Lấy Nội Viện đệ tử thân phận, còn là được rất nhiều đại lão Trần gia chú ý, Trần Vân Thanh lại không phạm vào bất kỳ tội danh gì, đám người mình khi không đi tìm tên kia phiền toái, không phải là tự chuốc khổ vào thân hay là sao?
Hơn nữa hắn vừa mới nhận được tin tức, Trần Hàn Xương tên kia mấy hôm trước đã đến thăm Trần Vân Thanh, đi ra ngoài tâm trạng của Trần Hàn Xương rất là tốt, như muốn nói cho thiên hạ biết, hắn cùng Trần Vân Thanh rất là thân thiết một dạng.
Chưa kể hắn còn biết được tin tức, Nội Viện đệ nhất cường giả của Trần Phủ nơi đây là Trần Tuyết Tùng cũng là huynh đệ khi xưa của Trần Vân Thanh.
Tên Trần Vân Thanh này không phải là tứ cố vô thân không có hậu trường gì như người ta nghĩ, mà hậu trường tên này còn quá cứng rắn nữa là đằng khác, muốn đụng vào Trần Vân Thanh, thật sự không phải chuyện dễ dàng như đám người mình tưởng tượng đơn giản như thế.
"Vấn đề này thật khó giải quyết!" Trần Côn cũng là một bộ rất khó khăn.
Hắn muốn nói Trần Vân Thanh đã từng diệt qua Trần Nhật, lấy cái này tội danh, đưa lên Chấp Pháp Đường để bọn họ trừng trị Trần Vân Thanh, nhưng mà chuyện này chỉ là có một mình hắn biết, không có bất kỳ chứng cứ nào, có nói ra cũng không ai tin tưởng.
Dùng thực lực giải quyết vấn đề, đám người bọn họ không phải là đối thủ của Trần Vân Thanh cũng như Trần Hàn Xương mấy người, thật sự chuyện này tưởng đơn giản mà lại khó, tạm thời hắn cũng là chưa nghĩ ra biện pháp hay.
"Ân! Không phải là không có cách trừng trị tên này đâu!" Trần Côn linh quang lóe lên, như nghĩ đến một chuyện, âm trầm mỉm cười nói.
"Mày có cách gì hay hay sao?" Mấy người Trần Thái Thành nhìn lại, cũng là rất hứng thú muốn biết.
"Hắc..Hắc hắc..! Trần Vân Thanh kia không có sơ hở để chúng ta nắm lấy, nhưng mà ở bên cạnh hắn người, lại có vấn đề rất lớn!" Trần Côn vuốt ria mép mình một cái, tiếng cười càng lúc càng âm trầm cùng lạnh lẽo.
"Rốt cuộc mày muốn nói đến ai?"
Trần Thái Thành đám người nhìn bộ dạng ấp ấp mở mở của Trần Côn, rất là muốn cho tên này một cái trận đòn nên thân.
Nói chuyện cũng nên nói rõ ràng ra một chút chứ, bên cạnh Trần Vân Thanh là có không ít người làm tay chân, tính lên con số cùng vài chục người, dựa vào số lượng người lớn như thế, bọn họ nào biết tên Trần Côn này đang muốn ám chỉ đến ai.
"Ngô Tiểu Diễm?"
Trần Côn quay lại nhìn đám người này, phun ra ba chữ, làm cho không ít người giật mình.
"Ngô Tiểu Diễm? Anh không có nói nhầm đi?"
Trần Anh Kiệt dùng ánh mắt rất là quái dị nhìn Trần Côn, như không thể tin nổi đây là đáp án do tên Trần Côn này nói ra.
Từ ngày biết thân biết phận của mình có thể bị Trần Vân Thanh làm lộ bất kỳ lúc nào, Trần Anh Kiệt hắn đã đi tìm hiểu kỹ càng về Trần Vân Thanh con người này cũng như những người xung quanh Trần Vân Thanh.
Ngô Tiểu Diễm người này qua điều tra hắn cũng không lạ gì.
Đây là một nha hoàn của Trần Vân Thanh, có dung mạo rất là xấu xí, dường như không có ai muốn đến gần cô ta cả.
Nếu nói Ngô Tiểu Diễm là một cái tiên sa cá lặn dung nhan, đối phó cô ta có thể làm cho Trần Vân Thanh đau khổ, hắn cũng ủng hộ.
Đằng này Ngô Tiểu Diễm xấu như thế, Trần Côn này có đem cô ta diệt, Trần Vân Thanh cũng không có chút động tâm, đi đối phó với lại một nha hoàn như thế có ích lợi gì, thật quá tổn hại đối với thanh danh của bọn họ quá đi mà.
"Các anh không hiểu quan hệ giữa Trần Vân Thanh cùng Ngô Tiểu Diễm, yên tâm đi, chuyện lần này hãy để cho tôi làm, nhất định có thể làm cho Trần Vân Thanh chết không có đất chôn thây!"
Trần Côn lắc đầu đối với mấy người này một cái, theo sau, hắn âm điệu phát ra là tràn đầy sát ý ghê người, bất kỳ ai cũng là cảm thấy lạnh lẽo tại sống lưng.
...
Đêm tối! Chấn Nam Thành! Nam Hắc Thị! Nghiêm Gia Thư Các!
"Sao cô lại đi như vậy kia chứ? Sao không nói cho ta biết một tiếng liền đi rồi?" Trần Vân Thanh đứng tại trước cánh cửa đóng chặt Nghiêm Gia Thư Các, không ngừng lầm nhẩm hỏi hai câu liên tục.
Ngay sau khi xuất quan, tiêu hóa toàn bộ năng lượng của Uẩn Khí Đan mang lại, hắn là nhớ đến Nghiêm Linh Nhi người con gái hoạt bát này, nên hắn liền chạy đến nơi đây ngay. Muốn nói cho cô ta hay một tiếng bây giờ mình đã là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ thực lực, muốn khoe khoang với cô ta một chút, cũng như muốn đưa cô ta đi chơi một phen.
Không nghĩ đến, khi hắn đến nơi đây chỉ thấy đại môn Nghiêm Gia Thư Các đóng chặt lại, hỏi ra mới biết, Nghiêm Linh Nhi cùng gia gia cô ta mấy ngày trước đã dọn đi khỏi nơi này mất rồi.
Đây là chuyện quái quỷ gì thế này, hắn cũng Nghiêm Linh Nhi dù sao cũng là...Là bằng hữu sinh tử chi giao.
Cô ta không nói không rằng liền cứ như vậy bỏ đi, nha đầu kia còn xem hắn là bằng hữu tốt nhất của cô ta hay không đây.
"Anh có biết cô ta cùng ông nội của mình đã đi nơi nào hay không?"
Tức giận cũng chẳng được tích sự gì cả, Trần Vân Thanh quay sang hỏi tên Yêu Sĩ nhất trọng xuất hiện bên cạnh mình từ khi mình đến Nghiêm Gia Thư Các nơi đây.
"Vân Thanh sư huynh! Tôi không có biết!" Hải Long lắc đầu một cái sau đó lên trả lời, không chỉ là hắn, hắn chỉ sợ nơi đây Nam Hắc Thị cũng chẳng có người nào biết hai ông cháu này đi đâu đâu.
"Nhưng mà Vân Thanh Sư huynh! Trước khi Linh Nhi cô nương rời đi, có nhờ tôi một chuyện..! Nếu như Vân Thanh sư huynh đến tìm thì đưa lại phong thư này cho sư huynh!" Hải Long từ bên trong Túi Không Gian đưa ra một phong thư, nhìn chữ viết khá là tinh xảo, hai tay đưa lên cho Trần Vân Thanh.
"Xẹt..! Ân! Khế ước cửa hàng..!"
Trần Vân Thanh xé bao thư ra, bên trong không chỉ là một tờ giấy nhỏ Nghiêm Linh Nhi để lại, mà còn có một miếng da thú rơi ra nữa, cúi xuống nhặt lên xem kỹ lại một chút, thì ra đây là khế ước của cửa hàng Nghe Các này.
Nhông hiểu Nghiêm Linh Nhi đưa khế ước cửa hàng của Nghiêm Gia Thư Các này cho hắn, với cái mục đích gì nữa đây.
