Nhưng hắn chỉ cười nhạt những người có ý nghĩ như vậy quá ngu si.
Thực lực của Trần Vân Thanh cao hơn hắn quá xa, thân pháp Yêu Kỹ cũng là bỏ rơi hắn mấy cái con đường, chỉ cần hắn có ý nghĩ chay trốn, ngay lập tức sẽ nhận được một kích chí mạng của Trần Vân Thanh mà không có bất kỳ khả năng nào có thể chống lại.
Thực lực cách biệt quá lớn, có làm ra giãy giụa thế nào cũng chỉ làm trò cười cho đối phương, bị đối phương khinh thường.
Thế nên, trước sau gì cũng chết, sao hắn không chết một cách oanh liệt một chút, để có thể nhận được sự tôn trọng trong mắt của Trần Vân Thanh.
"Xẹt..! Ào..!".
Trần Hàn Xương tự sát, vị trí đứng của hắn đứng trùng hợp lại ở bên ngoài cửa hang động, khi đã không còn hơi thở đồng nghĩa với lại việc không thể giữ được thăng bằng, ngã người lui phía sau, rơi xuống bên dưới thác nước độ cao năm trăm mét.
Nhưng đúng vào cái thời điểm này, viên đá hình giọt nước mắt mà Trần Hàn Xương đang đeo trên cổ đã nhiễm lấy máu huyết từ trái tim của Trần Hàn Xương ngấm vào, sau đó nó phát ra một loại ánh sáng huyền ảo bao bọc lấy Trần Hàn Xương, luồng ánh sáng kỳ lạ mà huyền ảo này đang chạy khắp toàn thân của Trần Hàn Xương, đem vết thương mà Trần Hàn Xương gặp phải khi cùng với lại Trần Vân Thanh chiến đấu chữa trị khỏi.
Ngay cả vết thương do chính tay Trần Hàn Xương mới đâm xuyên tim tự sát cũng đã sắp liền, hơi thở đã đứt của Trần Hàn Xương bây giờ cũng đã có thở ra trở lại.
Nếu mà người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn là sẽ sợ hãi vô cùng, trên đời này không ngờ lại có một loại lực lượng huyền diệu đến như vậy.
"Lên đường bình an..!"
Ở bên trong hang động, Trần Vân Thanh không hề hay biết những dị biến vừa xảy ra với lại Trần Hàn Xương sau khi rơi xuống Thác Nước, hắn nhìn thấy tận mắt Trần Hàn Xương tự sát, cũng chỉ cầu chúc tên này sau khi xuống bên dưới Âm Minh Giới kia sẽ có một kết quả tốt.
Về tình về nghĩa, Trần Vân Thanh hắn cũng đã làm trọn vẹn với Trần Hàn Xương cả rồi, cơ hội cũng phải là Trần Vân Thanh hắn không có cho Trần Hàn Xương, chỉ là đi vào con đường diệt vong này, hoàn toàn là do Trần Hàn Xương tự mình chọn lấy, không thể nào trách ai được.
"Hồng nhan họa thủy thật không có sai!"
Trần Vân Thanh thở dài, Trần Hàn Xương vốn không muốn cùng hắn là địch, dù có cũng không đến nỗi dồn hắn vào con đường chết như thế này.
Tất cả đều là tại người con gái Lăng Tĩnh Y kia, không biết cô gái này hiện tại xinh đẹp đến như thế nào, lại làm cho Trần Hàn Xương bất chấp tất cả giết hắn như vậy, còn về sau câu nói của Trần Hàn Xương kia, cũng khá khó hiểu.
"Bây giờ là ngày mùng hai tháng mười hai..! Như vậy còn cách ngày hai mươi hai tháng mười hai hai mươi ngày nữa... Về sớm cũng không có làm được cái gì, thôi thì ở lại đây tu luyện một thời gian vậy..!" Không có nghĩ đến Trần Hàn Xương một chuyện nữa, Trần Vân Thanh tính toán tiếp theo mình nên làm cái gì.
Sở dĩ Trần Vân Thanh nhắc đến ngày hai mươi hai tháng mười hai, đó là vì ngày đó là thời hạn một năm một lần các đệ tử bên trong Trần gia không thuộc dòng chính được trở về thăm nhà của mình.
Trước khi đi theo Trần Hàn Xương đến Thác nước Cao Thiên này tìm Khí Nguyên Quả, Trần Vân Thanh đã chào tạm biệt qua Ngô Tiểu Diễm, cũng là hứa với lại cô ấy. Đúng ngày hôm đó, hắn sẽ trở về lại Trần Phủ, cùng nha đầu kia đi mua ít quà cáp, sau đó cả hai người bọn họ sẽ lên đường trở lại Trần gia trấn ăn tất niên cùng ăn Tết bên cha của mình một thể, hắn sẽ không có quên cái lời hứa này của mình.
"Khí Nguyên Quả..! Đúng thật sự là nó..! Đáng tiếc chỉ còn lại có tám quả..!"
Đem thi thể của Thủy Ngưu Thú bỏ vào cái Túi Không Gian khá lớn, dọn dẹp sạch sẽ chiến trường sau, Trần Vân Thanh đi đến phía cuối cùng của cái sơn động này, cũng đồng thời nhìn thấy cái cây Khí Nguyên Quả mà chuyến đi này mình muốn có.
Nhưng bây giờ, nó không còn là chín trái như vốn có, mà chỉ là tám quả thôi, một quả kia không cần nghĩ cũng có thể biết được, nó đã nằm trong bụng của Thủy Ngưu Thú từ lâu rồi.
Tuy là đáng tiếc thật, nhưng kết quả này cũng không có đến nỗi quá tệ, trước khi đến đây hắn có giao kèo với lại Trần Hàn Xương, mình chỉ lấy có ba quả mà thôi, bây giờ nhiều ra năm.quả, Trần Vân Thanh hắn lần này là kiếm lời rồi.
"Không đột phá được Yêu Sĩ bảy trọng..! Trần Vân Thanh ta sẽ không có rời khỏi nơi đây..!" Trần Vân Thanh tự đặt ra mục tiêu cho mình.
Hơn tháng trước khi gặp Trần Hàn Xương, tu vi của hắn chỉ là Yêu Sĩ tam trọng sơ kỳ, còn chưa có ổn định lại, mục đích khi đó của hắn cũng chỉ là hy vọng khi đến nơi đây mình lấy Khí Nguyên Quả ăn sẽ có thể đột phá Yêu Sĩ bốn trọng là được rồi.
Nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là Yêu Sĩ ngũ trọng cảnh giới, tham vọng cũng nên lớn hơn nữa, ít nhất cũng phải tăng lên tu vi của mình là Yêu Sĩ lục trọng, sau đó dùng Khí Nguyên Quả, ngay lập tức có thể tăng lên thêm một cảnh giới nữa, đây mới là điều mà hănz mong muốn nhất, cũng là điều mà hắn đã tính toán kỹ trong lòng.
"Trước tiên mình nên làm một cái Tụ Linh Trận trước đi..!"
Trong tay của Trần Vân Thanh hắn có rất nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch, Yêu Thú thi thể, Toàn Khí Đan hay Cố Khí Đan các loại cũng không phải ít, dựa vào đống tài nguyên này, đột phá Yêu Sĩ lục trọng với hắn không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng ngoài những thứ đó ra, hắn cũng nên làm ra một cái Tụ Linh Trận mới được.
Trần Vân Thanh hắn là Trận Pháp Sư mà, nơi đây linh khí nồng đậm như vậy, nếu có Tụ Linh Trận nữa, tu luyện bên trong là không kém gì cắn nuốt Hạ Phẩm Linh Thạch tiến hành tu luyện, mình hiện tại không giàu có gì, có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, Hạ Phẩm Linh Thạch nếu tiết kiệm được, vậy nên tiết kiệm đi.
Có chút tiếc là trong tay của Trần Vân Thanh hắn không có Nhị Giai Tụ Linh Trận Văn, chỉ có thể làm ra một cái cấp một Tụ Linh Trận, tạm thời cứ dùng tạm nó trước đi cái đã vậy.
Nghĩ là làm, Trần Vân Thanh rất nhanh bắt tay vào công việc chế tạo Tụ Linh Trận Kỳ, với tạo nghệ về Trận Pháp hiện tại của mình, không bao lâu, Trần Vân Thanh đã làm ra một cái hoàn chỉnh Tụ Linh Trận, cũng là lúc mà hắn tiến hành bế quan tu luyện để mà đột phá.
...
Mười ngày sau..! Chấn Nam Thành!
Chấn Nam Tửu Lầu..! Phòng khách quý lầu một.
"Bàng Đường Chủ...! Chúng tôi đã điều tra xong..! Tứ thiếu gia trước khi bị Nguyệt Ảnh Lâu giết, đã có đến Nguyệt Ảnh Lâu treo thưởng giết chết một người..!" Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ Tống An cung kính lên tiếng báo cáo những gì mình điều tra ra được cho Bàng Du Tâm.
"Nói nhanh lên..! Tứ thiếu gia là muốn treo thưởng giết người nào..?" Bàng Du Tâm gấp gáp lên tiếng hỏi.
Không thể nào trách được Bàng Du Tâm hắn vì sao lại gấp gáp như vậy, mấy tháng nay, vì điều tra nguyên nhân Tiếu Khánh Ly bị Nguyệt Ảnh Lâu giết mà Bàng Du Tâm hắn không hề có một ngày được ngủ yên.
Ngày nào hắn cũng nhận được tin tức từ Đại Cao Phong do Hồ Phi truyền đến, thúc giục hắn nhanh chóng điều tra ra manh mối của chuyện này, vì bang chủ của bọn họ sắp xuất quan, cho nên những ngày này Hồ Phi càng thêm gấp gáp.
Trong bức thư mới đây, Hồ Phi thậm chí còn đe dọa hắn, nếu mà từ đây đến tất niên, không có tìm ra được nguyên nhân, thì Bàng Du Tâm hắn cũng không cần phải trở về Đại Cao Phong Sơn nữa.
Cái gì là không cần trở về? Chỉ có người chết mới không cần trở về!
Hồ Phi gửi bức thư kia chính là muốn ép hắn đi con đường chết mà. Đáng tiếc hắn lại không có cách đi vào bên trong Nguyệt Ảnh Lâu điều tra tin tức, ngay cả trước đây hắn đặt hàng cho Cái Bố Tông đi điều tra, cũng chưa có kết quả, bọn người đó đã bị người khác giết đi vào hơn mười ngày trước rồi. Vì vậy cho nên, đối với lại tin tức mới nhất mà Tống An vừa mới báo, hắn là vui sướng biết dường nào.
"Đường Chủ..! Theo tôi được biết, trước khi tứ thiếu gia chết, có đến Nguyệt Ảnh Lâu treo thưởng để giết một người, người đó tên là Trần Vân Thanh..!"
Tống An cũng hiểu biết tâm trạng khốn đốn của Đường Chủ của mình bây giờ, nên cũng không có đi thừa nước đục thả câu nữa, nói ra tin tức mà hắn khó khăn lắm mới điều tra được không lâu.
"Cái gì..? Trần Vân Thanh..?" Bàng Du Tâm nghe thấy cái tên này, hết sức là ngạc nhiên.
"Đường Chủ..! Ông có biết người này..?" Tống An cũng là ngạc nhiên không kém.
Tên Trần Vân Thanh này hắn cũng mơi biết không bao lâu, kể từ lúc nhận được tin tức này, hân mới bắt đầu điều tra Trần Vân Thanh gốc gác.
Nói chung, Trần Vân Thanh là một tên phế vật không hơn không kém, may mắn có được một bộ Đại Hành Huyền Khí Kinh, thế cho nên mới có thể gia nhập Nội Viện của Trần gia, thực lực hiện tại của Trần Vân Thanh cũng không có cao, Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ, chiến lực còn là tầng chót, trong lần Tân Niên Hội Võ sắp tới đây của Trần gia, tên này không có cửa thắng.
Một tên vô danh tiểu tốt như vậy, không có danh tiếng của Đại Hành Huyền Khí Kinh, bảo đảm không người nào có thể biết tên này là ai đâu.
"Biết..! Tao đương nhiên là biết cái người này..!" Đâu phải chỉ có biết thôi đâu, Bàng Du Tâm còn quá rành về thằng nhóc này.
Chính tay của nó đã đem đứa con trai duy nhất của Bàng Du Tâm hắn là Bàng Thống giết đi, trong lòng của hắn hận Trần Vân Thanh thấu xương, khi nào cũng có ý nghĩ đem tên kia vằm ra tám khúc cho chó nó ăn để trả thù cho con của hắn.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Thực lực của Trần Vân Thanh cao hơn hắn quá xa, thân pháp Yêu Kỹ cũng là bỏ rơi hắn mấy cái con đường, chỉ cần hắn có ý nghĩ chay trốn, ngay lập tức sẽ nhận được một kích chí mạng của Trần Vân Thanh mà không có bất kỳ khả năng nào có thể chống lại.
Thực lực cách biệt quá lớn, có làm ra giãy giụa thế nào cũng chỉ làm trò cười cho đối phương, bị đối phương khinh thường.
Thế nên, trước sau gì cũng chết, sao hắn không chết một cách oanh liệt một chút, để có thể nhận được sự tôn trọng trong mắt của Trần Vân Thanh.
"Xẹt..! Ào..!".
Trần Hàn Xương tự sát, vị trí đứng của hắn đứng trùng hợp lại ở bên ngoài cửa hang động, khi đã không còn hơi thở đồng nghĩa với lại việc không thể giữ được thăng bằng, ngã người lui phía sau, rơi xuống bên dưới thác nước độ cao năm trăm mét.
Nhưng đúng vào cái thời điểm này, viên đá hình giọt nước mắt mà Trần Hàn Xương đang đeo trên cổ đã nhiễm lấy máu huyết từ trái tim của Trần Hàn Xương ngấm vào, sau đó nó phát ra một loại ánh sáng huyền ảo bao bọc lấy Trần Hàn Xương, luồng ánh sáng kỳ lạ mà huyền ảo này đang chạy khắp toàn thân của Trần Hàn Xương, đem vết thương mà Trần Hàn Xương gặp phải khi cùng với lại Trần Vân Thanh chiến đấu chữa trị khỏi.
Ngay cả vết thương do chính tay Trần Hàn Xương mới đâm xuyên tim tự sát cũng đã sắp liền, hơi thở đã đứt của Trần Hàn Xương bây giờ cũng đã có thở ra trở lại.
Nếu mà người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn là sẽ sợ hãi vô cùng, trên đời này không ngờ lại có một loại lực lượng huyền diệu đến như vậy.
"Lên đường bình an..!"
Ở bên trong hang động, Trần Vân Thanh không hề hay biết những dị biến vừa xảy ra với lại Trần Hàn Xương sau khi rơi xuống Thác Nước, hắn nhìn thấy tận mắt Trần Hàn Xương tự sát, cũng chỉ cầu chúc tên này sau khi xuống bên dưới Âm Minh Giới kia sẽ có một kết quả tốt.
Về tình về nghĩa, Trần Vân Thanh hắn cũng đã làm trọn vẹn với Trần Hàn Xương cả rồi, cơ hội cũng phải là Trần Vân Thanh hắn không có cho Trần Hàn Xương, chỉ là đi vào con đường diệt vong này, hoàn toàn là do Trần Hàn Xương tự mình chọn lấy, không thể nào trách ai được.
"Hồng nhan họa thủy thật không có sai!"
Trần Vân Thanh thở dài, Trần Hàn Xương vốn không muốn cùng hắn là địch, dù có cũng không đến nỗi dồn hắn vào con đường chết như thế này.
Tất cả đều là tại người con gái Lăng Tĩnh Y kia, không biết cô gái này hiện tại xinh đẹp đến như thế nào, lại làm cho Trần Hàn Xương bất chấp tất cả giết hắn như vậy, còn về sau câu nói của Trần Hàn Xương kia, cũng khá khó hiểu.
"Bây giờ là ngày mùng hai tháng mười hai..! Như vậy còn cách ngày hai mươi hai tháng mười hai hai mươi ngày nữa... Về sớm cũng không có làm được cái gì, thôi thì ở lại đây tu luyện một thời gian vậy..!" Không có nghĩ đến Trần Hàn Xương một chuyện nữa, Trần Vân Thanh tính toán tiếp theo mình nên làm cái gì.
Sở dĩ Trần Vân Thanh nhắc đến ngày hai mươi hai tháng mười hai, đó là vì ngày đó là thời hạn một năm một lần các đệ tử bên trong Trần gia không thuộc dòng chính được trở về thăm nhà của mình.
Trước khi đi theo Trần Hàn Xương đến Thác nước Cao Thiên này tìm Khí Nguyên Quả, Trần Vân Thanh đã chào tạm biệt qua Ngô Tiểu Diễm, cũng là hứa với lại cô ấy. Đúng ngày hôm đó, hắn sẽ trở về lại Trần Phủ, cùng nha đầu kia đi mua ít quà cáp, sau đó cả hai người bọn họ sẽ lên đường trở lại Trần gia trấn ăn tất niên cùng ăn Tết bên cha của mình một thể, hắn sẽ không có quên cái lời hứa này của mình.
"Khí Nguyên Quả..! Đúng thật sự là nó..! Đáng tiếc chỉ còn lại có tám quả..!"
Đem thi thể của Thủy Ngưu Thú bỏ vào cái Túi Không Gian khá lớn, dọn dẹp sạch sẽ chiến trường sau, Trần Vân Thanh đi đến phía cuối cùng của cái sơn động này, cũng đồng thời nhìn thấy cái cây Khí Nguyên Quả mà chuyến đi này mình muốn có.
Nhưng bây giờ, nó không còn là chín trái như vốn có, mà chỉ là tám quả thôi, một quả kia không cần nghĩ cũng có thể biết được, nó đã nằm trong bụng của Thủy Ngưu Thú từ lâu rồi.
Tuy là đáng tiếc thật, nhưng kết quả này cũng không có đến nỗi quá tệ, trước khi đến đây hắn có giao kèo với lại Trần Hàn Xương, mình chỉ lấy có ba quả mà thôi, bây giờ nhiều ra năm.quả, Trần Vân Thanh hắn lần này là kiếm lời rồi.
"Không đột phá được Yêu Sĩ bảy trọng..! Trần Vân Thanh ta sẽ không có rời khỏi nơi đây..!" Trần Vân Thanh tự đặt ra mục tiêu cho mình.
Hơn tháng trước khi gặp Trần Hàn Xương, tu vi của hắn chỉ là Yêu Sĩ tam trọng sơ kỳ, còn chưa có ổn định lại, mục đích khi đó của hắn cũng chỉ là hy vọng khi đến nơi đây mình lấy Khí Nguyên Quả ăn sẽ có thể đột phá Yêu Sĩ bốn trọng là được rồi.
Nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là Yêu Sĩ ngũ trọng cảnh giới, tham vọng cũng nên lớn hơn nữa, ít nhất cũng phải tăng lên tu vi của mình là Yêu Sĩ lục trọng, sau đó dùng Khí Nguyên Quả, ngay lập tức có thể tăng lên thêm một cảnh giới nữa, đây mới là điều mà hănz mong muốn nhất, cũng là điều mà hắn đã tính toán kỹ trong lòng.
"Trước tiên mình nên làm một cái Tụ Linh Trận trước đi..!"
Trong tay của Trần Vân Thanh hắn có rất nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch, Yêu Thú thi thể, Toàn Khí Đan hay Cố Khí Đan các loại cũng không phải ít, dựa vào đống tài nguyên này, đột phá Yêu Sĩ lục trọng với hắn không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng ngoài những thứ đó ra, hắn cũng nên làm ra một cái Tụ Linh Trận mới được.
Trần Vân Thanh hắn là Trận Pháp Sư mà, nơi đây linh khí nồng đậm như vậy, nếu có Tụ Linh Trận nữa, tu luyện bên trong là không kém gì cắn nuốt Hạ Phẩm Linh Thạch tiến hành tu luyện, mình hiện tại không giàu có gì, có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, Hạ Phẩm Linh Thạch nếu tiết kiệm được, vậy nên tiết kiệm đi.
Có chút tiếc là trong tay của Trần Vân Thanh hắn không có Nhị Giai Tụ Linh Trận Văn, chỉ có thể làm ra một cái cấp một Tụ Linh Trận, tạm thời cứ dùng tạm nó trước đi cái đã vậy.
Nghĩ là làm, Trần Vân Thanh rất nhanh bắt tay vào công việc chế tạo Tụ Linh Trận Kỳ, với tạo nghệ về Trận Pháp hiện tại của mình, không bao lâu, Trần Vân Thanh đã làm ra một cái hoàn chỉnh Tụ Linh Trận, cũng là lúc mà hắn tiến hành bế quan tu luyện để mà đột phá.
...
Mười ngày sau..! Chấn Nam Thành!
Chấn Nam Tửu Lầu..! Phòng khách quý lầu một.
"Bàng Đường Chủ...! Chúng tôi đã điều tra xong..! Tứ thiếu gia trước khi bị Nguyệt Ảnh Lâu giết, đã có đến Nguyệt Ảnh Lâu treo thưởng giết chết một người..!" Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ Tống An cung kính lên tiếng báo cáo những gì mình điều tra ra được cho Bàng Du Tâm.
"Nói nhanh lên..! Tứ thiếu gia là muốn treo thưởng giết người nào..?" Bàng Du Tâm gấp gáp lên tiếng hỏi.
Không thể nào trách được Bàng Du Tâm hắn vì sao lại gấp gáp như vậy, mấy tháng nay, vì điều tra nguyên nhân Tiếu Khánh Ly bị Nguyệt Ảnh Lâu giết mà Bàng Du Tâm hắn không hề có một ngày được ngủ yên.
Ngày nào hắn cũng nhận được tin tức từ Đại Cao Phong do Hồ Phi truyền đến, thúc giục hắn nhanh chóng điều tra ra manh mối của chuyện này, vì bang chủ của bọn họ sắp xuất quan, cho nên những ngày này Hồ Phi càng thêm gấp gáp.
Trong bức thư mới đây, Hồ Phi thậm chí còn đe dọa hắn, nếu mà từ đây đến tất niên, không có tìm ra được nguyên nhân, thì Bàng Du Tâm hắn cũng không cần phải trở về Đại Cao Phong Sơn nữa.
Cái gì là không cần trở về? Chỉ có người chết mới không cần trở về!
Hồ Phi gửi bức thư kia chính là muốn ép hắn đi con đường chết mà. Đáng tiếc hắn lại không có cách đi vào bên trong Nguyệt Ảnh Lâu điều tra tin tức, ngay cả trước đây hắn đặt hàng cho Cái Bố Tông đi điều tra, cũng chưa có kết quả, bọn người đó đã bị người khác giết đi vào hơn mười ngày trước rồi. Vì vậy cho nên, đối với lại tin tức mới nhất mà Tống An vừa mới báo, hắn là vui sướng biết dường nào.
"Đường Chủ..! Theo tôi được biết, trước khi tứ thiếu gia chết, có đến Nguyệt Ảnh Lâu treo thưởng để giết một người, người đó tên là Trần Vân Thanh..!"
Tống An cũng hiểu biết tâm trạng khốn đốn của Đường Chủ của mình bây giờ, nên cũng không có đi thừa nước đục thả câu nữa, nói ra tin tức mà hắn khó khăn lắm mới điều tra được không lâu.
"Cái gì..? Trần Vân Thanh..?" Bàng Du Tâm nghe thấy cái tên này, hết sức là ngạc nhiên.
"Đường Chủ..! Ông có biết người này..?" Tống An cũng là ngạc nhiên không kém.
Tên Trần Vân Thanh này hắn cũng mơi biết không bao lâu, kể từ lúc nhận được tin tức này, hân mới bắt đầu điều tra Trần Vân Thanh gốc gác.
Nói chung, Trần Vân Thanh là một tên phế vật không hơn không kém, may mắn có được một bộ Đại Hành Huyền Khí Kinh, thế cho nên mới có thể gia nhập Nội Viện của Trần gia, thực lực hiện tại của Trần Vân Thanh cũng không có cao, Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ, chiến lực còn là tầng chót, trong lần Tân Niên Hội Võ sắp tới đây của Trần gia, tên này không có cửa thắng.
Một tên vô danh tiểu tốt như vậy, không có danh tiếng của Đại Hành Huyền Khí Kinh, bảo đảm không người nào có thể biết tên này là ai đâu.
"Biết..! Tao đương nhiên là biết cái người này..!" Đâu phải chỉ có biết thôi đâu, Bàng Du Tâm còn quá rành về thằng nhóc này.
Chính tay của nó đã đem đứa con trai duy nhất của Bàng Du Tâm hắn là Bàng Thống giết đi, trong lòng của hắn hận Trần Vân Thanh thấu xương, khi nào cũng có ý nghĩ đem tên kia vằm ra tám khúc cho chó nó ăn để trả thù cho con của hắn.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.