Yêu Thần Lục

Chương 498: Đi Vào Hang Cọp




Nguyễn Anh Đức này cũng là một người rất là thú vị, tài nghệ trên lĩnh vực quân sự cũng không kém, còn là rất có ánh mắt nhìn người.

Không có xem thường một người dân đen xuất thân thấp kém như hắn, còn chủ động kết giao.

Điểm yếu duy nhất của người này theo hắn quan sát được mấy ngày hôm nay đó là ông ta làm việc quá cẩn thận.

Thường thì cẩn thận rất là tốt, nhất là trong hành quân đánh giặc.

Tuy nhiên nếu cẩn thận quá sẽ làm lỡ đi rất nhiều thời cơ tốt có thể nắm bắt được.

Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Anh Đức này dù là đệ tử Nguyễn gia, còn tay nắm binh quyền, lại chỉ làm được một chức quan quân nhỏ ở Chấn Nam Thành này thôi đâu.

"Vân Thanh huynh đệ..! Dựa vào đâu mà cậu nghĩ Chấn Nam Đạo không tập kích chúng ta?" Nguyễn Anh Đức hơi ngạc nhiên.

Những ngày qua cùng Trần Vân Thanh này giao lưu, hắn là nhận ra được người thanh niên này không có tầm thường một chút nào, cũng chưa bao giờ nói ra những gì mình không có nắm chắc, như lần này y nói Chấn Nam Đạo sẽ không tập kích ban đêm, như vậy nhiều khả năng bọn chúng sẽ không có làm như vậy.

Thật sự hắn cũng muốn biết Trần Vân Thanh dựa vào điểm nào để nắm chắc như vậy a.

"Anh Đức đại nhân..! Tôi có biết được, Tiếu Nhất Hồng hiện tại không có chủ trì công việc tại Chấn Nam Đạo..!" Trần Vân Thanh nhàn nhạt mỉm cười.

Lần trước sở dĩ Chấn Nam Đạo có thể chuyển bại thành thắng, tất cả đều là dựa vào một mình Tiếu Nhất Hồng xoay chuyển cục diện.

Chính tên đó đã ra tay làm cho Tam Nhãn Cự Viên phát động thú triều, cũng chính tên đó làm ra nhiều kế hoạch dụ Nguyễn Anh Đức vào bẫy, không có Tiếu Nhất Hồng, Chấn Nam Đạo đã bị Nguyễn Anh Đức công phá từ lâu rồi.

Có thể nói, Tiếu Nhất Hồng là linh hồn của Chấn Nam Đạo, một khi Chấn Nam Đạo không có Tiếu Nhất Hồng, chỉ như một người có xác không hồn, không làm được trò trống gì.

Những ngày qua Chấn Nam Đạo bị đánh cho tơi tả chính là minh chứng rõ ràng nhất rồi.

Thế nên Nguyễn Anh Đức có thể an tâm một trăm phần trăm nghỉ ngơi để dưỡng sức cho trận chiến quyết định ngày mai được rồi.

"Không có Tiếu Nhất Hồng..!" Nguyễn Anh Đức lẩm nhẩm nói nhỏ.

Nhưng hắn cũng không có đi hỏi cặn kẽ chuyện vì sao Trần Vân Thanh lại biết được tình hình nội bộ của Chấn Nam Đạo, mỗi người đều có những bí mật riêng mà không muốn cho người khác biết.

Như ép hỏi quá cặn kẽ, sẽ làm quan hệ đôi bên đổ bể, vấn đề này trải qua bao năm lăn lộn hắn là hiểu rất rõ.

"Vân Thanh huynh đệ..! Trận chiến ngày mai không biết cậu có kế hoạch gì hay không..?" Nguyễn Anh Đức ôm quyền lên tiếng đối với Trần Vân Thanh nói.

Ba ngày qua mọi người đều nhìn thấy hắn chỉ huy quân sự tài tình, đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi, danh tiếng lên cao, người người ca tụng.

Nhưng nhiều người lại không có hiểu, sở dĩ hắn hành quân thuận lợi như thế, hoàn toàn là dựa vào tin tức mà Trần Vân Thanh cung cấp, nhiều khi tên này còn lên kế hoạch trợ giúp.

Nên đối với người này, hắn trong lòng khá là xem trọng.

Ngày mai là trận đánh lớn nhất, quyết định đến chuyện bọn họ có hạ được Chấn Nam Đạo hay không, hắn là rất muốn xem Trần Vân Thanh này có chuẩn bị gì hay là không..

"Anh Đức đại nhân..! Tôi muốn hỏi nếu như cao tầng của Chấn Nam Đạo không chỉ huy trận chiến này, ngài có bao nhiêu phần trăm dành chiến thắng..?" Trần Vân Thanh trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng hỏi.

"Một trăm phần trăm..!" Nguyễn Anh Đức chắc chắn như đinh đóng cột trả lời.

Ý Trần Vân Thanh muốn nói cao tầng của Chấn Nam Đạo không tham gia vào trận chiến ngày mai, như vậy bao gồm luôn cả Tiếu Nhất Hồng cùng Hồ Phi hai tên Yêu Sư kia.

Đã Chấn Nam không có người cầm đầu, quân số lại tổn thất thảm trọng qua mấy ngày chiến đấu với bọn họ, không còn lại mấy ngàn người.

Bên mình quân số gáp đôi, lại có hắn đích thân chỉ huy, nếu còn không đánh thắng được nữa, như vậy thì hắn nên về nhà dưỡng lão cho rồi, ở lại quân đội làm gì cho mất mặt nữa.

"Anh Đức đại nhân..! Đã như vậy cao tầng của Chấn Nam Đạo tôi sẽ tự mình đi giải quyết, còn những người còn lại, phiền đến ngài ra tay..!" Trần Vân Thanh cũng ôm quá đáp lễ.

Hắn trong lòng vốn đã có kế hoạch của mình, tạm thời không thể nói ra quá nhiều với lại Nguyễn Anh Đức được, kế hoạch của hắn nếu như thuận lợi, đúng thật sự có thể làm cho Chấn Nam Đạo cao tầng bị diệt vong, phần việc còn lại hắn sẽ giao cho Nguyễn Anh Đức cùng quân đội của y đến xử lý vậy.

...

"Phụ thân! Lời nói của Trần Vân Thanh có thể tin tưởng được hay không..?"

Chờ cho Trần Vân Thanh rời đi khỏi nơi này một lúc sau, ẩn trốn tại một vị trí khá bí mật gần đó Nguyễn Anh Tài xuất hiện, trên mặt tràn đầy lo lắng đối với Nguyễn Anh Đức nói.

Muốn Chấn Nam Đạo cao tầng không thể tham gia vào trận chiến, trừ khi đám người đó bị trấn áp tất cả, chỉ khi bọn chúng bị trấn áp hay bị diệt đi, mới không thể chỉ huy người của mình chiến đấu.

Trần Vân Thanh lời nói vừa rồi chính là ám chỉ mình sẽ đem tất cả cao tầng của Chấn Nam Đạo trấn áp lại tất cả, để cho bọn họ có thể dễ dàng tiêu diệt Chấn Nam Đạo.

Nhưng có thể làm được như vậy hay là sao?

Nên nhớ bên trong Chấn Nam Đạo cao thủ rất nhiều, Yêu Sư cường giả cũng có hai tôn, dù là phụ thân của mình, Yêu Sư cường giả nếu mà đơn đã độc đấu cũng không thắng nỗi một trong hai người đó.

Trần Vân Thanh nhìn qua còn chưa có đột phá Yêu Sư cảnh giới, tại một rừng cao thủ như thế mà tên này mạnh miệng nói mình có thể trấn áp được tất cả, loại chuyện phi thực tế này chỉ có thể lừa được con nít lên ba mà thôi.

"Ta tin tưởng Trần Vân Thanh..!" Nguyễn Anh Đức trầm ngâm một chút sau, liền là lên tiếng khẳng định.

Ban đầu hắn cũng có ý nghĩ như Nguyễn Anh Tài, Trần Vân Thanh là chỉ đang thổi phồng bản thân, chuyện một mình y có thể đem cả trăm cao thủ của Chấn Nam Đạo trấn áp là có điều không thực tế.

Nhưng không hiểu thế nào, nhìn vào ánh mắt tự tin tuyệt đối của Trần Vân Thanh, hắn lại có suy nghĩ khác, người thanh niên này chắc chán có thể làm được.

Những biểu hiện mấy ngày qua của Trần Vân Thanh càng là cũng cố thêm niềm tin cho hắn, lần này hắn là quyết định đánh cược một lần.

"Nhưng là cha..!"

Thật quá nguy hiểm, nếu như Trần Vân Thanh không làm được, hay tồi tệ hơn là Trần Vân Thanh cấu kết với đám người ChẤn Nam Đạo đó, dẫn dụ bọn họ đi vào bên trong bẫy rập, như vậy không phải nói tất cả mọi người đều phải bị chết hết hay là sao đây.

"Anh Tài..! Thay vì lo lắng như vậy, con hãy cố gắng tu hành cho bằng người ta đi.!"

Nguyễn Anh Đức vỗ nhẹ vào vai của đứa con này một cái, để lại một câu nói đầy thấm thía, sau đó rời đi.

Nói là lo lắng, chính xác hơn là đứa con này của mình đang đố kỵ mà thôi.

Những ngày qua nó cũng lập được rất nhiều chiến công, nhưng so với Trần Vân Thanh vẫn là kém quá xa, bên trong quân đội người nào cũng ca tụng Trần Vân Thanh mà không phải nó, bất kể là ai cũng sẽ không được thoải mái.

Tuy nhiên vì vậy mà đố kỵ cũng không nên cho lắm, phải có lòng tin có thể vượt qua Trần Vân Thanh thì mới được, nên nhớ xuất phát điểm của Nguyễn Anh Tài còn cao hơn Trần Vân Thanh quá nhiều, nếu còn không làm được thì cũng không còn gì để nói.

"Mình là đang đố kỵ với Trần Vân Thanh sao..?" Nguyễn Anh Tài lẩm nhẩm tự hỏi.

Dù là hỏi, nhưng thực tế trong lòng của hắn cũng đã có câu trả lời rồi.

Chuyện hắn lo sợ Trần Vân Thanh hợp tác với lại Chấn Nam Đạo gài bẫy bọn họ là chuyện không thực tế, theo như điều tra thì Trần Vân Thanh cùng Chấn Nam Đạo có mối thù không đội trời chung, Trần Vân Thanh còn chút nữa đã chết trong tay của Chấn Nam Đạo nữa mà.

Thứ hắn lo lắng không phải chuyện này, mà một khi Trần Vân Thanh trấn áp được Chấn Nam Đạo cao tầng, y sẽ lập được thêm một công lao vô cùng lớn, được triều đình trọng thưởng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Trong khi đó Nguyễn Anh Tài hắn dù mang danh là thế gia đệ tử, nhưng không có làm được tích sự gì cả.

Không lâu trước đây vì hắn chỉ huy bất tài làm cho quân đội tổn thất lớn. Nếu truyền ra bên ngoài, hắn sẽ là trò cười cho mọi người, nên hắn trong lòng rất là không muốn Trần Vân Thanh lập thêm công lao nữa, nên để cho Nguyễn Anh Tài hắn ra mặt thì hơn.. !

Đáng tiếc..!

...

Cách Hồi Đầu Sơn không đến một trăm km, trong một hang động.


"Ong..! Ong..! Ong..!".

"Vẫn là như vậy sao..! Không có tăng lên được chút nào..?" Trần Vân Thanh nhíu mày, nhìn qua xung quanh mình đều là tro cốt, không khỏi có chút thất vọng.

Đem hai trăm tên Yêu Sĩ quân đội của Chấn Nam Đạo thôn phệ sạch sẽ, nhưng nhìn lại, cảnh giới của hắn vẫn cứ như vậy, Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ, không có tiến triển gì thêm.

Loại chuyện này không thể nào không làm cho hắn không thất vọng cho được.

Thật sự không hiểu, đường Nội Mạch thứ mười kia nó muốn tích trữ một lượng lớn năng lượng làm gì thế không biết.

Cũng là không hiểu, chỉ là Nội Mạch mà thôi, sao có thể cất chứa quá nhiều năng lượng đến như vậy kìa.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.