Hơn nữa chuyện lần này cái lý thuộc về Tô gia bọn họ, Trần Tiên Phượng kia vì lòng tham đem một hơi mười mấy đệ tử Tô gia bọn họ diệt đi.
Trong đó có không ít là thiên kiêu đệ tử, chuyện này đã quá mức trong sáng.
Nếu như mà Tô Học Sinh hắn không đứng ra vì gia tộc đệ tử mình lấy lại công đạo, sẽ bị người đời cười chê, trong tộc khinh thường, cái vị trí gia chủ này cũng không đến phiên hắn làm nữa rồi.
"Nhị Trưởng Lão! Chuyện lần này Trần gia không thể nhúng tay vào, ông để đám người Tô gia đưa Trần Tiên Phượng đi đi!" Trần Tiêu Thiên cùng Trần Đình Cương trao đổi với nhau một cái ánh mắt, sau đó hướng đến Trần Huyền Phong lên tiếng.
Như Trần Tiên Phượng không thể chứng minh mình trong sạch, như thế chuyện tại Giác Báo Sơn kia phần lớn khả năng là do cô ta làm ra, giết người đền mạng, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
Hơn nữa trong số người mà Trần Tiên Phượng giết theo lời của Tô Trục Lưu kia nói còn có cả Trần gia đệ tử nữa.
Trần Tiên Phượng không những diệt đi người của Tô gia, còn phạm vào tội tàn sát đồng môn, hôm nay như Trần Tiên Phượng có qua được một kiếp này của đám người Tô gia, Trần gia gia pháp cũng sẽ không có tha cho cô ta.
Trần gia bọn họ không thể nào vì chuyện này liền cùng Tô gia gây chiến được.
"Sư phụ..!"
Trần Tiên Phượng đứng phía sau lưng dưới sự bảo hộ của Trần Huyền Phong, nàng là vô cùng lo lắng lên tiếng.
Nàng đúng là rất sợ chết, nhưng nếu có chết, nàng cũng phải muốn mình chết một cách rõ ràng mới được.
Nàng muốn biết, Tô Trục Lưu tên âm hiểm tiểu nhân kia vì cái gì muốn đưa nàng vào chỗ chết mới cam tâm.
Còn có người mạo nhận nàng đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng là ai. Vì sao lại có thể làm cho mọi người nhận định đó là nàng mà không phải là ai khác được.
Tất cả những thứ này nàng đều muốn biết, ngày nào chưa hiểu rõ,nàng chết không cam lòng.
"Gia chủ! Hôm nay người của Tô gia đến đây đòi người, chúng ta liền giao người, như vậy danh tiếng của Trần gia chúng ta còn đâu nữa chứ. Sau này chúng ta sao có thể đứng vững tại Chấn Nam Thành nơi này.! ”
“Hơn nữa dù Tiên Phượng có thật sự giết đi Tô gia người, thì đó cũng là do đám người kia học nghệ không tính, chết là xác đáng, đây là quy tắc tu luyện giới, không thể trách ai được.!"
"Chúng ta không thể để cho Tô gia mang người đi được, mong gia chủ cùng các vị Trưởng Lão suy xét!"
Trần Huyền Phong vỗ nhẹ tay của Trần Tiên Phượng một cái, ý bảo nàng ta có thể an tâm, sau đó hắn hướng về Trần Tiêu Thiên cùng một đám Trưởng Lão lên tiếng giải bày.
"Nhị Trưởng Lão! Ông có biết mình đang nói cái gì hay không?" Lần này Trần Đình Cương thay mặt của Trần Tiêu Thiên lên tiếng chất vấn Trần Huyền Phong.
Đám người bọn họ là ở trên đỉnh của Chấn Nam Thành này, ngày thưởng hành sự chủ yếu chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, lợi ích của gia tộc đặt lên trên hết, danh tiếng tuy là quan trọng.
Nhưng nếu đặt nó lên so sánh với lại lợi ích sống còn thì chẳng đáng là cái thá gì cả, chỉ cần gia tộc còn, tự khắc danh tiếng còn, như gia tộc không còn, có danh tiếng cũng là vô nghĩa.
Còn về Trần Huyền Phong nói gia tộc tranh đấu diệt sạch đối phương là không sai, hắn vẫn thường ủng hộ gia tộc đệ tử của mình đem người của hai gia tộc khác diệt đi hết cho thống khoái.
Nhưng cái sai của Trần Tiên Phượng đây là không biết nhổ cỏ tận gốc, để cho Tô Trục Lưu này có cơ hội chạy về đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng.
Còn nữa, cô ta vì mục đích của mình ngay cả đồng tộc người cũng không có bỏ qua, đây là tội đáng chết vạn phần, không thể tha thứ.
Những chuyện này Trần Huyền Phong vốn là Nhị Trưởng Lão của Trần gia, liền là nên hiểu rõ nên làm thế nào mới phải, hiện tại tên này vì một cái đệ tử bất chấp đúng sai, nói thật hắn cũng là không có hiểu ra.
"Đại Trưởng Lão! Tôi mặc kệ những cái này, hôm nay Tiên Phượng nha đầu này tôi nhất định phải bảo vệ!"
Trần Huyền Phong không hiểu sao lần này lại gian ngoan mất linh, trong lòng dù là biết bảo hộ Trần Tiên Phượng sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng hắn vẫn là một bước không lùi.
"Trần gia chủ..! Ý các vị như thế nào?" Tô Mãnh ngăn cản đang muốn nổi khùng Tô Phụng Thiên, lên tiếng đối với lại Trần Tiêu Thiên hỏi.
Tô gia bọn họ không muốn cùng Trần gia khai chiến, trừ khi là bị ép vào con đường không có cách nào khác.
Nhưng hiện tại nhìn hai bên Trần gia đối thoại, hắn là nhìn ra được hy vọng, như bên kia ngoài Trần Huyền Phong ra không còn người nào khác ra mặt cho Trần Tiên Phượng, chuyện này liền có thể dễ làm rồi.
Đám người mình nên kiên nhẫn một chút để nghe ý kiến cuối cùng của Trần Tiêu Thiên, không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn cũng không biết chừng.
"Nhị Trưởng Lão! Ta lấy tư cách Tộc Trưởng Trần gia, ra lệnh cho ông lập tức từ bỏ Trần Tiên Phượng, đi qua bên này!"
Trần Tiêu Thiên không có trực tiếp trả lời Tô Mãnh tên kia, mà hắn nhìn về bên dưới kia Trần Huyền Phong, lời lẽ cực kỳ nghiêm khắc lên tiếng, đây có thể nói là lần đầu tiên trong đời, Trần Tiêu Thiên bất chấp tất cả dùng thân phận tộc trưởng đi ép người khác, còn là nhị Trưởng Lão bên trong gia tộc nữa.
"Gia chủ! Ngài cam lòng yếu hèn, khuất phục trước Tô gia, xin tha lỗi Trần Huyền Phong tôi không thể!"
Đối diện với lại ánh mắt nghiêm khắc của Trần Tiêu Thiên, Trần Huyền Phong hơi run rẩy một chút, nhưng sau đó là quyết tâm bảo hộ Trần Tiên Phượng đến cùng.
"Được..! Được! Được!".
Trần Tiêu Thiên liên tục nói ba tiếng được, nhưng âm thanh bên trong chứa chan sự giận dữ mà bất kỳ người nào cũng có thể nghe hiểu được.
"Các người nghe đây, từ hôm nay về sau, Trần Huyền Phong không còn là Nhị Trưởng Lão của Trần gia nữa, y cũng không còn là Trần gia một thành viên nữa!"
"Gia chủ...!"
Một đám Trưởng Lão đệ tử nghe mệnh lệnh kia phát ra từ miệng của Trần Tiêu Thiên, cả đám đều biến sắc, nhất là bên phía Nhị Trưởng Lão nhân mã đám thành viên.
Không còn là Nhị Trưởng Lão, cũng không còn là Trần gia một thành viên, nói thẳng ra là bị trục xuất khỏi Trần gia, từ nay không thể lấy danh nghĩa Trần gia tại bên ngoài hành sự nữa.
Trục xuất một người ra khỏi gia tộc, đây là hình phạt nặng nhất mà Tộc quy vốn có, nó còn độc ác hơn giết đi đối phương, một khi bị trục xuất, sẽ bị loại ra khỏi gia phả, bị người đời khinh thường, khi chết cũng là cô hồn dã quỷ, rất nhiều người bên trong tu luyện giới, thà là chọn lấy cái chết, cũng là không muốn bị trục xuất ra khỏi gia tộc.
Đám người bọn họ rất là muốn lên tiếng cầu xin Trần Tiêu Thiên thu hồi lại quyết định, thế nhưng nghĩ đến vừa rồi một màn, không người nào dám lên tiếng nữa.
