Sau khi xem xong buổi diễn thì đã rất muộn rồi, trên đường Thích Tầm lái xe trở về, Bách Tây đắp chăn mỏng, vì trong xe ấm áp chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Về đến nhà, Thích Tầm cũng không làm ồn mà ôm cậu xuống xe, Bách Tây mơ hồ cảm nhận được động tĩnh nhưng không mở nổi mí mắt mờ mịt nói, " về đến nhà rồi ạ?"
Thích Tầm một tay giữ cậu, một tay mở khóa vân tay.
"Ừ, đến rồi."
Hắn ôm Bách Tây vào nhà, nhìn thấy cậu buồn ngủ đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc liền giúp cậu cởi quần áo lại bế cậu đi tắm.
Mãi đến khi cả người đã được ngâm trong bồn tắm rồi, Bách Tây mới hơi tỉnh táo lại một chút, cậu dựa vào ngực Thích Tầm không nhúc nhích, người mềm nhũn tùy ý hắn thao túng, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo cúi đầu thì cúi đầu.
Nhưng đến khi tắm rửa xong, cậu lại hoàn toàn tỉnh táo, cơn buồn ngủ cũng đi chơi mất tiêu, thế là nằm sấp trên giường nghịch điện thoại.
Bộ phim mà cậu đang cày vừa cập nhật tập mới, trong đó có một nhân vật mà cậu vô cùng yêu thích sẽ bị chết trận trong tập này, mặc dù đã đoán trước được kết cục nhưng trong lòng cậu vẫn khó chịu vô cùng, dưới phần bình luận cũng đều là những đồng đạo khác ôm đầu gào khóc.
Thích Tầm không cố ý xem trộm việc Bách Tây đang làm.
Trước khi đi ngủ hắn và Bách Tây luôn tự làm việc của riêng mình.
Vì không chịu nổi việc Bách Tây cứ dán mắt vào ipad, hắn liền dừng lại ở phần bình luận của phim, so với điện thoại thì phông chữ càng to càng rõ ràng hơn, Thích Tầm quay qua đang định nói chuyện với cậu thì lại không cẩn thận nhìn thấy coment mà cậu để lại, tùy tiện chình ình trên màn hình.
"Ông xã của tôi sao có thể chết như vậy được, ông xã của tôi vĩ đại như thế cơ mà, tổ sản xuất đền cho tôi đi ( gào khóc)!"
Sắc mặt Thích Tầm kỳ quái.
Hắn cũng không được coi là quân tử gì, đầu nghiêng về phía Bách Tây, quét mắt một cái.
Trên màn hình vẫn đang phát bộ phim đó, người được Bách Tây gọi là ông xã là một tiểu thịt tươi đang hot dạo gần đây, hắn nhìn thì có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ được tên.
Ngoại hình tiểu thịt tươi quả không tồi, trên người mặc bộ giáp màu bạc, khi chết trận sa trường là một tiễn xuyên tim, rõ ràng trên mặt bê bết máu, tóc dài thì rối tung, từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống đất nhưng lại mang một vẻ đẹp đau thương.
Bách Tây xem chăm chú đến nỗi thở phì phò.
Thích Tầm trừng mắt nhìn cậu để lại một câu, "nghịch tặc, lại dám đánh ông xã của ta! Ngày mai liền đánh chết các ngươi!"
Khóe miệng Thích Tầm co rút.
Ngược lại Thích Tầm cũng biết Bách Tây yêu thích vô số người, trái có một Tô Nghiệp, phải có một Mạnh Duy Y, bên ngoài còn có 108 đầu tường nữa.*
*Nguyên tác 墙头chỉ những fan không thích cố định một ngôi sao nào mà rất dễ bị ảnh hưởng, thích cái này cái kia cũng hay thay đổi như cỏ đầu tường vậy.
"Phim này rất hay sao?" hắn lạnh lẽo hỏi.
"Hay." Mắt của Bách Tây vẫn dán chặt lên màn hình, nhìn thấy nhân vật mình yêu thích chết ở trong lòng đối thủ, cậu cảm thấy trái tim đau đớn như bị co thắt vậy, căn bản không để ý tới Thích Tầm.
Mãi đến 10 phút sau, khi bài hát cuối phim cũng đã phát xong, cậu mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một người nữa.
Cậu ngẩng đầu, đang định hỏi Thích Tầm có gì muốn nói sao thì phát hiện ánh mắt thâm thúy của hắn đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Anh nhìn em làm gì?" cậu thấy rất lạ lùng.
Thích Tầm gập sách lại, chậm rãi hỏi, " không có gì, anh chỉ muốn hỏi em có mấy ông xã, anh xếp thứ mấy."
Bách Tây sững sờ, lập tức phát giác màn mê trai hồi nãy của mình đã bị Thích Tầm bắt gặp rồi.
Cậu lập tức cải chính, " em gọi vai diễn, không phải diễn viên, em đối với diễn viên đó là một đường..."
Thích Tầm căn bản không quan tâm cậu là gọi vai diễn hay người thật.
Hắn kéo eo Bách Tây, ôm người vào lòng, ngón tay vân vê đôi môi của cậu.
Bách Tây còn chưa nói xong cổ họng đã khàn.
Rõ ràng những chuyện quá phận hơn như thế này đã làm qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cái cách mà Thích Tầm đè môi dưới của cậu, ánh mắt yên lặng nhìn cậu vẫn khiến mặt cậu đỏ bừng.
Cậu nghe thấy Thích Tầm hỏi, "em còn chưa có gọi anh là ông xã đâu."
Đây không phải là những lời chỉ trích, chỉ hơi mang chút ý vị trêu đùa, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violin truyền vào tai cậu.
Mặt Bách Tây càng đỏ hơn.
Mặc dù cậu và Thích Tầm lúc ở trên giường có buông thả, nhưng về phần xưng hô thì vẫn tương đối bảo thủ, cậu sẽ gọi tên hoặc gọi anh*, ông xã thì quả thật chưa gọi bao giờ.
*Anh là ge(哥) chứ không phải ni(你) đâu nhá.
Nhưng rõ ràng Thích Tầm lại rất có hứng thú với cách xưng hô này.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng thăm dò vào miệng cậu, nghiền ngẫm hỏi, " không gọi ra miệng sao?"
"Nhưng anh muốn nghe," Thích Tầm hôn lên cổ cậu, " em gọi người khác được, vì sao không gọi anh?"
Hắn vừa nói vừa di chuyển xuống phía dưới, từ xương quai xanh đến lồng ngực cuối cùng là eo nhỏ.
Bách Tây hít sâu, " cái gì mà người khác, đó đều là vai diễn, là người trên giấy anh có hiểu không..."
Bách Tây còn chưa nói xong, Thích Tầm đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Nhìn đến nỗi khiến trái tim cậu đập thình thịch không ngừng nhảy loạn.
Người ta nói ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, những lời này quả không sai.
Thích Tầm ngẩng đầu nhìn cậu, sườn mặt hắn như được mạ một tầng sắc vàng ấm áp, lông mày đen đậm, đôi mắt lạnh lùng như hoàn toàn tan ra đẹp như yêu tinh trong sách cổ.
Bách Tây sao có thể chịu được hắn như vậy.
Mạng còn có thể đem cho hắn chứ đừng nói chỉ là một cách xưng hô.
Nháy mắt cậu đã bị khuất phục, mặt đỏ bừng nhỏ giọng gọi một tiếng, " ông xã."
Thích Tầm cười khẽ.
"Ngoan."
Sau đó hắn cúi đầu, hết lòng hết sức thay Bách tây phục vụ một lần.
Cuối cùng khi hắn đi súc miệng, Bách Tây vẫn nằm thẳng cẳng trên giường, như con rùa bị lật úp, sảng khoái đến nỗi cả linh hồn vẫn như đang trôi nổi.
Quá xấu xa, cậu đau khổ nghĩ thầm, Thích Tầm không đứng đắn một chút nào cả.
Nhưng cậu thật sự cmn thích.
.leting2026.wattpad.com
Vì đêm hôm trước buông thả dục vọng quá độ, hôm sau Bách Tây danh chính ngôn thuận mà ngủ nướng.
Ngược lại Thích Tầm vẫn kiên trì giờ giấc như mọi ngày, dậy chuẩn bị đi làm, không hề có một chút nào vì công ty của nhà mà tùy ý làm liều.
Bách Tây nằm trên giường đến tận trưa, bữa sáng cũng là dì Đinh mang tới tận phòng.
11h điện thoại đột ngột reo vang, cậu không nhìn màn hình mà trực tiếp đặt lên tai.
"Alo, ai đó?" giọng nói của cậu có hơi khàn.
Đầu bên kia im lặng đúng hai giây.
"Con trai, giọng của con làm sao vậy, bị cảm hả?"
Bách Tây giật mình, từ trên giường ngồi thẳng dậy.
Đầu kia điện thoại là mẹ ruột của cậu.
Sau khi ngồi thẳng dậy cậu liền ho một tiếng cho thanh giọng, " dạ, không phải ạ, không bị cảm, hôm qua con ngủ không ngon thôi."
Về phần nguyên nhân vì sao ngủ không ngon thì cậu không thể nói.
Ngô Mạt nhìn cửa chung cư khóa chặt.
Thật sự thì bà cũng không có chuyện gì, chẳng qua là sáng nay có việc phải ra ngoài, trên đường về đi qua chung cư của Bách Tây nên tiện đường tới thăm con trai.
Hôm qua vừa mới gọi cho cậu, biết được hôm nay cậu được nghỉ, theo lý thì đang ở nhà, đặc biệt là nghe giọng Bách Tây thì đúng là mới vừa ngủ dậy.
Nhưng Ngô Mạt là ai, bà lăn lộn mấy chục thập niên cũng đã thành tinh rồi.
Bà ấn chuông hồi lâu cũng không thấy cửa mở nên cảm thấy có điểm kỳ lạ.
"Mẹ tìm con có chuyện gì sao ạ?" Bách Tây hỏi.
Ngô Mạt ôn hòa nói, "mẹ thì làm gì có chuyện gì, lần trước bộ sườn xám mà con đặt cho mẹ ấy, dì Nguyễn của con rất thích, muốn hỏi con địa chỉ cửa tiệm đó thôi."
"À," Bách Tây thở phào, " mẹ đợi một chút, con tìm cho mẹ."
"Không vội." Ngô Mạt cười nói, " con trai con đang ở nhà sao, vừa mới ngủ dậy à?"
Bách Tây xuống giường, rót cho mình một cốc nước.
Cậu thuận miệng trả lời, "vâng, hôm nay không phải đi làm nên con ngủ thêm một lát ạ."
Ngô Mạt nhíu mày, cảm thấy chuyện này quả nhiên có điểm kỳ lạ.
Bà lại tiếp tục ấn chuông cửa.
Giỏi lắm, vẫn không có người mở cửa.
"Con đang ở chung cư hả?" Bà muốn xác nhận một lần.
Bách Tây uống một ngụm nước, có hơi chột dạ.
Chuyện cậu ở chung với Thích Tầm vẫn chưa nói với người nhà.
Bởi với ánh mắt của cha mẹ cậu, có lẽ nhất thời có thể bị tình cảm anh em của Thích Tầm và cậu che mắt nhưng thời gian càng dài chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm không đúng.
Điều đó có gì tốt đâu, cậu và Thích Tầm chắc chắn sẽ bị tam đường hội thẩm.
Cậu nuốt ực ngụm nước xuống, giấu đầu lòi đuôi, "đúng ạ, con không ở chung cư thì có thể ở đâu chứ."
Ngô Mạt cười lạnh, bình tình đáp lại, "vậy thì tốt rồi, con ra mở cửa đi, mẹ đang đứng trước cửa nhà con đây."