Yêu Thầm Thất Bại

Chương 45: Hỏi thăm



Sau bữa cơm mà cha mẹ hai bên ăn cùng nhau, Thích Tầm và Bách Tây còn dính lấy nhau thêm mấy ngày nữa mới trở về nhà một chuyến.

Bách Nhã ra ngoài rồi, trong nhà chỉ có cha mẹ với cậu.

Mà cậu có về nhà cũng không có chuyện gì cả chỉ là về để cha mẹ nhìn thấy mình mà thôi, thay đồ ngủ xong cậu bèn ngồi phịch xuống sô-pha ăn hoa quả, trên quần áo còn có cả tai thỏ.

Ngô Mạt cúi đầu uống trà mắng yêu, "con nhìn con đi, có chỗ nào giống người đã kết hôn hả, còn chẳng giống người lớn chút nào."

Bách Tây không phục, nhét cho mẹ già một quả nho còn bản thân mình thì cắn một miếng đào, lúng búng nói, "lớn hay không không thể nhìn bề ngoài, công việc của con có tốt không. Hơn nữa, đối tượng kết hôn của con không để ý chuyện này."

Ngô Mạt trợn trắng mắt.

Qua một lát bà lại bật cười, trong lòng thầm nhủ, trước đây không phát hiện ra tính tình của Thích Tầm lại như vậy.

Mãi đến giữa trưa, Bách Nhã mới trở về.

Cả người cô toát lên vẻ giỏi giang lão luyện, cô mặc một bộ đồ màu xám nom rất chuyên nghiệp, búi tóc lỏng theo tiêu chuẩn, không trang điểm mà chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.

Nhưng vừa mới vào đến phòng khách cô đã quẳng túi đi nằm xuống ghế sô-pha, tư thái nữ cường nhân hoàn toàn mất sạch. Cô nằm thẳng cẳng một chỗ cùng với Bách Tây đang ngồi giống hệt hai con rùa con mới tỉnh dậy từ giấc ngủ đông.

Bách Tây đưa đồ ăn vặt cho cô nói, "ăn không?"

"Có."

Hai người ngồi trên sô-pha cùng nhau bóc quả hạch, Bách Tây yên lặng nghe cô mắng người bên cung ứng là đồ ngốc.

Ngô Mạt bị làm ồn đến mức cảm thấy cả lỗ tai cũng không được yên, lại nhìn thấy con trai con gái ngồi không ra ngồi ghé chung cùng một chỗ, giống như nhìn thấy một đôi rùa con vậy.

Bà bực mình cau mày, không muốn nhìn thêm nữa bèn dứt khoát nhắm mắt làm ngơ đứng dậy rời đi.

Bách Nhã mắng đủ mười phút mới ngừng, cô bưng ly nước trái cây trên bàn lên uống một ngụm hết hơn nửa mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô túm tai thỏ trên mũ của Bách Tây hỏi, "sao hôm nay anh lại nỡ trở về vậy, không cùng chồng tương lai chơi trò anh hay em ai yêu nhau nhiều hơn à?"

*Nguyên tác là 你侬我侬.

Bách Tây đang bóc hồ đào pecan*, tay chân vụng về nói, "anh không thèm ngày nào cũng dính lấy người ta. Em không muốn anh về nhà sao?"

Bách Nhã bật cười, "đúng vậy, em ghét bỏ anh đấy."

Bách Tây cũng cười, đưa hạt bồ đào đã bóc xong cho em gái.

Bách Nhã ăn được hai hạt lại nhìn anh trai, im lặng một hồi.

Cô và Bách Tây là song sinh.

Không biết có phải do tâm linh tương thông giữa song sinh không mà từ nhỏ tình cảm của hai người vô cùng tốt, sau khi lớn lên cho dù mỗi người đều bận việc của riêng mình nhưng chỉ cần có cơ hội gặp mặt thì đều rất vui vẻ.

Cậu mặc dù là anh trai nhưng cũng chỉ chào thế giới trước cô một phút mà thôi. Cũng không biết có phải do bị cô hấp thụ hết dinh dưỡng không mà khi còn nhỏ thân thể cậu đã không tốt cứ cách dăm ba ngày lại phải đi viện.

Khi đó cô luôn nằm bò bên giường nắm chặt tay cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt đang say ngủ của cậu.

Cô cảm thấy Bách Tây giống em trai hơn, yếu ớt, ngoan ngoãn cũng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào từ cô.

Vậy mà mới chớp mắt một cái thôi, cậu bé nằm trên giường bệnh đó đã lớn, cô cũng trưởng thành.

Anh trai cô sắp kết hôn rồi, cùng với người mà anh ấy yêu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói, "em không ngờ anh lại kết hôn nhanh như vậy."

Bách Tây thành thật nói, "thật ra ngay cả anh cũng không ngờ tới."

Bách Nhã mỉm cười nhưng nụ cười đó rất nhanh đã tan biến.

Cô nhìn anh trai vẫn không kìm được nói, "anh, anh thật sự muốn kết hôn với Thích Tầm sao?"

Cô dùng đôi mắt giống hệt cậu nhìn cậu, trong con ngươi trong veo là ảnh ngược của cậu.

Cô nói, "có khi nào anh cảm thấy, đây giống như một giấc mộng không, đột nhiên anh yêu đương, sau vài tháng đột nhiên anh nói muốn kết hôn rồi."

Bách Tây không trả lời ngay.

Cậu vươn tay xoa đầu em gái khiến kiểu tóc được tạo hình tỉ mỉ của cô rối bù, bị cô đập vào tay mới cười híp mắt thu về.

"Em không nỡ xa anh hả, sợ Thích Tầm tranh đoạt tình cảm với em sao?" cậu cố ý trêu chọc cô.

Bách Nhã cười khẩy, khuôn mặt kiêu ngạo nói, "ai để ý điều đó, Thích Tầm và anh không có quan hệ huyết thống đâu."

Bách Tây vẫn đang cười híp mắt.

Cậu nghĩ, nếu Thích Tầm mà ở đây nhất định sẽ nhìn như vô ý quăng ra một câu, "không sai, nhưng hai chúng tôi có giấy chứng nhận kết hôn."

Đến lúc đó cam đoan là sẽ cãi nhau với Bách Nhã.

Cậu vỗ tay Bách Nhã nói, "anh biết là em quan tâm đến anh, nhưng đừng lo lắng, anh của em lớn thế này rồi, chuyện kết hôn sẽ không phải do anh kích động mà ra đâu. Anh rất yêu Thích Tầm, vì vậy ngoài anh ấy anh sẽ không chọn ai cả."

Cô buồn bã liếc cậu, trong lòng lại nghĩ, anh như vậy chẳng bằng đừng nói còn hơn.

Cô sợ Bách Tây khăng khăng một mực, không đụng tường Nam không quay đầu*.

*Xem lại chú thích c23.

Sao cô lại không nhìn ra Bách Tây yêu Thích Tầm nhiều như thế nào chứ?

Nhưng nom khuôn mặt tươi cười của cậu, những lời suy nghĩ trong lòng lại không nói ra một chữ nào.

Cô chỉ nhỏ giọng hỏi, "vậy anh ta thì sao? Anh yêu anh ta như vậy, anh ta có yêu anh như thế không?"

Bách Tây bị hỏi mà ngẩn người.

Cậu quay đầu nhìn em gái, đôi mắt của cô sáng ngời thấu đáo, sắc bén giỏi giang không hề giống với kiểu người như cậu, giống như có năng lực khám phá ra bí mật mà người khác che giấu ở tận đáy lòng.

Trong khoảnh khắc thậm chí cậu còn nghi ngờ có phải là cô đã biết được gì đó rồi không, ví dụ như cậu và Thích Tầm rốt cuộc là vì sao lại ở bên nhau?

Nhưng cậu không hề lảng tránh ánh mắt cô, mỉm cười nhẹ giọng nói, "đương nhiên là yêu anh rồi."

Cậu nói rất bình thản, cười rộ lên đến độ vân đạm phong kinh giống như đó là đáp án từ tận đáy lòng mà cậu không cần phải suy nghĩ.

Bách Nhã nhìn cậu một lúc giống như đang cân nhắc độ tin cậy của đáp án này.

Một lát sau, cô giống như thở phào nhẹ nhõm, "vậy thì tốt."

Cô cũng vò đầu anh trai, vừa cười vừa nói, "anh, chúc anh hạnh phúc."

Cậu rất vui lòng nhận lời chúc phúc này.

Hai người chuyện nọ xọ chuyện kia vài câu, đột nhiên cậu nghĩ tới một chuyện khác, dạo gần đây cậu chìm đắm trong tình yêu của bản thân mà quên mất tiến độ tình cảm của em gái.

Cậu chọt tay Bách Nhã, "em đừng chỉ nói chuyện của anh thế, hồi Tết không phải là em đang hẹn hò sao, cái hôm lễ tình nhân ý, em nhất định không nói cho anh biết người đó là ai. Bây giờ có thể nói chưa, rốt cuộc em rể tương lai của anh có bộ dạng như thế nào?"

Cậu tràn ngập ý tứ xét nét nhìn Bách Nhã, ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên.

Cô sững người một lúc, nhưng lập tức phản ứng lại ngay, nhún nhún vai thoải mái nói, "anh nói chuyện đó á, không cần hỏi nữa, chia tay rồi."

"Hả?" cậu kinh ngạc, từ Tết đến nay mới qua bao lâu chứ, "sao lại chia tay, bọn em mới yêu được bao lâu đâu?"

Ngay cả mặt của em rể tương lai cậu còn chưa thấy, sao mà tạch một tiếng, em rể đã mất rồi.

"Không hợp tính thì chia thôi," Bách Nhã rất tự nhiên, vẻ mặt cũng không hề đổi sắc, "có gì kỳ lạ sao?"

Bách Tây cẩn thận nói, "vậy em không buồn chứ?"

Cô chậc một tiếng rồi cười phá lên.

Cô hơi buồn cười nhìn cậu, "anh, không phải ai cũng cố chấp như anh đâu. Em yêu người ta, khi ở bên nhau sẽ cùng nhau vui vẻ, nếu có một ngày cảm thấy chán ghét đối phương thì sẽ hảo tụ hảo tán. Đến khi em muốn kết hôn thì khả năng lớn là không phải do người đó có nhiều điểm đặc biệt mà do anh ta xuất hiện đúng thời điểm em muốn kết hôn, muốn có một gia đình. Chỉ thế thôi."

Cô vỗ Bách Tây, thuận miệng nói, "chỉ có em bé ngoan như anh mới giống như học sinh trung học khăng khăng một lòng với mối tình đầu thôi."

Cậu mím môi, không biết phải đánh giá ra sao.

Mấy lần yêu đương của cô, đều là cậu còn chưa biết đã kết thúc rồi.

Nhưng như vậy thì có gì mà không tốt chứ, ít nhất từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ thấy cô đau lòng.

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói, "vậy anh không hỏi nữa, dù sao anh cũng không có yêu cầu gì với em rể tương lai, đối xử tốt với em, nhân phẩm tốt là được. Em vui mới là điều quan trọng nhất."

Bách Nhã cau mày, "còn phải đẹp trai nữa."

Bách Tây bật cười, "phải phải phải, nhất định đẹp trai, đẹp hơn Thích Tầm."

Như thế cô mới hài lòng.

Cách bữa trưa không bao lâu, hai người lại câu được câu không tiếp tục nói chuyện phiếm. Bách Nhã mở kênh ca nhạc làm phông nền, thỉnh thoảng liếc hai cái.

Mà Bách Tây mặc dù nói chuyện với cô nhưng không biết vì sao trái tim lại giống như đang giấu một hòn đá cùn cứa vào phần thịt mềm mại ở đầu tim cậu.

Bách Nhã nói không sai.

Cậu hiểu em gái mình, mỗi lần yêu đương đều kết thúc tốt đẹp, biết tiến biết lùi, vẫn luôn duy trì liên lạc với người cũ, không ai có thể moi ra lỗi.

Dĩ nhiên là cậu thiên vị em gái mình vô điều kiện.

Cô muốn ở bên ai, muốn kết hôn với ai, cậu cũng bỏ qua nguyên tắc mà ủng hộ.

Nhưng cậu lại không cách nào khống chế được tâm tình rối bời.

Vì trong lời nói đó cậu mơ hồ nghe ra bóng dáng của Thích Tầm.

Năm tháng trước, khi tỉnh dậy trong nhà Thích Tầm, hắn cũng nói với cậu những lời này, gần giống phiên bản của Bách Nhã.

Tốt đẹp, ôn hòa, không ai có thể bới móc ra lỗi.

Nhưng cũng không hề có độ ấm.

Cậu ở nhà một ngày rưỡi, chiều chủ nhật mới về chỗ của Thích Tầm.

*** leting2026.wattpad.com + ldinh2026.wordpress.com

Thích Tầm vẫn phải làm việc, cậu ngồi trên thảm chơi với Đại Béo. Gần đây Đại Béo lớn lên không ít, toàn thân đều là thịt, mập mạp, đang lăn lộn chơi đùa với cây dụ mèo.

Cậu cầm gậy trêu mèo trong tay, từ từ hạ xuống dụ Đại Béo bắt lấy, Đại Béo chơi được một lát thì cọ vào lòng cậu, meo meo làm nũng.

Bộ dáng dễ thương của nó chọc cậu vô cùng vui vẻ, cậu bèn cầm điện thoại lên chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.

Không lâu sau, bên dưới đã có một loạt like, ngoài bạn bè cậu ra thì còn có Tô ảnh đế. Cậu kết bạn với anh ta dù không nói chuyện phiếm nhưng lại rất nhiệt tình like dạo.

Cậu trả lời bình luận của Lương Tụng, nhìn đồng hồ sau đó gọi cho Thích Tầm, muốn hỏi xem hắn có về ăn tối không.

Điện thoại thì thông nhưng hắn không bắt máy.

Cậu cho rằng hắn đang bận nên mười phút sau lại gửi 1 tin nhắn đi.

Mấy phút sau, Thích Tầm mới gửi tới một tin nhắn thoại.

Bật lên thì giọng nói dịu dàng của hắn truyền đến, "xin lỗi, vừa nãy không nhìn điện thoại."

"Vâng, không sao ạ," một tay cậu giữ Đại Béo không cho nó nghịch ngợm, "em muốn hỏi anh có về nhà ăn tối không?"

Hắn im lặng vài giây, "có lẽ anh sẽ về muộn một chút, em cứ ăn trước đi không cần đợi anh đâu."

Bách Tây cảm thấy hơi mất mát, hôm nay cậu rất muốn gặp Thích Tầm.

Cậu vuốt dọc lông Đại Béo hỏi tiếp, "Hay là em đến gặp anh nhé, sau đó em có thể đưa anh đi ăn tối rồi."

Trước đây cậu cũng thường xuyện chạy tới phòng làm việc của hắn, hắn cứ bận công việc của hắn còn cậu sẽ ở bên cạnh tự chơi một mình, sẽ không gây phiền phức gì cả.

Nhưng hôm nay Thích Tầm lại từ chối cậu.

"Hôm nay thì thôi đi," hắn nói, "anh có chút việc bận, không thể ở bên em được, em và Đại Béo cứ ăn trước đi."

Cậu chỉ có thể buồn bã "ò" một tiếng.

Đến khi cúp điện thoại, cậu ôm Đại Béo nhìn ra bên ngoài thì phát hiện trời đã tối rồi.

Cậu xoa tai Đại Béo rồi gãi cằm nó nhưng lại không thể yên lòng.

Cậu lại nhớ đến trưa nay, dưới ánh nắng tươi đẹp, Bách Nhã nhỏ giọng hỏi, "Thích Tầm cũng yêu anh như thế đúng không?"

Cậu giả bộ bình tĩnh trả lời giống như không hề có bất cứ một tia che giấu nào.

Nhưng chỉ có một mình cậu biết, khi nói ra câu đó, trong lòng cậu vẫn dao động, mềm yếu, vì ngay cả khi cầu hôn, Thích Tầm cũng không xác nhận chuyện hắn yêu cậu.

Cậu dán chân Đại Béo lên mặt mình, nhìn đôi mắt tròn xoe của nó, hỏi, "Đại Béo, có phải ba nghĩ quá nhiều không?"

Đại Béo rên gù gù rồi kêu meo một tiếng, ánh mắt vô tội nhìn cậu.

Bách Tây có cảm giác giống như Đại Béo đang cười nhạo mình vậy.

Cậu bật cười, cũng không tự tìm muộn phiền nữa mà ôm con trai lên, "được rồi, không đợi anh ấy nữa, chúng ta đi ăn cơm trước đi."