Bây giờ Trần Vân Thanh hắn chính là hắn, là bản thân từ địa cầu binh vương xuyên việt qua nơi này, làm chủ bộ thân thể này, mà không bị bất kỳ một tàn hồn nào chi phối.
Dĩ nhiên, Lăng Tĩnh Y trong mắt hắn bây giờ cũng chỉ là người bình thường không mấy thân quen, càng không có chuyện hắn sẽ vì cô ta làm cái này, làm cái kia.
Sống chết vinh nhục của cô gái này, hoàn toàn không hề liên quan gì đến hắn cả.
....
Như người khác biết ý nghĩ chân thật của Trần Vân Thanh hiện tại sẽ khinh bỉ tên này không thôi. Đúng là hai người không có quan hệ gì, tuy nhiên chứng kiến một cô gái yếu đuối bị người khác hãm hại đến mất đi trong sạch, vẫn có thể bàng quang không cứu, trong khi mình vẫn có khả năng làm được, còn là muốn đứng ngoài xem kịch vui. Trần Vân Thanh thật là không khác mấy so với lại những tên tiểu nhân bỉ ổi bên ngoài kia mà.
...
"Cũng là dòng suối nơi này..?" Lăng Tĩnh Y nhìn dòng suối nhỏ trước mắt mình đây suy nghĩ xuất thần, trên môi cũng là nở một cái nụ cười khó để ý.
Ngô Mãnh Đạt hiện bây giờ đứng sau lưng cách Lăng Tĩnh Y không đến năm mét, tuy không nhìn rõ được chân dung của Lăng Tĩnh Y bây giờ, nhưng qua ánh nước phản chiếu, hắn cũng không khỏi kinh diễm.
Lăng Tĩnh Y bây giờ đang hồi tưởng, lần đầu mình cùng Trần Vân Thanh gặp nhau chính là tại Nam Trúc Lâm nơi đây, cũng chính tại dòng suối nhỏ này.
Nàng nhớ lại khi đó mình là bị Thanh Trúc Xà tập kích bất ngờ, Trần Vân Thanh xuất kiếm đem nó giết đi. Tình cảnh khi đó nàng vốn không có bao nhiêu thực lực, còn cho là Trần Vân Thanh đem kiếm ra là muốn giở trò đồi bại với mình, làm mình hoảng sợ một phen. Ngay khi phát hiện ra đó chỉ là hiểu lầm, nàng là xấu hổ không thôi.
Đồng thời qua chuyện lần đó, nàng trong lòng có ấn tượng với Trần Vân Thanh thật sâu, hai người thầm mến nhau cũng là từ thời điểm đó.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đây mà đã ba năm rồi, cũng là ba năm thời gian không có gặp mặt y, cũng không biết bây giờ y đã thay đổi thành bộ dạng gì rồi đây.
"Yêu Sĩ cửu trọng chiến lực..! Vân Thanh anh cũng đừng nên làm cho em thất vọng mới tốt a..!" Lăng Tĩnh Y lại tiếp tục mỉm cười.
Không găp Trần Vân Thanh ba năm qua, nhưng không có nghĩa đối với sự phát triển của Trần Vân Thanh nàng không có biết gì cả.
Tin tức nàng nhận được, hiện tại bây giờ Trần Vân Thanh thực lực rất cao, chí ít không hề thua kém gì cho những thiên kiêu đứng đầu tại Mân Việt Quận Thành.
Đối với thành tựu kia, nàng cũng rất vui mừng, cũng có chút chờ mong, rất là muốn chính diện đối mặt với Trần Vân Thanh, xem anh ta đã trưởng thành đến trình độ nào rồi.
"Tĩnh Y..! Anh nghĩ Trần Vân Thanh kia không có cơ hội đến nơi đây cùng em phó ước đâu..!" Ngô Mãnh Đạt trong lòng thật khoa chịu, hết sức là khó chịu. Không tự chủ liền phát ra một câu.
Không thể nhìn thấy gương mặt bây giờ của Lăng Tĩnh Y, nhưng nhìn phản chiếu gương mặt của Lăng Tĩnh Y dưới nước, gương mặt vui vẻ cùng chờ mong kia, Ngô Mãnh Đạt hắn chưa hề nhìn thấy qua Lăng Tĩnh Y thể hiện ra bên ngoài bao giờ.
Bây giờ Lăng Tĩnh Y lại vì một cái tên thổ dân nơi đây là Trần Vân Thanh lại có bộ dạng thế kia, hắn không thể nào không khó chịu cho được.
Nghĩ đến không chỉ là Ngô Mãnh Đạt hắn, đám thiên kiêu trên Mân Việt Quận Thành kia nếu nhìn thấy Lăng Tĩnh Y vì một người đàn ông khác mà trở nên như vậy, bất kỳ là ai cũng không thể nào chịu đựng nỗi.
"Mãnh Đạt học trưởng..! Anh nói như vậy là có ý gì..?"
Mãi lâm vào hồi ức một cách say mê, Lăng Tĩnh Y là quên mất luôn sự có mặt của Ngô Mãnh Đạt tại nơi này, bây giờ nghe tên này nói như thế, nàng là quay mặt lại, có chút lạnh lùng lên tiếng hỏi, gương mặt bây giờ so với lại cách đây ít phút là khác biệt một trời một vực. Nhìn Ngô Mãnh Đạt này nàng chẳng có một tia hảo cảm nào cả.
Người này rất là không biết điều. Hồi sáng nàng đã cùng y nói qua, chuyến đi lần này là để giải quyết chuyện riêng giữa nàng cùng Trần Vân Thanh, Ngô Mãnh Đạt muốn đi nàng đã ngăn cản nhiều lần, dùng những lời cũng không mấy thân thiện để cho tên này từ bỏ ý định đi theo, nhưng Ngô Mãnh Đạt cứ như thuốc cao bôi da chó, một hai nằng nặc đòi đi theo nàng không rời.
Nàng cũng rất là bất đắc dĩ, khổ một nỗi đối phương thực lực cao hơn nàng, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là để tên này đi theo.
Vì chuyện này mà để cho Trần Vân Thanh hiểu lầm nàng đưa đến Ngô Mãnh Đạt làm viện trợ, có chút suy nghĩ không chịu đi ra gặp nàng, như thế thật sự rất không tốt.
Lăng Tĩnh Y nàng còn chưa tính toán chuyện này với Ngô Mãnh Đạt, bây giờ Ngô Mãnh Đạt lại lên tiếng với hàm ý không được tốt, cái này không thể làm cho nàng không tức giận cho được.
"Hừ. !Ý gì..! Thằng đó đã chết, đương nhiên là không thể nào đến nơi đây gặp em được rồi..!"
Ngô Mãnh Đạt thầm có chút trách mình không có kiềm chế được cảm xúc nên lỡ lời, nhưng lời nói ra như nước đỗ khó hốt, hắn cũng không thể nào thu hồi lại được, huống chi hắn nghĩ mình chuẩn bị cũng đã khá tốt, dù Lăng Tĩnh Y có trở mặt, cũng không thể nào thoát được lòng bàn tay của hắn, nên hắn cũng an tâm hơn quá nhiều.
"Đã chết..? Nói như vậy..?" Nghĩ đến chuyện gì, Lăng Tĩnh Y có chút biến sắc lên tiếng.
"Em nói đúng rồi...! Anh đã cho người đem Trần Vân Thanh giết đi..!" Đã thẳng thắn ra, Ngô Mãnh Đạt cũng không thèm giấu giếm Lăng Tĩnh Y để mà làm cái gì nữa.
Sáng hôm nay hắn đã ra lệnh cho Ngô Mạnh Hùng đi giết Trần Vân Thanh, một khi Trần Vân Thanh đi đến Nam Trúc Lâm phó ước, ngay lập tức Ngô Mạnh Hùng sẽ ra tay.
Với tu vi Yêu Sư lục trọng hậu kỳ của Ngô Mạnh Hùng, hắn quá tin tưởng Ngô Mạnh Hùng sẽ đem Trần Vân Thanh giết đi một cách gọn gàng nhanh chóng, bây giờ Ngô Mạnh Hùng chắc là đang ở xung quanh nơi đây chờ đợi mệnh lệnh của hắn cũng nên.
"Xẹt..!"
"Ngô Mãnh Đạt..! Tôi đã từng nói với anh, không cần xen vào chuyện này..! Vì sao anh còn muốn ra tay..?" Lăng Tĩnh Y rút ra thanh kiếm đang cầm trong tay, chỉ thẳng vào mặt của Ngô Mãnh Đạt, gằn giọng lên tiếng hỏi.
Thái độ của nàng rất là hung hãn, mặt ngọc cũng dần chuyển sang lạnh, ý muốn nói hết sức rõ ràng, nếu như hôm nay Ngô Mãnh Đạt không cho nàng một câu trả lời hợp lý, nàng sẽ không có bỏ qua cho Ngô Mãnh Đạt một dạng.
"Đạp...Đạp...Đạp..!"
'Sao lại như vậy..?' Ngô Mãnh Đạt lùi về phía sau ba bước, trong lòng hết sức là kinh dị nghĩ.
Lăng Tĩnh Y vừa rồi phát ra khí thế cùng sát ý, không hiểu thế nào, Ngô Mãnh Đạt hắn trong lòng liền là xuất hiện một cổ nguy hiểm dự báo từ trước, có thể nếu mà Lăng Tĩnh Y ra tay, nhiều khả năng hắn sẽ phải chết trong tay của cô ta.
Nhưng sao lại có thể như thế được, Lăng Tĩnh Y chỉ là một Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ..
Ân... Không đúng, khí tức này là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cường giả, cô ta đã đột phá Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ, nhưng bên ngoài vẫn để là Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ, cô ta che giấu cũng thật sự rất thâm sâu.
Có điều dù Lăng Tĩnh Y có là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ đi chăng nữa, Ngô Mãnh Đạt hắn cũng không cần kiên kỵ cô ta, nên nhớ hắn là Yêu Sư nhất trọng hậu kỳ cường giả, còn nắm trong tay một môn Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ đạt đến tiểu thành.
Thực lực bây giờ hoàn toàn có thể nghiền ép bất kỳ Yêu Sư nhất trọng trở xuống nào, làm sao lại đi kiên kỵ Lăng Tĩnh Y cho được.
Nhưng cái cảm giác nguy hiểm kia vẫn không hề suy giảm, chuyện này làm cho hắn nghi ngờ không thôi.
"Lăng Tĩnh Y..! Trần Vân Thanh đó có gì tốt..? Sao cô lại đi quan tâm lo lắng cho hắn đến như vậy..?" Một chút sợ hãi qua đi, nhưng sau đó, Ngô Mãnh Đạt lửa giận ngút trời, dùng chiếc quạt xếp chỉ về phía Lăng Tĩnh Y, tức giận chất vấn nói.
Hắn quen Lăng Tĩnh Y đã ba năm, quan tâm hết mực Lăng Tĩnh Y, lúc nào cũng chiều chuộng cô ta, đưa cô ta lên chín tầng trời làm tiên nữ đến đối đãi.
Nhưng đáp lại, hôm nay Lăng Tĩnh Y lại vì một tên thổ dân ở chốn thôn quê nơi này, dùng kiếm chỉ về phía của hắn, còn muốn giết chết hắn nữa.
Chuyện này làm cho trong lòng của hắn là bị tổn thương trầm trọng, những người theo đuổi Lăng Tĩnh Y bên kia Mân Việt Quận Thành cũng là tổn thương trầm trọng như nhìn thấy thần sắc hiện tại của Lăng Tĩnh Y.
Trên hết, Ngô Mãnh Đạt hắn không phục, cực độ không phục, hắn đường đường là đại thiếu gia của Ngô gia, tương lai còn là sẽ lên làm tộc trưởng của Ngô gia nữa, luận tư cách hay thực lực, hắn đều vượt xa Trần Vân Thanh, vì sao Lăng Tĩnh Y này chỉ quan tâm đến tên Trần Vân Thanh đó, lại không có đi để ý đến hắn kia chứ.
'Hừ..! May cho tên Trần Vân Thanh kia đã bị Ngô Mạnh Hùng giết chết sớm, nếu như tên đó còn sống, Ngô Mãnh Đạt hắn nhất định sẽ để cho y muốn sống không được, muốn chết cũng không có xong..!' Ngô Mãnh Đạt trong lòng độc ác nghĩ.
"Lăng Tiêu Kiếm Pháp..! Giết..!"
"Ngô Mãnh Đạt..! Anh dám hại Vân Thanh ca ca..! Như vậy thì anh đi chết đi..!"
Lăng Tĩnh Y gương mặt không hề có một tia cảm xúc, cũng chẳng thèm lên tiếng giải thích làm gì với lại Ngô Mãnh Đạt, nàng lập tức là xuất thủ, một kiếm hướng Ngô Mãnh Đạt giết đến.
"Lăng Tiêu Kiếm Pháp cảnh giới đại thành..!"
Nhìn biến ảo cũng như uy lực từ kiếm chiêu do Lăng Tĩnh Y phát ra, Ngô Mãnh Đạt ánh mắt không khỏi có chút ngưng đọng lại.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.