Yêu Thần Lục

Chương 285: Vòng Kim Cô



Hắn cũng muốn lật ngược thế cờ hiện nay, nhưng thử nhiều cách vẫn không tỏ ra hiệu quả gì, thời gian qua hắn cũng liền đã chấp nhận sự thật này.

Có điều đám người Trần Đình Cương này càng lúc càng quá đáng, không có đặt người gia chủ hiện tại như hắn vài trong mắt, hắn chưa xuống đài, nhưng cứ như bồ tác sống đến nơi, tình cảnh không hề khác gì Tô Học Sinh của Tô gia bên kia cả.

Hắn Trần Tiêu Thiên là đệ nhị cường giả tại Chấn Nam Thành này, hắn có lòng tự trọng của mình, chuyện như thế này hắn không thể nào chấp nhận cho được.

Cứ chờ mà xem, đám người Trần Đình Cương này sẽ phải trả giá đắt vì lòng tham quyền lực của mình.

"Tộc Trưởng an tâm! Ta sẽ không làm cho ngài thất vọng!" Trần Túng Quyền như là được đại xá, nhanh chóng cung kính lui đi ra, kẹp giữa hai tôn đại thần này, thật sự là không hề thoải mái một chút nào cả.

Trở lại Chấp Pháp Đường, hắn thế nào cũng liền đem cái tên Trần Cán ....!Không..phải gọi là Mang Cán mới đúng, trừng trị ra xương mới được.

Nội gián Mang gia, nơi nào không cho người vào, lại cho đúng Chấp Pháp Đường của hắn, làm khi hắn nghe được tin tức từ miệng của Trần Tiêu Thiên, hắn là phải xấu hổ một thời gian.

Cũng may Trần Tiêu Thiên không có vì chuyện này mà đi trị tội hắn, nếu không, thanh danh mấy chục năm nay của hắn liền phải trôi theo dòng nước rồi.

"Túng Quyền Đường Chủ đi thong thả..! " Trần Đình Cương cũng khá là có tư chất chiêu hiền đãi sĩ, tiễn đi Trần Túng Quyền rất nhiệt tình. Cũng thế, sau này hắn làm Tộc trưởng còn phải dựa phần lớn giúp đỡ của Trần Túng Quyền một phương mà.

"Tộc Trưởng! Ngài xem Đại Hành Huyền Khí Kinh này có thể để nhóm Trưởng Lão của chúng ta nghiên cứu một chút hay không..?" Trần Túng Quyền vừa đi, Trần Đình Cương liền mỉm cười tha thiết với lại Trần Tiêu Thiên lời nói.

Hắn nghe được Trần Tiêu Thiên nói quyển Đại Hành Huyền Khí Kinh này rất là thần kỳ, hắn cũng tin rằng nó không có sai.

Nếu không không thể làm cho một tên chỉ có Hoàng Giai Nhị Phẩm Yêu Hồn như Trần Vân Thanh trong vòng chưa đầy một năm từ Yêu Giả lục trọng nhảy lên làm Yêu Sĩ nhị trọng cho được.

Lợi hại như thế Yêu Quyết, là nên đặt tại Yêu Kỹ Các, để cho toàn bộ Đệ Tử, Trưởng Lão của Trần gia tham ngộ mới đúng, như thế có thể nhanh chóng đề thăng Trần gia tổng thể thực lực lên một tầm cao mới, mà không phải là Tộc Trưởng Trần Tiêu Thiên ông một mình độc chiếm, như vậy hơn có chút ích kỷ một chút.

'Lại muốn ép buộc ta hay sao.?' Trần Tiêu Thiên nhìn một bộ cười tươi tiếu lý tàng đao của Trần Đình Cương, gương mặt âm trầm đến lợi hại.


Hắn là Tộc Trưởng của Trần gia, luôn luôn là phải đặt lợi ích của Trần gia lên hàng đầu, đưa ra Đại Hành Huyền Khí Kinh trong tay cho Trần gia các Trưởng Lão tu hành đó đã là điều chắc chắn.

Nhưng cái này cũng là phải do hắn tự nguyện, là hắn nói trước, mà không phải là Trần Đình Cương.

Lời nói này của Trần Đình Cương như truyền ra bên ngoài, mọi người sẽ cho là Trần Tiêu Thiên hắn ích kỷ, có đồ tốt chỉ muốn ôm một mình, không chịu đem ra chia sẽ cho mọi người, phải đến khi Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương thúc ép, Tộc Trưởng như hắn mới chịu đưa ra.

Đây là một cái âm mưu vô cùng hiểm độc, những người đi theo Trần Đình Cương đám người thì cũng thôi, nhưng những người chưa đi theo, còn đứng tại vị trí trung lập, sẽ ngay lập tức nhìn vào, lên án hắn, làm cho tại Trần gia hình ảnh của hắn thêm phần xấu xí, sẽ không còn ai nghe lời của hắn cả, như vậy tên khốn Trần Đình Cương này sẽ không mất một giọt mồ hôi liền có thể đạp hắn xuống lên làm Tộc Trưởng, dụng tâm thật quá hiểm độc.

"Đại Trưởng Lão...! Đây là Đại Hành Huyền Khí Kinh, ông thay ta đặt nó tại Yêu Kỹ Các của Trần gia, để cho các Trưởng Lão, đệ tử có đại công lao có thể tu hành..!"

Trần Tiêu Thiên mỉm cười đưa quyển Yêu Quyết cho Trần Đình Cương, thái độ khá là hòa nhã, nhưng ánh mắt của hắn chứa đựng quá nhiều sát ý, không khó để cho người khác có thể nhìn ra.

Trước đây hắn vốn ý nghĩ lấy đại cục làm trọng, muốn yên bình chuyển giao quyền lực trong tay của mình cho Trần Giác Minh sau này.

Nhưng mà Trần Đình Cương này không có biết điều, một hai nóng vội muốn phế bỏ hắn tức thời, lên làm Tộc Trưởng.

Đã là như vậy, hắn đây cũng là không cần thiết phải nương tay gì ráo, hắn sẽ cho đám người này hiểu, Trần Tiêu Thiên hắn đương nhiệm Tộc Trưởng của trần gia, quyền uy của hắn không phải bất kì con mèo con chó nào cũng có thể mạo phạm.

"Tộc Trưởng an tâm...Ta nhất định sẽ làm theo lời chỉ thị của ngài..!"

Không gian xung quanh chợt lạnh, Trần Đình Cương liền biết nguyên nhân phát ra từ nơi nào, hắn khẽ đánh một cái rùng mình, trong lòng hơi ớn lạnh, nghĩ mình có chút hối hận khi mà ép Trần Tiêu Thiên có chút quá đáng rồi hay là không, tên này có lẽ sẽ trả thù.

Nhưng ngay lập tức, hắn liền gạt phăng cái ý nghĩ hối hận bên trong lòng. Trần Tiêu Thiên không phục thì có thể làm được cái gì.

Hiện tại bên trong Trần gia này, có đến bảy thành cường giả đã đi theo hắn, số còn lại không đáng bao nhiêu, con của hắn lại còn là dự tuyển Tộc Trưởng trong tương lai, quyển hành sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay Tràn Đình Cương hắn đám người này một hệ, Trần Tiêu Thiên có thể làm ra được cái sóng gió gì kia chứ.

Như Trần Tiêu Thiên biết điều mà nói, liền là nhanh chóng thoái vị, nhường lại Tộc Trưởng vị trí cho hắn, khi đó về già còn có thể hưởng một chút phúc phận, nếu mà gian ngoan mất linh, hắn là sẽ để cho Trần Tiêu Thiên chết không có chỗ chôn.

"Đại Trưởng Lão...! Đại Hành Huyền Khí Kinh này do ông bảo quản, nhưng cũng đừng có nên để cho nó lọt ra bên ngoài Trần gia, nếu không mà nói, hậu quả rất nghiêm trọng a...!"

'Nguy rồi....Trúng kế....!' Nghe Trần Tiêu Thiên lời nói, Trần Đình Cương trong lòng giật nãy mình, thầm hô không tốt.

Trần Tiêu Thiên đưa cho hắn bảo quản Đại Hành Huyền Khí Kinh, đồng thời cũng là treo cái vòng kim cô lên đầu của hắn.

Như bộ Đại Hành Huyền Khí Kinh này mà rơi vào Mang gia hay Tô gia bên kia, làm cho thế lực của hai gia tộc kia cường đại, khi đó người đầu tiên mà phải chịu trách nhiệm chính là Trần Đình Cương hắn, ai bảo Đại Hành Huyền Khí Kinh là do hắn bảo quản đâu.

Nghĩ đến trách nhiệm phải gánh kia, Trần Đình Cương không khỏi một phen run sợ, không chừng cái chức Đại Trưởng Lão của hắn sau lần này cũng là không còn.

Đây không phải là lo sợ viễn vông, hắn hiểu được bên trong Trần gia có rất nhiều hội gian của các thế lực phái đến nằm vùng, trong đó trên hàng Trưởng Lão của Trần gia cũng có không ít, nếu lỡ như truyền cho những người này, không phải nói mình đi tong rồi hay là sao.

Trần Tiêu Thiên đi nước cờ này cũng thật thâm độc, mấu chốt đây là do hắn tự chui đầu vào lưới, không thể nào trách Trần Tiêu Thiên cho được.

"Tộc Trưởng xin an tâm! Ta sẽ hết sức chú ý chuyện này..!" Tràn Đình Cương thở dài, không thể làm gì khác.

Thời gian qua hắn nắm trong tay đại cục của Trần gia, làm cho tâm tư bành trướng, không còn đặt ai trong mắt.

Bây giờ Trần Tiêu Thiên liền dạy cho hắn một khóa, Trần gia không phải là nơi mà hắn muốn làm gì cũng được, chí ít một ngày còn Trần Tiêu Thiên tại vị.

Xem ra muốn truyền Đại Hành Huyền Khí Kinh này cho ai, mình phải điều tra rõ ngọn nguồn gốc gác của bọn họ mới được.

Không những như thế, còn phải đề phòng cái tên Trần Tiêu Thiên này, như hắn giở trò quỷ, cho người đem công pháp tiết lộ ra bên ngoài, như thế hắn cũng liền gặp rắc rối, loại người âm hiểm như Trần Tiêu Thiên, hắn là không thể không đề phòng.

"Tộc Trưởng..! Còn Trần Vân Thanh bên kia...Không biết ngài có dự định gì hay không?"

Trần Đình Cương bị Trần Tiêu Thiên đâm cho một đao, trong lòng có chút khó chịu, phải tìm người trút giận mới được, trùng hợp tên Trần Vân Thanh này lọt vào tầm ngắm của hắn, ai bảo tên kia cũng là người thông hiểu về Đại Hành Huyền Khí Kinh đâu.

Không nữa, ra tay với lại Trần Vân Thanh, cũng sẽ tạo ra đôi chút hảo cảm với lại Trần Túng Quyền, nghe nói Trần Vân Thanh này sau chuyện nha hoàn của hắn Ngô Tiểu Diễm liền đối với lại Trần Túng Quyền hận ý thâm sâu đâu, như đem Trần Vân Thanh diệt đi, đó là tất cả mọi người đều vui mừng.

"Chuyện này qua một thời gian rồi tính..!" Trần Tiêu Thiên phất tay lên, không có ý định xử lý Trần Vân Thanh vào lúc này.

"Tộc Trưởng...! Ta đã hiểu...!" Trần Đình Cương âm âm cười nói.

Hắn hiểu Trần Tiêu Thiên nói như vậy là có ý gì, thời gian này không thể diệt Trần Vân Thanh, nhưng sau này thì chắc chắn phải diệt.

Trần Vân Thanh không phải là đệ tử dòng chính của Trần gia, có trong tay Yêu Quyết mà người người muốn có, tên này là cái đích ngắm cho rất nhiều thế, một khi Trần Vân Thanh rơi xuống trong tay kẽ địch của bọn họ, hậu quả cũng không thể lường trước được.

Đứng tại gia tộc người lãnh đạo, Trần Tiêu Thiên chắc chắn là hiểu nên làm thế nào.

Nguyên nhân không diệt Trần Vân Thanh lúc này, chẳng qua là vì sợ miệng lưỡi của người trong thiên hạ, cùng với lại lòng người bên trong Trần Phủ phản cảm, chờ qua đi một thời gian, khi không còn ai nhắc đến Trần Vân Thanh, khi đó cũng là ngày chết của y. Đây là những dự tính trong lòng của Trần Tiêu Thiên a.

'Hừ...!' Trần Tiêu Thiên trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.

Đúng thật hắn có ý định sẽ đem Trần Vân Thanh diệt đi, cũng không phải hiện tại, sẽ chờ qua một thời gian liền đem tên đó diệt trừ.

Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, như vì một cái Trần Vân Thanh mà muốn bỏ đi trách nhiệm của mình, Trần Đình Cương này cũng quá ngây thơ một chút đi.

Chờ khi Trần Vân Thanh không còn, thử xem tên này còn có cái cớ gì nữa. Cũng là phải cảm ơn tên này nhắc nhở hắn một tiếng.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.