Những tên mà trước đây đi theo hắn như một đám chó săn, hết mực trung thành, nói cái gì nghe cái nấy, bây giờ vì bất đồng quan điểm đã rời xa hắn.
Nghe âm điệu của chúng hình như là muốn tìm hắn thì phải.
Nhìn khí thế hung hăng kia, rất nhiều khả năng đám người này lần này đến là không có cái gì tốt đẹp.
"Làm gì..? Chuyện ngày hôm qua tại nhà Trần Thiết Tâm..! Mày không phải quên nhanh như vậy đó chứ..?" Trần Tùng Lâm âm thanh rất là âm trầm, nhìn Trần Ánh Dương gương mặt rất là không có được tốt.
Trên Chấn Nam Thành bên đó bọn họ ăn không ít thiệt thòi trong tay của Trần Vân Thanh. Vì thực lực của bọn mình không bằng y, chỉ có thể nhẫn nhịn cắn răng phục tùng.
Ở đó bọn họ không làm gì được tên khốn kiếp đó thì cũng thôi, nhưng khi về nơi đây, có cha mẹ chú bác làm chỗ dựa, bọn họ muốn tìm cha của Trần Vân Thanh trút giận một chút cho hả giận.
Nhưng cái tên khốn Trần Ánh Dương này, không biết ăn nhằm thuốc gì, một hai nhờ người nhà ra tay trợ giúp, làm cho người của bọn họ tay trắng mà về.
Vì chuyện này, đám người bọn họ có oán hận với Trần Ánh Dương rất là sâu đậm, không kém gì Trần Vân Thanh là bao.
Không đem tên này đánh cho mềm xương, không thể nào giải nỗi hận trong lòng bọn họ.
Hôm nay bọn họ chuẩn bị khá là đầy đủ, muốn tìm Trần Ánh Dương tính sổ, nhưng đáng tiếc Trần Ánh Dương lại không có bên trong Trần Gia Trang.
Bây giờ thì tốt rồi, gặp được tên khốn này ở nơi đây thì không có gì tốt bằng, bọn họ sẽ đỡ phiền toái hơn khi bớt phải gặp các trưởng bối.
"Trần Tùng Lâm..! Bác Thiết Tâm trong người đang có thương thế, vậy mà mày cũng không bỏ qua, mày thật là không bằng loài cầm thú..!"
Trần Ánh Dương lớn tiếng quát mắng, chủ yếu vẫn là để cho Trần Vân Thanh còn đang bên trong nhà nghe thấy việc tốt mà hắn làm, để rồi có thêm hảo cảm với lại hắn mà thôi.
Chứ thật ra hắn không cần phải nói lớn tiếng như vậy đâu.
"Hắc hắc hắc..! Được..! Mày đã muốn làm chó săn cho Trần Vân Thanh, vậy để tụi tao cho mày được toại nguyện..!" Trần Tùng Lâm cười lạnh không thôi.
Trần Ánh Dương trước đây là người dẫn đầu bọn họ đi tìm Trần Vân Thanh tính sổ, tên này cũng là người đắc tội với Trần Vân Thanh nặng nhất.
Không ngờ chỉ vì Trần Vân Thanh vào Nội Viện một chút thôi, thái độ của Trần Ánh Dương đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Còn như con chó trung thành là đằng khác, đem mấy người anh em như bọn họ đây quăng bỏ, thật quá đáng khinh, cũng thật quá đáng giận.
"Cho tao toại nguyện..? Chỉ bằng mấy tên Yêu Giả bát trọng trở xuống như tụi bây sao..?" Trần Ánh Dương nhìn đội hình mà Trần Tùng Lâm mang theo, không khỏi khinh thường một cái.
Toàn bộ tám người, nhưng không có người nào thực lực vượt qua Yêu Giả bát trọng hậu kỳ cả. Cao nhất Trần Tùng Lâm cũng chỉ là Yêu Giả Bát trọng trung kỳ.
Thực lực như vậy lại muốn đi tìm Trần Ánh Dương hắn tính toán nợ nần, đúng thật không biết chết là gì cả.
"Chúng tao đương nhiên là sẽ không tiến lên cùng mày liều mạng..!" Trần Tùng Lâm tuy hận Trần Ánh Dương phản bội anh em, nhưng cũng không có nghĩa hắn là người ngu ngốc.
Với Yêu Sĩ nhất trọng sơ kỳ của Trần Ánh Dương bây giờ, dù đám người mình có tiến lên hết, cũng không thể nào là đối thủ của Trần Ánh Dương cho được.
"Xin mời Lăng sư huynh..!" Trần Tùng Lâm quay lại phía sau, cung kính lên tiếng nói.
"Xẹt..!"
"Lăng Thụ Căn..!"
Yêu Sĩ tứ trọng Lăng Thụ Căn xuất hiện, làm cho Trần Ánh Dương ánh mắt co lại, lùi về phía sau mấy bước.
Lăng Thụ Căn là Lăng gia bên Lăng Gia Trấn một tên dòng chính đệ tử, nhờ dựa hơi của Lăng Tĩnh Y, Lăng Thụ Căn này đã được đưa lên trên Mân Việt Quận Thành tu luyện.
Tuy tư chất không được tốt lắm, nhưng nhờ có tài nguyên cùng sự giúp đỡ của Lăng Tĩnh Y, chỉ mất có hai năm, tên này khi xưa chỉ là một tên Yêu Giả ngũ trọng, đã đột phá thành công Yêu Sĩ cảnh giới, đến bây giờ còn là Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ nữa. Có thể nói là một bước lên mây.
Ngày hôm qua, Lăng gia vì muốn giễu võ dương oai, đã để cho Lăng gia một đám đệ tử đi đến nơi đây Trần Gia Trang, khiêu chiến tất cả các lộ thiên tài của Trần Gia Trang, người dẫn đầu ngoài một vị Yêu Sĩ bát trọng ra, xuất sắc nhất trong hàng đệ tử chính là tên Lăng Thụ Căn này.
Với Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ kia của mình, trong hàng đệ tử mấy trăm người của Trần Gia Trang là không có người nào có thể chống lại. Ngay cả mấy vị chú bác ra mặt, phần lớn bị tên này đánh bại.
Y chỉ chịu thua cha hắn mấy người có Yêu Sĩ lục trọng trở lên cùng Trang Chủ của bọn họ Trần Phúc Thọ mà thôi.
Lần này Lăng Thụ Căn đến nơi đây, nhìn thái độ kia, có thể thấy được là muốn vì Trần Tùng Lâm mấy đứa kia mà ra mặt, cũng có thể mấy đứa đó đã quy thuận Lăng Thụ Căn, muốn nhận Lăng Thụ Căn làm lão đại. Nhưng dù là khả năng nào, lần này mình cũng khó mà thoát khỏi kiếp số.
"Trần Ánh Dương..! Mày vì Trần Vân Thanh..! Lại dám làm trái lời của Tĩnh Y sư muội..! Mày có biết tội của mình không..?" Lăng Thụ Căn gằn giọng chất vấn lên tiếng nói.
Đi theo làm người hầu của Lăng Tĩnh Y một thời gian, nhiều khi vô tình cũng có nghe Lăng Tĩnh Y nhắc đến Trần Vân Thanh với thái độ không được thích cho lắm, còn nhiều lần mắng Trần Vân Thanh nữa.
Trong đó có lần hắn nghe cô ấy có nói đến chuyện nhờ Trần Ánh Dương dạy dỗ lại Trần Vân Thanh. Nhân dịp năm mới được về thăm nhà, hắn cũng muốn qua đây một chuyến xem thế nào. Thể hiện ra thực lực tuyệt đối trấn áp tất cả mọi người.
Một có thể làm cho Trần Gia Trang quy hàng Lăng gia Trang bọn họ, hai nữa là nhìn xem Trần Ánh Dương đám người thể hiện như thế nào.
Kết quả làm cho hắn khá là thất vọng, Trần Ánh Dương không chỉ không có ra sức đối phó với lại Trần Vân Thanh, còn là quay sang nịnh hót Trần Vân Thanh nữa, chuyện này thật sự không thể nào tha thứ cho được.
"Hừ..! Lăng Thụ Căn..! Tao đường đường là một thân nam nhi, sao có thể đi làm con chó cho một đứa con gái được..!" Đâm lao thìu phải theo lao.
