc tội. Để phòng ngừa mọi nguy cơ, Lương Trinh khuyên nhủ Lương Bân:

- Những điều em vừa nói anh có nghe rõ hay không? Ngày mai anh phải tới đó để xin lỗi Tạ An Hoài.

Lương Khiêm cũng nói:

- Tiểu Trinh nói đúng, ngày mai em mang theo lễ vật, tới xin lỗi Tạ An Hoài lần nữa.

Mặc dù, Lương Bân cực kì không cam lòng, nhưng từ trước tới nay do chưa từng dám nói không với anh cả nên dù không vui anh vẫn phải đồng ý. Lương Trinh thấy anh hai nhận lời, cô mới thở dài nhẹ nhõm.

Buổi tối, Lương Trinh gặp ác mộng, cô nhớ tới lần biệt viện ở nông thôn bị vùi trong biển lửa. Lửa lớn bao quanh biệt viện, cô bị ngất, nằm trên mặt đất, lúc đó cô cho rằng mình sẽ chết trong biển lửa này.

Giữa lúc cô đang mơ mơ màng màng, cô cảm nhận được có người đang cẩn thận bế mình lên, dù bước chân của anh ấy hơi hoảng loạn, nhưng anh lại bảo vệ cô rất tốt, không để cho chút lửa nào chạm vào cô.

Lương Trinh cố mở mắt để nhìn rõ xem anh ấy là ai, nhưng cô vẫn không có cách nào để thấy rõ mặt của anh. Cô chỉ ngửi được trên người anh có mùi hương thoang thoảng, mùi này giống mùi bạc hà thanh mát.

Dù đã tỉnh lại được một lúc, Lương Trinh vẫn chưa nhìn rõ trần nhà. Thật ra đây không phải lần đầu tiên cô gặp phải cơn ác mộng như thế này, chỉ là sau khi cô nhận lời thành bạn gái Tạ Quân Hiến, cô đã không nằm mơ tới chuyện này nữa. Cô không rằng đã nhiều năm trôi qua, thế mà hôm nay cô lại ngủ mơ tới chuyện này. Cô càng không hiểu vì sao chuyện giữa mình và Tạ Quân Hiến đã chấm dứt, vậy sao cô còn nhớ tới cảnh tưởng hắn cứu mình.

Không lẽ, mặc dù cô và Tạ Quân Hiến đã kết thúc nhưng trong tiềm thức của cô vẫn lưu giữ lòng cảm kích hắn. Nhưng cũng cần nói lại, lúc đó hắn ta bất chấp cứu cô trong biển lửa, thật lòng cô rất biết ơn hắn. Giống như cô đã từng nói, sau này nếu Tạ Quân Hiến yêu cầu cô giúp đỡ, cô nhất định sẽ giúp hết mình, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
— QUẢNG CÁO —