Yêu Thần Lục

Chương 411: Ngụy Quân Tử



Chiến làm sao mà được, khi mà ngay cả một góc áo của Trần Vân Thanh, hắn cũng không thể nào chạm vào được.

Chẳng những thế, mỗi lần Trần Vân Thanh phản kích hắn, y như rằng sẽ để lại trên người của hắn một vệt kiếm thương. Làm cho hắn đau tận tâm can. Muốn tránh cũng chẳng thể nào tránh được.

Chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần làm cho hắn có cảm giác, Trần Vân Thanh bất kỳ lúc nào cũng có thể dùng một kiếm đem cái mạng của hắn đoạt đi..!

Sở dĩ mà đến thời điểm hiện tại, tên này còn chưa có ra tay, chẳng qua là vì muốn dùng hắn để mà luyện tập chiêu thức, hay nói đúng hơn là muốn dùng hắn làm một viên đá mài đao, giúp cho y mài sắt bén thanh kiếm của mình.

Chờ cho hỏa hầu đủ rồi, sẽ lập tức ra tay đem hắn diệt đi.

Ý nghĩ này có chút phi lý, nhưng lại đang xảy ra hết sức chân thật, khổ một nỗi hắn cũng không thể nào phản kháng hay phá vỡ được kế hoạch của đối phương..

"Chỉ nên làm như vậy! "

"Xoẹt..! Ong..!"

Cầm Hắc Yên Vụ trong tay, Hồng Côn là muốn ném nó ra. Nhân lúc hỗn loạn thừa cơ bỏ trốn, đây cũng là thủ đoạn ép đáy hòm của hắn.

"Xoẹt..! Phập.!"

"Tao thật hối hận vì nhận cái nhiệm vụ này..!" Hồng Côn nhìn trước lồng ngực mình thân kiếm, không khỏi cười khổ một tiếng.

Nhân lúc Trần Vân Thanh tạm thời mất phương hướng, liền nhanh chân chạy trốn, nhưng không thể ngờ được, Trần Vân Thanh ra tay quá nhanh, hắn chưa kịp thực hiện được ý đồ thì đã bị Trần Vân Thanh một kiếm đâm xuyên tim mất rồi.

Trước khi chết, hắn thật quá hối hận khi lúc trước tranh giành lấy cái nhiệm vụ giết Trần Vân Thanh này, người này chiến lực đã vô hạn tiếp cận Yêu Sư cường giả, một tên Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ như hắn, tuyệt đối không thể nào là đối thủ cho được.

Nhớ lại Mang Huyền Phong khi đó thật quá thông minh, không có đi nhận cái nhiệm vụ này, cũng có thể tên đó đã biết được thực lực chân chính của tên Trần Vân Thanh này, thế nên mới đánh trống lui binh.

Chỉ có một mình hắn ngu ngốc, cảm thấy đây là một việc nhẹ lương cao, nên mới đâm đầu đi vào, giờ đây gặp nạn, có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.

"Tiếc quá..! Chỉ còn thiếu một chút nữa, mình là đã có thể đột phá Ảnh Nhạn Kiếm Pháp đến cảnh giới viên mãn..!" Thu lại Nghịch Phong Kiếm vào vỏ, Trần Vân Thanh không khỏi lắc đầu tiếc nuối một chút.

Hắn cùng Hồng Côn đánh nhau lâu dài như vậy, mục đích chính cũng chỉ là muốn mượn tay của Hồng Côn tên này để rèn luyện Yêu Kỹ.

Đặc biệt là Ảnh Nhạn Kiếm Pháp, hắn muốn đưa bộ Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ này cũng đạt đến cảnh giới viên mãn như là Phong Hình Bộ một dạng.

Hắn đang đi đúng hướng, cũng sắp thành công, nhưng nào ngờ đúng thời điểm này, Hồng Côn lại muốn đánh bài chuồn, không thể làm gì khác hắn cũng chỉ xó thể tiễn tên này lên đường sớm một chút.

Chỉ còn một chút xíu nữa mà thôi, nhưng một chút xíu đó cũng khó mà vượt qua, xem ra hắn cũng chỉ có thể chờ đợi một cơ hội khác thôi.

Kẻ thù của hắn còn nhiều mà, cơ hội sẽ luôn luôn đến với hắn mà thôi.

"Thiếu gia..! Anh thật sự là thiên hạ vô địch..!"

Ngô Tiểu Diễm như thường lệ, mỗi khi Trần Vân Thanh dành chiến thắng, nàng cũng chỉ có thể nói một câu chúc mừng thái quá như vậy thôi, dường như ngoài câu này ra, nàng là không có câu nào khác nữa.

"Ha ha ha..! Thiếu gia..! Em biết là anh sẽ dùng chiêu này mà..!"

Nhanh chóng tránh đi cái gõ trán của Trần Vân Thanh, chạy đi ra bên ngoài, cười thật tươi lên tiếng chọc tức Trần Vân Thanh.

Mỗi khi nàng khen thiếu gia câu này, thế nào thiếu gia cũng cho nàng một cái gõ trán cho bỏ ghét mà, nàng thông minh hơn quá nhiều, sẽ không để cho vị thiếu gia này đánh mãi như vậy được đâu.

Mà thiếu gia lần này cũng thật xấu, nàng có nói cái gì sai đâu kia chứ, thiếu gia ở Chấn Nam Thành này đúng là thiên hạ vô địch mà, ân...

Trừ vị thành chủ kia ra, ân, còn trừ bang chủ của Chấn Nam Đạo ra, thiếu gia nhà mình đúng là khó gặp đối thủ.

"Sư huynh..! Tôi.!"

"Không cần nói nữa, chuyện này tôi không có trách chú..!" Trần Vân Thanh dĩ nhiên là biết Sùng A Giản muốn nói cái gì.

Hắn vốn không có trách gì Sùng A Giản, chính hắn muốn mượn tay của tên Hồng Côn này để mà luyện tập thêm Yêu Kỹ mà, Sùng A Giản đi vào làm sao mà được, với lại tu vi của Sùng A Giản quá kém, có đến cũng không giúp gì được cho hắn, không chừng còn vướng chân vướng tay.


Hơn nữa biểu hiện vừa rồi của Sùng A Giản hắn cũng là thấy ở trong mắt, người này biết sẽ chết, nhưng cũng muốn lên giúp đỡ hắn một tay, nếu mà Ngô Tiểu Diễm không ra tay, có lẽ bây giờ Sùng A Giản đã chết rồi, tấm lòng của người này thật là quá đáng quý. Trần Vân Thanh hắn là không có nhìn nhẩm người..

"Đại ca..! Những người đứng ngoài quan sát này xử lý như thế nào..?" Sùng A Giản nhìn quanh một ít người đang đi tới, muốn xin ý kiến của Trần Vân Thanh.

Trần Vân Thanh là một thiên tài như vậy, có thể sẽ không muốn cho người khác biết được bản lĩnh chân chính của mình.

Trận chiến hôm nay nếu truyền đi ra bên ngoài, nó sẽ làm cho Trần Vân Thanh nỗi tiếng khắp mọi nơi ở Chấn Nam Thành nơi đây. Hắn không biết Trần Vân Thanh có muốn nhận lấy sự nỗi tiếng này hay là không, làm gì thuộc hạ, hắn cũng cần phải hỏi rõ ràng một chút.

"Chú dẫn theo con Hồ Ly này, nếu nó chỉ về phía ai, chú hãy uy hiếp bọn họ đừng có đem chuyện này nói ra là được rồi..!" Trần Vân Thanh ngẫm nghĩ một chút, sau đó bảo Thái Na Trát đi theo Sùng A Giản giải quyết việc này.

Nơi đây vừa rồi có sự xuất hiện của Hồng Côn, đây là một nhân vật lớn của Chấn Nam Đạo, nhìn thấy người này, nhiều người đi đường cũng sẽ chạy nhanh trốn thoát, tuy nhiên cũng có một vài người tài cao gan lớn, không chịu rời đi, đã chứng kiến trận chiến của hắn cùng Hồng Côn từ đầu đến cuối.

Dù bây giờ hắn không còn mang trang phục của Trần Gia trên người, Nhưng người có tâm muốn điều tra mà nói, sẽ không khó khăn gì tra ra thân phận của Trần Vân Thanh hắn, cũng nên cảnh cáo bọn họ một chút.

Đương nhiên hắn biết, đây chỉ là biện pháp nhất thời, qua một thời gian lâu, tin tức này thế nào cũng sẽ bị truyền lưu đi ra, nhưng khi đó, hắn là đã ở Mân Việt Quận Thành rồi. Người ở Chấn Nam Thành này có biết, cũng chỉ trầm trồ khen ngợi một tiếng, không có gây quá nhiều ảnh hưởng cho hắn lắm.

"Xoẹt..!"

"Thế nào..! Hai người đi khuyên đối phương..! Sao nhanh chóng trở lại như vậy..?" Trần Vân Thanh có chút hơi ngạc nhiên.

Nơi đây chí ít cũng có hơn mười người dừng lại xem có trận chiến của hắn cùng Hồng Côn, bọn họ vừa rồi còn là chia ra nhiều hướng chạy đi nữa, muốn tìm từng người uy hiếp, cũng phải mất một đoạn thời gian.

Nhưng sao chỉ mới chưa đầy mười phút đã quay trở lại rồi, hai người này có phải là làm việc có chút qua loa hay là không vậy ta.

"Đại ca..! Những người đó thật sự...rất...rất là nghe lời..! Bọn chúng từ nay sẽ không có tiết lộ ra chuyện nơi đây dù chỉ là nữa chữ..!"

Sùng A Giản lên tiếng báo cáo với lại Trần Vân Thanh, âm thanh của hắn có chút trúc trắc, khi nhìn qua con Hồ Ly Thái Na Trát này, khẽ rùng mình một cái, kiên kỵ quá sâu đậm.

Cái gì là sau này không có tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, trên đời này chỉ có một loại người luôn giữ kín bí mật của mình, không nói cho bất kỳ ai, đó chỉ có thể là người chết mà thôi.

Đám người kia tất cả đều đã chết, đều là chết trong tay con Hồ Ly này, nó ra tay thật quá nhanh, nhanh đến độ mà ngay cả hắn cũng không có nhìn ra được, có thể nói kể cả thân pháp quỷ dị của vị đại ca này của hắn, cũng đâm ra kém con Hồ Ly này.

Nhìn thấy nó ra tay tàn nhẫn sát hại người vô tội, còn quăng ánh mắt đầy hăm dọa về phía mình, hắn là biết quá rõ ý của nó, nếu mà hắn dám nói thật ra, mình cũng sẽ như mười tên Yêu Sĩ đó mà thôi.

"Được rồi..! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi..!"

Nhẹ nhàng đem thi thể của Hồng Côn xử lý sạch sẽ, Trần Vân Thanh liếc mắt nhìn Thái Na Trát một cái, cũng không có hỏi thêm chuyện này đến cùng, liền dẫn đầu đi vào cổ xe ngựa kia trước, dường như hắn rất là tin tưởng vào lời nói của Sùng A Giản một dạng.

'Hừ..! Ngụy quân tử..!' Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ẩn ý trách móc của Trần Vân Thanh, Thái Na Trát trong lòng hừ lạnh một cái.

Thằng khốn Trần Vân Thanh này, rõ ràng trong lòng không muốn cho ai nhìn thấy trận chiến hôm nay được sống để phong bế tin tức, nhưng lại ngại ra tay, muốn Thái Na Trát nàng thay y làm việc này, nên mới bảo hàng đi theo.

Xong việc, còn là quay sang trách móc nàng ra tay độc ác, đúng là một tên ngụy quân tử không hơn không kém, thứ đồ đạo đức giả.

Nàng Thái Na Trát cũng là loại người này, nhưng cũng không có ưa mấy Trần Vân Thanh cách làm muốn làm mà không muốn nhận này, hy vọng sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi tên đểu cáng này, thật sự là làm mất mặt giới tu hành quá mà.

"Thiếu gia..! Thiếu gia..! Cái này là quà cho anh..!" Lên trên xe, như thường lệ Ngô Tiểu Diễm vẫn ngồi rất sát Trần Vân Thanh.

Nhớ đến cái gì, từ bên trong Túi Không Gian, nàng lấy ra một khối đá hình chữ nhật bằng bàn tay, trong khá giống với lại một cái lệnh bài, chất liệu của nó rất khó nhìn ra, có thể gọi là ngọc.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.