Chương 414: Thái Thần Đao Pháp
Nguyễn Dư Khúc mới đi được vài trăm mét, liền cảm nhận được sát khí xung quanh mãnh liệt vô cùng.
Hơn nữa luồn sát khí này là hướng Nguyễn Dư Khúc hắn mà đến. Thế không thể cản.
Không một chút do dự, hắn ngay lập tức nhảy xuống xe ngựa đang chạy, trốn khỏi mấy đạo sát khí ghê rợn kia.
"Rầm .... Ầm....!"
Khí tức kinh khủng kia ập đến, phạm vi xung quanh vài chục mét chấn động kịch liệt, khung cảnh xung quanh mịt mù cát bụi.
"Rầm....! Rống...!"
"Thiếu gia..! Xe ngựa của em..!"
Ngô Tiểu Diễm nhìn chiếc xe ngựa mà mình rất là yêu thích bị đánh cho tan nát thành mảnh nhỏ, cả hai con ngựa cũng đã tiêu tùng rồi, nàng không khỏi cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Đây là chiếc xe ngựa mà nàng ưng ý nhất trong dàn cả trăm chiếc xe, muốn tìm lại một chiếc thứ hai hợp ý mình cũng thật là khó.
Đưa nó cho vị quân nhân kia, nàng đã tiếc nuối lắm rồi, nhưng vì tình cảm với quân nhân, nàng cũng không thể làm gì.
Bây giờ thì tốt, nó bị hủy luôn rồi, khỏi phải nói nàng đau lòng biết bao nhiêu.
"Xẹt..Xẹt...Xẹt..!"
Không lâu sau đó, một đám người mặt toàn y phục màu đen xuất hiện, khí tức trên người những tên này khá là khủng bố, không cần suy nghĩ cũng biết kiệt tác vừa rồi là do những người này làm ra.
"Thiếu gia..! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi..!"
Nhìn thấy ba người mang đồ đen xuất hiện, Ngô Tiểu Diễm không khỏi lạnh mình, kéo tay Trần Vân Thanh, muốn cùng Trần Vân Thanh rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Đối phương ba người, mất hai tên là Yêu Sĩ cửu trọng rồi. Trong khi người cầm đầu, đó là Yêu Sư tam trọng cường giả.
Má ơi..! Yêu Sư tam trọng cường giả, ngay cả Chấn Nam Thành thành chủ Nguyễn Văn Du, người được cho là Chấn Nam Thành đệ nhất cường giả, cũng không có loại thực lực này đâu.
Bây giờ nhân lúc ba người kia bận đối phó với lại vị quân binh đại ca kia, mình cùng thiếu gia rời đi vẫn còn kịp, nếu mà để đối phương chú ý đến, nàng cùng thiếu gia có mười cái mạng cũng không có đủ cho người ta giết.
Vì sự an toàn của thiếu gia nhà mình, nàng cũng chỉ xin lỗi vị quân binh đại ca kia mà thôi, thực lực đám người kia, bên nàng không có khả năng giúp đỡ, chỉ cầu mong sao anh ta có ông trời phì hộ, đi qua được một kiếp, còn lại nàng không giúp đỡ được gì cả.
Trong lòng nàng, Tổ Quốc hay là yêu nước gì, cũng không quan trọng bằng sự an toàn của thiếu gia, nên chuyện giúp đỡ, nàng cũng chỉ xin lỗi.
"Tiểu Diễm..! Không vội..!" Trần Vân Thanh lắc đầu, không có cùng Ngô Tiểu Diễm chạy đi.
Hắn đã nhìn kỹ, ba tên này khi vừa mới đến nơi đây liền đã đem cả mấy chục người đi đường giết đi. Điều đó chứng tỏ bọn chúng muốn giết người diệt khẩu.
Mình có rời đi, đối phương cũng chưa chắc gì đã buông tha cho mình.
Người ta là Yêu Sư tam trọng, thực lực cường đại vô cùng, so với hắn thì càng là cách biệt như trời vực một dạng.
Chỉ cần dùng một chút thân pháp, ngay lập tức sẽ đuổi kịp, hắn có chạy cũng không thoát. Xem tình hình trước mắt thế nào, rồi mới tính toán lại sau vậy.
...
"Oa Chát Nghi..! Người mày muốn giết là tao..! Xin bỏ qua cho những người vô tội..!"
