Trần Tiêu Thiên lần này là lột đi toàn bộ quyền lực của hắn bên trong Trần Phủ, đem những gì trước đây do hắn phụ trách chuyển qua cho người của y.
Lòng tham cũng là rất lớn, có điều hắn cũng không quan tâm đến những cái này, chờ đến một thời gian, hắn dùng một ít thủ đoạn, những tên Trưởng Lão mà Trần Tiêu Thiên phái tới liền sẽ mặt mày xám xịt chạy ngay trở về mà thôi, không có gì to tát.
Một ngày hắn còn sống, không có người nào có thể lấy đi những gì thuộc về hắn, ngay cả Trần Tiêu Thiên cũng là như thế.
"Các vị có thể trở lại cương vị của mình!" Trần Tiêu Thiên phất tay lên, nghĩ đến lần này sẽ không còn có chuyện bất ngờ làm phiền đến hắn cũng như mọi người ở nơi này nữa đâu.
"Vâng..! Tộc trưởng..!"
Xử lý xong Trần Đình Cương một chuyện, tất cả mọi người đều là biết, tộc nghị lần này đến đây là kết thúc, cũng không còn có ai có ý định ở lại nơi đây, trừ một số thành viên quan trọng nhất ra, tất cả mọi người đều là theo thứ tự rời khỏi nơi này.
...
"Đại Trưởng Lão..! Hắc Bào công tử kia một chuyện, ông hiện tại đi điều tra một chút..!"
Trần Tiêu Thiên vốn muốn giữ lại Trần Đình Cương bên trong Trần Phủ, tránh cho tên này lại ra bên ngoài gây sóng tạo gió.
Nhưng hắn nghĩ lại, Hắc Bào công tử kia theo như lời nói của Trần Ấn Văn vừa rồi bên cạnh là có một tôn Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ hộ vệ, như phái người khác đi làm chuyện này, nhiều khi chỉ là mất mạng vô ích.
Trần Đình Cương có lợi thế về tu vi, cũng như kinh nghiệm đối nhân phong phú, để y đi điều tra cùng bắt giữ tên Hắc Bào công tử kia là không thể nào hợp lý hơn được nữa.
"Chuyện này ta có thể làm được..! Nhưng chỉ sợ..!" Trần Đình Cương hắn hận tên Hắc Bào công tử kia tận xương, đương nhiên không có từ chối 'ý tốt' của Trần Tiêu Thiên.
Trần Đình Cương hắn chỉ sợ Hắc Bào công tử kia là lấy cái tên giả, cả y cũng như tên người hầu bên cạnh đều che đậy dung mạo kín mít, biển người mênh mông, làm sao có thể tìm được đối phương bây giờ?
Cũng làm sao có thể phân biệt được Hắc Bào công tử kia là ai sau khi bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài.
"Làm hết sức của mình là được, hai người kia tu vi đều không yếu, dựa vào điểm này đi điều tra đi!"
Trần Tiêu Thiên đương nhiên là hiểu độ khó của nhiệm vụ lần này, có khi đối phương là đã rời khỏi Chấn Nam Thành rồi cũng nên, nhưng vẫn phải có ngườiđi làm chuyện này, không bên trong Chấn Nam Thành người sẽ cười nhạo Trần gia.
"Được..! Ta sẽ làm hết sức..!" Trần Đình Cương cũng không tốt từ chối nữa, ai bảo lần này họa là do bên người của hắn làm ra đâu.
"Ấn Văn..! Hiện tại cũng không còn nhiều người, anh có chuyện gì liền nói ra đi..!" Giao nhiệm vụ cho Trần Đình Cương xong, Trần Tiêu Thiên nhìn qua Trần Ấn Văn bên kia, lên tiếng hỏi.
Không lâu trước đây Trần Ấn Văn đem chuyện Trần Đình Cương kể ra xong, còn là trù trừ đôi chút, hắn hiểu rõ, chắc chắn Trần Ấn Văn còn có chuyện quan trọng chưa nói, đây là đại sự không kém hơn Đại Hành Huyền Khí Kinh kia một chuyện, chỉ là khi đó có quá nhiều người, Trần Ấn Văn không có nói đi ra mà thôi.
"Tộc trưởng..! Đại Trưởng Lão..! Túng Quyền Đường Chủ đã bị người ta diệt rồi..!" Trần Ấn Văn trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng là nói ra tình báo quan trọng thứ hai cho Trần Tiêu Thiên hai người biết.
"Là do người nào làm ra..!"
Trần Tiêu Thiên cùng Trần Đình Cương hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương hiện rõ chấn động cùng khiếp sợ.
Trần Túng Quyền là Đường Chủ Chấp Pháp Đường, hôm nay y không có đến tham dự tộc nghị, hai người bọn họ cũng liền đã có nghi hoặc, nhưng không một ai trong hai người nghĩ đến khả năng Trần Túng Quyền đã chết cả.
Luận về thực lực mà nói, tại trong hàng Yêu Sĩ bát trọng rất ít người có thể là đối thủ của Trần Túng Quyền, thêm những thủ đoạn ép đáy hòm trong tay, như gặp phải Yêu Sĩ cửu trọng, Trần Túng Quyền cũng có thể đối phó, tại Chấn Nam Thành nơi đây, trừ một ít Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cường giả ra, Trần Túng Quyền đương như có thể đi ngang được rồi.
Hiện tại hai người bọn họ nghe nói Trần Túng Quyền đã không còn, lại còn bị chết trong tay người khác, khỏi phải nói hai người bọn họ kinh ngạc đến như thế nào.
Nhất là một khi Trần Túng Quyền chết, Trần gia sẽ tổn hại đi một đại cường giả trấn thủ, còn một điểm nữa là Trung Lập Hệ lấy Trần Túng Quyền cầm đầu đám người, nghe tin Trần Túng Quyền chết, nhất định sẽ làm lòng người bất an, bên trong Trần Phủ lại một phen hỗn loạn, hậu quả mà nó để lại thật không hề nhỏ một chút nào cả.
Nhưng những chuyện này bọn họ có thể tạm thời bỏ qua, quan trọng nhất là phải xem Trần Túng Quyền là.do ai giết, khi đó bọn họ báo thù xong cho Trần Túng Quyền, mới nghĩ đến giải quyết những khó khăn trong nội bộ gia tộc.
"Hồi Tộc Trưởng..! Đại Trưởng Lão..! Là do Cổ Cự Cao ra tay..?" Trần Ấn Văn cũng không dám giấu giếm hai người Trần Tiêu Thiên.
Đây là tin tức do mật thám của hắn cài cắm tại Tạ Thủy Cư một cái khu vực kia gởi về, sau khi căn biển viện của Trần Túng Quyền bị hủy, dựa theo lời xác định của tổng bộ đầu Nguyễn Anh Tài, cùng giấu vết Trận Pháp để lại, người ra tay là Cổ Cự Cao không có sai, còn nguyên nhân gì làm cho Cổ Cự Cao ra tay với lại Trần Túng Quyền, cũng như vụ án Trần Hạm Bân mấy ngày trước đây, hiện tại cũng không có người nào biết được cả.
"Rầm..!"
"Khinh người quá đáng..! Thật đúng là khinh người quá đáng mà..!"
Trần Tiêu Thiên một chưởng đem chiếc bàn trước mắt chấn toái đi, ngửa mặt lên trời rít gào, phát tiết lửa giận trong lòng.
Một chuyện Trần Hạm Bân, Trần gia bọn hắn không những không có tính toán với Cổ Cự Cao, còn vì lấy lòng của hắn ta, đem một đại công thần là Trần Hạm Bân đẩy xuống bùn sâu vạn trượng, rước lấy vô số chỉ trích từ các đại lão trong tộc.
Đã như thế, Cổ Cự Cao còn không có dừng tay, đem một thành viên còn quan trọng hơn Trần Hạm Bân diệt sát, đây là muốn từng bước diệt đi Trần gia bọn họ hay sao.
"Tộc trưởng..! Chúng ta nên nghĩ ra đối sách đối phó..!"
Trần Đình Cương sau lưng mồ hôi lạnh chảy vèo vèo, chưa có khi nào, hắn cảm thấy tử vong hơi thở lại tiến gần đến hắn như lúc này.
Mấy hôm trước Cổ Cự Cao ra tay đem mộ cái Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ Trần Hạm Bân diệt, đem qua lại đem một tôn Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ Trần Túng Quyền sát, như theo bậc thang tiến lên thế này, có phải kế tiếp người bị diệt sẽ là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ hay là không.
