Yêu Thần Lục

Chương 437: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân




Không thể nào đi trách Ngô Mãnh Đạt hắn không cẩn thận cho được.

Lăng Tĩnh Y hôm nay thể hiện ra thực lực lẫn thủ đoạn là nằm ngoài sự hiểu biết của hắn, nếu mà cô ta còn có thủ đoạn gì chưa lấy ra, có thể thoát được Băng Ty Võng giam cầm, như vậy Ngô Mãnh Đạt hắn chỉ còn có một con đường chết.

Nên nhớ Băng Ty Võng chính là thủ đoạn cuối cùng của Ngô Mãnh Đạt hắn rồi, trong tay hắn không còn bất kỳ át chủ bài nào để có thể đối phó được với lại Lăng Tĩnh Y, cô ta thoát khốn rồi bồi cho hắn thêm một kiếm, khi đó hắn là thật sự chết chắc. Thế nên làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút thì hơn.

"Bây giờ thì em đã chịu nói cho anh biết làm thế nào em có thể hóa giải được Xuân Thu Phấn rồi chứ..?"

Ngô Mãnh Đạt bây giờ mới thật sự an tâm, hắn đã thực sự đem Lăng Tĩnh Y khống chế lại, cũng biết chắc chắn Lăng Tĩnh Y sẽ không thể nào thoát khỏi Định Thân Thủ Pháp của mình, nên có thể thong dong tra hỏi Lăng Tĩnh Y, hỏi cô gái này mọi chuyện mà hắn muốn biết.

Một trong số đó chính là Xuân Thu Phấn, đây vẫn là một cây gai trong lòng của hắn, ngày nào còn không biết được sự thật bên trong, hắn là ăn không ngon ngủ cũng không có yên a.

Còn chuyện tiếp theo mà nói...hắc hắc... Dĩ nhiên là phải cùng cô ta hưởng diễm phúc nhân sinh rồi. Nữ thần trong lòng của tất cả nam nhân tại Mân Việt Quận thành, cảm giác hưởng thụ kia sẽ tuyệt không thể tả. Như tất cả bọn họ mà biết Lăng Tĩnh Y là được Ngô Mãnh Đạt hắn chà đạp, bọn chúng ghen tị thì phải biết. Nghĩ đến bộ dáng hâm mộ cùng ghen tị của những người kia thôi, hắn cũng cảm thấy trong lòng cực độ sảng khoái a.

"Không nói..! Cũng không thể có vấn đề gì, chờ sau khi em thoải mái đến cảnh giới dục tiên dục tử rồi..! Khi đó trả lời anh cũng chưa có muộn..!" Ngô Mãnh Đạt trông thấy Lăng Tĩnh Y không chịu trả lời, cũng không có cố gặn hỏi nữa.

Hiện tại bây giờ hắn trong lòng là đang có một ngọn lửa thêu đốt, đó là ngọn lửa dục vọng. Hắn càng nhìn gương mặt tuyệt mỹ cùng thân hình ma quỷ của Lăng Tĩnh Y, ngọn lửa dục vọng trong người của hắn càng tăng cao.

Phải đem Lăng Tĩnh Y ra chà đạp một phen, đem nàng ta trinh tiết chiếm lấy, thỏa mãn dục vọng thế tận đáy lòng của mình, sau đó liền mới tra hỏi những chuyện này sau.

Ngô Mãnh Đạt hắn cũng không tin, sau khi Lăng Tĩnh Y nếm trải trái cấm, luân lạc đến đỉnh cao của nhục dục, lại vẫn còn cứng đầu cứng cổ.

Tuy nhiên, dù nắm chắc phần thắng trong tay, cũng như đã đem Lăng Tĩnh Y khống chế lại hoàn toàn, Ngô Mãnh Đạt cũng không dám đem Băng Ty Võng thu hồi lại, hắn tận sâu đáy lòng vẫn còn rất kiên kỵ Lăng Tĩnh Y.

Nên là dù khó chịu chút khi phải cùng Lăng Tĩnh Y ân ái qua Băng Ty Võng, nhưng Ngô Mãnh Đạt hắn cũng đành chịu, dù sao an toàn của hắn phải được đặt lên hàng đầu mà.

"Xẹt..!"

"Ân..Có nguy hiểm..!"

Tuy bị dục hỏa đốt người, nhưng mà Ngô Mãnh Đạt vẫn không có quên đề phòng xung quanh mọi thứ.

Ngay khi cảm nhận đường phía sau có động tĩnh truyền đến, còn là có một cổ hơi thở nguy hiểm, Ngô Mãnh Đạt không dám đụng chạm vào y phục của Lăng Tĩnh Y, mà là dùng thân pháp chạy ra khoảng cách đủ xa, để tránh né nguy hiểm từ phía sau của mình kéo đến.

"Gì..? Yêu Sĩ tam trọng..?"

Ngay sau khi tránh thoát được một chiêu tập kích của hung thủ, đi ra một khoảng không đủ an toàn, Ngô Mãnh Đạt nhìn lại người ra tay với mình không khỏi có chút ngây người, đối phương chỉ là một tên thanh niên trẻ tuổi mười sáu mười bày tuổi, tu vi cũng chỉ là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cảnh giới mà thôi.

"Mày là ai..? Tại sao lại đi xen vào chuyện của tao..?" Ngô Mãnh Đạt lên tiếng hỏi.

Dù đối phương là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ, cảnh giới cách hắn quá xa, nhưng hắn cũng không dám ra tay ngay lập tức đưa đối phương lên đường, đơn giản là vì hắn không có tin người thanh niên trước mắt này chỉ có Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cảnh giới tu vi.

Sự thật chính là như thế, nếu đối phương chỉ là Yêu Sĩ tam trọng, sẽ chẳng thể nào làm cho Ngô Mãnh Đạt hắn có một cảm giác nguy hiểm, cũng như chẳng thể nào thong dong đối mặt với lại Yêu Sư cường giả như hắn mà không có một chút kinh sợ nào được.

"Ngô Mãnh Đạt..! Mày vừa cho người giết tao không lâu..! Bây giờ lại hỏi vì sao tao lại đi xen vào chuyện của mày.! Mày không cảm thấy mày hỏi một câu quá ngu ngốc hay sao?" Trần Vân Thanh cầm chắc trong tay của mình Nghịch Phong Kiếm, chỉ về phía Ngô Mãnh Đạt, lạnh lùng lên tiếng nói.

"Mày là Trần Vân Thanh..?" Ngô Mãnh Đạt sửng sốt, rất nhanh hắn liền đã biết người thanh niên che giấu thực lực trước mắt này là ai.

Vừa mới cho người đi giết y, còn là một thanh niên mười sáu mười bảy tuổi, trong thời gian này, ngoài chuyện hắn bảo Ngô Mạnh Hùng đi giết người thanh niên tên Trần Vân Thanh ra, là không có người nào khác cả.

"Quả nhiên tao đoán không có sai..! Tên Ngô Mạnh Hùng kia cùng mày là một đám người..?" Trần Vân Thanh tức giận đến phát run.

Ban đầu hắn nghe Ngô Mãnh Đạt nói vớ lại Lăng Tĩnh Y đã cho người đi giết hắn, khi đó hắn đã có nghi ngờ, thêm vào Ngô Mãnh Đạt họ Ngô, Ngô Mạnh Hùng cũng họ Ngô, càng làm cho hắn nắm chắc đến bảy mươi phần trăm có thể chuyện lần này Ngô Mạnh Hùng đi giết hắn có liên quan đến Ngô Mãnh Đạt.

Nhưng cũng chưa chắc chắn một trăm phần trăm. Họ Ngô trên đời này cũng nhiều mà, trùng hợp cũng không phải hiếm lạ.

Giờ đây chính miệng của Ngô Mãnh Đạt thú nhận, hắn mới giám chắc chắn, Ngô Mạnh Hùng kia đi chặn đường giết hắn, hoàn toàn là do Ngô Mãnh Đạt này sai khiến. Tên chó chết này mới thật sự là chủ mưu tại phía sau.

"Ảnh Nhạn Kiếm Pháp..! Giết..!"

Trần Vân Thanh sau khi đã khẳng định được chủ mưu chính là Ngô Mãnh Đạt, cũng không có cần cùng tên này giao lưu quá nhiều. Ngay lập tức dùng ra Ảnh Nhạn Kiếm Pháp, chân đạp Phong Hình Bộ, tấn công Ngô Mãnh Đạt.

Trần Vân Thanh hắn cùng họ Ngô này không hề có thù oán gì, thế nhưng tên này lại phái ra Yêu Sư lục trọng hậu kỳ cường giả đi giết chết hắn, hắn đã phán định Ngô Mãnh Đạt tội chết, hôm nay bằng bất kỳ giá nào, hắn cũng phải đem Ngô Mãnh Đạt giết chết dưới kiếm.

Tuy bây giờ hắn chỉ là Yêu Sĩ bát trọng trung kỳ cảnh giới, nhưng có trong tay hai môn Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ đều đạt đến cảnh giới viên mãn, kết hợp lại với nhau.

Trong tay của hắn còn còn là nắm Tam Giai Trung Phẩm Yêu Binh Nghịch Phong Kiếm, hắn tự tin mình có thể cùng Yêu Sư nhất trọng sơ kỳ cường giả đối chiến.

Người trước mắt hắn đây tuy là Yêu Sư nhất trọng hậu kỳ, nhưng tên này vừa mới bị Lăng Tĩnh Y đánh cho tơi tả, thực lực bản thân chưa chắc có thể phát huy ra được hai thành, sẽ không thể nào là đối thủ của hắn được, giờ chết của tên này là đã đến rồi.

"Cong..! Rầm..! Phốc..!"


Thật sự quá đáng tiếc, chuyện diễn ra lại không có được như Trần Vân Thanh tính toán, chỉ thấy Ngô Mãnh Đạt xuất ra một chưởng, là chiêu thức Toái Tâm Chưởng Pháp vừa rồi mà y đã ra tay đối phó với lại Lăng Tĩnh Y, đã đem Trần Vân Thanh đánh bay xa cả chục mét có hơn, trên miệng còn là trào ra máu tươi, nhìn là biết không được khá giả gì cho lắm.

"Hừ..! Muốn chiếm tiện nghi của tao..! Mày cũng nên xem lại mình là loại súc vật gì..?" Một chiêu nhẹ nhàng đem Trần Vân Thanh đánh bay, Ngô Mãnh Đạt gương mặt lạnh lùng, không hề có một tia cảm xúc lên tiếng nói.

Hắn tuy vừa bị Lăng Tĩnh Y hành cho tơi tả, tuy nhiên đó là vì Lăng Tĩnh Y thể hiện ra Yêu Sư nhị trọng thực lực, mạnh hơn hắn quá nhiều, mà không phải làNgô Mãnh Đạt hắn quá yếu.

Hắn đường đường là Yêu Sư nhất trọng hậu kỳ, còn là tu luyện hai môn Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ có đôi chút thành tựu, trong hàng Yêu Sư nhất trọng hắn cũng được xem là thiên tài, không bao nhiêu người có thể thắng được hắn, bình thường tán tu Yêu Sư nhị trọng hắn giết qua không dưới năm người.

Thực lực như vậy, dù chỉ còn lại một hai thành, vẫn có thể dư sức đem một tên Yêu Sư nhất trọng sơ kỳ giết đi.

Thằng khốn Trần Vân Thanh này nhân lúc hắn suy yếu muốn đi lấy mạng của hắn, đây là chuyện không thể nào.

"Trần Vân Thanh..! Mày thật là thiên tài hiếm có...! Nhưng mày không nên xuất hiện tại nơi này.!" Ngô Mãnh Đạt nhìn về phía Trần Vân Thanh, trong ánh mắt chứa chan nhiều sát ý.

Đến bây giờ mới thôi, Ngô Mãnh Đạt hắn còn chưa có hiểu thấu vì sao Trần Vân Thanh lại có thể đi qua được sự đuổi giết của Ngô Mạnh Hùng để đến được nơi này.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng, bất kể Ngô Mạnh Hùng không gặp được Trần Vân Thanh hay là có người giữa đường ra tay trợ giúp Trần Vân Thanh chạy thoát, hắn đã không còn quan tâm nữa, quan trọng nhất bây là nên đem Trần Vân Thanh giết chết đi, loại bỏ một cái tai họa ngầm.

Trong mắt của hắn bây giờ, tầm nguy hiểm của Trần Vân Thanh chỉ kém hơn Lăng Tĩnh Y đôi chút, nếu mà đã dùng đối phương kết thù, như vậy nên làm triệt để đi một chút.

"Kim Long Diệt Nhân Trãm..! Giết...!".

"Gì kia..?"

Ngô Mãnh Đạt nghe Trần Vân Thanh nghe Trần Vân Thanh hô lên tên chiêu thức vừa rồi kia liền kinh ngạc đến ngây người, ngay cả chuyện bồi thêm cho Trần Vân Thanh một chưởng tiễn tên này về Âm Minh Giới cũng là dừng lại đôi chút.

Hắn vừa nghe đến cái gì?

Kim Long Diệt Nhân Trãm..?

Đây không phải là chiêu thức Yêu Kỹ vừa rồi mà Lăng Tĩnh Y đã sử dụng ra để đối phó với lại hắn hay là sao?

Nó là thuộc về truyền thừa của Lăng Tĩnh Y, làm sao tên Trần Vân Thanh này có thể biết được kia chứ.




Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.