"Vân Thanh đại ca! Linh Nhi biết mình rời đi không nói một lời là Linh Nhi không đúng. Nhưng không có cách nào, ông nội của Linh Nhi thương thế bỗng nhiên chuyển nặng, Tiểu Sư cũng không hề kém, tình cảnh cấp bách phải ngay lập tức tìm đến một vị Luyện Đan Sư cường đại để điều trị, nên Linh Nhi không thể gặp Vân Thanh đại ca để nói lời từ biệt được. Cái Nghiêm Gia Thư Các này Linh Nhi để lại cho Vân Thanh đại ca, xem như là nhận lỗi với anh, chờ một thời gian ngắn nữa ông nội cùng Tiểu Sư khá hơn, Linh Nhi sẽ trở lại thăm anh, trong thời gian này, mong anh giữ gìn sức khỏe! Bằng hữu tốt nhất của huynh, Linh Nhi thân khải..!"
"Linh Nhi nha! Cô cũng giỏi thật, để lại một cái Nghiêm Gia Thư Các xem như là nhận lỗi, bộ Vân Thanh đại ca này trong mắt của cô chỉ đáng giá cùng cái cửa hàng rách nát này thôi sao?"
Đọc xong lá thư mà Nghiêm Linh Nhi để lại, Trần Vân Thanh không khỏi đay nghiến một chút, có điều giận dữ trên gương mặt của hắn là đã vơi đi ít nhiều, trong lòng cũng là thoải mái không ít.
Nghiêm Linh Nhi này cũng không tệ, trước khi đi còn là để lại cho hắn bức thư nhắn nhủ, xem như không phải cô ta đi mà không lời từ biệt nào cả, hắn cũng mát lòng mát dạ ra.
Đồng thời hắn cũng hiểu được chắc Nghiêm Linh Nhi cũng không cố ý không gặp mặt hắn liền đi, gia gia cùng Tử Thiên Sư kia đang là gặp nạn, trong hoàn cảnh đó, đúng thật sự là không có thời gian cùng hắn từ biệt thật.
Như tại hoàn cảnh của Nghiêm Linh Nhi, chắc chắn hắn cũng sẽ làm như thế, đâu thể vì tư tình nam nữ liền người thân của mình gặp nạn cũng không lo đâu chứ.
"Vân Thanh sư huynh! Linh Nhi cô nương còn nói, như Vân Thanh sư huynh chê cái Nghiêm Gia Thư Các này rách nát, có thể tặng nó lại cho tại hạ!" Hải Long tại bên cạnh, nghe Trần Vân Thanh nói như thế, liền là mỉm cười thật tươi, thuật lại lời của Nghiêm Linh Nhi nói.
"Anh nghĩ có khả năng đó sao?" Trần Vân Thanh mới vui vẻ chút nghe lời nói của tên Hải Long này không khỏi âm trầm lại.
Nha đầu Nghiêm Linh Nhi này cũng lợi hại thật, ngay cả phản ứng sau khi Trần Vân Thanh hắn đọc xong bức thư cô ta viết cũng có thể đoán ra được, đúng thật sự không phải bình thường, cô ta chọc giận hắn thế kia, chờ khi gặp lại, hắn không cho cô ta một bài học nhớ đời, hắn liền mang họ Nghiêm của cô ta.
"Không có khả năng! Đương nhiên không có khả năng!"
Hải Long lắc đầu liên tục, nói thật hắn chỉ thuật lại lời nói của Nghiêm Linh Nhi mà thôi, trong lòng nào có dám mơ mộng gì đến căn cửa hàng này, đây là căn cửa hàng thuộc loại lớn nhất nhì tại bên trong Nam Hắc Thị nơi đây, giá cả giao động từ ba ngàn đến bảy ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch.
Một tài sản lớn đến như thế, sao Nghiêm Linh Nhi có thể để lại cho hắn được, dù Trần Vân Thanh này có không cần, giao lại cho hắn, hắn cũng chỉ có trách nhiệm gìn giữ, chờ Nghiêm Linh Nhi trở lại rồi giao cho cô ta, chứ cũng chẳng dám đem nó bán lấy tài nguyên tu hành.
"Anh danh tính là gì? Vì sao Linh Nhi lại giao bức thư này lại cho anh?"
Ý của Trần Vân Thanh muốn hỏi sao Nghe lại đi giao khế ước cửa hàng có giá trị lớn như vậy cho tên này.
