Yêu Thầm Thất Bại

Chương 4: Xin chào, bạn trai!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

trans by Lạc Đình!

Bách Tây nằm trong phòng cả một ngày, mượn cớ mất ngủ, ngay cả bữa trưa cũng dặn dì giúp việc mang đến tận cửa.

Cậu không nghĩ về chuyện của Thích Tầm quá nhiều, từ hôm qua đến hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho dung lượng não của cậu đã không còn đủ dùng nữa.

Nhưng mà mặc dù cậu đang ngồi trên thảm xem phim, cũng không có cách nào có thể gạt Thích Tầm ra khỏi tâm trí.

Trên tivi đang chiếu một bộ phim thần tượng nhạt nhẽo, nam nữ chính trẻ tuổi xinh đẹp tình cờ gặp nhau trong trường đại học, tranh cãi vấn đề máu chó* anh có yêu em không.

*máu chó hay còn gọi là cẩu huyết dùng để chỉ những tình tiết làm màu, lặp đi lặp lại trong phim.

Mà Bách Tây đang xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn cây long não* bên ngoài cửa sổ.

* Long não hay còn gọi là cây dã hương là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và khi bị vò nát thì có mùi thơm. Về mùa xuân nó ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng.

Cây long não này được cậu trồng khi còn đang học trung học, sáu năm qua đi, cái cây đã rất cao rồi, cao vút che phủ một khoảng sân, một năm bốn mùa đều xanh tốt.

Cậu lại nhớ đến buổi sáng ngày hôm nay, về vấn đề khi Thích Tầm đưa cậu về đã hỏi, hỏi cậu rốt cuộc vì sao lại thích hắn.

Cũng giống như những lời Thích Tầm nói, hồi trung học cậu và Thích Tầm rõ ràng không có bất kì liên hệ nào, khi cậu học năm hai trung học, Thích Tầm đã học năm nhất đại học rồi, hai người giống như quăng tám sào cũng không tới*.

* Chỉ sự khoảng cách rất xa, không liên quan đến nhau.

Nhưng tình yêu của thiếu niên thì luôn không có lý do, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay hay thậm chí là một câu nói đùa.

Cậu lúc đó không trả lời, không phải vì xấu hổ khó mở miệng mà là cậu cảm thấy có lẽ Thích Tầm đã quên chuyện đó rồi, không nhất thiết phải nói ra.

Lúc này cậu đang ngồi xếp bằng trên thảm, đối diện với giá sách, trên đó đang đặt bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của cậu, hồi ức trái lại như tràn về thủy triều.

Cậu thích Thích Tầm, đó là vào một ngày đông năm ba trung học, kỳ nghỉ đông, chỉ còn bảy ngày nữa là đến Tết.

Cậu khi đó đang trong thời kỳ nổi loạn, vì chuyện chọn chuyên ngành đại học mà tranh cãi với cha mẹ, có một lần cuộc tranh luận lên đến điểm, trong lúc tức giận cậu dứt khoát tông cửa chạy ra ngoài.

Trong lòng nghẹn một bụng tức, cậu men theo khu phố buồn bực mà đi rất lâu, đợi đến khi dừng lại mới phát hiện bản thân sớm đã chệch khỏi đường lớn rồi, đi đến một công viên cách nhà rất xa.

Trời đã rất tối rồi, xung quanh cũng không có ai, chỉ có ánh sáng của đèn đường.

Cậu ngồi trên ghế dài ở quảng trường một lát, trời tiết rất lạnh, cậu chỉ mặc có một cái áo len, chẳng mấy chốc đã cảm thấy tay chân tê cứng, cậu đứng dậy đến máy bán hàng bên cạnh muốn mua cho mình một cốc cà phê nóng, nhưng khi sờ vào túi quần lại trợn tròn mắt lên.

Cả điện thoại và tiền lẻ cậu đều quên không đem theo, sờ khắp túi một lần nữa cũng chỉ có chìa khóa và một viên kẹo socola.