Trần Tiêu Thiên vừa rồi chính là dùng Tộc Trưởng danh nghĩa để mà ra lệnh cho Trần Huyền Phong, tộc quy có nói, tộc trưởng có quyền lực tối thượng, một khi lấy Tộc Trưởng chi danh ra lệnh, dù người đó là ai, thân phận địa vị cao đến thế nào, cũng là phải vô điều kiện phục tùng, nếu như không đều bị khép vào tội phản tộc.
Vừa rồi là Trần Tiêu Thiên đã cho Trần Huyền Phong cơ hội, nhưng y không có nắm lấy, nếu như không làm như vậy, Trần Tiêu Thiên sau này lấy uy tín đâu ra để điều khiển Trần gia, gia chủ vị trí của y cũng không cần làm nữa rồi.
"Ha ha ha..! Trần Huyền Phong! Hôm nay chính là ngày chết của ông!"
Tô Thành vốn là có thù oán rất là sâu đậm với lại Trần Huyền Phong, trước đây vì tu vi của tên này cao hơn hắn quá nhiều, nên hắn không có làm gì được đối phương.
Nhưng hiện tại đã khác, Trần Huyền Phong không hiểu bị điên thế nào đi bảo vệ Trần Tiên Phượng chống lại mệnh lệnh của Trần Tiêu Thiên, làm cho mình bị trục xuất khỏi Trần gia, như vậy chuyện này liền dễ làm rồi.
Trần Huyền Phong không còn chỗ dựa phía sau Trần gia, bọn họ Tô gia người đông thế mạnh, thử xem lần này tên khốn này làm sao có thể thoát chết được đây.
"Trần Huyền Phong! Giao ra Trần Tiên Phượng! Tôi cho ông một cái toàn thây!" Tô Phụng Thiên lạnh lẽo lên tiếng.
Trong hoàn cảnh này Trần Huyền Phong chắc chắn là phải chết, nhưng mà nếu bọn họ tập trung công kích, Trần Tiên Phượng sẽ là bị tan xương nát thịt, hắn là cần tự tay diệt đi Trần Tiên Phượng báo thù cho con của hắn, mà không phải mượn tay người khác.
Trần Huyền Phong chết tại trong tay của ai cũng được, nhưng Trần Tiên Phượng phải là do hắn diệt, không thể thương lượng được.
"Hừ..! Đám người các ngươi nghĩ mình đã ăn chắc được ta hay sao?"
Trần Huyền Phong đối với những người vây quanh mình đây không một tia nao núng, hắn kéo nhẹ Trần Tiên Phượng lại gần mình thêm chút nữa, liền là nhìn đám người xung quanh rất lạnh nhạt.
"Hắc hắc hắc..! Tôi cũng muốn xem ông có thể thoát chết như thế nào?"
"Tất cả xông lên! Đem hắn diệt đi cho ta!"
Trần Mãnh sai khi cười lạnh một tiếng, liền là phất tay da hiệu cho mọi người xung quanh Tô gia cùng hắn tiến lên, đem Trần Huyền Phong diệt sát.
Thực lực Yêu Sĩ cửu trọng trung kỳ của hắn cũng là có dư sức đưa Trần Huyền Phong vào con đường chết, nhưng đối phương dù gì cũng là Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới, như liều mạng phản khán, hắn cũng liền sẽ bị đôi chút thương thế.
Tất cả người Tô gia xông lên, vừa có thể đem Trần Huyền Phong diệt sát, vừa không tổn hại gì đến nguyên khí của hắn, cớ sao lại không có làm.
"Ong...Ầm..Ầm ầm..!".
"Ân! Là Hắc Yên Vụ của Chấn Nam Đạo! Mọi người hãy cẩn thận!"
"Hắc Yên Vụ sao? Chúng ta lập tức lui ra!".
"Đúng..! Đúng! Không thể để cho Trần Huyền Phong đánh lén được!"
Một quang cảnh gà bay chó chạy liền là diễn ra ngay tại Đại Sảnh của Trần gia, ngay khi Tô gia mười mấy đại cường giả muốn tiến lên đem Trần Huyền Phong cùng Trần Tiên Phượng phanh thây xẻ thịt, từ trong tay của Trần Huyền Phong liền xuất hiện vài quả hình tròn màu đen.
Đến khi y quăng ra, chấn động vang lên, nơi đây liền xuất hiện một loại màu đen yên vụ nồng đậm, đem không gian xung quanh cả mấy trăm mét vuông nơi đây lâm vào bóng tối một màu.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại
Trong đó có không ít là thiên kiêu đệ tử, chuyện này đã quá mức trong sáng.
Nếu như mà Tô Học Sinh hắn không đứng ra vì gia tộc đệ tử mình lấy lại công đạo, sẽ bị người đời cười chê, trong tộc khinh thường, cái vị trí gia chủ này cũng không đến phiên hắn làm nữa rồi.
"Nhị Trưởng Lão! Chuyện lần này Trần gia không thể nhúng tay vào, ông để đám người Tô gia đưa Trần Tiên Phượng đi đi!" Trần Tiêu Thiên cùng Trần Đình Cương trao đổi với nhau một cái ánh mắt, sau đó hướng đến Trần Huyền Phong lên tiếng.
Như Trần Tiên Phượng không thể chứng minh mình trong sạch, như thế chuyện tại Giác Báo Sơn kia phần lớn khả năng là do cô ta làm ra, giết người đền mạng, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
Hơn nữa trong số người mà Trần Tiên Phượng giết theo lời của Tô Trục Lưu kia nói còn có cả Trần gia đệ tử nữa.
Trần Tiên Phượng không những diệt đi người của Tô gia, còn phạm vào tội tàn sát đồng môn, hôm nay như Trần Tiên Phượng có qua được một kiếp này của đám người Tô gia, Trần gia gia pháp cũng sẽ không có tha cho cô ta.
Trần gia bọn họ không thể nào vì chuyện này liền cùng Tô gia gây chiến được.
"Sư phụ..!"
Trần Tiên Phượng đứng phía sau lưng dưới sự bảo hộ của Trần Huyền Phong, nàng là vô cùng lo lắng lên tiếng.
Nàng đúng là rất sợ chết, nhưng nếu có chết, nàng cũng phải muốn mình chết một cách rõ ràng mới được.
Nàng muốn biết, Tô Trục Lưu tên âm hiểm tiểu nhân kia vì cái gì muốn đưa nàng vào chỗ chết mới cam tâm.
Còn có người mạo nhận nàng đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng là ai. Vì sao lại có thể làm cho mọi người nhận định đó là nàng mà không phải là ai khác được.
Tất cả những thứ này nàng đều muốn biết, ngày nào chưa hiểu rõ,nàng chết không cam lòng.
"Gia chủ! Hôm nay người của Tô gia đến đây đòi người, chúng ta liền giao người, như vậy danh tiếng của Trần gia chúng ta còn đâu nữa chứ. Sau này chúng ta sao có thể đứng vững tại Chấn Nam Thành nơi này.! ”
“Hơn nữa dù Tiên Phượng có thật sự giết đi Tô gia người, thì đó cũng là do đám người kia học nghệ không tính, chết là xác đáng, đây là quy tắc tu luyện giới, không thể trách ai được.!"
"Chúng ta không thể để cho Tô gia mang người đi được, mong gia chủ cùng các vị Trưởng Lão suy xét!"
Trần Huyền Phong vỗ nhẹ tay của Trần Tiên Phượng một cái, ý bảo nàng ta có thể an tâm, sau đó hắn hướng về Trần Tiêu Thiên cùng một đám Trưởng Lão lên tiếng giải bày.
"Nhị Trưởng Lão! Ông có biết mình đang nói cái gì hay không?" Lần này Trần Đình Cương thay mặt của Trần Tiêu Thiên lên tiếng chất vấn Trần Huyền Phong.
Đám người bọn họ là ở trên đỉnh của Chấn Nam Thành này, ngày thưởng hành sự chủ yếu chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, lợi ích của gia tộc đặt lên trên hết, danh tiếng tuy là quan trọng.
Nhưng nếu đặt nó lên so sánh với lại lợi ích sống còn thì chẳng đáng là cái thá gì cả, chỉ cần gia tộc còn, tự khắc danh tiếng còn, như gia tộc không còn, có danh tiếng cũng là vô nghĩa.
Còn về Trần Huyền Phong nói gia tộc tranh đấu diệt sạch đối phương là không sai, hắn vẫn thường ủng hộ gia tộc đệ tử của mình đem người của hai gia tộc khác diệt đi hết cho thống khoái.
Nhưng cái sai của Trần Tiên Phượng đây là không biết nhổ cỏ tận gốc, để cho Tô Trục Lưu này có cơ hội chạy về đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng.
Còn nữa, cô ta vì mục đích của mình ngay cả đồng tộc người cũng không có bỏ qua, đây là tội đáng chết vạn phần, không thể tha thứ.
Những chuyện này Trần Huyền Phong vốn là Nhị Trưởng Lão của Trần gia, liền là nên hiểu rõ nên làm thế nào mới phải, hiện tại tên này vì một cái đệ tử bất chấp đúng sai, nói thật hắn cũng là không có hiểu ra.
"Đại Trưởng Lão! Tôi mặc kệ những cái này, hôm nay Tiên Phượng nha đầu này tôi nhất định phải bảo vệ!"
Trần Huyền Phong không hiểu sao lần này lại gian ngoan mất linh, trong lòng dù là biết bảo hộ Trần Tiên Phượng sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng hắn vẫn là một bước không lùi.
"Trần gia chủ..! Ý các vị như thế nào?" Tô Mãnh ngăn cản đang muốn nổi khùng Tô Phụng Thiên, lên tiếng đối với lại Trần Tiêu Thiên hỏi.
Tô gia bọn họ không muốn cùng Trần gia khai chiến, trừ khi là bị ép vào con đường không có cách nào khác.
Nhưng hiện tại nhìn hai bên Trần gia đối thoại, hắn là nhìn ra được hy vọng, như bên kia ngoài Trần Huyền Phong ra không còn người nào khác ra mặt cho Trần Tiên Phượng, chuyện này liền có thể dễ làm rồi.
Đám người mình nên kiên nhẫn một chút để nghe ý kiến cuối cùng của Trần Tiêu Thiên, không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn cũng không biết chừng.
"Nhị Trưởng Lão! Ta lấy tư cách Tộc Trưởng Trần gia, ra lệnh cho ông lập tức từ bỏ Trần Tiên Phượng, đi qua bên này!"
Trần Tiêu Thiên không có trực tiếp trả lời Tô Mãnh tên kia, mà hắn nhìn về bên dưới kia Trần Huyền Phong, lời lẽ cực kỳ nghiêm khắc lên tiếng, đây có thể nói là lần đầu tiên trong đời, Trần Tiêu Thiên bất chấp tất cả dùng thân phận tộc trưởng đi ép người khác, còn là nhị Trưởng Lão bên trong gia tộc nữa.
"Gia chủ! Ngài cam lòng yếu hèn, khuất phục trước Tô gia, xin tha lỗi Trần Huyền Phong tôi không thể!"
Đối diện với lại ánh mắt nghiêm khắc của Trần Tiêu Thiên, Trần Huyền Phong hơi run rẩy một chút, nhưng sau đó là quyết tâm bảo hộ Trần Tiên Phượng đến cùng.
"Được..! Được! Được!".
Trần Tiêu Thiên liên tục nói ba tiếng được, nhưng âm thanh bên trong chứa chan sự giận dữ mà bất kỳ người nào cũng có thể nghe hiểu được.
"Các người nghe đây, từ hôm nay về sau, Trần Huyền Phong không còn là Nhị Trưởng Lão của Trần gia nữa, y cũng không còn là Trần gia một thành viên nữa!"
"Gia chủ...!"
Một đám Trưởng Lão đệ tử nghe mệnh lệnh kia phát ra từ miệng của Trần Tiêu Thiên, cả đám đều biến sắc, nhất là bên phía Nhị Trưởng Lão nhân mã đám thành viên.
Không còn là Nhị Trưởng Lão, cũng không còn là Trần gia một thành viên, nói thẳng ra là bị trục xuất khỏi Trần gia, từ nay không thể lấy danh nghĩa Trần gia tại bên ngoài hành sự nữa.
Trục xuất một người ra khỏi gia tộc, đây là hình phạt nặng nhất mà Tộc quy vốn có, nó còn độc ác hơn giết đi đối phương, một khi bị trục xuất, sẽ bị loại ra khỏi gia phả, bị người đời khinh thường, khi chết cũng là cô hồn dã quỷ, rất nhiều người bên trong tu luyện giới, thà là chọn lấy cái chết, cũng là không muốn bị trục xuất ra khỏi gia tộc.
Đám người bọn họ rất là muốn lên tiếng cầu xin Trần Tiêu Thiên thu hồi lại quyết định, thế nhưng nghĩ đến vừa rồi một màn, không người nào dám lên tiếng nữa.
Trần Tiêu Thiên vừa rồi chính là dùng Tộc Trưởng danh nghĩa để mà ra lệnh cho Trần Huyền Phong, tộc quy có nói, tộc trưởng có quyền lực tối thượng, một khi lấy Tộc Trưởng chi danh ra lệnh, dù người đó là ai, thân phận địa vị cao đến thế nào, cũng là phải vô điều kiện phục tùng, nếu như không đều bị khép vào tội phản tộc.
Vừa rồi là Trần Tiêu Thiên đã cho Trần Huyền Phong cơ hội, nhưng y không có nắm lấy, nếu như không làm như vậy, Trần Tiêu Thiên sau này lấy uy tín đâu ra để điều khiển Trần gia, gia chủ vị trí của y cũng không cần làm nữa rồi.
"Ha ha ha..! Trần Huyền Phong! Hôm nay chính là ngày chết của ông!"
Tô Thành vốn là có thù oán rất là sâu đậm với lại Trần Huyền Phong, trước đây vì tu vi của tên này cao hơn hắn quá nhiều, nên hắn không có làm gì được đối phương.
Nhưng hiện tại đã khác, Trần Huyền Phong không hiểu bị điên thế nào đi bảo vệ Trần Tiên Phượng chống lại mệnh lệnh của Trần Tiêu Thiên, làm cho mình bị trục xuất khỏi Trần gia, như vậy chuyện này liền dễ làm rồi.
Trần Huyền Phong không còn chỗ dựa phía sau Trần gia, bọn họ Tô gia người đông thế mạnh, thử xem lần này tên khốn này làm sao có thể thoát chết được đây.
"Trần Huyền Phong! Giao ra Trần Tiên Phượng! Tôi cho ông một cái toàn thây!" Tô Phụng Thiên lạnh lẽo lên tiếng.
Trong hoàn cảnh này Trần Huyền Phong chắc chắn là phải chết, nhưng mà nếu bọn họ tập trung công kích, Trần Tiên Phượng sẽ là bị tan xương nát thịt, hắn là cần tự tay diệt đi Trần Tiên Phượng báo thù cho con của hắn, mà không phải mượn tay người khác.
Trần Huyền Phong chết tại trong tay của ai cũng được, nhưng Trần Tiên Phượng phải là do hắn diệt, không thể thương lượng được.
"Hừ..! Đám người các ngươi nghĩ mình đã ăn chắc được ta hay sao?"
Trần Huyền Phong đối với những người vây quanh mình đây không một tia nao núng, hắn kéo nhẹ Trần Tiên Phượng lại gần mình thêm chút nữa, liền là nhìn đám người xung quanh rất lạnh nhạt.
"Hắc hắc hắc..! Tôi cũng muốn xem ông có thể thoát chết như thế nào?"
"Tất cả xông lên! Đem hắn diệt đi cho ta!"
Trần Mãnh sai khi cười lạnh một tiếng, liền là phất tay da hiệu cho mọi người xung quanh Tô gia cùng hắn tiến lên, đem Trần Huyền Phong diệt sát.
Thực lực Yêu Sĩ cửu trọng trung kỳ của hắn cũng là có dư sức đưa Trần Huyền Phong vào con đường chết, nhưng đối phương dù gì cũng là Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới, như liều mạng phản khán, hắn cũng liền sẽ bị đôi chút thương thế.
Tất cả người Tô gia xông lên, vừa có thể đem Trần Huyền Phong diệt sát, vừa không tổn hại gì đến nguyên khí của hắn, cớ sao lại không có làm.
"Ong...Ầm..Ầm ầm..!".
"Ân! Là Hắc Yên Vụ của Chấn Nam Đạo! Mọi người hãy cẩn thận!"
"Hắc Yên Vụ sao? Chúng ta lập tức lui ra!".
"Đúng..! Đúng! Không thể để cho Trần Huyền Phong đánh lén được!"
Một quang cảnh gà bay chó chạy liền là diễn ra ngay tại Đại Sảnh của Trần gia, ngay khi Tô gia mười mấy đại cường giả muốn tiến lên đem Trần Huyền Phong cùng Trần Tiên Phượng phanh thây xẻ thịt, từ trong tay của Trần Huyền Phong liền xuất hiện vài quả hình tròn màu đen.
Đến khi y quăng ra, chấn động vang lên, nơi đây liền xuất hiện một loại màu đen yên vụ nồng đậm, đem không gian xung quanh cả mấy trăm mét vuông nơi đây lâm vào bóng tối một màu.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại