Theo như thông lệ, cứ cách mười năm, Bách Vương Chầu Hoàng sẽ diễn ra một lần.
Lần nào, cũng được sự đón nhận vô cùng nồng nhiệt của đại bộ phận dân chúng, đơn giản là tiết mục này nói lên tiếng lòng của bọn họ, thay dân chúng chỉ trích những tên tham quan bán nước, đề cao tinh thần dân tộc, làm cho đám quan lại xem mà tức, nhưng không thể làm được gì.
"Đúng..! Đúng...! Chúng ta nhanh đi thôi, nếu như chậm sẽ không còn vị trí tốt để xem..!" Ngô Tiểu Diễm gật đầu lia lịa.
Thiếu gia cuối cùng cũng đã nhớ ra tiết mục cuối năm này rồi.
Nàng nhớ, từ khi mình còn rất là nhỏ, mẹ của nàng thường hay nói về cái tiết mục này, bà ấy dù là nghèo khó, cũng cố gắng dồn lấy ít tiền, đi vào quảng trường của Trần gia trấn, xem các nghệ nhân diễn thuyết tiết mục này.
Đến năm sáu tuổi, nàng cũng được mẹ mình dắt tay đi xem, đúng là tuyệt phẩm diễn kịch mười năm có một, nàng cùng mẹ xem mà cười nghiên cười ngã.
Tuy nhiên theo như mẹ của nàng nói, các nghệ nhân ở Trần gia trấn chỉ là nghệ nhân không chuyên, diễn còn chưa đến, nếu có thể lên được Chấn Nam Thành, đến Chấn Nam Quảng Trường, chắc chắn là có thể xem được các nghệ nhân chuyên nghiệp hơn diễn xuất, đó mà là màn trình diễn đỉnh cao thật sự.
Bây giờ Ngô Tiểu Diễm nàng có cơ hội, đương nhiên là sẽ không thể nào bỏ quan được rồi.
"Tiểu Diễm này..!"
Trần Vân Thanh bị Ngô Tiểu Diễm nắm tay kéo đi, hắn là muốn nói với lại Ngô Tiểu Diễm cái gì, tuy nhiên nhìn gương mặt đam mê cuồng của Ngô Tiểu Diễm, hắn chỉ lắc đầu, không muốn nói thêm bất kỳ điều gì nữa.
...
Hai giờ sau..!
"Tiểu Diễm..! Không có sao..! Đây chỉ là một tiết mục giải trí thôi mà, em cũng đừng có buồn nữa..!"
Trần Vân Thanh đi bên cạnh, khẽ lắc đầu một cái nhìn gương mặt buồn so của Ngô Tiểu Diễm, đây là tâm trạng chung của nhiều người sau khi xem xong tiếc mục Bách Vương Chầu Hoàng năm nay.
Hắn còn nhớ lại, có vài khán giả tán tu, không thể nào kìm chế được tức giận trong lòng, đã leo lên sân khấu, tẩn cho đám nghệ nhân kia một trận nhớ đời.
Cái tình cảnh hôm nay, Trần Vân Thanh hắn dám chắc, hiện tại khắp mọi nơi trên Lạc Việt Vương Quốc này, nhiều nghệ nhân đoàn thảm gia diễn xuất, cũng sẽ chịu chung số phận như vậy.
"Thiếu gia..! Tại sao năm nay bọn họ lại đi nói dối trắng trợn như vậy..? Còn có nịnh bợ...!"
Nịnh bợ cùng tôn vinh Quốc Vương quá mức thái quá đến như thế, đây là điều nàng muốn biết nhất, cũng như đại bộ phận người vừa xem qua vỡ kịch này muốn biết nhất.
Mở đầu màn kịch năm nay không có cái gì là đặt sắc cả, các Vương gia tiến lên báo cáo, cũng chỉ báo cáo tốt về mình, chưa nói hết câu thì đã tung hô quốc vương vạn tuế đến nỗi quên đường về.
Xuyên suốt vỡ kịch chỉ là màn ca tụng công đức của quốc vương cùng sự anh minh của những vị phiên vương cai quản phần công tác của mình, tuyệt nhiên không đề cập đến những chuyện xấu xa, những chuyện độc ác của những con em quyền quý, những tên thành chủ chạy chức chạy quyền, dùng mọi thủ đoạn để đưa người nhà của mình đi vào nhũng vị trí tốt đẹp nhất.
Hay như mới đây không lâu, Trần gia nhị thiếu gia Trần Hoành Hải làm biết bao chuyện táng tận thiên lương, cưỡng hiếp thiếu nữ nhà lành làm cho nhiều cô gái phải tự sát, không có vị Phiên Vương pháp luật nào đứng ra nói về những chuyện như thế này.
Thuế đối với bình dân cùng tán tu phải đóng góp cho triều đình ngày một cao, trong khi nhận lại từ triều đình không là bao, còn luôn luôn bị thế gia chèn ép nữa, không một vị Phiên Vương nào lên tiếng động chạm những vẫn đề nhạy cảm này, còn rất nhiều vấn đề nóng của Vương Quốc cần quan tâm nữa.
Xuyên suốt câu chuyện ngoài là ca tụng thì cũng chỉ còn là ca tụng, tất cả phiên Vương đều dùng lời ngon ngọt đưa Quốc Vương lên mây.
Nếu mà Quốc Vương anh minh thần võ như vậy, cũng không có để cho các thế gia thao túng triều đình, để mặc cho tham quan bóc lột tán tu cùng dân chúng.
Xem qua tiết mục năm nay, chỉ có thể đánh giá một câu, đó là nhạt hơn nước ốc, hoàn toàn mất đi phong phạm châm biến quan lại, thậm chí châm biến cả hoàng đế những kỳ trước, thay vào đó toàn tâng bốc quá lố cùng quảng cáo trá hình cho các thương hội.
Nàng quá thất vọng, mười năm sau này có tiết mục này nữa, nàng tuyệt đối sẽ không có đi xem.
"Tiểu Diễm..! Chúng ta sống ở nơi đây quốc gia có quyền lực tối thượng, bất kỳ một chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự quốc gia sẽ không có được phép..!" Trần Vân Thanh trầm ngâm một chút liền nói tiếp.
"Huống chi nghệ nhân bọn họ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, không ai thật sự dám chống lại quốc gia..!" Hay nói đúng hơn là không ai có gan đứng ra vì dân chúng chỉ trích đám quan lại cùng vua chúa nữa.
Trước đây tiết mục Bách Việt Chầu Hoàng này sở dĩ cơ thể công kích quan lại các thứ trong một thời gian dài, đó là vì bọn họ không có làm quá lố, cũng có thể nói là trong tầm kiểm soát của cấp trên, nên không có người nào đứng ra chỉnh sửa.
Nhưng tình hình trong nước cũng như nước ngoài hiện nay quá căng thẳng, các thế gia thi nhau lớn mạnh, cũng đồng thời là trợ lực rất lớn cho triều đình, vào thời điểm này không ai muốn xảy ra xung đột với thế gia.
Quốc Vương là người đứng đầu, nên ông ta hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề khi đắc tội với thế gia trong hoàn cảnh bây giờ, nên phải chỉ đạo cho Lễ Bộ đem tiết mục Bách Vương Chầu Hoàng kiểm soát chặt chẽ lại.
Nó cũng giống với lại chương trình gặp nhau cuối năm tại Địa Cầu mà Trần Vân Thanh hắn kiếp trước sinh sống, ban đầu chương trình này rất được lòng mọi người vì dám nói thẳng nói thật, nhưng sau khi có quan trên dể ý đến, ngay lập tức đã trở thành một trò hề đúng nghĩa.
"Thiếu gia..! Em đã hiểu..!" Ngô Tiểu Diễm gật đầu.
Nàng khá là thông minh, nên có thể hiểu được những gì mà các nghệ nhân đang làm ở tiết mục lần này, chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối vì tiết mục từ trước đến nay đáng lý là đứng về phía người dân cùng tán tu, bây giờ cũng đã biến chất, không thể nào chống lại được cường quyền, đi theo kẻ mạnh một phương.
"Phu quân..! Không ngờ lại gặp anh ở đây..!"
"Âm thanh này..?" Trần Vân Thanh giật mình thon thót.
Dù không có quay lại đằng sau, nhưng mà Trần Vân Thanh cũng có thể đoán được, người phát ra âm thanh vừa rồi là Lưu Tố Hiền không thể sai.
"Tố Hiền tỷ..! Sao chị lại ở đây..?"
Trần Vân Thanh rất là muốn nắm lấy tay của Ngô Tiểu Diễm chạy nhanh chút, để không phải gặp lại cô nàng Lưu Tố Hiền này.
Chỉ có điều, Trần Vân Thanh tuy nhanh, nhưng Lưu Tố Hiền còn nhanh hơn, chỉ thoáng một cái, Lưu Tố Hiền đã đến trước mặt của Trần Vân Thanh, làm cho Trần Vân Thanh không thể không từ bỏ ý đồ, chuyển qua cùng Lưu Tố Hiền nói chuyện thân thiện.
"Thế nào..? Thê tử đến tìm phu quân, vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa..! Sao anh lại tỏ ra bất ngờ như vậy..!"
Lưu Tố Hiền đi đến, chỉ cách Trần Vân Thanh chưa đầy mười cm, mặt đối mặt, dùng lời nói có chút trách móc cùng hờn dỗi Trần Vân Thanh, cứ như Trần Vân Thanh vừa rồi nói câu nói kia, làm nàng hết sức đau lòng một dạng.
"Thiếu gia..! Vị tỷ tỷ này là...?"
Ngô Tiểu Diễm buông tay của Trần Vân Thanh ra, nhìn cả Trần Vân Thanh cùng Lưu Tố Hiền đang mặt kề mặt đối diện nói chuyện, ánh mắt bên trong lóe lên sự kinh dị cùng không hiểu.
"Em là Ngô Tiểu Diễm đi..!"
"Tự giới thiệu một chút, chị là Lưu Tố Hiền, là vợ chính thức của Trần Vân Thanh, cũng là thiếu phu nhân của em, sau này mong em giúp đỡ nhiều hơn..!"
Đẹp, con nha hoàn của Trần Vân Thanh này thật sự là rất đẹp, dù người của nàng đã điều tra ra bên cạnh của Trần Vân Thanh có một con nha hoàn rất xinh đẹp, nàng cũng lường trước khi xem qua bức hình của cô gái này.
Nhưng nói thật, gặp cô ta ở bên ngoài, còn đẹp hơn nhiều nàng tưởng tượng, xem ra đây cũng là một tình địch hết sức nặng ký dành cho nàng đây.
"Thiếu gia..! Những gì vị tỷ tỷ này nói có thật hay không..?" Ngô Tiểu Diễm đưa đôi mắt long lanh to tròn nhìn Trần Vân Thanh, chờ y lên tiếng xác nhận.
Nói thật, dù vị tỷ tỷ này rất là xinh đẹp, nhưng nàng chưa từng nghe thiếu gia nhắc qua người con gái như thế này, thế nên nếu chỉ dựa vào lời nói một phía của cô ta, nàng sẽ không bao giờ tin.
Hơn nữa, hôn nhân là chuyện lớn nhất của đời người, phải có sự đồng ý của cha mẹ.
Thiếu gia nhà nàng lại là một người rất hiếu thảo, sẽ không có chuyện chưa nói qua gì với lão gia, liền sẽ cưới một người con gái khác như thế này.
Nàng tin tưởng vững chắc nó sẽ là như vậy, không thì Ngô Tiểu Diễm nàng phải làm sao đây?.
"Cái này..! Đương nhiên là..thật..!"
Trần Vân Thanh muốn nói chuyện này đương nhiên là giả rồi, nhưng khi quay lại nhìn ánh mắt còn sắc hơn dao cạo của Lưu Tố Hiền kia, hắn không thể bảo không bẻ lái.
Một kiếm của Lưu Tố Hiền cách đây gần một tuần trước vẫn còn ám ảnh Trần Vân Thanh hắn rất sâu, nếu như bây giờ mà hắn dám nói một chữ giả, hắn có thể chắc chắn trăm phần trăm mình sẽ bị Lưu Tố Hiền này cắt ra làm tám khối.
Người quân tử cần phải nhẫn nhịn thiệt thòi trước mắt, chờ ngày thực lực của Trần Vân Thanh hắn vượt qua Lưu Tố Hiền, khi đó thì sẽ xoa nắn cô ta làm sao cũng không thành vấn đề.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Lần nào, cũng được sự đón nhận vô cùng nồng nhiệt của đại bộ phận dân chúng, đơn giản là tiết mục này nói lên tiếng lòng của bọn họ, thay dân chúng chỉ trích những tên tham quan bán nước, đề cao tinh thần dân tộc, làm cho đám quan lại xem mà tức, nhưng không thể làm được gì.
"Đúng..! Đúng...! Chúng ta nhanh đi thôi, nếu như chậm sẽ không còn vị trí tốt để xem..!" Ngô Tiểu Diễm gật đầu lia lịa.
Thiếu gia cuối cùng cũng đã nhớ ra tiết mục cuối năm này rồi.
Nàng nhớ, từ khi mình còn rất là nhỏ, mẹ của nàng thường hay nói về cái tiết mục này, bà ấy dù là nghèo khó, cũng cố gắng dồn lấy ít tiền, đi vào quảng trường của Trần gia trấn, xem các nghệ nhân diễn thuyết tiết mục này.
Đến năm sáu tuổi, nàng cũng được mẹ mình dắt tay đi xem, đúng là tuyệt phẩm diễn kịch mười năm có một, nàng cùng mẹ xem mà cười nghiên cười ngã.
Tuy nhiên theo như mẹ của nàng nói, các nghệ nhân ở Trần gia trấn chỉ là nghệ nhân không chuyên, diễn còn chưa đến, nếu có thể lên được Chấn Nam Thành, đến Chấn Nam Quảng Trường, chắc chắn là có thể xem được các nghệ nhân chuyên nghiệp hơn diễn xuất, đó mà là màn trình diễn đỉnh cao thật sự.
Bây giờ Ngô Tiểu Diễm nàng có cơ hội, đương nhiên là sẽ không thể nào bỏ quan được rồi.
"Tiểu Diễm này..!"
Trần Vân Thanh bị Ngô Tiểu Diễm nắm tay kéo đi, hắn là muốn nói với lại Ngô Tiểu Diễm cái gì, tuy nhiên nhìn gương mặt đam mê cuồng của Ngô Tiểu Diễm, hắn chỉ lắc đầu, không muốn nói thêm bất kỳ điều gì nữa.
...
Hai giờ sau..!
"Tiểu Diễm..! Không có sao..! Đây chỉ là một tiết mục giải trí thôi mà, em cũng đừng có buồn nữa..!"
Trần Vân Thanh đi bên cạnh, khẽ lắc đầu một cái nhìn gương mặt buồn so của Ngô Tiểu Diễm, đây là tâm trạng chung của nhiều người sau khi xem xong tiếc mục Bách Vương Chầu Hoàng năm nay.
Hắn còn nhớ lại, có vài khán giả tán tu, không thể nào kìm chế được tức giận trong lòng, đã leo lên sân khấu, tẩn cho đám nghệ nhân kia một trận nhớ đời.
Cái tình cảnh hôm nay, Trần Vân Thanh hắn dám chắc, hiện tại khắp mọi nơi trên Lạc Việt Vương Quốc này, nhiều nghệ nhân đoàn thảm gia diễn xuất, cũng sẽ chịu chung số phận như vậy.
"Thiếu gia..! Tại sao năm nay bọn họ lại đi nói dối trắng trợn như vậy..? Còn có nịnh bợ...!"
Nịnh bợ cùng tôn vinh Quốc Vương quá mức thái quá đến như thế, đây là điều nàng muốn biết nhất, cũng như đại bộ phận người vừa xem qua vỡ kịch này muốn biết nhất.
Mở đầu màn kịch năm nay không có cái gì là đặt sắc cả, các Vương gia tiến lên báo cáo, cũng chỉ báo cáo tốt về mình, chưa nói hết câu thì đã tung hô quốc vương vạn tuế đến nỗi quên đường về.
Xuyên suốt vỡ kịch chỉ là màn ca tụng công đức của quốc vương cùng sự anh minh của những vị phiên vương cai quản phần công tác của mình, tuyệt nhiên không đề cập đến những chuyện xấu xa, những chuyện độc ác của những con em quyền quý, những tên thành chủ chạy chức chạy quyền, dùng mọi thủ đoạn để đưa người nhà của mình đi vào nhũng vị trí tốt đẹp nhất.
Hay như mới đây không lâu, Trần gia nhị thiếu gia Trần Hoành Hải làm biết bao chuyện táng tận thiên lương, cưỡng hiếp thiếu nữ nhà lành làm cho nhiều cô gái phải tự sát, không có vị Phiên Vương pháp luật nào đứng ra nói về những chuyện như thế này.
Thuế đối với bình dân cùng tán tu phải đóng góp cho triều đình ngày một cao, trong khi nhận lại từ triều đình không là bao, còn luôn luôn bị thế gia chèn ép nữa, không một vị Phiên Vương nào lên tiếng động chạm những vẫn đề nhạy cảm này, còn rất nhiều vấn đề nóng của Vương Quốc cần quan tâm nữa.
Xuyên suốt câu chuyện ngoài là ca tụng thì cũng chỉ còn là ca tụng, tất cả phiên Vương đều dùng lời ngon ngọt đưa Quốc Vương lên mây.
Nếu mà Quốc Vương anh minh thần võ như vậy, cũng không có để cho các thế gia thao túng triều đình, để mặc cho tham quan bóc lột tán tu cùng dân chúng.
Xem qua tiết mục năm nay, chỉ có thể đánh giá một câu, đó là nhạt hơn nước ốc, hoàn toàn mất đi phong phạm châm biến quan lại, thậm chí châm biến cả hoàng đế những kỳ trước, thay vào đó toàn tâng bốc quá lố cùng quảng cáo trá hình cho các thương hội.
Nàng quá thất vọng, mười năm sau này có tiết mục này nữa, nàng tuyệt đối sẽ không có đi xem.
"Tiểu Diễm..! Chúng ta sống ở nơi đây quốc gia có quyền lực tối thượng, bất kỳ một chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự quốc gia sẽ không có được phép..!" Trần Vân Thanh trầm ngâm một chút liền nói tiếp.
"Huống chi nghệ nhân bọn họ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, không ai thật sự dám chống lại quốc gia..!" Hay nói đúng hơn là không ai có gan đứng ra vì dân chúng chỉ trích đám quan lại cùng vua chúa nữa.
Trước đây tiết mục Bách Việt Chầu Hoàng này sở dĩ cơ thể công kích quan lại các thứ trong một thời gian dài, đó là vì bọn họ không có làm quá lố, cũng có thể nói là trong tầm kiểm soát của cấp trên, nên không có người nào đứng ra chỉnh sửa.
Nhưng tình hình trong nước cũng như nước ngoài hiện nay quá căng thẳng, các thế gia thi nhau lớn mạnh, cũng đồng thời là trợ lực rất lớn cho triều đình, vào thời điểm này không ai muốn xảy ra xung đột với thế gia.
Quốc Vương là người đứng đầu, nên ông ta hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề khi đắc tội với thế gia trong hoàn cảnh bây giờ, nên phải chỉ đạo cho Lễ Bộ đem tiết mục Bách Vương Chầu Hoàng kiểm soát chặt chẽ lại.
Nó cũng giống với lại chương trình gặp nhau cuối năm tại Địa Cầu mà Trần Vân Thanh hắn kiếp trước sinh sống, ban đầu chương trình này rất được lòng mọi người vì dám nói thẳng nói thật, nhưng sau khi có quan trên dể ý đến, ngay lập tức đã trở thành một trò hề đúng nghĩa.
"Thiếu gia..! Em đã hiểu..!" Ngô Tiểu Diễm gật đầu.
Nàng khá là thông minh, nên có thể hiểu được những gì mà các nghệ nhân đang làm ở tiết mục lần này, chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối vì tiết mục từ trước đến nay đáng lý là đứng về phía người dân cùng tán tu, bây giờ cũng đã biến chất, không thể nào chống lại được cường quyền, đi theo kẻ mạnh một phương.
"Phu quân..! Không ngờ lại gặp anh ở đây..!"
"Âm thanh này..?" Trần Vân Thanh giật mình thon thót.
Dù không có quay lại đằng sau, nhưng mà Trần Vân Thanh cũng có thể đoán được, người phát ra âm thanh vừa rồi là Lưu Tố Hiền không thể sai.
"Tố Hiền tỷ..! Sao chị lại ở đây..?"
Trần Vân Thanh rất là muốn nắm lấy tay của Ngô Tiểu Diễm chạy nhanh chút, để không phải gặp lại cô nàng Lưu Tố Hiền này.
Chỉ có điều, Trần Vân Thanh tuy nhanh, nhưng Lưu Tố Hiền còn nhanh hơn, chỉ thoáng một cái, Lưu Tố Hiền đã đến trước mặt của Trần Vân Thanh, làm cho Trần Vân Thanh không thể không từ bỏ ý đồ, chuyển qua cùng Lưu Tố Hiền nói chuyện thân thiện.
"Thế nào..? Thê tử đến tìm phu quân, vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa..! Sao anh lại tỏ ra bất ngờ như vậy..!"
Lưu Tố Hiền đi đến, chỉ cách Trần Vân Thanh chưa đầy mười cm, mặt đối mặt, dùng lời nói có chút trách móc cùng hờn dỗi Trần Vân Thanh, cứ như Trần Vân Thanh vừa rồi nói câu nói kia, làm nàng hết sức đau lòng một dạng.
"Thiếu gia..! Vị tỷ tỷ này là...?"
Ngô Tiểu Diễm buông tay của Trần Vân Thanh ra, nhìn cả Trần Vân Thanh cùng Lưu Tố Hiền đang mặt kề mặt đối diện nói chuyện, ánh mắt bên trong lóe lên sự kinh dị cùng không hiểu.
"Em là Ngô Tiểu Diễm đi..!"
"Tự giới thiệu một chút, chị là Lưu Tố Hiền, là vợ chính thức của Trần Vân Thanh, cũng là thiếu phu nhân của em, sau này mong em giúp đỡ nhiều hơn..!"
Đẹp, con nha hoàn của Trần Vân Thanh này thật sự là rất đẹp, dù người của nàng đã điều tra ra bên cạnh của Trần Vân Thanh có một con nha hoàn rất xinh đẹp, nàng cũng lường trước khi xem qua bức hình của cô gái này.
Nhưng nói thật, gặp cô ta ở bên ngoài, còn đẹp hơn nhiều nàng tưởng tượng, xem ra đây cũng là một tình địch hết sức nặng ký dành cho nàng đây.
"Thiếu gia..! Những gì vị tỷ tỷ này nói có thật hay không..?" Ngô Tiểu Diễm đưa đôi mắt long lanh to tròn nhìn Trần Vân Thanh, chờ y lên tiếng xác nhận.
Nói thật, dù vị tỷ tỷ này rất là xinh đẹp, nhưng nàng chưa từng nghe thiếu gia nhắc qua người con gái như thế này, thế nên nếu chỉ dựa vào lời nói một phía của cô ta, nàng sẽ không bao giờ tin.
Hơn nữa, hôn nhân là chuyện lớn nhất của đời người, phải có sự đồng ý của cha mẹ.
Thiếu gia nhà nàng lại là một người rất hiếu thảo, sẽ không có chuyện chưa nói qua gì với lão gia, liền sẽ cưới một người con gái khác như thế này.
Nàng tin tưởng vững chắc nó sẽ là như vậy, không thì Ngô Tiểu Diễm nàng phải làm sao đây?.
"Cái này..! Đương nhiên là..thật..!"
Trần Vân Thanh muốn nói chuyện này đương nhiên là giả rồi, nhưng khi quay lại nhìn ánh mắt còn sắc hơn dao cạo của Lưu Tố Hiền kia, hắn không thể bảo không bẻ lái.
Một kiếm của Lưu Tố Hiền cách đây gần một tuần trước vẫn còn ám ảnh Trần Vân Thanh hắn rất sâu, nếu như bây giờ mà hắn dám nói một chữ giả, hắn có thể chắc chắn trăm phần trăm mình sẽ bị Lưu Tố Hiền này cắt ra làm tám khối.
Người quân tử cần phải nhẫn nhịn thiệt thòi trước mắt, chờ ngày thực lực của Trần Vân Thanh hắn vượt qua Lưu Tố Hiền, khi đó thì sẽ xoa nắn cô ta làm sao cũng không thành vấn đề.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.