Cậu đứng trước máy bán hàng mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải làm thế nào, hiện tại bốn phía không người, nhưng cậu lại không có bản lĩnh biến ra điện thoại, chỉ đành để bị đông lạnh mà giậm chân tại chỗ.

Đang lúc phân vân có nên đi nhờ vả bạn thân Lương Tụng không, bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay thon dài trắng nõn, cầm điện thoại "tít" một tiếng, quét mã trả tiền.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt có đường nét rõ ràng, trẻ tuổi, anh tuấn, đầu mày khóe mắt lộ ra sự xa cách, từ trên cao nhìn cậu.

Là Thích Tầm.

Khi đó cậu và Thích Tầm không mấy quen thuộc, nhưng cũng không đến nỗi không quen biết, ngày đầu năm mới ba mẹ còn đưa cậu đến bữa tiệc do Thích gia tổ chức.

Thích Tầm lấy ra hai lon cacao nóng từ dưới máy bán hàng tự động nhét một lon vào tay cậu.

Cậu cầm lon nước, ngốc nghếch nhìn Thích Tầm, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, một lúc sau mới vụng về mở lon uống một ngụm.

" Cảm ơn." Cậu nói với Thích Tầm.

Thích Tầm cầm lon cacao cũng không vội uống, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu, hỏi, " cậu là con trai Bách gia à, sao lại đến đây một mình?"

Bách Tây sững người, cậu dĩ nhiên sẽ không nói do mình cãi nhau với cha mẹ mới chạy đến, những lời đó nghe thật mất mặt.

Nhưng cậu cũng không thể nói dối, ấp úng trả lời, " em ra ngoài đi dạo, đến đây ngồi một lát."

Đây cũng là nói dối, đặc biệt là cậu còn cúi đầu và nói lắp. May mà Thích Tầm cũng không truy vấn, không biết có tin hay không.

Cậu hỏi ngược lại Thích Tầm: " anh sao lại ở đây?"

"Tôi vừa mới từ nhà bạn ra, nhà cậu ta ở gần đây."

Thích Tầm chỉ uống mấy ngụm cacao, sau đó một tay ném vào thùng rác, ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: " cậu không để ý tôi ngồi đây một lát chứ."

Bách Tây lắc đầu.

Quảng trường này cũng không phải của nhà cậu mở, dĩ nhiên ai cũng có thể ngồi.

Hai người liền yên lặng ngồi ở hai đầu ghế như vậy, không làm phiền lẫn nhau, Thích Tầm cũng không nói chuyện với cậu, chỉ cúi đầu lướt điện thoại.

Sườn mặt của hắn rất đẹp, lông mi rất dài, ngồi ở đó không nói chuyện giống như một bức tranh phong cảnh vậy.

Bách Tây khi mới bắt đầu có một chút không được tự nhiên, sau đó lại cảm thấy bên cạnh có một người cũng rất tốt, hiện tại đã là hơn 11h đêm rồi, bốn phía lặng ngắt như tờ lại đen ngòm một mảng, một mình cậu ngồi quả thật cũng hơi sợ.

Thích Tầm mặc dù nhìn rất mảnh khảnh, nhưng cậu biết Thích Tầm vận động đánh đấm rất thông thạo, đem lại cho người ta cảm giác an toàn.

Cậu vừa uống cacao nóng vừa cúi đầu nghĩ chuyện của mình, nghĩ tới chuyên ngành cậu muốn đăng ký, nghĩ tới thành tích thi thử lần trước, nghĩ tới ngày hôm qua cha mẹ còn nói có thời gian sẽ đưa cậu và em gái đi du lịch.

Quan hệ của cậu với cha mẹ quả thật không tệ, cha mẹ cậu cũng không phải là thật sự không nói lý.

Nghĩ đến đây thì cơn tức cũng đã nguôi ngoai, cậu bắt đầu hối hận bản thân sao lại chạy đi với bộ dạng như vậy.

Khi cậu còn đang rối rắm việc mình có nên trở về nhà không, thì nghe thấy Thích Tầm ở bên cạnh đột ngột hỏi: " hiện tại cậu đã hết giận rồi chứ, có muốn tôi đưa về không?"

Bách Tây sửng sốt, khi phản ứng lại thì da mặt có hơi nóng, cậu biết lời nói dối vừa nãy của mình đã bị nhìn thấu từ lâu.

Thích Tầm nhìn ra được cậu đang ầm ĩ và khó chịu với gia đình.

Cậu hơi xấu hổ, định cứng miệng nói không cần, trên người thế nhưng lại nhiều thêm một cái áo.

Thích Tầm cởi áo ngoài khoác lên người cậu.

"Mặc vào đi, tay cậu đều bị lạnh đỏ cả rồi, ở lâu hơn nữa sẽ bị cảm lạnh." Thích Tầm nhàn nhạt nói.

Lời đến bên miệng rồi thì bị cắt ngang, Bách Tây ngốc nghếch nhìn Thích Tầm đứng lên.

Dưới đèn đường, bóng của Thích Tầm vô cùng cao lớn, cũng không biết là do ánh trăng hay đèn đường mà làm cho hắn ôn hòa hơn rất nhiều, cậu cảm thấy trong mắt Thích Tầm ngập tràn sự dịu dàng.

"Về nhà thôi, muộn quá rồi, một mình cậu bên ngoài không an toàn, tôi tiễn cậu." Thích Tầm nói.

Bách Tây quấn chặt áo khoác của Thích Tầm, ngửi thấy mùi phật thủ rất nhẹ.

Cậu và Thích Tầm đối mắt vài giây, sau đó ngoan ngoãn đứng lên.

Sau đó cậu mới biết, vì khi đó cậu khá thấp nên Thích Tầm nhớ nhầm tuổi của cậu, đoán cậu chỉ 15- 16 tuổi, mới đối xử với cậu tận tâm tận trách như vậy.

*Nguyên tắc là尽心尽责có nghĩa là tận tâm và có trách nhiệm.

Nhưng khi đó cậu không hề hay biết.

Cậu được Thích Tầm bắt xe đưa về nhà, suốt quãng đường hai người đều không nói chuyện, đợi xe đến cổng nhà hắn, Thích Tầm cũng không vào, đứng ở ngoài vườn hoa tạm biệt cậu.

Cậu có chút mất tự nhiên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào, liền đem áo khoác trả lại Thích Tầm.

Cậu thành thành thật thật nói cảm ơn: " cảm ơn anh đã đưa em về nhà."

Thích Tầm ôm áo khoác, giống như không nghĩ tới cậu sẽ nói cảm ơn, bật cười, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

Thích Tầm xoa đầu cậu, ánh mắt có hơi trêu đùa, " không cần cảm ơn, lần sau có muốn ra ngoài, ít nhất cũng nhớ mang theo điện thoại."

Thích Tầm hai mươi mốt tuổi, so với sau này nghiêm túc kiềm chế thì có thêm một chút tùy hứng đường hoàng của người trẻ tuổi, bộ dáng khi cười lên cũng rất tuấn tú.

Bách Tây bị nụ cười thoáng qua ấy trêu chọc khiến tim đập thình thịch.

Cho dù Thích Tầm đã đi rồi, cậu vẫn ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy Thích Tầm quá đẹp trai rồi.

Cậu biết chính khoảnh khắc đó cậu đã phải lòng Thích Tầm.

Không có lý do, không có dấu hiệu báo trước.

Sau đó cậu cùng với bạn thân lén lút tới trường đại học của Thích Tầm, xen lẫn trong một đám sinh viên, nhìn Thích Tầm dẫn đầu đội tranh luận, bị dáng vẻ đẹp trai khi mặc tây trang của Thích Tầm làm cho thần trí mơ màng, đồng thời cũng thầm hạ quyết tâm muốn thi cùng trường đại học với Thích Tầm, sau đó quang minh chính đại đứng trước mặt hắn theo đuổi hắn.

Sau đó cậu quả thật được như ý nguyện trở thành đàn em của Thích Tầm, nhưng ngày đầu tiên bước chân vào trường đại học cậu liền có trải nghiệm đại hỉ đại bi*.

*nguyên tác là大喜大悲 kiểu vừa vui mừng vừa đau khổ, kiểu có cả tin tốt và tin xấu.

Tin tốt là, Thích Tầm quả thật thích con trai.

Tin xấu là, Thích Tầm đã có bạn trai rồi.

Hồi ức của Bách Tây đến đây liền gấp gáp dừng lại, cậu không muốn nhớ lại mối tình đầu của Thích Tầm.

Ban đầu là vì chuyện Thích Tầm có đối tượng, mới khiến cho tham vọng theo đuổi Thích Tầm của cậu chết từ khi mới thai nghén trong bụng.

Dù cho sau này khó khăn lắm cậu mới quen được Thích Tầm, Thích Tầm vào năm tư cũng chia tay mối tình đầu, cậu cũng đã mất đi dũng khí đập nồi dìm thuyền* để tỏ tình đó.

*nguyên tác 破釜沉舟 chỉ hành động quyết tuyệt, quyết làm đến cùng không để lại đường lui.

Vì từ khi chia tay người yêu tiền nhiệm, Thích Tầm càng trở nên khó tiếp cận, vốn dĩ nam thần khôi phục trạng thái độc thân là chuyện đáng vui mừng, nhưng mà Thích Tầm dường như hoàn toàn không có ý định yêu đương, một lòng lao vào công việc, nghiễm nhiên muốn cùng công việc sống đến cuối đời.

Những năm đó, những dũng sĩ có gan bày tỏ với Thích Tầm cũng không ít, béo gầy đủ cả, nam có nữ có, xinh đẹp và có những đặc sắc riêng, dù sao thì trong ánh mắt nhìn tình địch của Bách Tây thì đều ưu tú cả, nhưng điều ngạc nhiên là không có một người nào có thể thành công.

Bách Tây cũng bóng gió hỏi nguyên nhân, câu trả lời của Thích Tầm rất đơn giản, chỉ có ba từ, " không có hứng thú."

*Nguyên tác là没兴趣.

Ba từ này đã dập tắt dũng khí tỏ tình của Bách Tây.

Cậu thừa nhận bản thân nhát gan, tình nguyện lấy thân phận là bạn bè, cũng không dám vượt qua Lôi Trì một bước*.

*Câu thành ngữ足下無過雷池一步chỉ hành động không dám vượt qua một phạm vi nhất định.

Nhiều người không thành công như vậy, cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy bản thân có thể?

Nhưng hiện tại, cách ngày cậu yêu thầm Thích Tầm đã qua sáu năm rồi, cơ hội cùng Thích Tầm kết giao lại đến trước mặt khi cậu không hề có phòng bị gì.

Bộ phim thần tượng trên tivi đã chiếu xong, bắt đầu phát bài hát kết thúc, trời đã tối rồi, trong phòng không bật đèn, một mảng tối đen, chỉ có ánh đèn mờ ảo trong vườn hoa từ cửa sổ sát đất mơ hồ xuyên vào.

Bách Tây ngồi trên thảm không nhúc nhích.

Cậu sờ đồng hồ trên cổ tay, đây là quà sinh nhật năm ngoái Thích Tầm tặng cậu, là đặt làm riêng, khi đến tay mình cậu vô cùng vui sướng.

Cậu nhớ Thích Tầm nói, " dù sao chúng ta sau này cũng không thể coi nhau là bạn bè nữa, không bằng thử ở bên nhau."

Bách Tây nghĩ, những lời này quả thật rất đúng, dù sao hai người cũng không thể quay lại trước đây, không bằng đánh cược một lần, có lẽ ông trời là không nhìn nổi cậu dây dưa như vậy, mới ở giữa đẩy một cái.

Cậu cầm điện thoại lên, trong phòng một mảng tối đen chỉ có ánh sáng từ màn hình di động là vô cùng rõ ràng, chiếu ra biểu tình thấy chết không sờn của cậu.

Cậu gửi tin nhắn cho Thích Tầm, hẹn ngày mai gặp mặt.

10 phút sau, bên kia hồi âm, chỉ là một chữ "được" đơn giản.

Vì hẹn gặp Thích Tầm, Bách Tây cả ngày đi làm mà không tập trung, cậu là phó biên tập ấn bản thời trang <MUSE>, trong văn phòng có một loạt những cô gái trẻ tuổi, quan hệ với cậu rất tốt, đồ ăn vặt cũng không quên dành cho cậu một phần.

Bách Tây vừa ăn socola vừa đợi giờ tan ca, thật ra thời gian của cậu rất tự do, nhưng chủ biên vẫn còn đang trong văn phòng, cậu cũng ngại về trước.

Đợi mãi cuối cùng giờ tan ca cũng đến, Bách Tây khéo léo từ chối lời đề nghị đi liên hoan của các đồng nghiệp, xách túi lên liền chạy.

Các cô gái không vội, thu dọn đồ đạc, nhìn bóng lưng cậu nhanh chóng biến mất, trò chuyện sôi nổi.

"Bách phó biên* của chúng ta không phải là đi hẹn hò đấy chứ, mấy lần rồi, tôi đều nhìn thấy anh ấy vội vã tan ca."

*chỗ này có thể là tác giả đánh máy thiếu vì bên trên ghi là phó chủ biên副主编, bên dưới lại ghi là chủ biên主编 lên tôi tự sửa nhé.

"Không phải chứ, tôi nhớ là anh ấy vẫn FA mà."

"Trước đây FA không có nghĩa là hiện tại vẫn FA, trai đẹp thì luôn được chào đón mà."

.....

Bách Tây từ cao ốc đi ra ngoài, vừa xuống cầu thang đã nhìn thấy xe của Thích Tầm đỗ không xa, mà Thích Tầm đứng bên cạnh xe đợi cậu, áo gió màu xám, thân hình cao gầy, khí chất tuyệt vời, người qua đường đều nhìn hắn thêm mấy lượt.

Cậu đến nơi, Thích Tầm giúp cậu mở cửa xe bên ghế phó lái, hai người dọc đường không nói chuyện, trong xe chỉ có tiếng nhạc của Debussy*.

*nguyên tác là德彪西 Đức Tây Bưu nhưng tôi sẽ để tên thật của ông ấy chứ không để tên phiên âm sang tiếng Hán nhé.

**Debussy tên đầy đủ là Achille-Claude Debussy là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng. Cùng với Maurice Ravel, ông được coi như nhà sáng tác nổi bật nhất trong trường phái âm nhạc ấn tượng. Ông là tên tuổi lớn trong nền âm nhạc châu Âu vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Ông đã để lại nhiều tác phẩm kinh điển cho âm nhạc Pháp thời kỳ này, chủ yếu là các bản giao hưởng, nhạc thính phòng và các bản solo piano.

Bữa tối ăn ở bếp riêng* mà cả hai người đều rất thích, Bách Tây sau đó muốn nói chuyện, trong lòng hơi căng thẳng, vẫn luôn mất tập trung.

* Bếp riêng dùng để chỉ các nhà hàng quy mô nhỏ trong các khu dân cư. Họ sẽ không có bất kỳ tuyên truyền nào, mà bằng cách truyền miệng. Thường phải đặt chỗ trước khi đến bếp riêng và sức chứa thường không quá 10 người.

Ngược lại Thích Tầm rất điềm tĩnh tự nhiên, bên trong áo gió màu xám là áo len màu đen, làm tôn lên khí chất của hắn, điệu thấp lại tao nhã, cho dù có đang cúi đầu lột tôm vẫn lộ ra sự anh tuấn văn nhã.

Bách Tây cắn đũa nhìn hắn một lát, đột nhiên nói: " Thích Tầm, những lời hai ngày trước anh hỏi em còn tính không?"

Thích Tầm không ngẩng đầu: " cậu là hỏi chuyện cùng tôi kết giao sao? Vẫn tính."

