Tại sao người bị đánh bay một lần nữa chính là Trần Phú hắn đây mà không phải là Trần Vân Thanh kia chứ?
Hắn nhớ mình đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi mới ra tay, nhưng không hiểu sao hắn lại bị đánh bại thêm một lần nữa.
Chính yếu là đối phương ra tay với lại hắn như thế nào, hắn cũng không có nhìn thấy, từ khi nào, hắn cùng đối phương chênh lệch lại lớn đến như thế này kia chứ?
"Khoan đã..! Y phục của mày... Mày đã đột phá Yêu Sĩ cảnh giới..?" Định thần nhìn lại Trần Vân Thanh một lần nữa, Trần Phú không khỏi thất thanh la lên.
Vừa rồi là vì gặp lại Trần Vân Thanh làm hắn nóng giận đến hôn đầu, nên cũng không có kịp nhìn kỹ cũng như để ý kỹ Trần Vân Thanh, bây giờ nhìn lại, hắn là thấy đối phương mặc màu hồng nhạt trường bào, đây chính là tiêu chí của Nội Viện đệ tử của Trần gia không có sai.
Mà thường Nội Viện đệ tử của Trần gia, tiêu chí thấp nhất cũng là Yêu Sĩ nhất trọng cảnh giới, không đạt được cảnh giới này, ngoài những trường hợp đặc biệt như Yêu Hồn trên Hoàng Giai lục phẩm mới có thể.
Hắn hiểu quá rõ ràng Trần Vân Thanh, tên này không thể nào có Yêu Hồn cao cấp đến như thế để gia nhập Nội Viện, nên muốn gia nhập Nội Viện cũng chỉ có con đường duy nhất chính là đột phá Yêu Sĩ nhất trọng mà thôi.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Trần Phú cũng là hiểu được vì cái gì mình lại bại trong tay của Trần Vân Thanh một cách nhanh chóng như thế, đối phương đường đường là Yêu Sĩ cường giả, trong khi hắn chỉ là một cái Yêu Giả nho nhỏ, hắn sao có thể là đối thủ của đối phương được kia chứ!
"Bây giờ mày mới biết có phải là đã quá muộn hay không?"
Trần Vân Thanh nhìn tên Trần Phú này kinh ngạc khi biết hắn là.Nội Viện đệ tử cũng như Yêu Sĩ cường giả như thế cũng là có đôi chút nhíu mày, nhưng rất nhanh hấn liền hiểu, thời gian qua có lẽ tên này chỉ tại nơi này bế quan đột phá cảnh giới, cũng không trở lại Trần Phủ, cho nên không có biết hắn đã là Nội Viện đệ tử vài ngày trước đây rồi.
Nghĩ lại cũng là, với ân oán của hắn cùng y vốn có, tên này làm gì có gan trở lại Trần Phủ nữa kia chứ.
Có trách tại đây một điểm nữa là tên này dù không tại Trần Phủ, nhưng cũng chẳng chịu cho người tìm hiểu tin tức mới nhất tại Trần Phủ, nên mới bị hớ như thế này, rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay, là hoàn toàn xác đáng.
"Vân Thanh..! Vân Thanh sư huynh..! Anh không thể nào sát tôi được..!"
Trần Phú trông thấy Trần Vân Thanh một bộ sát ý quay cuồng đến tại gần mình, trong lòng hắn là đánh một cái rùng mình, tên này là muốn giết hắn, là muốn giết đi hắn không hề nghi ngờ.
Trong giờ phút này, bao nhiêu là oán hận của hắn đối với lại Trần Vân Thanh liền là biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn đó là vô tận sợ hãi.
Hắn sợ chết, hắn là không có muốn chết đâu, hắn là người thừa kế của cả cái Trân Bảo Các này, tương lai vinh hoa phú quý hắn là hưởng hoài không hết, hắn thật sự không có muốn chết đâu.
"Ân! Sao tao không thể nào giết mày được vậy kìa..!" Trần Vân Thanh ánh mắt âm trầm hơn, tiến lại gần Trần Phú này một chút nữa, có chút đùa giỡn lên tiếng hỏi.
Vì thằng khốn Trần Phú này mà trước đây Trần Vân Thanh hắn ăn không hết đau khổ, cũng vì tên khốn này mà làm hại Ngô Tiểu Diễm chút nữa toi mạng, hắn đã quyết định, thế nào cũng không thể cho Trần Phú sống sót đêm nay.
"Vân Thanh sư huynh! Tôi có rất nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch, năm trăm viên, tôi có thể giao cho anh..!"
"Bốp..!”
“Vớ vẫn! Giết đi mày những cái này cũng liền là của tao cả thôi!" Một tát quăng đến, làm cho Trần Phú một bên hàm răng đã không còn, Trần Vân Thanh khinh thường lên tiếng.
"Vân Thanh sư huynh!...Tôi có thể đưa anh đến nơi cất giấu Ngọc Thạch của Trân Bảo Các, nơi đó có rất là nhiều bảo thạch cao cấp, còn có cả cấp hai Linh Ngọc nữa..!"
"Cấp hai Linh Ngọc..?" Trần Vân Thanh hơi có chút ngạc nhiên, ra tay diệt Trần Phú liền là có chút chậm lại.
Khi đến Trân Bảo Các nơi đây, hắn đã bày trận xong liền lẻn đi vào Trân Bảo Các, đem tổng cộng hơn ba vạn khối Ngọc Thạch cả cấp thấp lẫn cao cấp đem cho Dung Thiên Thần Ngọc cắn nuốt sạch sẽ.
Thế nhưng hắn thấy, những cái Đế Vương Ngọc các loại dù quý hiếm, nhưng chỉ xứng đáng xếp vào hàng Nhất Giai Linh Ngọc mà thôi, cách Nhị Giai Linh Ngọc có chút kém quá xa, tên Trần Phú này nói bên trong Trân Bảo Các này có Nhị Giai Linh Ngọc, có phải có chút nhầm lẫn, hay là nơi đây còn có huyền cơ khác.
"Vân Thanh sư huynh..! Trân Bảo Các không chỉ có bán những loại Nhất Giai Linh Ngọc cho bình thường Yêu Giả cùng dân chúng, mà còn có bán Nhị Giai Linh Ngọc cho Yêu Sĩ, chỉ là bình thường loại hàng này có chút đắc đỏ, nên ít người hỏi đến mà thôi. Loại này cấp hai Linh Ngọc đang tại trên lầu thứ hai a!"
"Còn có chuyện này..?" Trần Vân Thanh hơi có chút kinh dị.
Khi hắn vào nơi đây, liền đi ngay đến tầng thứ nhất này, đem tất cả Ngọc Thạch đều lấy đi, hắn nghĩ đây đã là tất cả tài sản của Trân Bảo Các rồi, nên cũng không có ý lên lầu hai làm gì, sau hắn phát hiện ra Trần Phú cũng có mặt tại nơi đây, liền muốn tiện tay đem tên này diệt đi rồi rời đi, nhưng giờ đây tên Trần Phú này nói như vậy, khả năng chắc nơi đây còn có huyền cơ khác cũng nên.
Nhưng không đúng, hiện tại thần niệm của hắn rất mạnh, dù không biết mình mạnh bao nhiêu, nhưng theo hắn suy đoán sẽ không kém bao nhiêu cho Yêu Sư cường giả, cách vài mét phía trên Trân Bảo Các là không có làm khó được hắn, sao hắn không cảm nhận được Linh Ngọc Linh Khí dao động vậy kìa, dù cách một lớp vôi sắt khá dày, nhưng một chút xíu cảm.giác cũng phải có chữ, chuyện này rất là kỳ quái nha.
"Vân Thanh sư huynh..! Trên kia lầu hai cha tôi trước đây không lâu có mời một vị Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư đến làm cho một cái Trận Pháp ẩn giấu cũng như ngăn cách thần niệm cấm chế, nên nơi đó rất là kín đáo, dù Yêu Sĩ hậu kỳ cường giả cũng không thể nào nhìn ra được huyền cơ bên trong!"
Nhắc đến chuyện này, Trần Phú có chút xấu hổ, vị kia Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư sau khi đến, muốn làm cho Trân Bảo Các một cái cấp hai phòng ngự cũng như công kích Trận Pháp vây quanh Trân Bảo Các, thế nhưng phụ thân của hắn Trần Hiện Lương cảm thấy giá cả của vị Trận Pháp Sư kia đưa ra quá cao, lên đến mấy chục ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, còn chưa tính chi phí duy trì cái Trận Pháp này, nên ông ta từ chối, chỉ mời vị Trận Pháp Sư kia làm một cái cấm chế cùng ảo ảnh nho nhỏ ngăn cách thần niệm tra xét tại trên lầu hai mà thôi.
Ông ta nghĩ giá trị Ngọc Thạch mình kinh doanh không có quý trọng đến nỗi phải làm ra một cái Trận Pháp tốn kém như thế, chi bằng để số tiền kia mời một vị khách khanh đến nơi này tọa trấn hay hơn.
Với số tiền bỏ ra làm Trận Pháp, có thể thuê rất nhiều vị cường giả Yêu Sĩ hậu kỳ đến tọa trấn, vẫn còn thừa không ít. Với tư duy của người làm ăn.
Nên phụ thân hắn đã cự tuyệt vị Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư kia, giờ nghĩ lại hắn vô cùng hối tiếc, nếu như lần đó, phụ thân hắn chịu bỏ ra số tiền kia, hiện tại có Trận Pháp thủ hộ, đã có thể dễ dàng đem tên Trần Vân Thanh này diệt đi, không. Phải nói là tên này đã chết bên ngoài mất rồi, không có bản lĩnh đi vào nơi đây để mà uy hiếp đến tính mạng của hắn đâu. Tiếc là bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.
"Cấm chế này, thật sự cũng có một chút môn đạo!"
Lên trên lầu hai, Trần Vân Thanh đứng tại một cái không gian rộng lớn hơn trăm mét, không có cái gì cả, hắn đưa tay ra, trong tay hắn chính là một khối lệnh bài khai mở cấm chế của Trận Pháp nơi đây, đồng thời, xuất ra thần niệm của mình quan sát một chút, liền là nhận ra được một đám Trận Văn như ẩn như hiện, che mất hoàn cảnh không gian xung quanh, như không phải thần niệm cường đại.
Cũng như là một tôn Nhị Giai Trận Pháp Sư, Trần Vân Thanh cũng khó có thể nhận ra huyền cơ bên trong, hiện tại, hắn là đang nghiên cứu xem, vị Trận Pháp Sư này bố trí Ẩn Hình Trận này như thế nào, Trận Văn khắc họa ra sao, ban đầu có chút mờ mịt, nhưng nhờ có tinh thần lực cường đại cùng Dung Thiên Thần Ngọc năng lượng tiếp tục quán chú đi vào, cuối cùng Trần Vân Thanh hắn cũng liền đã mò ra đầu mối, hắn đã hiểu phương pháp sắp xếp Trận Kỳ của vị Trận Pháp Sư kia, còn có Trận Văn đường nét, hắn cũng liền là đã hiểu rõ quá nhiều, hiện tại như để cho hắn làm cái Ẩn Hình Trận này, Trần Vân Thanh hắn tự tin mình có thể làm ra được, còn là làm tốt hơn vị Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư kia nữa kìa.
"Vân Thanh sư huynh! Chúng ta nên khai mở Trận Pháp để đi vào bên trong thôi!"
Chờ đợi hồi lâu, cũng không có nhìn thấy được Trần Vân Thanh kích hoạt lênh bài khai mở cấm chế Trận Pháp để đi vào, Trần Phú có chút sốt ruột lên tiếng, thái độ của hắn hiện tại cứ như những bảo vật bên trong kia Cấm Chế, là của Trần Vân Thanh, mà không phải là của nhà hắn một dạng.
Hắn không hiểu Trần Vân Thanh ngơ ngơ ngẩn ngẩn để lệnh bài ra trước để làm gì, khi Trần Vân Thanh đoạt lệnh bài này từ trong tay của hắn, hắn đã có nói cho Trần Vân Thanh biết, chỉ cần đưa lệnh bài ra, truyền vào bên đó một chút nội lực hay là Chân Khí, liền có thể đóng lại cấm chế Trận Pháp, y có thể vào bên trong lấy đi tất cả Linh Ngọc là được rồi.
Đằng này làm một loạt động tác hắn không hiểu được, còn nói Trận Pháp nơi đây có chút môn đạo, làm như mình có thể hiểu được Trận Pháp nơi này ảo diệu cùng cách vận hành không bằng, tên này nghĩ mình là tôn quý Trận Pháp Sư chắc.
"Cạch..!"
"Đi thôi!"
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Hắn nhớ mình đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi mới ra tay, nhưng không hiểu sao hắn lại bị đánh bại thêm một lần nữa.
Chính yếu là đối phương ra tay với lại hắn như thế nào, hắn cũng không có nhìn thấy, từ khi nào, hắn cùng đối phương chênh lệch lại lớn đến như thế này kia chứ?
"Khoan đã..! Y phục của mày... Mày đã đột phá Yêu Sĩ cảnh giới..?" Định thần nhìn lại Trần Vân Thanh một lần nữa, Trần Phú không khỏi thất thanh la lên.
Vừa rồi là vì gặp lại Trần Vân Thanh làm hắn nóng giận đến hôn đầu, nên cũng không có kịp nhìn kỹ cũng như để ý kỹ Trần Vân Thanh, bây giờ nhìn lại, hắn là thấy đối phương mặc màu hồng nhạt trường bào, đây chính là tiêu chí của Nội Viện đệ tử của Trần gia không có sai.
Mà thường Nội Viện đệ tử của Trần gia, tiêu chí thấp nhất cũng là Yêu Sĩ nhất trọng cảnh giới, không đạt được cảnh giới này, ngoài những trường hợp đặc biệt như Yêu Hồn trên Hoàng Giai lục phẩm mới có thể.
Hắn hiểu quá rõ ràng Trần Vân Thanh, tên này không thể nào có Yêu Hồn cao cấp đến như thế để gia nhập Nội Viện, nên muốn gia nhập Nội Viện cũng chỉ có con đường duy nhất chính là đột phá Yêu Sĩ nhất trọng mà thôi.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Trần Phú cũng là hiểu được vì cái gì mình lại bại trong tay của Trần Vân Thanh một cách nhanh chóng như thế, đối phương đường đường là Yêu Sĩ cường giả, trong khi hắn chỉ là một cái Yêu Giả nho nhỏ, hắn sao có thể là đối thủ của đối phương được kia chứ!
"Bây giờ mày mới biết có phải là đã quá muộn hay không?"
Trần Vân Thanh nhìn tên Trần Phú này kinh ngạc khi biết hắn là.Nội Viện đệ tử cũng như Yêu Sĩ cường giả như thế cũng là có đôi chút nhíu mày, nhưng rất nhanh hấn liền hiểu, thời gian qua có lẽ tên này chỉ tại nơi này bế quan đột phá cảnh giới, cũng không trở lại Trần Phủ, cho nên không có biết hắn đã là Nội Viện đệ tử vài ngày trước đây rồi.
Nghĩ lại cũng là, với ân oán của hắn cùng y vốn có, tên này làm gì có gan trở lại Trần Phủ nữa kia chứ.
Có trách tại đây một điểm nữa là tên này dù không tại Trần Phủ, nhưng cũng chẳng chịu cho người tìm hiểu tin tức mới nhất tại Trần Phủ, nên mới bị hớ như thế này, rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay, là hoàn toàn xác đáng.
"Vân Thanh..! Vân Thanh sư huynh..! Anh không thể nào sát tôi được..!"
Trần Phú trông thấy Trần Vân Thanh một bộ sát ý quay cuồng đến tại gần mình, trong lòng hắn là đánh một cái rùng mình, tên này là muốn giết hắn, là muốn giết đi hắn không hề nghi ngờ.
Trong giờ phút này, bao nhiêu là oán hận của hắn đối với lại Trần Vân Thanh liền là biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn đó là vô tận sợ hãi.
Hắn sợ chết, hắn là không có muốn chết đâu, hắn là người thừa kế của cả cái Trân Bảo Các này, tương lai vinh hoa phú quý hắn là hưởng hoài không hết, hắn thật sự không có muốn chết đâu.
"Ân! Sao tao không thể nào giết mày được vậy kìa..!" Trần Vân Thanh ánh mắt âm trầm hơn, tiến lại gần Trần Phú này một chút nữa, có chút đùa giỡn lên tiếng hỏi.
Vì thằng khốn Trần Phú này mà trước đây Trần Vân Thanh hắn ăn không hết đau khổ, cũng vì tên khốn này mà làm hại Ngô Tiểu Diễm chút nữa toi mạng, hắn đã quyết định, thế nào cũng không thể cho Trần Phú sống sót đêm nay.
"Vân Thanh sư huynh! Tôi có rất nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch, năm trăm viên, tôi có thể giao cho anh..!"
"Bốp..!”
“Vớ vẫn! Giết đi mày những cái này cũng liền là của tao cả thôi!" Một tát quăng đến, làm cho Trần Phú một bên hàm răng đã không còn, Trần Vân Thanh khinh thường lên tiếng.
"Vân Thanh sư huynh!...Tôi có thể đưa anh đến nơi cất giấu Ngọc Thạch của Trân Bảo Các, nơi đó có rất là nhiều bảo thạch cao cấp, còn có cả cấp hai Linh Ngọc nữa..!"
"Cấp hai Linh Ngọc..?" Trần Vân Thanh hơi có chút ngạc nhiên, ra tay diệt Trần Phú liền là có chút chậm lại.
Khi đến Trân Bảo Các nơi đây, hắn đã bày trận xong liền lẻn đi vào Trân Bảo Các, đem tổng cộng hơn ba vạn khối Ngọc Thạch cả cấp thấp lẫn cao cấp đem cho Dung Thiên Thần Ngọc cắn nuốt sạch sẽ.
Thế nhưng hắn thấy, những cái Đế Vương Ngọc các loại dù quý hiếm, nhưng chỉ xứng đáng xếp vào hàng Nhất Giai Linh Ngọc mà thôi, cách Nhị Giai Linh Ngọc có chút kém quá xa, tên Trần Phú này nói bên trong Trân Bảo Các này có Nhị Giai Linh Ngọc, có phải có chút nhầm lẫn, hay là nơi đây còn có huyền cơ khác.
"Vân Thanh sư huynh..! Trân Bảo Các không chỉ có bán những loại Nhất Giai Linh Ngọc cho bình thường Yêu Giả cùng dân chúng, mà còn có bán Nhị Giai Linh Ngọc cho Yêu Sĩ, chỉ là bình thường loại hàng này có chút đắc đỏ, nên ít người hỏi đến mà thôi. Loại này cấp hai Linh Ngọc đang tại trên lầu thứ hai a!"
"Còn có chuyện này..?" Trần Vân Thanh hơi có chút kinh dị.
Khi hắn vào nơi đây, liền đi ngay đến tầng thứ nhất này, đem tất cả Ngọc Thạch đều lấy đi, hắn nghĩ đây đã là tất cả tài sản của Trân Bảo Các rồi, nên cũng không có ý lên lầu hai làm gì, sau hắn phát hiện ra Trần Phú cũng có mặt tại nơi đây, liền muốn tiện tay đem tên này diệt đi rồi rời đi, nhưng giờ đây tên Trần Phú này nói như vậy, khả năng chắc nơi đây còn có huyền cơ khác cũng nên.
Nhưng không đúng, hiện tại thần niệm của hắn rất mạnh, dù không biết mình mạnh bao nhiêu, nhưng theo hắn suy đoán sẽ không kém bao nhiêu cho Yêu Sư cường giả, cách vài mét phía trên Trân Bảo Các là không có làm khó được hắn, sao hắn không cảm nhận được Linh Ngọc Linh Khí dao động vậy kìa, dù cách một lớp vôi sắt khá dày, nhưng một chút xíu cảm.giác cũng phải có chữ, chuyện này rất là kỳ quái nha.
"Vân Thanh sư huynh..! Trên kia lầu hai cha tôi trước đây không lâu có mời một vị Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư đến làm cho một cái Trận Pháp ẩn giấu cũng như ngăn cách thần niệm cấm chế, nên nơi đó rất là kín đáo, dù Yêu Sĩ hậu kỳ cường giả cũng không thể nào nhìn ra được huyền cơ bên trong!"
Nhắc đến chuyện này, Trần Phú có chút xấu hổ, vị kia Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư sau khi đến, muốn làm cho Trân Bảo Các một cái cấp hai phòng ngự cũng như công kích Trận Pháp vây quanh Trân Bảo Các, thế nhưng phụ thân của hắn Trần Hiện Lương cảm thấy giá cả của vị Trận Pháp Sư kia đưa ra quá cao, lên đến mấy chục ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, còn chưa tính chi phí duy trì cái Trận Pháp này, nên ông ta từ chối, chỉ mời vị Trận Pháp Sư kia làm một cái cấm chế cùng ảo ảnh nho nhỏ ngăn cách thần niệm tra xét tại trên lầu hai mà thôi.
Ông ta nghĩ giá trị Ngọc Thạch mình kinh doanh không có quý trọng đến nỗi phải làm ra một cái Trận Pháp tốn kém như thế, chi bằng để số tiền kia mời một vị khách khanh đến nơi này tọa trấn hay hơn.
Với số tiền bỏ ra làm Trận Pháp, có thể thuê rất nhiều vị cường giả Yêu Sĩ hậu kỳ đến tọa trấn, vẫn còn thừa không ít. Với tư duy của người làm ăn.
Nên phụ thân hắn đã cự tuyệt vị Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư kia, giờ nghĩ lại hắn vô cùng hối tiếc, nếu như lần đó, phụ thân hắn chịu bỏ ra số tiền kia, hiện tại có Trận Pháp thủ hộ, đã có thể dễ dàng đem tên Trần Vân Thanh này diệt đi, không. Phải nói là tên này đã chết bên ngoài mất rồi, không có bản lĩnh đi vào nơi đây để mà uy hiếp đến tính mạng của hắn đâu. Tiếc là bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.
"Cấm chế này, thật sự cũng có một chút môn đạo!"
Lên trên lầu hai, Trần Vân Thanh đứng tại một cái không gian rộng lớn hơn trăm mét, không có cái gì cả, hắn đưa tay ra, trong tay hắn chính là một khối lệnh bài khai mở cấm chế của Trận Pháp nơi đây, đồng thời, xuất ra thần niệm của mình quan sát một chút, liền là nhận ra được một đám Trận Văn như ẩn như hiện, che mất hoàn cảnh không gian xung quanh, như không phải thần niệm cường đại.
Cũng như là một tôn Nhị Giai Trận Pháp Sư, Trần Vân Thanh cũng khó có thể nhận ra huyền cơ bên trong, hiện tại, hắn là đang nghiên cứu xem, vị Trận Pháp Sư này bố trí Ẩn Hình Trận này như thế nào, Trận Văn khắc họa ra sao, ban đầu có chút mờ mịt, nhưng nhờ có tinh thần lực cường đại cùng Dung Thiên Thần Ngọc năng lượng tiếp tục quán chú đi vào, cuối cùng Trần Vân Thanh hắn cũng liền đã mò ra đầu mối, hắn đã hiểu phương pháp sắp xếp Trận Kỳ của vị Trận Pháp Sư kia, còn có Trận Văn đường nét, hắn cũng liền là đã hiểu rõ quá nhiều, hiện tại như để cho hắn làm cái Ẩn Hình Trận này, Trần Vân Thanh hắn tự tin mình có thể làm ra được, còn là làm tốt hơn vị Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư kia nữa kìa.
"Vân Thanh sư huynh! Chúng ta nên khai mở Trận Pháp để đi vào bên trong thôi!"
Chờ đợi hồi lâu, cũng không có nhìn thấy được Trần Vân Thanh kích hoạt lênh bài khai mở cấm chế Trận Pháp để đi vào, Trần Phú có chút sốt ruột lên tiếng, thái độ của hắn hiện tại cứ như những bảo vật bên trong kia Cấm Chế, là của Trần Vân Thanh, mà không phải là của nhà hắn một dạng.
Hắn không hiểu Trần Vân Thanh ngơ ngơ ngẩn ngẩn để lệnh bài ra trước để làm gì, khi Trần Vân Thanh đoạt lệnh bài này từ trong tay của hắn, hắn đã có nói cho Trần Vân Thanh biết, chỉ cần đưa lệnh bài ra, truyền vào bên đó một chút nội lực hay là Chân Khí, liền có thể đóng lại cấm chế Trận Pháp, y có thể vào bên trong lấy đi tất cả Linh Ngọc là được rồi.
Đằng này làm một loạt động tác hắn không hiểu được, còn nói Trận Pháp nơi đây có chút môn đạo, làm như mình có thể hiểu được Trận Pháp nơi này ảo diệu cùng cách vận hành không bằng, tên này nghĩ mình là tôn quý Trận Pháp Sư chắc.
"Cạch..!"
"Đi thôi!"
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.