Yêu Thầm Thất Bại

Chương 32: Tiến vào cửa chính



Sáng hôm sau, trước 7h, Bách Tây đã bảo Thích Tầm đưa cậu trở về.

Cũng không phải cậu chịu khó dậy sớm gì mà là cha mẹ cậu thường dậy lúc 8h. Vì không muốn bị phát hiện chuyện cậu bỏ ra ngoài đêm qua, cậu vẫn nên tranh thủ trước khi cha mẹ thức dậy mà trở về.

Ngồi trong xe, Bách Tây vẫn ngáp ngắn ngáp dài.

Trên người cậu vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, chỉ thay quần nhỏ mà thôi, tóc tai thì rối loạn, thậm chí trên mặt vẫn còn vết hồng hằn lên lúc ngủ*.

*Đại loại là mảng hồng khi ngủ mình tì vào gối mà có, không biết nên viết sao cho trơn nữa các mình ạ.

Cậu nói với Thích Tầm, " hồi đi học em cũng chưa bao giờ lén lút như thế này, khi đó em với Lương Tụng nửa đêm ra ngoài chơi mãi đến 10 sáng hôm sau mới về, cha mẹ em cũng không có ý kiến gì."

Ai mà ngờ, hiện tại 25 tuổi lại có thể trải nghiệm cảm giác lén lút này.

Thích Tầm nói, " chẳng phải là anh đã bảo em ngủ thêm một lát nữa sao, sau đó anh sẽ đưa em trở về, cũng sẽ giúp em giải thích với cha mẹ."

Bách Tây dụi mắt, " anh thôi đi, giải thích cái gì chứ, giải thích anh nửa đêm làm sao trộm em đi giữa đêm? Anh coi chừng bị cha mẹ em đuổi đánh ra ngoài."

Thích Tầm nhếch khóe miệng.

Những lời này quả thật không oan, chỉ dựa vào những gì đã làm ngày hôm qua, một câu hái hoa tặc cũng không quá đáng.

Trong lúc nói chuyện, vô thức đã đến cổng nhà Bách Tây rồi.

Mùa đông trời sáng muộn, hiện tại bên ngoài vẫn chưa sáng rõ.

Hai người ngồi trong xe thêm một lát.

Sáng sớm yên ắng, bốn phía không người, ngay cả bóng người đi tập thể dục cũng không có. Xe của họ đỗ ở bên ngoài vườn hoa, trên cái cây tươi tốt, tuyết đọng trắng tinh. Mà hai người họ ngồi trong xe nói chuyện, chầm chậm chờ trời sáng, cũng mang lại một cảm giác ấm áp khác lạ.

Mắt thấy đã qua 7h, Bách Tây mới chầm rì rì mở dây an toàn.

" Vậy em đi trước nhé, anh đi đường cẩn thận."

"Ừ."

Thích Tầm nhìn Bách Tây đi vào vườn hoa, lúc đi đến cửa chính còn vẫy tay, sau đó hắn mới lái xe rời đi.

Cậu rón ra rón rén ấn mật khẩu bước vào nhà, tràn đầy tự tin vì cho rằng những người khác trong nhà còn đang chìm đắm trong giấc ngủ say.

Kết quả vừa giẫm vào nhà, liền đứng đờ ở phòng khách cùng cha già mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Bách Tử Hoa cũng đang mặc đồ ngủ, ngồi bên cửa sổ, bên cạnh là trà và bánh, xem ra là đã dậy được một lát rồi.

Bách Tây: "..."

Hôm nay cậu ra ngoài không xem hoàng lịch sao.

Muốn mạng mà, papa không phải là từ trước đến giờ đều không dậy sớm sao, sao hôm nay lại ngồi ở đây.

Hơn nữa trên mặt cha lại tràn ngập sầu muộn.

Ông trừng mắt nhìn Bách Tây đi vào nhà.

Khó lắm mới được một hôm dậy sớm, ông bèn ngồi bên cửa sổ uống trà, vốn dĩ tâm tình rất tốt. Đột nhiên trông thấy một chiếc xe màu đen hơi quen mắt dừng trước cổng nhà mình, không nhúc nhích cũng không thấy người xuống, ông liền cảm thấy buồn bực.

Mà hơn 10 phút sau, suýt nữa thì ông nhịn không nổi mà chạy ra ngoài, vì ông tận mắt nhìn thấy con trai chui từ trong xe ra.

Bách Tây vẫn còn mặc đồ ngủ, lại còn cười rạng rỡ nói với người trong xe gì đó, mới lưu luyến đi vào cổng.

Bách Tử Hoa nhìn mà chết lặng.

Ông dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người trong xe là ai.

Mắt thấy phòng khách là một mảng yên lặng chết chóc, Bách Tử Hoa thở dài, ngẫm nghĩ dù sao mình cũng là trưởng bối, thôi thì cứ mở lời trước cho con trai một bậc thang để bước xuống, "con ra ngoài làm gì thế, sáng sớm không ở nhà ngủ chạy loạn làm cái gì?"

Bách Tây lập tức thuận thế đi lên.

Cậu cúi đầu nhìn sàn nhà, mở mắt nói dối, " con không ngủ được...ra ngoài đi dạo một lát ạ."

Bách Tử Hoa suýt nữa thì hỏi cậu, đi dạo có thể dạo đến trên xe của Thích Tầm sao?

Nhưng Bách Tây cũng không cho ông cơ hội hỏi câu thứ hai, " cha! con lại thấy hơi buồn ngủ rồi, con lên ngủ thêm một lát nhé."

Dưới chân cậu trơn như bôi dầu, ba bước đi hai bước chạy lên cầu thang, nháy mắt đã lủi mất trên lầu hai.

Lưu lại một mình lão cha ở phòng khách.

Bách Tử Hoa tiếp tục buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ông nghĩ lại năm mình 21 tuổi, cũng là một người rất đáng ghét. Sáng sớm trèo lên bệ cửa sổ nhà Ngô Mạt, cách lan can tặng hoa, tặng kẹp tóc còn có cả thư tình.

Làm cha vợ tức đến nỗi trừng mắt thổi râu.

Vì vậy sau khi có con gái, ông liền biết là phong thủy thay đổi, ăn miếng trả miếng. Sẽ có một ngày, con gái bảo bối cũng sẽ mang về nhà một tên tiểu tử thối chọc ông tức giận.

Nhưng có nằm mơ ông cũng không ngờ, con trai mình cũng sẽ có một ngày này.

Con cái đúng là của nợ mà.

Vì bị cha ruột bắt quả tang đi hẹn hò, Bách Tây thành thật ở nhà mấy hôm, mùng 6 mới cùng Thích Tầm ra ngoài xem triển lãm nghệ thuật.

Thích Tầm lái xe tới đón cậu, theo lệ cũ thì hắn cũng vào nhà chào hỏi cha mẹ Bách, nhưng không biết có phải hắn cảm nhận sai không mà hắn luôn có cảm giác trong lúc nói chuyện cha Bách trừng hắn mấy lần.

Mùng 6 trên phố đã rất nhộn nhịp rồi.

Xem triển lãm xong, Bách Tây và Thích Tầm cùng nhau đi dạo phố, ở đây đặc biệt có rất nhiều cửa hàng, muốn mua cái gì liền có cái đó.

Bách Tây mua một que kem, vừa đi vừa ăn, lạnh đến mức răng va lập cập nhưng cũng cảm thấy rất sảng khoái.

Thích Tầm cùng cậu đi vào lần lượt từng cửa hàng một.

Hắn không phải là một người thích đi mua sắm cũng không có tính nhẫn nại, trước đây thỉnh thoảng đưa mẹ và chị em họ đi dạo phố, hắn thà rằng ở bên ngoài tìm một chỗ uống cà phê còn hơn.

Nhưng Bách Tây đang nhấc một cái đèn tạo hình nụ hoa rất cổ điển quay lại hỏi hắn, " anh nói xem đặt cái này ở phòng sách thì thế nào?"

Hắn nghiêm túc nhìn một cái.

Bách Tây nói là phòng sách, tự nhiên là nhắc đến biệt thự của hai người họ.

Trước đây hắn chỉ coi mấy chỗ bên ngoài đó là một cái bất động sản mà thôi, nhưng từ khi Bách Tây vào ở, hắn lại thật sự cảm nhận được bầu không khí của gia đình.

"Màu sắc khá phù hợp." hắn nói.

"Vậy mua cái này nhé." Bách Tây cũng không có mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn, nhanh chóng quyết định.

Nhưng trong tay cậu còn đang cầm một nửa cái vỏ kem ốc quế, xách thêm đồ thì có hơi chật vật. Thích Tầm liền thuận tay tiếp lấy, xếp hàng đợi thanh toán.

Tướng mạo của cả hai quả thật rất bắt mắt, khi xếp hàng có mấy cô gái trẻ ở đằng trước cứ liên tục ngoái đầu lại nhìn, chạm phải ánh mắt của Bách Tây và Thích Tầm thì mỉm cười có hơi ngại ngùng.

Ngay sau đó, một cô gái tương đối gan dạ bước đến, thoải mái hỏi Thích Tầm, " xin chào, chúng tôi muốn chơi trò chơi giết người*, còn thiếu hai người nữa, xin hỏi hai anh có muốn đi cùng không?"

* Trò chơi giết người hay còn gọi là Script kill, có nguồn gốc từ trò chơi lrp (trò chơi nhập vai trực tiếp) của bữa tiệc phương Tây "Murder Mystery". Bằng cách nhập vai trong kịch bản, người chơi tìm ra kẻ sát nhân thực sự hoặc danh tính được che giấu, và cuối cùng đạt được mục tiêu của trò chơi. Mỗi kịch bản giống như một câu chuyện trong "Conan", người chơi sử dụng phần diễn lại của cốt truyện để tìm ra kẻ sát nhân và khám phá ra sự thật của vụ việc. Trong trò chơi, bạn chỉ có thể tin vào bạn, không có đồng đội thực sự và không có kẻ thù thực sự.(theo Wikipedia)

Đây đúng là một cái cớ ngu ngốc.

Bách Tây sững sờ, không hiểu sao lại bật cười.

Cô gái này mắt nhìn không tệ nha, vừa tìm đã tìm trúng một đôi gay.

Khi cậu vẫn còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì thì đã nghe thấy Thích Tầm dứt khoát từ chối.

"Ngại quá, không được," mặt Thích Tầm không có biểu tình, nhưng bàn tay lại đan thành 10 ngón tay với cậu, giơ lên trước mắt cô gái, " tôi vẫn muốn cùng bạn trai đi dạo phố tiếp."

Cô gái mở to mắt, nhìn tay của hai người lại nhìn mặt của hai người, sau khi phản ứng lại thì lập tức nói xin lỗi.

Mà khi quay về với đám bạn của mình, cô cũng không có biểu tình thất vọng ngược lại còn quay đầu nhìn bọn họ thêm vài lần.

Bách Tây không hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng, cậu xoay người vùi mặt vào vai Thích Tầm.

Thích Tầm một tay ôm vai cậu, bình tĩnh nói, " ông xã cũng gọi rồi, bây giờ còn xấu hổ cái gì."

Cậu nện hắn một quyền, "anh câm miệng."

Mà mua đèn xong, Bách Tây cũng hết hứng đi dạo nên hai người bèn vào một quán quen uống cà phê.

Trên bệ cửa sổ của quán xếp một hàng những vật trang trí hình mèo.

Bách Tây cầm lên đặt vào lòng bàn tay chơi lại nghe thấy Thích Tầm hỏi, " mùng 8 em có rảnh không?"

Mùng 8 vừa hay là ngày nghỉ phép cuối cùng của cậu.

"Có nha, sao vậy ạ?" Bách Tây quay đầu hỏi.

Thích Tầm uống một ngụm cà phê, bình thản nói, " cũng không có gì, cha mẹ anh muốn hỏi em, ngày đó có thời gian đến nhà anh ăn cơm không?"

Con mèo trang trí trong tay cậu suýt nữa thì rơi xuống đất.

Cậu luống cuống tay chân đặt nó lại bệ cửa sổ.

Cậu thật là mau quên, Thích Tầm cũng đã ngả bài với người nhà rồi.

Cậu cũng bê cốc cà phê lên nhấp một ngụm, qua một lát mới giả vờ bình tĩnh nói, "cũng, cũng được."