Nếu như không phải thân quen, cũng không ai lại đi giao nguyên một gia tài như vậy cho đối phương, lỡ như nữa đường đối phương nỗi lòng tham, như hai tên họ Mã tại Thái Đan Các bên kia, như vậy có hối hận cũng không kịp rồi, tiền tài động nhân tâm a.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại
Hơn nữa hắn vừa mới nhận được tin tức, Trần Hàn Xương tên kia mấy hôm trước đã đến thăm Trần Vân Thanh, đi ra ngoài tâm trạng của Trần Hàn Xương rất là tốt, như muốn nói cho thiên hạ biết, hắn cùng Trần Vân Thanh rất là thân thiết một dạng.
Chưa kể hắn còn biết được tin tức, Nội Viện đệ nhất cường giả của Trần Phủ nơi đây là Trần Tuyết Tùng cũng là huynh đệ khi xưa của Trần Vân Thanh.
Tên Trần Vân Thanh này không phải là tứ cố vô thân không có hậu trường gì như người ta nghĩ, mà hậu trường tên này còn quá cứng rắn nữa là đằng khác, muốn đụng vào Trần Vân Thanh, thật sự không phải chuyện dễ dàng như đám người mình tưởng tượng đơn giản như thế.
"Vấn đề này thật khó giải quyết!" Trần Côn cũng là một bộ rất khó khăn.
Hắn muốn nói Trần Vân Thanh đã từng diệt qua Trần Nhật, lấy cái này tội danh, đưa lên Chấp Pháp Đường để bọn họ trừng trị Trần Vân Thanh, nhưng mà chuyện này chỉ là có một mình hắn biết, không có bất kỳ chứng cứ nào, có nói ra cũng không ai tin tưởng.
Dùng thực lực giải quyết vấn đề, đám người bọn họ không phải là đối thủ của Trần Vân Thanh cũng như Trần Hàn Xương mấy người, thật sự chuyện này tưởng đơn giản mà lại khó, tạm thời hắn cũng là chưa nghĩ ra biện pháp hay.
"Ân! Không phải là không có cách trừng trị tên này đâu!" Trần Côn linh quang lóe lên, như nghĩ đến một chuyện, âm trầm mỉm cười nói.
"Mày có cách gì hay hay sao?" Mấy người Trần Thái Thành nhìn lại, cũng là rất hứng thú muốn biết.
"Hắc..Hắc hắc..! Trần Vân Thanh kia không có sơ hở để chúng ta nắm lấy, nhưng mà ở bên cạnh hắn người, lại có vấn đề rất lớn!" Trần Côn vuốt ria mép mình một cái, tiếng cười càng lúc càng âm trầm cùng lạnh lẽo.
"Rốt cuộc mày muốn nói đến ai?"
Trần Thái Thành đám người nhìn bộ dạng ấp ấp mở mở của Trần Côn, rất là muốn cho tên này một cái trận đòn nên thân.
Nói chuyện cũng nên nói rõ ràng ra một chút chứ, bên cạnh Trần Vân Thanh là có không ít người làm tay chân, tính lên con số cùng vài chục người, dựa vào số lượng người lớn như thế, bọn họ nào biết tên Trần Côn này đang muốn ám chỉ đến ai.
"Ngô Tiểu Diễm?"
Trần Côn quay lại nhìn đám người này, phun ra ba chữ, làm cho không ít người giật mình.
"Ngô Tiểu Diễm? Anh không có nói nhầm đi?"
Trần Anh Kiệt dùng ánh mắt rất là quái dị nhìn Trần Côn, như không thể tin nổi đây là đáp án do tên Trần Côn này nói ra.
Từ ngày biết thân biết phận của mình có thể bị Trần Vân Thanh làm lộ bất kỳ lúc nào, Trần Anh Kiệt hắn đã đi tìm hiểu kỹ càng về Trần Vân Thanh con người này cũng như những người xung quanh Trần Vân Thanh.
Ngô Tiểu Diễm người này qua điều tra hắn cũng không lạ gì.
Đây là một nha hoàn của Trần Vân Thanh, có dung mạo rất là xấu xí, dường như không có ai muốn đến gần cô ta cả.
Nếu nói Ngô Tiểu Diễm là một cái tiên sa cá lặn dung nhan, đối phó cô ta có thể làm cho Trần Vân Thanh đau khổ, hắn cũng ủng hộ.
Đằng này Ngô Tiểu Diễm xấu như thế, Trần Côn này có đem cô ta diệt, Trần Vân Thanh cũng không có chút động tâm, đi đối phó với lại một nha hoàn như thế có ích lợi gì, thật quá tổn hại đối với thanh danh của bọn họ quá đi mà.
"Các anh không hiểu quan hệ giữa Trần Vân Thanh cùng Ngô Tiểu Diễm, yên tâm đi, chuyện lần này hãy để cho tôi làm, nhất định có thể làm cho Trần Vân Thanh chết không có đất chôn thây!"
Trần Côn lắc đầu đối với mấy người này một cái, theo sau, hắn âm điệu phát ra là tràn đầy sát ý ghê người, bất kỳ ai cũng là cảm thấy lạnh lẽo tại sống lưng.
...
Đêm tối! Chấn Nam Thành! Nam Hắc Thị! Nghiêm Gia Thư Các!
"Sao cô lại đi như vậy kia chứ? Sao không nói cho ta biết một tiếng liền đi rồi?" Trần Vân Thanh đứng tại trước cánh cửa đóng chặt Nghiêm Gia Thư Các, không ngừng lầm nhẩm hỏi hai câu liên tục.
Ngay sau khi xuất quan, tiêu hóa toàn bộ năng lượng của Uẩn Khí Đan mang lại, hắn là nhớ đến Nghiêm Linh Nhi người con gái hoạt bát này, nên hắn liền chạy đến nơi đây ngay. Muốn nói cho cô ta hay một tiếng bây giờ mình đã là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ thực lực, muốn khoe khoang với cô ta một chút, cũng như muốn đưa cô ta đi chơi một phen.
Không nghĩ đến, khi hắn đến nơi đây chỉ thấy đại môn Nghiêm Gia Thư Các đóng chặt lại, hỏi ra mới biết, Nghiêm Linh Nhi cùng gia gia cô ta mấy ngày trước đã dọn đi khỏi nơi này mất rồi.
Đây là chuyện quái quỷ gì thế này, hắn cũng Nghiêm Linh Nhi dù sao cũng là...Là bằng hữu sinh tử chi giao.
Cô ta không nói không rằng liền cứ như vậy bỏ đi, nha đầu kia còn xem hắn là bằng hữu tốt nhất của cô ta hay không đây.
"Anh có biết cô ta cùng ông nội của mình đã đi nơi nào hay không?"
Tức giận cũng chẳng được tích sự gì cả, Trần Vân Thanh quay sang hỏi tên Yêu Sĩ nhất trọng xuất hiện bên cạnh mình từ khi mình đến Nghiêm Gia Thư Các nơi đây.
"Vân Thanh sư huynh! Tôi không có biết!" Hải Long lắc đầu một cái sau đó lên trả lời, không chỉ là hắn, hắn chỉ sợ nơi đây Nam Hắc Thị cũng chẳng có người nào biết hai ông cháu này đi đâu đâu.
"Nhưng mà Vân Thanh Sư huynh! Trước khi Linh Nhi cô nương rời đi, có nhờ tôi một chuyện..! Nếu như Vân Thanh sư huynh đến tìm thì đưa lại phong thư này cho sư huynh!" Hải Long từ bên trong Túi Không Gian đưa ra một phong thư, nhìn chữ viết khá là tinh xảo, hai tay đưa lên cho Trần Vân Thanh.
"Xẹt..! Ân! Khế ước cửa hàng..!"
Trần Vân Thanh xé bao thư ra, bên trong không chỉ là một tờ giấy nhỏ Nghiêm Linh Nhi để lại, mà còn có một miếng da thú rơi ra nữa, cúi xuống nhặt lên xem kỹ lại một chút, thì ra đây là khế ước của cửa hàng Nghe Các này.
Nhông hiểu Nghiêm Linh Nhi đưa khế ước cửa hàng của Nghiêm Gia Thư Các này cho hắn, với cái mục đích gì nữa đây.
"Vân Thanh đại ca! Linh Nhi biết mình rời đi không nói một lời là Linh Nhi không đúng. Nhưng không có cách nào, ông nội của Linh Nhi thương thế bỗng nhiên chuyển nặng, Tiểu Sư cũng không hề kém, tình cảnh cấp bách phải ngay lập tức tìm đến một vị Luyện Đan Sư cường đại để điều trị, nên Linh Nhi không thể gặp Vân Thanh đại ca để nói lời từ biệt được. Cái Nghiêm Gia Thư Các này Linh Nhi để lại cho Vân Thanh đại ca, xem như là nhận lỗi với anh, chờ một thời gian ngắn nữa ông nội cùng Tiểu Sư khá hơn, Linh Nhi sẽ trở lại thăm anh, trong thời gian này, mong anh giữ gìn sức khỏe! Bằng hữu tốt nhất của huynh, Linh Nhi thân khải..!"
"Linh Nhi nha! Cô cũng giỏi thật, để lại một cái Nghiêm Gia Thư Các xem như là nhận lỗi, bộ Vân Thanh đại ca này trong mắt của cô chỉ đáng giá cùng cái cửa hàng rách nát này thôi sao?"
Đọc xong lá thư mà Nghiêm Linh Nhi để lại, Trần Vân Thanh không khỏi đay nghiến một chút, có điều giận dữ trên gương mặt của hắn là đã vơi đi ít nhiều, trong lòng cũng là thoải mái không ít.
Nghiêm Linh Nhi này cũng không tệ, trước khi đi còn là để lại cho hắn bức thư nhắn nhủ, xem như không phải cô ta đi mà không lời từ biệt nào cả, hắn cũng mát lòng mát dạ ra.
Đồng thời hắn cũng hiểu được chắc Nghiêm Linh Nhi cũng không cố ý không gặp mặt hắn liền đi, gia gia cùng Tử Thiên Sư kia đang là gặp nạn, trong hoàn cảnh đó, đúng thật sự là không có thời gian cùng hắn từ biệt thật.
Như tại hoàn cảnh của Nghiêm Linh Nhi, chắc chắn hắn cũng sẽ làm như thế, đâu thể vì tư tình nam nữ liền người thân của mình gặp nạn cũng không lo đâu chứ.
"Vân Thanh sư huynh! Linh Nhi cô nương còn nói, như Vân Thanh sư huynh chê cái Nghiêm Gia Thư Các này rách nát, có thể tặng nó lại cho tại hạ!" Hải Long tại bên cạnh, nghe Trần Vân Thanh nói như thế, liền là mỉm cười thật tươi, thuật lại lời của Nghiêm Linh Nhi nói.
"Anh nghĩ có khả năng đó sao?" Trần Vân Thanh mới vui vẻ chút nghe lời nói của tên Hải Long này không khỏi âm trầm lại.
Nha đầu Nghiêm Linh Nhi này cũng lợi hại thật, ngay cả phản ứng sau khi Trần Vân Thanh hắn đọc xong bức thư cô ta viết cũng có thể đoán ra được, đúng thật sự không phải bình thường, cô ta chọc giận hắn thế kia, chờ khi gặp lại, hắn không cho cô ta một bài học nhớ đời, hắn liền mang họ Nghiêm của cô ta.
"Không có khả năng! Đương nhiên không có khả năng!"
Hải Long lắc đầu liên tục, nói thật hắn chỉ thuật lại lời nói của Nghiêm Linh Nhi mà thôi, trong lòng nào có dám mơ mộng gì đến căn cửa hàng này, đây là căn cửa hàng thuộc loại lớn nhất nhì tại bên trong Nam Hắc Thị nơi đây, giá cả giao động từ ba ngàn đến bảy ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch.
Một tài sản lớn đến như thế, sao Nghiêm Linh Nhi có thể để lại cho hắn được, dù Trần Vân Thanh này có không cần, giao lại cho hắn, hắn cũng chỉ có trách nhiệm gìn giữ, chờ Nghiêm Linh Nhi trở lại rồi giao cho cô ta, chứ cũng chẳng dám đem nó bán lấy tài nguyên tu hành.
"Anh danh tính là gì? Vì sao Linh Nhi lại giao bức thư này lại cho anh?"
Ý của Trần Vân Thanh muốn hỏi sao Nghe lại đi giao khế ước cửa hàng có giá trị lớn như vậy cho tên này.
Nếu như không phải thân quen, cũng không ai lại đi giao nguyên một gia tài như vậy cho đối phương, lỡ như nữa đường đối phương nỗi lòng tham, như hai tên họ Mã tại Thái Đan Các bên kia, như vậy có hối hận cũng không kịp rồi, tiền tài động nhân tâm a.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại