Yêu Thần Lục

Chương 409: Trên Có Mẹ Già



"Đường này do tao mở..! Đất này do tao bảo kê, muốn đi qua thì ngay lập tức giao ra lộ phí, nếu như không..Chết..!"

Sùng A Giản múa may đôi thiết chùy của mình, phát ra âm thanh vù vù trông rất đáng sợ, sau đó hắn cất tiếng ồm ồm.

"Mấy tên tụi bây cũng là như vậy..! " Nhìn tên lái xe Dương An sợ xanh mặt nơi kia, Sùng A Giản khá là hài lòng, hắn tiếp tục quay qua xung quanh những đám người đang vây xem.

Không chỉ muốn chủ nhân trên chiếc xe ngựa này giao ra tiền bảo kê, mà ngay cả những người khác, cũng phải đưa tiền ra, nếu không sẽ không thể nào qua được tay của hắn.

"Đưa..Chúng tôi đưa..!"

Nhìn tu vi Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cảnh giới, nhìn cảnh giới của tên to con này, cả mấy chục tên tu luyện giả đi đường không khỏi mướt mồ hôi lạnh.

Cao cho đến Yêu Sĩ tứ trọng, thấp nhất có Yêu Giả lục trọng, tất cả đều lũ lượt đưa ra lộ phí cho tên to con này.

Không có biện pháp, nơi đây không có ai là đối thủ của tên to con này cả, năm mới Tết nhất đến nơi, cũng không có người nào muốn mang theo một thân thương tích trở về đi thăm gia đình.

"Biến đi..!" Nhận được tiền, Sùng A Giản dĩ nhiên là hài lòng vô cùng, cũng không muốn giữ đám người này làm cái gì.

"Vâng..! Vâng..! Chúng tôi biến ..!" Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, tên to con này đã cho bọn họ rời đi, không ai dám ở lại nơi đây làm gì cả.

"Thiếu gia..!"

Ngô Tiểu Diễm co đầu đi vào, kêu lớn Trần Vân Thanh một tiếng.

"Rầm..! Phốc"

Đối phương quá hung dữ, nàng thật không phải là đối thủ, may ra thiếu gia của nàng thần thông quảng đại, có thể cho tên to con kia một cái bài học.

"Tiểu Trác..! Thiếu gia đi nơi nào rồi..?"

Lạ quá, mình mới quay người ra một chút, quay lại đã không thấy thiếu gia ở nơi nào, anh ta chạy đi đâu mà nhanh vậy kia chứ.

"Chít..Chít..!"

Thái Na Trát chỉ tay ra bên ngoài, nơi mà tên to con đang bị Trần Vân Thanh đạp dưới chân kia, khá là im lặng nhìn Ngô Tiểu Diễm.

Ngô Tiểu Diễm này cũng thật là, vừa rồi không có nhìn thấy thân ảnh của Trần Vân Thanh bay ra ngoài cũng không nói làm gì, ngay cả âm thanh tên to con kia bị đánh bay ra xa làm gãy cả một đám cây cối cũng không có nghe ra, thật là không thể nào nói nỗi mà.

'Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ cảnh giới viên mãn..! Thằng nhóc này thiên phú về Yêu Kỹ khủng bố như vậy hay sao..?' Tuy có vài ý trách móc Ngô Tiểu Diễm, có điều khi chứng kiến thân pháp của Trần Vân Thanh, Thái Na Trát không khỏi giật mình một cái.

Thứ mà Trần Vân Thanh sử dụng vừa rồi là Phong Hình Bộ, nàng đã nghe qua tên này nói không ít lần khi diễn luyện nó, cũng là đã chỉ dạy cho y không ít.

Nhưng có điều nàng không nghĩ đến là chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, Trần Vân Thanh lại có thể đem nó đột phá đến viên mãn cảnh giới, loại thiên phú này nàng ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy. Nếu mà thằng nhóc này xuất thân tại Chủ Đại Lục, chắc chắn sẽ có nhiều thế lực muốn đánh sống đánh chết cũng muốn tranh giành cho được loại thiên tài này. Bao gồm cả thế lực của nàng bên trong.

'Không được..! Tuyệt đối không thể nào để Trần Vân Thanh gia nhập thế lực khác cho được, nếu như không, đối với thế lực của bên ta sẽ là một cái tai nạn, nếu cần thiết, có thể hy sinh cái mạng này của nàng, cũng phải đem tên Trần Vân Thanh giết đi..!' Thái Na Trát trong lòng quyết tâm nghĩ.

"Khụ..! Phốc..!"

"Đại ca...! Không sư huynh..! Em trên có mẹ già dưới có con thơ, xin anh rộng lòng thương xót, bỏ qua cho em lần này...!"

Sùng A Giản máu tươi đầy mồm, nhưng hắn không có dám đi lau, hắn nhìn Trần Vân Thanh đang dùng chân đạp lên trên ngực của mình đây, khóc lóc nỉ non van xin.

Quá nhanh cùng quá nguy hiểm, đây là những gì mà hắn nhận định về người thanh niên trước mắt này.

Rõ ràng hắn đã hết sức là cảnh giác với mọi biến động xung quanh, để phòng có người muốn đánh lén mình, nhưng khi người thanh niên này ra tay, hắn vẫn là không thể nào phản kháng được, hay nói đúng hơn là hắn chẳng thể nào phản kháng.

Ngay cả cái bóng của đối phương ở nơi nào hắn còn không có biết, lấy gì để phản kháng đây.

Đến bây giờ hắn vẫn còn chưa có hiểu, sao trong đám đệ tử đi về thăm nhà lại có người có thực lực khủng bố như người thanh niên này.

Không phải hắn nghe nói đại đa số đệ tử tu vi cao nhất cũng chỉ ở Yêu Sĩ tam trọng hay tứ trọng hay là sao?

Tin tức bên ngoài thật sự là quá hại người mà.

"Mày tên là gì..?" Trần Vân Thanh có chút buồn cười lên tiếng hỏi.

Cái câu nói hài hước này, không ngờ ở nơi này hắn còn nghe được thêm một lần nữa, còn là trong miệng của một người to cao không kém gì con Khôi Lỗi của hắn đây, thật sự khá là thú vị.

"Sư huynh..! Em tên là Sùng A Giản..!" Sùng A Giản nở một nụ cười thật là chân thành nhất lên tiếng trả lời.

"Sư huynh..! Không dám giấu gì anh, đây là lần đầu tiên em làm cướp, trước giờ em toàn làm lương dân mà thôi..!" Như để tăng lên độ thiện cảm của Trần Vân Thanh, Sùng A Giản tiếp tục lên tiếng giải thích.

Sùng A Giản hắn không hề nói dối, hắn vốn là một tên Tán Tu bình thường, do cơ duyên lớn mới tìm được một bộ tu luyện Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết, nhờ có nó, hắn mới có thể đột phá được Yêu Sĩ, đến nay ba mươi tuổi, cũng đã đột phá Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ, cùng một đám Tán Tu có thể nói là thuộc diện nổi bật.

Tuy nhiên vì quá chăm tu hành, nên tài nguyên trong túi của hắn chẳng còn lại là bao, thậm chí ngay cả tiền mua sắm ít tiền làm quà cho mẹ già của hắn dưới quê, hắn cũng là không có được.

Sùng A Giản hắn cũng không phải là người thông minh tháo vác gì, nên càng không thể nghĩ ra cách kiếm tiền hay, ngay cả việc săn lấy Yêu Thú bán lấy tiền thời điểm này cũng khó khăn, cả đi cả về cũng mất hết mấy ngày thời gian của hắn, thêm thời gian trở lại thăm mẹ của mình nữa, bảo đảm sẽ không có kịp.

Suy nghĩ hết cách, hắn chợt nghe nói đến làm nghề ăn cướp sẽ nhanh có tiền, như đám người Chấn Nam Đạo kia một dạng, chỉ cần ngồi một chỗ, tự nhiên sẽ có người mang tiền đến cho mình, vì vậy cho nên, hắn quyết định làm theo một lần.

Có ai nào biết, lần đầu cũng là lần duy nhất này của hắn, lại gặp phải một cao thủ khó chơi như người thanh niên trước mắt này, đến nông nỗi ngay cả cái mạng cũng khó bảo toàn, biết trước như vậy không cần phải làm nghê này rồi.

"Sùng A Giản..! Muốn tao bỏ qua cho mày cũng được, nhưng mày phải đi theo làm việc cho tao mười năm..! Ý của mày thế nào..?" Trần Vân Thanh mỉm cười thân thiện với lại Sùng A Giản này lên tiếng đề nghị.

Sùng A Giản, cái tên này hắn nhớ đến tên một số dân tộc đồng bào anh em trước đây.

Người này Trần Vân Thanh hắn nhận thấy bản chất cũng không hề xấu, bằng chứng là vừa rồi tên này cũng không có sát ý cái gì, y thật sự chỉ là muốn kiếm một ít tiền tiêu thật sự.

Tuy nhiên, điều mà Trần Vân Thanh hắn chấm trúng, muốn nhận tên này làm tay chân, lại không phải là vì việc y không có sát tâm, mà là vì thể chất của y.

Một cước vừa rồi, hắn là đã dùng ra năm thành lực lượng thân thể vốn có rồi, nếu mà Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ ăn một cước đó, cũng đã bỏ mạng từ lâu rồi, nhưng cái tên Sùng A Giản này lại không có hề hấn gì, điều này chứng tỏ thể phách của y hơn hẳn người bình thường.

Nếu được đào tạo tốt, nói không chừng sau này Sùng A Giản có thể trở thành một đại cường giả.

Chính vì như thế Trần Vân Thanh hắn mới quyết định thu nhận, nếu mà không, dám cản đường hắn cướp cạn, hắn đã để cho y về chầu ông bà từ lâu rồi.

"Khục..! Sư huynh..! Không thành vấn đề, được đi theo anh, đó là phúc phận kiếp trước em tích được..!"Sùng A Giản nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn là mỉm cười gật đầu đồng ý làm tay sai cho Trần Vân Thanh trong vòng mười năm.

Bên ngoài vui mừng là thế, như không có ai biết. Tại bên trong lòng hiện tại, hắn là muốn mắng tổ tiên mười tám đời của Trần Vân Thanh.

Thằng khốn này hỏi ý kiến của hắn xem hắn có đồng ý hay không, nhưng chân thì lại không có chịu buông ra khỏi người của hắn, còn là dùng lực thật mạnh, làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn như bị lệch vị một dạng.

Hắn là dám chắc, nếu mà mình không đồng ý với lại đề nghị vừa rồi của Trần Vân Thanh, thằng khốn này thế nào cũng sẽ ra chân thật nặng, đem hắn giết đi luôn cho sạch.

Đây là ép buộc người khác làm chuyện mà mình không có thích một cách trắng trợn.

Nhưng hết cách rồi, hắn không có quyền lựa chọn, nếu không muốn chết cũng chỉ có thể cắn răng làm tay sai cho thằng khốn này mười năm.

"Yên tâm đi..! Chú đi theo anh, anh sẽ không có bạc đãi với chú..!"

Trần Vân Thanh nghe Sùng A Giản nguyện ý đi theo mình rất nhanh chóng, hắn thật là vui mừng quá đỗi, lập tức buông chân ra, đỡ Sùng A Giản dậy, sau đó đưa cho tên này một cái túi Không Gian, xem như quà gặp mặt.

Người một nhà mà, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bạc bẽo với lại anh em của mình cả, cái gọi là có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu chính là ý đó.

"Sư huynh..! Cái này..! Cái này...!"

Sùng A Giản đưa mắt nhìn vào bên trong Túi Không Gian, hắn có chút há hốc mồm nhìn Trần Vân Thanh, kinh ngạc không thể nói hết lời.

Ban đầu hắn nghĩ Trần Vân Thanh cũng chỉ làm màu, đưa cho hắn Túi Không Gian cũng chỉ là một cái túi rỗng, cao lắm cũng chỉ là vài ba đồng bạc là cùng.

Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.

Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!

Chỉ có tại