Như trước đây ít hôm dù tên Cổ Cự Cao kia có tìm Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ diệt, hắn tuy cũng quan tâm nồng đậm, nhưng không lo lắng mấy, thật không may hai hôm trước đây hắn gặp được cơ duyên, đã đột phá Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ, như vậy tính ra hắn cũng là một trong những mục tiêu của Cổ Cự Cao mất rồi.
Nghĩ đến mình sắp đến phải chết, hắn không khỏi run sợ bất an, không một người nào muốn chết, Trần Đình Cương hắn cũng là như vậy.
"Để ta đi đến gặp Cổ nhị thiếu gia một chuyến, hỏi xem hắn có dụng ý gì..!" Qua cơn tức giận sau, Trần Tiêu Thiên liền là bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế của mình suy nghĩ đối sách.
Hắn vừa rồi nóng giận nên mới chỉ trích Cổ Cự Cao một chút mà thôi, bình tĩnh suy xét lại, như thật sự Cổ Cự Cao muốn đối phó với lại Trần gia bọn họ, bọn họ cũng liền không thể làm gì.
Người ta đường đường có Yêu Sư cường giả đi theo bảo hộ, chỉ cần hắc hơi một cái, Trần gia liền đã tiêu đời, hắn là lấy cái gì đi cùng đối phương vật cổ tay đây.
Đây âu cũng là kẻ yếu tại thế giới này bi ai a.
Không được, như qua được kiếp nạn này mà nói, hắn liền phải bế quan tu hành một thời gian nghĩ cách đột phá Yêu Sư chi cảnh mới được, không trở thành Yêu Sư, một đời này cũng chỉ là sâu kiến để cho người khác chà đạp mà thôi.
....
Chiều đến..! Một khu chợ bình dân tại Chấn Nam Thành.
"Thiếu gia... Thiếu gia..! Loại kẹo bông gòn này ăn cũng thật ngon a..!" Ngô Tiểu Diễm vừa đi, vừa cầm kẹo bông gòn muốn Trần Vân Thanh mua cho không lâu ăn, thần thái khá là vui tươi, cảm tạ Trần Vân Thanh không thôi.
Tính ra, nàng đi theo Trần Vân Thanh cũng là đã được hơn sáu năm, cùng Trần Vân Thanh thư thái ra bên ngoài dạo chơi như thế này, khá là ít lần, lần nào nàng cũng vì dung nhan của mình mà cúi thấp đầu, tự ti không dám gặp người khác.
Bây giờ không còn loại cảm giác đó nữa, nàng đã trở nên thật xinh đẹp, không làm cho thiếu gia mất mặt, còn đón rước biết bao ánh mắt hâm mộ từ người khác, nàng là cảm thấy rất là vui.
"Tiểu Diễm..! Không có gì, chỉ cần ngươi cảm thần vui vẻ là được rồi..!"
Trần Vân Thanh cũng là mỉm cười, hắn là cũng cảm thấy có lỗi với lại Ngô Tiểu Diễm, từng hứa với nàng ta nhiều lần muốn cùng nàng ta đi ra ngoài giải khuây.
Đáng tiếc thời gian qua có quá nhiều chuyện vây quanh hắn, làm cho hắn thư thả một thời gian ngắn cũng không có, nhân lần này cơ hội rảnh rỗi hiếm thấy, hắn là đem Ngô Tiểu Diễm ra bên ngoài giải sầu một phen.
"Thiếu gia..! Bên kia có người bán kẹo hồ lô, ta qua xem thử một chút..!"
Bản tính tham ăn nỗi lên, Ngô Tiểu Diễm cũng không có chờ Trần Vân Thanh lên tiếng, liền là chạy đến một cửa tiệm nhỏ chuyên bán kẹo hồ lô mua xem.
"Bên phía Trần Tiêu Thiên có tin tức gì mới hay không..?" Trần Vân Thanh liếc nhìn Ngô Tiểu Diễm một cái, cũng liền không có quan tâm đến nàng ta nữa, cùng Trần Tú bàn luận đôi câu.
"Vân Thanh sư huynh..!Trần Tiêu Thiên nghĩ Trần Túng Quyền là do Cổ Cự Cao giết, đã rời đi Trần gia, đến tìm Cổ Cự Cao bồi tội rồi..!" Trần Tú cười nhạt, cái gọi là bồi tội, chính là dâng lên thật nhiều tài bảo để cho Cổ Cự Cao vui lòng, bỏ qua cho Trần gia mà thôi.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Lòng tham cũng là rất lớn, có điều hắn cũng không quan tâm đến những cái này, chờ đến một thời gian, hắn dùng một ít thủ đoạn, những tên Trưởng Lão mà Trần Tiêu Thiên phái tới liền sẽ mặt mày xám xịt chạy ngay trở về mà thôi, không có gì to tát.
Một ngày hắn còn sống, không có người nào có thể lấy đi những gì thuộc về hắn, ngay cả Trần Tiêu Thiên cũng là như thế.
"Các vị có thể trở lại cương vị của mình!" Trần Tiêu Thiên phất tay lên, nghĩ đến lần này sẽ không còn có chuyện bất ngờ làm phiền đến hắn cũng như mọi người ở nơi này nữa đâu.
"Vâng..! Tộc trưởng..!"
Xử lý xong Trần Đình Cương một chuyện, tất cả mọi người đều là biết, tộc nghị lần này đến đây là kết thúc, cũng không còn có ai có ý định ở lại nơi đây, trừ một số thành viên quan trọng nhất ra, tất cả mọi người đều là theo thứ tự rời khỏi nơi này.
...
"Đại Trưởng Lão..! Hắc Bào công tử kia một chuyện, ông hiện tại đi điều tra một chút..!"
Trần Tiêu Thiên vốn muốn giữ lại Trần Đình Cương bên trong Trần Phủ, tránh cho tên này lại ra bên ngoài gây sóng tạo gió.
Nhưng hắn nghĩ lại, Hắc Bào công tử kia theo như lời nói của Trần Ấn Văn vừa rồi bên cạnh là có một tôn Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ hộ vệ, như phái người khác đi làm chuyện này, nhiều khi chỉ là mất mạng vô ích.
Trần Đình Cương có lợi thế về tu vi, cũng như kinh nghiệm đối nhân phong phú, để y đi điều tra cùng bắt giữ tên Hắc Bào công tử kia là không thể nào hợp lý hơn được nữa.
"Chuyện này ta có thể làm được..! Nhưng chỉ sợ..!" Trần Đình Cương hắn hận tên Hắc Bào công tử kia tận xương, đương nhiên không có từ chối 'ý tốt' của Trần Tiêu Thiên.
Trần Đình Cương hắn chỉ sợ Hắc Bào công tử kia là lấy cái tên giả, cả y cũng như tên người hầu bên cạnh đều che đậy dung mạo kín mít, biển người mênh mông, làm sao có thể tìm được đối phương bây giờ?
Cũng làm sao có thể phân biệt được Hắc Bào công tử kia là ai sau khi bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài.
"Làm hết sức của mình là được, hai người kia tu vi đều không yếu, dựa vào điểm này đi điều tra đi!"
Trần Tiêu Thiên đương nhiên là hiểu độ khó của nhiệm vụ lần này, có khi đối phương là đã rời khỏi Chấn Nam Thành rồi cũng nên, nhưng vẫn phải có ngườiđi làm chuyện này, không bên trong Chấn Nam Thành người sẽ cười nhạo Trần gia.
"Được..! Ta sẽ làm hết sức..!" Trần Đình Cương cũng không tốt từ chối nữa, ai bảo lần này họa là do bên người của hắn làm ra đâu.
"Ấn Văn..! Hiện tại cũng không còn nhiều người, anh có chuyện gì liền nói ra đi..!" Giao nhiệm vụ cho Trần Đình Cương xong, Trần Tiêu Thiên nhìn qua Trần Ấn Văn bên kia, lên tiếng hỏi.
Không lâu trước đây Trần Ấn Văn đem chuyện Trần Đình Cương kể ra xong, còn là trù trừ đôi chút, hắn hiểu rõ, chắc chắn Trần Ấn Văn còn có chuyện quan trọng chưa nói, đây là đại sự không kém hơn Đại Hành Huyền Khí Kinh kia một chuyện, chỉ là khi đó có quá nhiều người, Trần Ấn Văn không có nói đi ra mà thôi.
"Tộc trưởng..! Đại Trưởng Lão..! Túng Quyền Đường Chủ đã bị người ta diệt rồi..!" Trần Ấn Văn trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng là nói ra tình báo quan trọng thứ hai cho Trần Tiêu Thiên hai người biết.
"Là do người nào làm ra..!"
Trần Tiêu Thiên cùng Trần Đình Cương hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương hiện rõ chấn động cùng khiếp sợ.
Trần Túng Quyền là Đường Chủ Chấp Pháp Đường, hôm nay y không có đến tham dự tộc nghị, hai người bọn họ cũng liền đã có nghi hoặc, nhưng không một ai trong hai người nghĩ đến khả năng Trần Túng Quyền đã chết cả.
Luận về thực lực mà nói, tại trong hàng Yêu Sĩ bát trọng rất ít người có thể là đối thủ của Trần Túng Quyền, thêm những thủ đoạn ép đáy hòm trong tay, như gặp phải Yêu Sĩ cửu trọng, Trần Túng Quyền cũng có thể đối phó, tại Chấn Nam Thành nơi đây, trừ một ít Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cường giả ra, Trần Túng Quyền đương như có thể đi ngang được rồi.
Hiện tại hai người bọn họ nghe nói Trần Túng Quyền đã không còn, lại còn bị chết trong tay người khác, khỏi phải nói hai người bọn họ kinh ngạc đến như thế nào.
Nhất là một khi Trần Túng Quyền chết, Trần gia sẽ tổn hại đi một đại cường giả trấn thủ, còn một điểm nữa là Trung Lập Hệ lấy Trần Túng Quyền cầm đầu đám người, nghe tin Trần Túng Quyền chết, nhất định sẽ làm lòng người bất an, bên trong Trần Phủ lại một phen hỗn loạn, hậu quả mà nó để lại thật không hề nhỏ một chút nào cả.
Nhưng những chuyện này bọn họ có thể tạm thời bỏ qua, quan trọng nhất là phải xem Trần Túng Quyền là.do ai giết, khi đó bọn họ báo thù xong cho Trần Túng Quyền, mới nghĩ đến giải quyết những khó khăn trong nội bộ gia tộc.
"Hồi Tộc Trưởng..! Đại Trưởng Lão..! Là do Cổ Cự Cao ra tay..?" Trần Ấn Văn cũng không dám giấu giếm hai người Trần Tiêu Thiên.
Đây là tin tức do mật thám của hắn cài cắm tại Tạ Thủy Cư một cái khu vực kia gởi về, sau khi căn biển viện của Trần Túng Quyền bị hủy, dựa theo lời xác định của tổng bộ đầu Nguyễn Anh Tài, cùng giấu vết Trận Pháp để lại, người ra tay là Cổ Cự Cao không có sai, còn nguyên nhân gì làm cho Cổ Cự Cao ra tay với lại Trần Túng Quyền, cũng như vụ án Trần Hạm Bân mấy ngày trước đây, hiện tại cũng không có người nào biết được cả.
"Rầm..!"
"Khinh người quá đáng..! Thật đúng là khinh người quá đáng mà..!"
Trần Tiêu Thiên một chưởng đem chiếc bàn trước mắt chấn toái đi, ngửa mặt lên trời rít gào, phát tiết lửa giận trong lòng.
Một chuyện Trần Hạm Bân, Trần gia bọn hắn không những không có tính toán với Cổ Cự Cao, còn vì lấy lòng của hắn ta, đem một đại công thần là Trần Hạm Bân đẩy xuống bùn sâu vạn trượng, rước lấy vô số chỉ trích từ các đại lão trong tộc.
Đã như thế, Cổ Cự Cao còn không có dừng tay, đem một thành viên còn quan trọng hơn Trần Hạm Bân diệt sát, đây là muốn từng bước diệt đi Trần gia bọn họ hay sao.
"Tộc trưởng..! Chúng ta nên nghĩ ra đối sách đối phó..!"
Trần Đình Cương sau lưng mồ hôi lạnh chảy vèo vèo, chưa có khi nào, hắn cảm thấy tử vong hơi thở lại tiến gần đến hắn như lúc này.
Mấy hôm trước Cổ Cự Cao ra tay đem mộ cái Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ Trần Hạm Bân diệt, đem qua lại đem một tôn Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ Trần Túng Quyền sát, như theo bậc thang tiến lên thế này, có phải kế tiếp người bị diệt sẽ là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ hay là không.
Như trước đây ít hôm dù tên Cổ Cự Cao kia có tìm Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ diệt, hắn tuy cũng quan tâm nồng đậm, nhưng không lo lắng mấy, thật không may hai hôm trước đây hắn gặp được cơ duyên, đã đột phá Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ, như vậy tính ra hắn cũng là một trong những mục tiêu của Cổ Cự Cao mất rồi.
Nghĩ đến mình sắp đến phải chết, hắn không khỏi run sợ bất an, không một người nào muốn chết, Trần Đình Cương hắn cũng là như vậy.
"Để ta đi đến gặp Cổ nhị thiếu gia một chuyến, hỏi xem hắn có dụng ý gì..!" Qua cơn tức giận sau, Trần Tiêu Thiên liền là bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế của mình suy nghĩ đối sách.
Hắn vừa rồi nóng giận nên mới chỉ trích Cổ Cự Cao một chút mà thôi, bình tĩnh suy xét lại, như thật sự Cổ Cự Cao muốn đối phó với lại Trần gia bọn họ, bọn họ cũng liền không thể làm gì.
Người ta đường đường có Yêu Sư cường giả đi theo bảo hộ, chỉ cần hắc hơi một cái, Trần gia liền đã tiêu đời, hắn là lấy cái gì đi cùng đối phương vật cổ tay đây.
Đây âu cũng là kẻ yếu tại thế giới này bi ai a.
Không được, như qua được kiếp nạn này mà nói, hắn liền phải bế quan tu hành một thời gian nghĩ cách đột phá Yêu Sư chi cảnh mới được, không trở thành Yêu Sư, một đời này cũng chỉ là sâu kiến để cho người khác chà đạp mà thôi.
....
Chiều đến..! Một khu chợ bình dân tại Chấn Nam Thành.
"Thiếu gia... Thiếu gia..! Loại kẹo bông gòn này ăn cũng thật ngon a..!" Ngô Tiểu Diễm vừa đi, vừa cầm kẹo bông gòn muốn Trần Vân Thanh mua cho không lâu ăn, thần thái khá là vui tươi, cảm tạ Trần Vân Thanh không thôi.
Tính ra, nàng đi theo Trần Vân Thanh cũng là đã được hơn sáu năm, cùng Trần Vân Thanh thư thái ra bên ngoài dạo chơi như thế này, khá là ít lần, lần nào nàng cũng vì dung nhan của mình mà cúi thấp đầu, tự ti không dám gặp người khác.
Bây giờ không còn loại cảm giác đó nữa, nàng đã trở nên thật xinh đẹp, không làm cho thiếu gia mất mặt, còn đón rước biết bao ánh mắt hâm mộ từ người khác, nàng là cảm thấy rất là vui.
"Tiểu Diễm..! Không có gì, chỉ cần ngươi cảm thần vui vẻ là được rồi..!"
Trần Vân Thanh cũng là mỉm cười, hắn là cũng cảm thấy có lỗi với lại Ngô Tiểu Diễm, từng hứa với nàng ta nhiều lần muốn cùng nàng ta đi ra ngoài giải khuây.
Đáng tiếc thời gian qua có quá nhiều chuyện vây quanh hắn, làm cho hắn thư thả một thời gian ngắn cũng không có, nhân lần này cơ hội rảnh rỗi hiếm thấy, hắn là đem Ngô Tiểu Diễm ra bên ngoài giải sầu một phen.
"Thiếu gia..! Bên kia có người bán kẹo hồ lô, ta qua xem thử một chút..!"
Bản tính tham ăn nỗi lên, Ngô Tiểu Diễm cũng không có chờ Trần Vân Thanh lên tiếng, liền là chạy đến một cửa tiệm nhỏ chuyên bán kẹo hồ lô mua xem.
"Bên phía Trần Tiêu Thiên có tin tức gì mới hay không..?" Trần Vân Thanh liếc nhìn Ngô Tiểu Diễm một cái, cũng liền không có quan tâm đến nàng ta nữa, cùng Trần Tú bàn luận đôi câu.
"Vân Thanh sư huynh..!Trần Tiêu Thiên nghĩ Trần Túng Quyền là do Cổ Cự Cao giết, đã rời đi Trần gia, đến tìm Cổ Cự Cao bồi tội rồi..!" Trần Tú cười nhạt, cái gọi là bồi tội, chính là dâng lên thật nhiều tài bảo để cho Cổ Cự Cao vui lòng, bỏ qua cho Trần gia mà thôi.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.