Yêu Thần Lục

Chương 282: Ngông Cuồng Tự Đại



Đây là lần thứ ba hắn bị đánh bay trong vòng chưa đến ba phút, bình quân một phút hắn bị Mang Cán đánh trọng thương một lần.

Dù là Trần Hạm Bân hắn hết sức để phòng, vẫn là bị trúng chiêu như thường, lần sau còn nặng hơn lần trước nữa, mỗi lần như vậy, cơ quan bên trong cơ thể như muốn lệch vị một dạng.

Như không phải hắn Chân Khí hùng hậu, đã là mất mạng từ lâu rồi. Không có khả năng còn chống được đến bây giờ.

Tình cảnh đối với hắn không được khả quan cho lắm, cứ tiếp tục bị Mang Cán đè nặng đánh như thế này, không quá ba đợt công kích nữa, hắn liền sẽ phải chết không nghi ngờ, không có khả năng chờ đến mười phút sau Mang Cán phản phệ Huyết Cốt Đan liền chết đi.

"Ầm...Ong....Ong...! Xẹt... A...Phốc...".

"Vì sao lại như vậy....?"

Trần Hạm Bân gầm rú một tiếng, trong âm thanh không khó nghe ra hắn không hiểu cùng tuyệt vọng.

Không tuyệt vọng làm sao mà được, khi rõ ràng hắn muốn chạy trốn, nhưng làm sao lại chạy đúng vào hướng công kích của Mang Cán cho được.

Đáng sợ hơn nữa lần này hắn là bị mất đi cánh tay phải. Cánh tay của hắn là do một đạo đao khí chặt đứt.

Hắn nhớ mình bị Mang Cán đánh bay giữa không trung, khi không có phòng bị liền bị một luồn đao khí cực kỳ cường đại tại phía sau tập kích.

Trong hoàn cảnh kia, hắn làm gì có khả năng làm ra phản kháng, thế là cánh tay phải của hắn liền đã đi tong.

Nơi đây không chỉ có hắn cùng với Mang Cán, mà còn có một tên Yêu Sĩ thất trọng trở lên cường giả đang ẩn giấu trong bóng tối nữa.


Đáng sợ hơn, tên cường giả này đối với hắn là thù mà không phải là bạn, nội một hành động đánh lén đem cánh tay phải của hắn chặt đi, cũng đủ biết đối phương âm hiểm cùng tàn nhẫn như thế nào.

"Ân..! Mang Cán đi nơi nào rồi..?" Trần Hạm Bân kinh nghi bất định nhìn xung quanh.

Hắn chuẩn bị nhắm mắt đón thêm một quyền của Mang Cán để đi xuống Âm Minh Giới.

Với tình cảnh hiện tại của mình, hắn liền là đã chuẩn bị cái tâm lý này rồi.

Nhưng khi nhìn lên, Mang Cán tên kia không có thấy, mới vừa cách hắn không đầy mười thước gần Mang Cán, bỗng dưng biến mất, như không phải toàn thân hắn còn đang đau nhức khủng khiếp, hắn còn cho vừa rồi mình gặp phải tất cả chỉ là một giấc mơ đâu.

Mang Cán không giết hắn lại bỏ đi...

Tên này đi đâu...nguyên nhân nào làm cho y buông tha cho hắn...

không lẽ là Trần gia cường giả chạy đến đem tên kia diệt đi?

Nhưng cũng không đúng, nếu Mang Cán bị diệt, người đầu tiên nhìn thấy phải là hắn mới đúng...,chuyện này thật sự rất là khó hiểu a..

"Trần Hạm Bân..! Xem kiếm....!".

"Gì...Trần Vân Thanh....? Sao hắn lại ở đây?"

Đang nghi hoặc đủ kiểu không có lời giải về một loạt sự kiện mới diễn ra trước mắt mình đây không lâu, sự xuất hiện của Trần Vân Thanh làm cho Trần Hạm Bân khá là ngạc nhiên.

Hắn nhớ trước khi mình rời đi căn biệt viện của Trần Vân Thanh, hắn đã nhìn thấy Trần Vân Thanh đi vào bên trong tu luyện thất bế quan, nhìn thật kỹ, chắc chắn như thế hắn mới rời đi.

Thế nào hiện tại tên này lại xuất hiện tại nơi đây, còn muốn ra tay dồn hắn vào con đường chết nữa.

"Ào ...!"

"Không biết sống chết đồ vật...!"

Nghĩ không ra đến đồ vật thì mặt xác nó, trước giải quyết cái tên Trần Vân Thanh này cái đã rồi tính sau, ý nghĩ thông suốt sau, Trần Hạm Bân dùng tay trái đánh ra một quyền, quyền ảnh mang theo Chân Khí khá cường đại, hướng Trần Vân Thanh đánh đến.

Trần Vân Thanh tên tiểu tử này, hắn đã nhìn không vừa mắt y từ buổi sáng tại Chấp Pháp Đường.

Một tên ngông cuồng tự đại, còn là dám đối với lại Đường Chủ Chấp Pháp Đường sinh ra sát ý, hắn trong lòng đã khó chịu từ lâu, chỉ chờ cơ hội đến, đưa tên này lên đường.

Bây giờ thì tốt rồi, không có chuyện gì không ở bên trong tu hành, lại ấm đầu chạy đến nơi đây muốn tìm hắn tính sổ.

Hắn liền phải cho tên này hiểu, dù hiện tại hắn đang bị thương, cánh tay phải bị đứt, thực lực giảm sút quá nhiều, nhưng cũng không phải là một tên sâu kiến Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ như Trần Vân Thanh này có thể khinh nhục cho được.

"Ong...Rẩm Rầm...Phốc..!".

Kiếm chiêu của Trần Vân Thanh cùng quyền ảnh của Trần Hạm Bân va chạm vào nhau, dù chiêu thức của Trần Vân Thanh khá tinh diệu, nhưng cũng không chống lại được sự hùng hồn Chân Khí đến từ quyền ảnh của Trần Hạm Bân. ​

"Yêu Sĩ lục trọng hiện tại Trần Vân Thanh ta cũng không đánh lại sao?" Trần Vân Thanh bị đánh bay, ho ra một ngụm máu tươi, nhìn phía trước cách mình không xa Trần Hạm Bân, gương mặt hết sức là âm trầm.

Hắn giở mọi thủ đoạn, để Mang Cán đem Trần Hạm Bân đánh trọng thương, còn trong bóng tối sử dụng Tiểu Đao Phong Trận đem cánh tay phải của Trần Hạm Bân chặt đi.

Hắn định lượng hiện tại thực lực của Trần Hạm Bân cao lắm phát huy ra chiến Lực cũng chỉ là tại Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ, với cảnh giới kia, Trần Vân Thanh hắn toàn lực ra tay, chắc là có thể thắng, đáng tiếc chuyện không được như hắn nghĩ, người bị bại trận cũng là hắn đây, thật khó để nuốt trôi cơn giận này.

"Trần Vân Thanh..! Mày dám ra tay với lại Trưởng Lão của Trần gia, dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết muôn lần..!"

Trầm Hạm Bân đánh bay Trần Vân Thanh, hắn liền đã lấy lại được sự tự tin vốn có của mình sau khi liên tiếp gặp phải thất bại muối mặt trước Mang Cán.

Lời hắn nói ra nghĩa chính nghiêm từ, giống như là Trần Túng Quyền như đúc, có thể được đến chín thành chân truyền.

Sau khi nói xong, hắn Đưa tay trái của mình lên, tụ sẵn kình lực, muốn một kích đem Trần Vân Thanh diệt sát, không cho Trần Vân Thanh bất kỳ cơ hội lên tiếng nào nữa.

Chuyện xảy ra sáng nay tại Chấp Pháp Đường liền cho hắn một bài học, muốn giết người thì liền ra tay nhanh, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội biện minh nào, nếu không sẽ có thể để lại hậu quả khôn lường, Trần Túng Quyền chính là một tấm gương, hắn không muốn học theo Trần Túng Quyền tại điểm này.

"Ong ...Rẩm....Phốc...!"

"Mang Cán...! Sao lại là mày.?" Trần Hạm Bân kinh sợ đan xen.

Hắn rõ ràng một quyền giáng xuống muốn kết thúc sinh mệnh của Trần Vân Thanh, sao lại đánh trúng Mang Cán thế này?

Tên này xuất hiện từ khi nào thế kia?

Là nơi nào chui ra, sao hắn không nhìn thấy gì cả thế này...?

"Trần Hạm Bân...Chết đi..!".

Mang Cán không có trả lời Trần Hạm Bân, lập tức lấy tốc độ cực nhanh lao đến, giật cho Trần Hạm Bân một quyền chí mạng.

Cơ hội khó có được, hắn hiểu vừa rồi mình đang công kích Trần Hạm Bân bỗng nhiên rơi vào một khung cảnh khác, đó là do tên Trận Pháp Sư làm ra Trận Pháp giam cầm hắn giở trò quỷ, hại hắn mất biết bao nhiêu là thời gian.

Hiện tại may mắn bắt gặp Trần Hạm Bân, hắn biết đây là cơ hội trời cho để diệt sát Trần Hạm Bân, bằng mọi giá không thể bỏ qua..

"Mạng ta xong rồi...!"

Quyền kình khủng bố kéo đến, Trần Hạm Bân thầm kêu không tốt.

Bản thân hắn vốn trọng thương từ trước, lại mất đi một cánh tay, mới vừa rồi còn chịu một kích của Mang Cán, ngũ tạng lục phủ đều đang bị xáo trộn, Chân Khí càng là khó tụ, sao có thể chống lại một kích toàn lực của một cái Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ Mang Cán này được chứ, xem ra mạng của hắn đến nơi đây là tuyệt rồi.

"Xèo...Xèo.....A.....A.....!".

"Phản phệ đã đến....Ta không có chết...Ha ha ha..!"

Cứ ngỡ mình sẽ không qua được một kiếp này, quyền kình kinh khủng mà Mang Cán đánh đến, hắn cũng là chuẩn bị tử vong tâm lý.

Nào ngờ dị biến lại phát sinh, Mang Cán thân thể bỗng nhiên bốc cháy dữ dội, chẳng mấy chốc liền đã trở thành một bộ cốt khô, quyền mang mà tên kia đánh ra cũng liền đã tan biến, hắn liền là đã bình an vô sự rồi.

Trần Hạm Bân hắn là biết, đây là hậu quả do Mang Cán dùng Huyết Cốt Đan phản phệ nên mới thành ra như thế này, đây là do số của hắn chưa đến, nên ông trời mới làm cho Mang Cán phản phệ đúng vào cái lúc này, khu trở về phải thắp nhan khấn vái ông trời một phen thì mới được.

"Xẹt...A....Rầm...!"

"Trần Vân Thanh...Lại là mày..?"

Bị một kiếm đánh lén cùng một cước của Trần Vân Thanh, Trần Hạm Bân đang đắc ý cười bỗng nhiên im lặng, nhìn xuống vết thương sâu tận xương do kiếm chiêu của Trần Vân Thanh đánh trúng ngay tại chân phải, không khỏi lạnh run một cái, chỉ kém một chút nữa, chân phải của hắn liền là phải đi theo cánh tay phải của hắn rồi.

Hắn cứ nghĩ Trần Vân Thanh đi rồi sẽ không trở lại, có ai ngờ đâu, tên này không chịu đi, vẫn là trốn tại trong bóng tối như là độc xà một dạng, chờ hắn sơ hở liền cho hắn một kích trí mạng, lần này thật sự là quá sơ xuất.

"Giao Long Vần Vũ..!"

Trần Vân Thanh không có trả lời Trần Hạm Bân, ngay sao khi Trần Hạm Bân tránh được một kích tất sát của mình, hắn cũng không có chạy trốn như mọi khi, mả là thi triển tiếp Giao Long Kiếm Pháp, tấn công Trần Hạm Bân, đồng thời chân của hắn đạp theo một loại cước pháp rất là tinh diệu, phối hợp với lại Kiếm Pháp, như thiên y vô phùng một dạng.

"Hoàn Phong Thối...!"

Trần Hạm Bân âm trầm thần sắc, hắn lần này không xuất ra Thiên Vân Quyền đối phó với lại Trần Vân Thanh nữa, mà là dùng Hoàn Phong Thối, một môn Nhị Giai Trung Phẩm Yêu Kỹ thành danh của hắn trước đây, đã tu luyện đến đại thành chi cảnh.

Không phải hắn không muốn dùng Thiên Vân Quyền một quyền đem Trần Vân Thanh diệt đi, mà là vì hắn không làm được, thương thế hiện tại của mình hắn hiểu rất rõ, trong khi Thiên Vân Quyền phải vận dụng rất nhiều Chân Khí đến gia trì, đồng nghĩa với lại việc gia tăng thương thế cùng sinh mạng của hắn, chuyện này không thể được.

Hơn nữa hắn tin tưởng, với Hoàn Phong Cước Pháp cũng như ánh mắt của Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ hắn đây, hoàn toàn có thể chế phục được Trần Vân Thanh.

"Ong...Bốp...Phốc...!"

"Trần Hạm Bân...tiếp chiêu...!"

"Giao Long Đằng Vũ..!"

Trần Vân Thanh đúng như Trần Hạm Bân nghĩ, liền là bị Trần Hạm Bân một cước đạp bay.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.