Chuyện đến nước này, Trần Ánh Dương hắn cũng không thể nào quay đầu lại được nữa. Nếu như không, hắn sẽ cùng một lúc đắc tội với cả hai người Lăng Tĩnh Y cùng Trần Vân Thanh một lúc.
Nhất là trong hoàn cảnh này, Trần Vân Thanh đang ở ngay phía sau hắn, nếu mà hắn dám đi theo Lăng Thụ Căn, vậy chắc chắn phải đối phó với lại Trần Vân Thanh, đây là điều mà hắn không có mong muốn.
"Muốn chết..!" Lăng Thụ Căn gương mặt âm trầm đến đáng sợ, chân của hắn lấy cực nhanh tốc độ chạy đến vị trí của Trần Ánh Dương.
Một trảo xuất ra, muốn đem Trần Ánh Dương nắm lấy, cho tên này một bài học thật nặng, để cho y biết, chống lại hắn, cũng như chống lại Lăng Tĩnh Y sẽ có cái hậu quả như thế nào.
"Rầm..! Rắc..!"
"A....Phốc..!"
Nhưng mọi chuyện lại không có được như trong tính toán của Lăng Thụ Căn, người mà bị trúng đòn là hắn, mà không phải là Trần Ánh Dương, chỉ thấy Lăng Thụ Căn bay ngược lui sau khá xa, cánh tay phải vừa rồi đánh ra để mà bắt Trần Ánh Dương, bây giờ cũng đã gập lại, nhìn là biết cánh tay kia đã gãy mất rồi còn đâu.
"Chuyện gì..?"
Ngoài Trần Ánh Dương ra, mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ chằm chằm nhìn bên kia đang đau đớn quằn quại Lăng Thụ Căn, không thể nói nên lời.
Không phải Lăng Thụ Căn là Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ cường giả hay là sao?
Không phải bên trong tộc bọn họ trưởng bối không ai có thể đánh thắng được Lăng Thụ Căn hay là sao?
Không phải Lăng Thụ Căn thường ngày luôn tự nhận mình ở nơi này không có đối thủ hay là sao?
Bây giờ làm sao lại thất bại thảm hại như thế này rồi.
"Cám ơn Vân Thanh sư huynh giúp đỡ..!"
"Trần..Trần Vân Thanh..!"
Đám người Trần Tùng Lâm đang kinh hãi tột độ quan sát Lăng Thụ Căn bên kia, âm thanh mà Trần Ánh Dương phát ra, đã đưa bọn họ quay trở lại, nhìn kỹ lại, bên cạnh Trần Tùng Lâm không biết khi nào đã xuất hiện một người, đây không phải là Trần Vân Thanh thì có thể là ai. Gương mặt kia bọn họ đã quen thuộc quá mà.
"Nói như vậy..! Người vừa ra tay..?"
Trần Tùng Lâm quay sang nhìn Trần Lịch mấy người, từ trong ánh mắt của đối phương có thể nhìn ra được bọn họ đang kinh sợ.
Trần Ánh Dương thực lực bọn họ biết, tuy cao hơn bọn họ rất nhiều, nhưng không thể nào là đối thủ của Lăng Thụ Căn cho được.
Ngày hôm qua bọn họ mấy người cùng Trần Ánh Dương liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của Lăng Thụ Căn nữa là.
Mà đã không phải là do Trần Ánh Dương ra tay, vậy cũng chỉ có một khả năng là người khác.
Trong hoàn cảnh này, Trần Vân Thanh xuất hiện bên cạnh, không phải là Trần Vân Thanh ra tay thì còn có thể là ai nữa.
"Chạy thôi..!"
Không biết có người nào hô lên, ngay sau đó Trần Tùng Lâm mấy người bắt đầu co giò lên chạy tứ phía.
Trong lòng bọn họ hiểu rất là rõ ràng, Trần Vân Thanh có thể đánh bại Lăng Thụ Căn một cách nhanh chóng như vậy, điều đó cũng có nghĩa thực lực của Trần Vân Thanh không kém gì Lăng Thụ Căn, thậm chí còn cao hơn nhiều.
Mấy người bọn họ đắc tội với Trần Vân Thanh không nhẹ, bây giờ còn chưa chịu rời đi, một khi Trần Vân Thanh ra tay tính sổ, đám người của mình còn ai chống lại được nữa.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại