Yêu Thầm Thất Bại

Chương 29: Chúc mừng năm mới



Nếu đã mua được đồ rồi thì bốn người chia tay nhau ở ngã tư đường, mỗi người một hướng.

Chung Vũ Đàm và Lương Tụng gọi người lái xe thuê, vì Thích Tầm cũng uống một chút rượu nên Bách Tây đảm nhận trọng trách lái xe.

Trên đường trở về nhìn thấy quán trà sữa yêu thích vẫn còn mở cửa, mặc kệ vừa mới ăn no cậu không nói hai lời dứt khoát mua một cốc.

Cậu uống trà sữa giống hệt con sóc*, hút trân châu phồng cả khớp hàm.



*Con sóc đang phồng má nè.

Thích Tầm vươn tay chọt chọt má cậu nhắc nhở, " em coi chừng đêm nay không ngủ nổi đấy."

Bách Tây đã uống được hơn một nửa rồi, hàm hồ nói, " không đâu, mấy ngày nay em đều ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi điều độ nên rất khỏe mạnh."

Kết quả khi về nhà cậu bị vả mặt không thương tiếc.

Cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại không hề buồn ngủ một chút nào.

Cậu nghiêng đầu nhìn Thích Tầm, phát hiện hắn nhắm chặt mắt không động đậy, nề nếp ổn định, xem ra là đã ngủ từ lâu rồi.

Cậu cũng không dã man đến mức dựng Thích Tầm dậy chỉ để nói chuyện với mình nên chỉ chớp mắt nhìn hắn một lát.

Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn ngủ, trong ánh sáng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt mạnh mẽ của hắn, ngược lại càng đẹp trai hơn.

Tính toán thời gian, cậu và Thích Tầm đã yêu nhau được bốn tháng rồi, cũng ở chung được hơn một tháng. Mỗi ngày mở mắt đều có thể nhìn thấy khuôn mặt đối diện này.

Nhưng đến bây giờ cậu vẫn không cảm thấy chán, bất cứ lúc nào nhìn thấy hắn cậu đều cảm thấy rung động không ngừng.

Có đôi khi cậu còn cảm giác như thời gian dừng lại ở hồi cấp ba, tình yêu của cậu vẫn luôn mãnh liệt như ngày đầu tiên cậu phải lòng hắn trong đêm mùa đông ấy.

Một cốc cacao nóng, một tiếng đồng hồ hắn yên lặng làm bạn bên cạnh cậu, sau đó còn quan tâm săn sóc đưa cậu về nhà, khoác áo ngoài vẫn lưu lại độ ấm của hắn lên người cậu. Tất cả những hành động ấy xây nên một cái lồng giam vô hình nhốt chặt cậu ở trong đó muốn chạy cũng không chạy thoát.

Nhưng là do cậu cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Bách Tây nhếch lên.

Cậu tiến lại gần, hôn Thích Tầm.

Hôn lên má lại cảm thấy không đủ liền chụt một cái lên miệng hắn.

Nụ hôn của cậu hoàn toàn ngây thơ, không hề mang theo dục vọng, chỉ dán môi vào giống như mèo con trộm tanh.

Hôn xong cậu liền muốn rút lui, chuẩn bị nghiêm túc bồi dưỡng giấc ngủ.

Nhưng còn chưa kịp xoay người, trên eo đã có thêm một bàn tay, to lớn lại hữu lực, một cước đã đè cậu xuống dưới.

Bách Tây suýt nữa thì vập vào người Thích Tầm, hai tay khó lắm mới ngăn lại được. Cậu ngẩng đầu vừa hay đối diện với đôi mắt cười như không cười của Thích Tầm.

Cậu lập tức lắp bắp, " anh,... anh chưa ngủ à."

Rõ ràng là hôn bạn trai mình, cũng không có vi phạm đạo đức, không hiểu sao cậu lại có cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang vậy.

Thích Tầm tủm tỉm nhìn cậu, " vốn dĩ là sắp ngủ rồi, nhưng em vừa sờ vừa hôn, anh lại không phải là người thực vật. Còn có thể ngủ nổi sao?"

Những lời này, cái gì mà vừa hôn vừa sờ chứ.

Mặt Bách Tây đỏ bừng, cảm thấy mình trong lời nói của Thích Tầm giống như một tên cuồng tình dục.

Cậu không vừa ý, từ tên người Thích Tầm trườn xuống, lẩm bẩm, " vậy em không hôn nữa, anh ngủ đi."

Nhưng Thích Tầm lại ôm cậu, bắt lấy cổ tay cậu, ngay lập tức đổi vị trí của hai người cho nhau.

Bách Tây ngã xuống gối mềm.

Thích Tầm cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt tản mạn sự gợi cảm lười biếng.

Hắn nói, " không để em hôn nhưng cũng không thể hôn xong liền chạy được."

Nói xong, Thích Tầm cúi đầu xuống, hôn Bách Tây đến thất điên bát đảo.

Hôm nay lúc bọn họ trở về, cũng không làm gì.

Vì mới vào cửa Bách Tây đã ầm ĩ kêu mệt, còn làm nũng muốn Thích Tầm bế đi tắm.

Sau đó hắn cũng chiếm chút lợi trong phòng tắm nhưng khi lên giường thì khá an phận.

Bây giờ thì khác, là Bách Tây chủ động trêu chọc hắn, Thích Tầm nghĩ, như vậy thì cũng đừng có trách hắn. Hắn trẻ tuổi lại không phải là Liễu Hạ Huệ.

Trong phòng ngủ, chiếc giường đôi rộng rãi vững chắc lắc lư qua lại, còn thường xuyên nghe thấy tiếng nức nở xin tha.

Thích Tầm mang khuôn mặt quân tử như ngọc nhưng lại toàn làm ra chuyện văn nhã bại hoại.

Nhìn Bách Tây khóc dữ dội như vậy, hắn còn hư tình giả ý giúp cậu lau nước mắt, dỗ dành, " đừng khóc."

Bách Tây không hề khuất phục trước sức mạnh của đối thủ.

Cậu cắn môi, rưng rưng nước mắt trừng Thích Tầm, chóp mũi ửng đỏ, trong lòng vô cùng hối hận.

Cậu đã làm ra chuyện đáng chết gì đây.

Không hôn nữa, sau này cậu sẽ không bao giờ hôn trộm nữa.

Sau khi xong việc, Thích Tầm ôm Bách Tây đi tắm.

Thích Tầm đổi drap giường mới, sau đó ôm Bách Tây trở lại giường.

Nhất thời hai người không hề buồn ngủ.

Mới vừa rồi Bách Tây vẫn còn tủi thân, cảm thấy Thích Tầm không hề giống nam thần hoàn hảo hồi cấp ba mà chính là một tên đại lừa đảo và vương bát đản.*

*Đây là một câu chửi nhưng nguyên nhân xuất hiện câu này thì Đình có tìm hiểu qua, cơ mà nó dài ngoằng à nên m để cuối chương.

Nhưng khi hắn ôm cậu vào lòng dỗ dành một lát, cậu liền nguôi ngoai giống như con mèo nhỏ gối đầu lên ngực hắn chơi điện thoại.

Ánh mắt cậu lướt qua ngày tháng trên màn hình, đột nhiên ý thức được chỉ còn hai ngày nữa là đến trừ tịch*.

*Ngày 30 Tết.

Cậu ngẩng đầu hỏi Thích Tầm, " năm nay nhà anh vẫn về quê đón Tết hả?"

Nhà hắn không đón Tết ở đây mà đến nhà ông bà nội ở thành phố bên cạnh đón Tết.

Gia đình các cô các bác của Thích Tầm cũng về, tất cả mọi người đều tập trung ở nhà cũ, thông thường phải mất mấy ngày mới trở lại.

"Ừ, năm nay ông bà ngoại của anh cũng tới, anh em họ cũng từ nước ngoài trở về," Thích Tầm nói, " vì vậy anh có thể sẽ phải ở lâu thêm một chút, mùng bốn mới quay lại."

Bách Tây "ồ" một tiếng, trong lòng hơi mất mát.

Năm nay Tết đến sớm, mùng ba Tết chính là lễ tình nhân.

Cậu vốn dĩ muốn cùng Thích Tầm trải qua, hiện tại xem ra là bị ngâm nước nóng rồi.*

*Bị lỡ, kế hoạch không thực hiện được.

Nhưng cậu cũng không thể hiện sự mất mát ấy ra ngoài, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.

Qua vài giây, cậu nghe thấy Thích Tầm nói, " xin lỗi, lần này không thể cùng em trải qua lễ tình nhân rồi."

Bách Tây sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trong lòng cậu vui lên một chút, cậu cho rằng Thích Tầm sẽ không để ý những ngày lễ như này, không ngờ hắn lại không quên.

Cậu lắc đầu nói, " không sao đâu, Tết quan trọng hơn. Anh cũng phải ở bên cha mẹ nữa. Hơn nữa lễ tình nhân có cái gì đâu, một năm nhiều ngày lễ như vậy, đều chán ngấy cả rồi."

Thích Tầm cúi đầu nhìn cậu.

Biểu hiện của Bách Tây rất thành thật nhưng Thích Tầm không tin. Hắn rõ ràng đã nhìn thấy mấy ngày trước cậu còn kiểm tra nhà hàng và phim chiếu vào ngày đó.

Hắn quá hiểu cậu, mặc dù trong lòng không vui cũng sẽ rất hiểu chuyện không muốn tăng thêm gánh nặng cho người khác.

Nhưng hắn lại tình nguyện muốn Bách Tây không hiểu chuyện một chút, làm nũng với hắn, muốn hắn đền bù.

Chỉ là hắn không thể vạch trần chuyện Bách Tây mạnh miệng được.

Hắn sáp lại gần hôn lên trán cậu, " vậy em đợi anh trở về, chúng ta đi hẹn hò nhé."

Bách Tây vui vẻ hẳn lên, " vâng."

.leting2026.wattpad.com

30 Tết, Thích Tầm đã về nhà cha mẹ từ sớm, đợi họ thu dọn hành lý xong liền lái xe đi thành phố phụ cận.

Lúc hắn đi, Bách Tây đã rất cố gắng mới có thể chui từ ổ chăn ra ngoài tiễn hắn.

Hai người quấn quýt ở cửa một lúc, Bách Tây đi chân trần giẫm lên sàn nhà. Cậu kiễng chân ôm lấy cổ Thích Tầm tặng cho hắn một nụ hôn tạm biệt chào buổi sáng.

Cậu vẫn hơi buồn ngủ, nhưng vẫn hơi lưu luyến nói với hắn, " vậy qua Tết chúng ta gặp lại nhé."

"Ừm."

Bên chân Thích Tầm chỉ có một vali nhỏ.

Hắn ôm eo Bách Tây, nhìn khuôn mặt vẫn còn buồn ngủ của cậu, trong lòng quả thật không nỡ.

Hai ngày trước Bách Tây vừa mới cắt tóc, vốn dĩ cậu để tóc dài chấm vai bây giờ đã bị cắt ngắn rồi. Bộ dạng đẹp trai không giống lúc trước, thanh thuần khoan khoái lại sạch sẽ, tôn lên khuôn mặt tinh xảo, giống như trẻ đi hai tuổi vậy.

Cậu đứng trong cửa, nhìn chằm chằm Thích Tầm.

Khiến hắn không dịch chuyển được bước chân, thậm chí còn có ý nghĩ đút cậu vào túi mang theo.

Nhưng hắn biết điều đó là không thể, Bách Tây cũng phải về nhà đón Tết.

Nếu hắn dám đem Bách Tây bỏ trốn, cha mẹ cậu chắc chắn sẽ đánh hắn một trận ra trò.

Nghĩ đến đây, hắn bất giác bật cười.

Hắn lại hôn lên trán Bách Tây một cái nữa, " nếu nhớ thì gọi điện cho anh nhiều vào nhé."

Bách Tây lập tức gật đầu.

Hai người ôm thêm một lát, nói những lời muốn nói, lại hôn đi hôn lại, quấn quýt nửa tiếng đồng hồ, Thích Tầm mới ra ngoài.

Mà cửa chính đóng lại Bách Tây liền hết buồn ngủ.

Thích Tầm vừa đi, trong nháy mắt cậu đã cảm thấy căn biệt thự trở lên lạnh lẽo. Dì Đinh cũng đã xin nghỉ phép về nhà từ hai ngày trước rồi. Cả căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình cậu.

Bách Tây vào bếp tùy tiện làm một phần ăn sáng.

Cậu ngồi trên sàn phòng khách vừa nghe nhạc xuân trên tivi vừa ăn sáng.

Rõ ràng trước đây cậu vẫn luôn ở một mình, nhưng không biết tại sao từ khi chuyển tới chỗ của Thích Tầm, cậu lại bắt đầu không quen yên tĩnh như thế này.

Phòng khách rộng rãi trống vắng, ngay cả tiếng thìa va vào bát sứ cũng đều có tiếng vang.

Chờ đến buổi chiều, cậu cũng thu dọn đồ đạc trở về nhà của mình.

Giao thừa mỗi năm nhà cậu cũng khá náo nhiệt, ngoài bốn người trong nhà ra thì còn có dì Lưu và quản gia Ngô đã làm việc ở nhà họ Bách mấy chục năm, bọn họ đều không về nhà.

Nhà chính Bách gia, trên cửa sổ thủy tinh đều dán tranh cắt giấy*, trong phòng khách đặt cây quất, cây cối ngoài vườn đều được treo đèn lồng đỏ. Khắp nơi đều là niềm vui sướng hân hoan.



*Theo truyền thống của người TQ, Tết người ta sẽ dán tranh cắt giấy nên cửa sổ, cửa chính nè. Và thường thường nhà nào cũng sẽ dán chữ Phúc này.

Vì không có việc gì có thể giúp nên Bách Tây và Bách Nhã ngồi ở sô-pha ăn hạt óc chó.

Bách Tây ăn được hai quả thì lười không muốn động, bèn vứt sang một bên, bắt đầu ăn sô cô la.

Bách Nhã cười nhạo, " anh lười thế, ăn cái gì cũng sợ phiền, yếu ớt như vậy sao."

Bách Tây không phục, cậu nhét một viên sô-cô-la vào miệng, " vốn dĩ anh đã không thích ăn những đồ có vỏ như vậy rồi, bình thường đều là Thích Tầm lột vỏ giúp anh."

Bách Nhã nghẹn lời.

Cô không chịu nổi mà trợn mắt, có bạn trai thì giỏi lắm à.

Nhưng cô tò mò nhìn Bách Tây, "em thấy Thích Tầm khá nuông chiều anh đấy, bình thường hai người ở chung như thế nào?"

Bách Tây cũng không cảm thấy là mình đang show ân ái, bị em gái hỏi như vậy mặt bất giác đỏ lửng.

"Thì như bình thường thôi," cậu cúi đầu bóc kẹo nhưng khóe miệng lại cong lên, "vốn dĩ anh ấy đối xử với những người bên cạnh rất tốt, chỉ là không thích cười không thích nói nhiều thôi. Hồi trước anh ấy theo dì Đinh học cách làm mấy món điểm tâm, đều là những món anh thích ăn, nói là làm cho anh ăn đêm."

Bách Nhã chịu không nổi mà run rẩy.

Chết mất, Bách Tây yêu vào sao lại như tên ngốc vậy.

Khiến cô phát ngấy rồi.

Hai người đấu võ mồm hơn nửa tiếng thì đến giờ khai tiệc.

Nhà bọn họ canh đêm cũng không nhất thiết phải mất cả đêm, ăn cơm xong ai thích làm gì thì làm.

Ăn cơm tối xong, cả nhà tập trung ở phòng khách xem xuân vãn*. Ngô Mạt và Bách Tử Hoa vì một người chủ trì đẹp trai nào đó mà tranh luận. Bách Tây với Bách Nhã ngồi bên cạnh chia nhau đĩa hoa quả cùng nhau chê tiểu phẩm vừa xem nhạt nhẽo.

*Xuân vãn là gala mừng xuân của đài truyền hình Trung Ương TQ được chiếu vào tối 30 Tết.

Gần đến 12 giờ, điện thoại của Bách Tây rung chuông.

Cậu cúi đầu nhìn, là cuộc gọi video của Thích Tầm.

Cậu lập tức rời sô-pha, chạy ra sân.

Ngô Mạt nhìn bóng lưng của con trai, hỏi con gái, " anh con đi ra ngoài làm gì thế, tiếp theo không phải là diễn viên nó thích sao, Tô cái gì đó, không phải là có tiết mục sao?"

Bách Nhã phun ra hai vỏ hạt dưa, cười nhạo, " thần tượng sao có thể quan trọng bằng ông xã chứ, anh ấy đi nhận điện thoại của Thích Tầm."

Ngô Mạt: "..."

Bà ngậm miệng, không hỏi nữa, tiếp tục xem xuân vãn.

Bách Tây chạy ra sân, sau khi nhận điện liền xuất hiện gương mặt của Thích Tầm.

Nhìn thấy cảnh tối om đằng sau và đèn lồng trên hành lang nữa, dường như hắn cũng đang đứng ngoài sân.

Bách Tây vừa nhìn thấy Thích Tầm đã cười rộ lên.

"Anh đang làm gì thế?" cậu hỏi Thích Tầm, "ăn cơm rồi phải không?"

"Vừa mới ăn xong, cha mẹ anh đang tán gẫu, anh ra ngoài muốn đón giao thừa với em." Thích Tầm nói.

Phong tục ở chỗ ông bà nội hắn là trước 12h mới ăn cơm đoàn viên.

Vừa nãy tranh thủ lúc cả nhà nói chuyện phiếm hắn mới có một chút thời gian.

Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn 6 phút nữa là 12h, một năm nữa lại qua đi.

Bên ngoài có tiếng pháo nổ.

Hắn giơ cao điện thoại lên một chút muốn cho Bách Tây nhìn, " em xem, đã có người bắt đầu đốt pháo hoa rồi."

Thích Tầm ngẩng đầu, nhìn thấy trên bầu trời đêm pháo hoa "trừ cũ nghinh tân"* chiếu sáng cả một khoảng không. Mặc dù không có những màn biểu diễn pháo hoa long trọng nhưng vẫn cảm thấy vui mừng hân hoan như thường.

*Nguyên tác除旧迎新 tạm biệt năm cũ chào đón năm mới.

Bách Tây đứng trong sân nhà mình, trong sân có bật đèn, chiếc đèn lồng đỏ treo trên cây thông đón khách* nhẹ nhàng đong đưa trong gió đêm.

Khu nhà cậu cấm đốt pháo, bốn bề yên tĩnh. Bởi vì năm mới nên càng vắng vẻ hơn.

Nhưng khi nghe thấy tiếng pháo trúc xen lẫn tiếng cười nói mỏng manh từ trong điện thoại truyền ra, lúc gần lúc xa, cũng mang lại một cảm giác náo nhiệt xa xôi.

1 phút trước 12h, cậu và Thích Tầm đều không nói chuyện, cứ yên lặng cùng nhau nghe tiếng pháo hoa như vậy.

Thời khắc kim đồng hồ chỉ 0 giờ.

Cậu nghe thấy tiếng Thích Tầm từ đầu kia điện thoại, " Tây Tây, năm mới vui vẻ."

Chỉ là bốn chữ rất bình thường không có gì đặc biệt, hai người cùng nhau trước màn hình đều bật cười.

Bách Tây cũng nói, " năm mới vui vẻ."

Mặc dù không ở cùng một chỗ nhưng đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đếm ngược chào đón năm mới trên cương vị là người yêu.