Trong lúc nói chuyện, Thích Tầm đẩy đĩa sứ trắng của mình đến trước mặt Bách Tây, bên trong là những con tôm đã được lột vỏ xếp ngay ngắn, còn có sẵn cả gia vị.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Bách Tây, ra hiệu cậu nói tiếp.

Trong phòng nhiệt độ ổn định, dù cho đã lập đông nhưng trong phòng vẫn rất ấm áp, Bách Tây cảm thấy mặt hơi nóng, uống một ngụm nước chanh lạnh mới ổn định được tâm trạng.

"Em, em muốn thử cùng anh kết giao." Những lời này khó nói hơn trong tưởng tượng của cậu, nhưng một khi đã bắt đầu nói, trong lòng cậu ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, cậu nhìn thẳng vào mắt Thích Tầm, hai má vì ngượng ngùng là ửng hồng, " em không muốn miễn cưỡng anh, nếu anh hối hận rồi, không muốn bên em nữa, lúc nào cũng có thể rời đi, không cần cảm thấy có lỗi với em."

Bách Tây nghiêm túc nhìn Thích Tầm, rõ ràng hai người còn chưa có bắt đầu, cậu đã sắp xếp rõ ràng đường lui cho hắn.

Trên đời này có rất nhiều đôi tình nhân khi chia tay liền trở mặt, ầm ĩ đến mất thể diện, cậu hy vọng cậu và Thích Tầm sẽ không đi đến bước đó.

Thích Tầm lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Quả thật Bách Tây ở trong vòng đời của hắn là một ẩn số bất ngờ, bạn của hắn đa phần là giống hắn, mục đích rõ ràng, hành động quả quyết. Nhưng Bách Tây lại hoàn toàn ngược lại, rõ ràng trời sinh cho khuôn mặt đẹp để được người khác vây quanh, gia thế cũng rất hiển hách, tính tình lại tốt, làm việc thì không tranh không giành, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Hắn cũng không phản đối những lời Bách Tây nói.

Đỉnh đầu Bách Tây treo một cái đèn trang trí bằng mây rơm*, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ lên người cậu, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

chapter content



* cái đèn đẹp xỉu.

"Cứ quyết như vậy đi," Hắn cười với Bách Tây, nụ cười như làm tan chảy băng tuyết, đầu mày khóe mắt hiện ra ý vị lười biếng mà mê người, " xin chào, bạn trai."

Hắn nâng cốc chạm cốc với Bách Tây, viên đá trong cốc phát ra âm thanh thanh thúy khi va chạm.

Ba từ* đơn giản này khiến đầu Bách Tây nổ như pháo hoa, cậu từ đó đến giờ không biết cách xưng hô này lại có lực sát thương lớn như vậy.

*Ba từ là男朋友: bạn trai.

Bách Tây khó mà nắm chắc chiếc cốc trong tay.

Nếu là ba ngày trước, cậu dù thế nào đi nữa cũng không thể ngờ, cậu và Thích Tầm thế mà lại ở bên nhau.

Cậu cắn môi, cũng cười với Thích Tầm, hai má đỏ bừng.

"Xin chào, bạn trai."

Cậu lặp lại câu nói của Thích Tầm, nhưng nói rất nhỏ, giống như sợ bị người khác phát hiện bí mật.

Mãi cho đến khi rời khỏi bếp riêng, Bách Tây vẫn cảm giác như giẫm trên mây, bước đi rất nhẹ nhàng.

Vừa nãy thanh toán, Thích Tầm rất tự nhiên mà nắm tay cậu, hai người giống như những cặp tình nhân bình thường 10 ngón tay đan vào nhau.

Vẻ mặt Thích Tầm rất thờ ơ, giống như động tác này không có gì đáng để nhắc đến, nhưng Bách Tây lại cảm thấy bản thân muốn gọi 120, trường hợp xấu nhất là đi truyền oxy.

Cậu dĩ nhiên biết tình nhân nắm tay cũng chẳng tính là gì, cậu và Thích Tầm ngay cả say rượu loạn tính đều đã làm qua rồi, nắm tay căn bản không đáng nhắc đến, nhưng cậu vẫn không có tiền đồ mà suýt nữa thì đi cùng tay cùng chân.

Cậu thì thào nói: " em vẫn hơi choáng váng....."

Thích Tầm nghe thấy thì cúi đầu hỏi cậu, " tại sao?"

"Cảm thấy tất cả đều không thật." Bách Tây thành thật trả lời, " em chưa từng nghĩ đến đột nhiên lại ở bên anh như vậy, cảm giác như đang nằm mơ."

Cậu có chút ngại ngùng, nhưng lại rất thẳng thắn nhìn Thích Tầm: " em rất thích anh, nên không biết phải làm gì..."

Có lẽ đã mất mặt trước Thích Tầm rồi, cậu cũng không ngại thổ lộ tình cảm với hắn.

Đôi mắt cậu sáng ngời nhìn Thích Tầm, một đôi mắt rũ xuống ngây thơ, sạch sẽ lại dịu dàng, rõ ràng đã hơn 20 tuổi rồi, nhưng có lẽ là được bảo hộ rất tốt nên vẫn còn bộ dạng ngây thơ thuần khiết như vậy.

Trái Tim Thích Tầm giống như đột ngột bị cào nhẹ.

Thật ra hắn quyết định yêu đương với Bách Tây, quả thật như những lời hắn nói, là vì phù hợp, vì ở bên Bách Tây rất thoải mái, còn xa lắm mới đến tình yêu.

Bản thân hắn cũng không phải là người coi trọng tình yêu.

Nhưng ánh trăng hôm nay đẹp như vậy, ánh mắt Bách Tây nhìn hắn lại sáng như thế, khiến hắn cảm thấy quyết định của mình thật ra cũng không tồi.

Hắn xoa mái tóc mềm mại của Bách Tây, đè thấp giọng nói, " cậu không cần căng thẳng như vậy, cậu muốn làm gì thì làm, không cần nghĩ nhiều."

Bách Tây ngẩng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt, cậu cảm thấy thời gian như quay về ngày mùa đông của sáu năm về trước, ở cổng nhà cậu, hoa mai nở, hương thơm thoang thoảng, Thích Tầm 21 tuổi cũng nhìn cậu như thế, mỉm cười với cậu.

Cậu trong khoảnh khắc đó như bị quỷ ám, buột miệng nói, " vậy thì em muốn hôn anh."

Cậu vừa dứt lời liền tỉnh táo lại ngay, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Yêu thầm quá lâu rất dễ biến thành không bình thường, cậu vừa mới hồi nãy vì được nắm tay mà trái tim như con nai chạy loạn, sao bây giờ lại đem lời trong lòng nói ra thoải mái như vậy.

Cậu đúng là được một tấc lại muốn một thước.

Cậu điên cuồng muốn bổ sung: "A không phải, anh cứ coi như em chưa nói, em chỉ là nghĩ..."

Nhưng lời của cậu còn chưa nói xong, Thích Tầm đã cúi đầu xuống.

Thích Tầm hôn cậu rồi.

Hôm nay ngày 23 tháng 10, tiết sương giáng, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.

Nhưng môi của Thích Tầm rất ấm áp, rất mềm mại.

Bách Tây trợn mắt, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.

Cậu nhìn hàng mi mảnh dài và dày của Thích Tầm, chỉ cảm thấy cả thế giới đều yên lặng.

Trăng đêm nay rất đẹp, Thích Tầm dịu dàng lại mê người, tất cả đều tốt đẹp.

Vào năm thứ sáu yêu thầm Thích Tầm, cậu cuối cùng cũng nghênh đón mối tình đầu của mình.

*Truyện được đăng duy nhất tại wattpad leting2026.

* Chương này tác giả high hay sao mà lại viết tăng lên hơn 1k chữ làm tôi gõ thấy lâu hơn kiểm tra lại mới biết. Hôm nay là trung thu, chúc các bạn ngày Tết đoàn viên an lành và ấm áp bên gia đình nhé! Yêu Thương <3!