Nguyễn Dư Khúc nhìn qua bên kia Trần Vân Thanh không có bỏ rơi hắn trong lúc nguy hiểm nhất, trong lòng hết sức là cảm động.
Hắn nghĩ lại, hôm nay mình đã đến bước đường sơn cùng thủy tận rồi. Sẽ không thể nào có thể thoát chết cho được, trước khi chết nên giúp đỡ cho Trần Vân Thanh một lần, xem như trả lại ân nghĩa vừa rồi của y vậy.
Không..! Nên nói là chuộc lại sai lầm của mình mới đúng. Trần Vân Thanh là không có liên quan đến chuyện này, là do Nguyễn Dư Khúc hắn tìm đến đối phương, thế cho nên mới kéo đối phương xuống nước, chuyện này là hắn làm liên lụy người ta, nào có chút ân nghĩa gì.
"Dư Khúc tướng quân..! Diệt cỏ phải diệt tận gốc, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai ..!" Oa Chát Nghi lắc đầu, trong ánh mắt chứa đầy sát ý cùng sự giận dữ.
Hai ngày truy sát Nguyễn Dư Khúc này, làm cho hắn tổn thất đến tám người anh em, bao nhiêu lần bản thân mình phải lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, đến giờ hắn còn là trọng thương chưa khỏi, đến bây giờ hắn vẫn là không thể tưởng tượng nỗi một người bị trúng độc nặng như vậy, sao có thể làm cho bên mình tổn thương thảm trọng như vậy.
Bỏ đi tất cả, Oa Chát Nghi thật hận Nguyễn Dư Khúc vô cùng.
Tất cả đều là tại Nguyễn Dư Khúc hại hắn, nếu không anh em của hắn không phải chết nhiều như thế này.
Hắn không chỉ muốn một mình Nguyễn Dư Khúc trả giá, mà những người liên quan đến y, hắn cũng không có buông tha. Thằng nhóc kia giúp đỡ Nguyễn Dư Khúc lại càng đáng chết.
"Oa Chát Nghi..! Mày..!"
Nguyễn Dư Khúc thật hận không thôi, một tên Yêu Sư tam trọng hậu kỳ bình thường như Oa Chát Nghi, gặp lúc trước đây, hắn đã đem đối phương chém ra mười tám khối cho chó ăn rồi.
Lấy thân phận của một vị tướng quân như hắn, người thừa kế của Cổ Loa Thành Nguyễn gia, đi hạ mình cầu xin đối phương tha cho người khác, tên này cũng không hễ mặt, thật sự là đáng chết, quá sức đáng chết.
"Nguyễn Dư Khúc để cho tao đến xử lý, hai đứa tụi bây đi giải quyết mấy người xung quanh đi..!"
Oa Chát Nghi đưa tay lên, ra hiệu cho hai người anh em duy nhất còn sót lại của hắn đi đem những người xung quanh giết hết, che giấu tin tức.
Nhất là đám người Trần Vân Thanh bên kia, hắn thấy mấy tên đó là nguy hiểm nhất, không chỉ vì thực lực mấy tên đó là cao nhất trong số những người ở đây, mà mấy tên đó còn trợ giúp Nguyễn Dư Khúc chạy trốn, chúng nó đáng chết nhất.
"Nguyễn Dư Khúc..! Nạp mạng đi..?"
"Thái Thần Đao Pháp..! Giết ..!"
Hai tên Yêu Sĩ cửu trọng anh em rời đi giết Trần Vân Thanh mấy người sau, Oa Chát Nghi cũng là bắt đầu ra tay đối phó với lại Nguyễn Dư Khúc.
Đánh nhanh thắng gọn, rời khỏi nơi đây mới là giải pháp tối ưu nhất, nếu để viện quân của Nguyễn gia đến, khi đó hắn muốn rời đi cũng khó, đừng có nói đến chuyện giết được Nguyễn Dư Khúc.
"Ong..! Rầm..!"
"Không chết sao..! Tao xem mày còn chống được mấy đao nữa..!"
Nguyễn Dư Khúc có thể tránh được một đao của Oa Chát Nghi hắn, làm cho hắn có đôi chút ngạc nhiên. Theo như hắn thấy, Nguyễn Dư Khúc đã bị độc tố xâm nhập cực sâu, không còn có khả năng chạy nỗi nửa, có thể dùng mưu giết đi tám người anh em của hắn xem như đã quá giỏi rồi.
Không nghĩ đến thằng khốn này vẫn còn thừa lực để chạy thoát công kích của hắn.
Nhưng mà không có sao, hắn cảm giác được Nguyễn Dư Khúc đã ở trong hoàn cảnh lụi tàn, tránh đi được một đao của hắn cũng đã là quá giỏi, không có khả năng tránh được đao thứ hai đâu.
"Ong...!Phốc..!"
"Không nghĩ đến..! Tao lại chết trong tay của mày..!"
Cố gắng tránh đi thêm một đao nữa, Nguyễn Dư Khúc không khỏi cảm thán nhìn Oa Chát Nghi đang từng bước đi đến lấy mạng của hắn nói nhỏ.
Vốn dĩ hắn đã chết mất từ đao thứ nhất của Oa Chát Nghi từ lâu, có thể chống được đến đao thứ ba, hoàn toàn là dựa vào dùng mấy viên giải độc đan mà Trần Vân Thanh đưa cho để cầm cố.
Nhưng cấp bậc đan dược kia có chút quá thấp, không thể nào áp chế được bao lâu, càng dùng lực, hắn càng thúc đẩy độc tố đi nhanh hơn, đến bây giờ hắn là không thể nào làm khác hơn là nhắm mắt chờ chết.
"Phốc..!"
Cũng không có chờ Oa Chát Nghi đao trong tay hạ xuống, Nguyễn Dư Khúc phun ra một ngụm máu đen, người hơi co giật một chút, lăn ra bất tỉnh nhân sự, cũng không có biết y là đã chết hay chưa, chỉ thấy bây giờ Nguyễn Dư Khúc đã không còn cử động được nữa, hơi thở cũng khá là mong manh.
"Xẹt..! Ân..! Có nguy hiểm..!"
Oa Chát Nghi không muốn tốn thời gian lâu hơn với lại Nguyễn Dư Khúc, hắn một đao chém xuống, muốn đem cái đầu của Nguyễn Dư Khúc chặt bỏ, đem về lĩnh thưởng.
Nhưng không ngờ lúc này hắn cảm ứng được phía sau có luồn kình phong mãnh liệt đánh tới, nếu như không thu tay lại để tránh thoát, hắn chắc chắn sẽ tử vong.
"Xẹt..! Ong..!Ầm..!"
"Yêu...Yêu Sư Lục trọng cảnh giới..!"
Dùng hết toàn lực để tránh thoát một kích của người đánh lén sau. Khi nhìn lại hung thủ là ai, Oa Chát Nghi không khỏi lạnh người.
Đối phương là Yêu Sư lục trọng hậu kỳ cảnh giới, nhìn khí tức không hề kém cho mấy tôn Yêu Sư thất trọng như Nguyễn Dư Khúc, chiến lực cũng tầm tầm đó. Nếu như vậy thì lần này hắn gặp phải nguy hiểm rồi.
Thực lực của hắn chỉ là Yêu Sư tam trọng hậu kỳ, mấy ngày qua đuôi giết Nguyễn Dư Khúc, hắn trong người còn là bị thương, những át chủ bài cũng đã dùng ra để đối phó với lại Nguyễn Dư Khúc hết cả, làm sao có thể chống lại cường giả có chiến lực tương đương với lại Yêu Sư thất trọng cho được.
"Trốn thôi..!" Dù là rất không muốn, nhưng Oa Chát Nghi không thể có lựa chọn nào khác.
Đối phương như hắn đoán không sai là cao thủ do Nguyễn gia phái đến bảo hộ cho Nguyễn Dư Khúc, mình đã suy yếu như thế này, chống lại chỉ có con đường chết.
"Ong..! Rầm..! A..!"
Dù là vậy, tuy nhiên Oa Chát Nghi cũng không thể nào thực hiện được đúng theo ý muốn của mình, hay nói đúng hơn là cổ Tam Giai Trung Phẩm Khôi Lỗi này tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chặn ngang đường đi của Oa Chát Nghi, lấy tốc độ sấm sét cho y một quyền.
Đối mặt với lại cường giả có Yêu Sư thất trọng chiến lực, Oa Chát Nghi có làm cái gì, cũng trở nên vô nghĩa, thực lực đôi bên là chênh lệch quá mức xa xôi đi.
Oa Chát Nghi vô lực không khác mấy Nguyễn Dư Khúc vừa rồi bị mình đánh cả.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại
Nguyễn Dư Khúc mới đi được vài trăm mét, liền cảm nhận được sát khí xung quanh mãnh liệt vô cùng.
Hơn nữa luồn sát khí này là hướng Nguyễn Dư Khúc hắn mà đến. Thế không thể cản.
Không một chút do dự, hắn ngay lập tức nhảy xuống xe ngựa đang chạy, trốn khỏi mấy đạo sát khí ghê rợn kia.
"Rầm .... Ầm....!"
Khí tức kinh khủng kia ập đến, phạm vi xung quanh vài chục mét chấn động kịch liệt, khung cảnh xung quanh mịt mù cát bụi.
"Rầm....! Rống...!"
"Thiếu gia..! Xe ngựa của em..!"
Ngô Tiểu Diễm nhìn chiếc xe ngựa mà mình rất là yêu thích bị đánh cho tan nát thành mảnh nhỏ, cả hai con ngựa cũng đã tiêu tùng rồi, nàng không khỏi cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Đây là chiếc xe ngựa mà nàng ưng ý nhất trong dàn cả trăm chiếc xe, muốn tìm lại một chiếc thứ hai hợp ý mình cũng thật là khó.
Đưa nó cho vị quân nhân kia, nàng đã tiếc nuối lắm rồi, nhưng vì tình cảm với quân nhân, nàng cũng không thể làm gì.
Bây giờ thì tốt, nó bị hủy luôn rồi, khỏi phải nói nàng đau lòng biết bao nhiêu.
"Xẹt..Xẹt...Xẹt..!"
Không lâu sau đó, một đám người mặt toàn y phục màu đen xuất hiện, khí tức trên người những tên này khá là khủng bố, không cần suy nghĩ cũng biết kiệt tác vừa rồi là do những người này làm ra.
"Thiếu gia..! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi..!"
Nhìn thấy ba người mang đồ đen xuất hiện, Ngô Tiểu Diễm không khỏi lạnh mình, kéo tay Trần Vân Thanh, muốn cùng Trần Vân Thanh rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Đối phương ba người, mất hai tên là Yêu Sĩ cửu trọng rồi. Trong khi người cầm đầu, đó là Yêu Sư tam trọng cường giả.
Má ơi..! Yêu Sư tam trọng cường giả, ngay cả Chấn Nam Thành thành chủ Nguyễn Văn Du, người được cho là Chấn Nam Thành đệ nhất cường giả, cũng không có loại thực lực này đâu.
Bây giờ nhân lúc ba người kia bận đối phó với lại vị quân binh đại ca kia, mình cùng thiếu gia rời đi vẫn còn kịp, nếu mà để đối phương chú ý đến, nàng cùng thiếu gia có mười cái mạng cũng không có đủ cho người ta giết.
Vì sự an toàn của thiếu gia nhà mình, nàng cũng chỉ xin lỗi vị quân binh đại ca kia mà thôi, thực lực đám người kia, bên nàng không có khả năng giúp đỡ, chỉ cầu mong sao anh ta có ông trời phì hộ, đi qua được một kiếp, còn lại nàng không giúp đỡ được gì cả.
Trong lòng nàng, Tổ Quốc hay là yêu nước gì, cũng không quan trọng bằng sự an toàn của thiếu gia, nên chuyện giúp đỡ, nàng cũng chỉ xin lỗi.
"Tiểu Diễm..! Không vội..!" Trần Vân Thanh lắc đầu, không có cùng Ngô Tiểu Diễm chạy đi.
Hắn đã nhìn kỹ, ba tên này khi vừa mới đến nơi đây liền đã đem cả mấy chục người đi đường giết đi. Điều đó chứng tỏ bọn chúng muốn giết người diệt khẩu.
Mình có rời đi, đối phương cũng chưa chắc gì đã buông tha cho mình.
Người ta là Yêu Sư tam trọng, thực lực cường đại vô cùng, so với hắn thì càng là cách biệt như trời vực một dạng.
Chỉ cần dùng một chút thân pháp, ngay lập tức sẽ đuổi kịp, hắn có chạy cũng không thoát. Xem tình hình trước mắt thế nào, rồi mới tính toán lại sau vậy.
...
"Oa Chát Nghi..! Người mày muốn giết là tao..! Xin bỏ qua cho những người vô tội..!"
Nguyễn Dư Khúc nhìn qua bên kia Trần Vân Thanh không có bỏ rơi hắn trong lúc nguy hiểm nhất, trong lòng hết sức là cảm động.
Hắn nghĩ lại, hôm nay mình đã đến bước đường sơn cùng thủy tận rồi. Sẽ không thể nào có thể thoát chết cho được, trước khi chết nên giúp đỡ cho Trần Vân Thanh một lần, xem như trả lại ân nghĩa vừa rồi của y vậy.
Không..! Nên nói là chuộc lại sai lầm của mình mới đúng. Trần Vân Thanh là không có liên quan đến chuyện này, là do Nguyễn Dư Khúc hắn tìm đến đối phương, thế cho nên mới kéo đối phương xuống nước, chuyện này là hắn làm liên lụy người ta, nào có chút ân nghĩa gì.
"Dư Khúc tướng quân..! Diệt cỏ phải diệt tận gốc, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai ..!" Oa Chát Nghi lắc đầu, trong ánh mắt chứa đầy sát ý cùng sự giận dữ.
Hai ngày truy sát Nguyễn Dư Khúc này, làm cho hắn tổn thất đến tám người anh em, bao nhiêu lần bản thân mình phải lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, đến giờ hắn còn là trọng thương chưa khỏi, đến bây giờ hắn vẫn là không thể tưởng tượng nỗi một người bị trúng độc nặng như vậy, sao có thể làm cho bên mình tổn thương thảm trọng như vậy.
Bỏ đi tất cả, Oa Chát Nghi thật hận Nguyễn Dư Khúc vô cùng.
Tất cả đều là tại Nguyễn Dư Khúc hại hắn, nếu không anh em của hắn không phải chết nhiều như thế này.
Hắn không chỉ muốn một mình Nguyễn Dư Khúc trả giá, mà những người liên quan đến y, hắn cũng không có buông tha. Thằng nhóc kia giúp đỡ Nguyễn Dư Khúc lại càng đáng chết.
"Oa Chát Nghi..! Mày..!"
Nguyễn Dư Khúc thật hận không thôi, một tên Yêu Sư tam trọng hậu kỳ bình thường như Oa Chát Nghi, gặp lúc trước đây, hắn đã đem đối phương chém ra mười tám khối cho chó ăn rồi.
Lấy thân phận của một vị tướng quân như hắn, người thừa kế của Cổ Loa Thành Nguyễn gia, đi hạ mình cầu xin đối phương tha cho người khác, tên này cũng không hễ mặt, thật sự là đáng chết, quá sức đáng chết.
"Nguyễn Dư Khúc để cho tao đến xử lý, hai đứa tụi bây đi giải quyết mấy người xung quanh đi..!"
Oa Chát Nghi đưa tay lên, ra hiệu cho hai người anh em duy nhất còn sót lại của hắn đi đem những người xung quanh giết hết, che giấu tin tức.
Nhất là đám người Trần Vân Thanh bên kia, hắn thấy mấy tên đó là nguy hiểm nhất, không chỉ vì thực lực mấy tên đó là cao nhất trong số những người ở đây, mà mấy tên đó còn trợ giúp Nguyễn Dư Khúc chạy trốn, chúng nó đáng chết nhất.
"Nguyễn Dư Khúc..! Nạp mạng đi..?"
"Thái Thần Đao Pháp..! Giết ..!"
Hai tên Yêu Sĩ cửu trọng anh em rời đi giết Trần Vân Thanh mấy người sau, Oa Chát Nghi cũng là bắt đầu ra tay đối phó với lại Nguyễn Dư Khúc.
Đánh nhanh thắng gọn, rời khỏi nơi đây mới là giải pháp tối ưu nhất, nếu để viện quân của Nguyễn gia đến, khi đó hắn muốn rời đi cũng khó, đừng có nói đến chuyện giết được Nguyễn Dư Khúc.
"Ong..! Rầm..!"
"Không chết sao..! Tao xem mày còn chống được mấy đao nữa..!"
Nguyễn Dư Khúc có thể tránh được một đao của Oa Chát Nghi hắn, làm cho hắn có đôi chút ngạc nhiên. Theo như hắn thấy, Nguyễn Dư Khúc đã bị độc tố xâm nhập cực sâu, không còn có khả năng chạy nỗi nửa, có thể dùng mưu giết đi tám người anh em của hắn xem như đã quá giỏi rồi.
Không nghĩ đến thằng khốn này vẫn còn thừa lực để chạy thoát công kích của hắn.
Nhưng mà không có sao, hắn cảm giác được Nguyễn Dư Khúc đã ở trong hoàn cảnh lụi tàn, tránh đi được một đao của hắn cũng đã là quá giỏi, không có khả năng tránh được đao thứ hai đâu.
"Ong...!Phốc..!"
"Không nghĩ đến..! Tao lại chết trong tay của mày..!"
Cố gắng tránh đi thêm một đao nữa, Nguyễn Dư Khúc không khỏi cảm thán nhìn Oa Chát Nghi đang từng bước đi đến lấy mạng của hắn nói nhỏ.
Vốn dĩ hắn đã chết mất từ đao thứ nhất của Oa Chát Nghi từ lâu, có thể chống được đến đao thứ ba, hoàn toàn là dựa vào dùng mấy viên giải độc đan mà Trần Vân Thanh đưa cho để cầm cố.
Nhưng cấp bậc đan dược kia có chút quá thấp, không thể nào áp chế được bao lâu, càng dùng lực, hắn càng thúc đẩy độc tố đi nhanh hơn, đến bây giờ hắn là không thể nào làm khác hơn là nhắm mắt chờ chết.
"Phốc..!"
Cũng không có chờ Oa Chát Nghi đao trong tay hạ xuống, Nguyễn Dư Khúc phun ra một ngụm máu đen, người hơi co giật một chút, lăn ra bất tỉnh nhân sự, cũng không có biết y là đã chết hay chưa, chỉ thấy bây giờ Nguyễn Dư Khúc đã không còn cử động được nữa, hơi thở cũng khá là mong manh.
"Xẹt..! Ân..! Có nguy hiểm..!"
Oa Chát Nghi không muốn tốn thời gian lâu hơn với lại Nguyễn Dư Khúc, hắn một đao chém xuống, muốn đem cái đầu của Nguyễn Dư Khúc chặt bỏ, đem về lĩnh thưởng.
Nhưng không ngờ lúc này hắn cảm ứng được phía sau có luồn kình phong mãnh liệt đánh tới, nếu như không thu tay lại để tránh thoát, hắn chắc chắn sẽ tử vong.
"Xẹt..! Ong..!Ầm..!"
"Yêu...Yêu Sư Lục trọng cảnh giới..!"
Dùng hết toàn lực để tránh thoát một kích của người đánh lén sau. Khi nhìn lại hung thủ là ai, Oa Chát Nghi không khỏi lạnh người.
Đối phương là Yêu Sư lục trọng hậu kỳ cảnh giới, nhìn khí tức không hề kém cho mấy tôn Yêu Sư thất trọng như Nguyễn Dư Khúc, chiến lực cũng tầm tầm đó. Nếu như vậy thì lần này hắn gặp phải nguy hiểm rồi.
Thực lực của hắn chỉ là Yêu Sư tam trọng hậu kỳ, mấy ngày qua đuôi giết Nguyễn Dư Khúc, hắn trong người còn là bị thương, những át chủ bài cũng đã dùng ra để đối phó với lại Nguyễn Dư Khúc hết cả, làm sao có thể chống lại cường giả có chiến lực tương đương với lại Yêu Sư thất trọng cho được.
"Trốn thôi..!" Dù là rất không muốn, nhưng Oa Chát Nghi không thể có lựa chọn nào khác.
Đối phương như hắn đoán không sai là cao thủ do Nguyễn gia phái đến bảo hộ cho Nguyễn Dư Khúc, mình đã suy yếu như thế này, chống lại chỉ có con đường chết.
"Ong..! Rầm..! A..!"
Dù là vậy, tuy nhiên Oa Chát Nghi cũng không thể nào thực hiện được đúng theo ý muốn của mình, hay nói đúng hơn là cổ Tam Giai Trung Phẩm Khôi Lỗi này tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chặn ngang đường đi của Oa Chát Nghi, lấy tốc độ sấm sét cho y một quyền.
Đối mặt với lại cường giả có Yêu Sư thất trọng chiến lực, Oa Chát Nghi có làm cái gì, cũng trở nên vô nghĩa, thực lực đôi bên là chênh lệch quá mức xa xôi đi.
Oa Chát Nghi vô lực không khác mấy Nguyễn Dư Khúc vừa rồi bị mình đánh cả.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại