'Nguy rồi.!' Mộ Trung Quỳ trong lòng thầm hô không tốt.
Đám người Khái Đao Đạo lần này xuất hiện ở đây, vốn biết trước thân phận của đám người mình, nhưng vẫn còn ép bọn họ giao ra tài nguyên.
Như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, đám người Khái Đao Đạo này không có kiêng kỵ Mân Việt Học Viện như trước nước nữa, nếu chọc giận đám người này, không chừng Vân Thiếu Chủ sẽ gặp phải mấy nạn a.
"Xẹt..! Phốc...! Phốc..!"
"Mày...! Mày....!"
Mộ Vân cùng Mạc Can không thể nào tin được vào mắt của mình, ôm lấy yết hầu, chỉ tay về phía Trì Trọng Kiêm.
Tên Trì Trọng Kiêm này làm sao dám ra tay giết bọn họ.
Bọn họ đây là thiếu tộc trưởng, là người thừa kế gia tộc a, trên hết, mình trong tay còn nắm Mân Việt Học Viện khảo hạch lệnh bài, là đại diện của Mân Việt Học Viện, sao tên này lại dám ra tay?
Không lẽ hiện tại Mân Việt Học Viện suy thoái đến mức ngay cả một nhóm đạo tặc nhỏ cũng có thể khinh thường được?
Mình dựa vào Mân Việt Học Viện là hoàn toàn sai lầm?
"Rầm..! Rầm..!"
Đáng tiếc không ai có thể trả lời câu hỏi trong lòng của hai người Mộ Vân, không lâu sau cái chỉ tay về phía Trì Trọng Kiêm, hai người cũng đã tuyệt khí bỏ mình mất rồi.
"Thiếu Tộc Trưởng..!"
"Thiếu Tộc Trưởng..?"
Đám đệ tử của hai gia tộc sau khi kinh hãi thất sắc trước diễn biến quá nhanh của sự việc, cũng là kịp phản ứng lại.
Bọn họ chạy đến quan sát xem Mộ Vân cùng Mạc Can thế nào rồi, hơn ai hết, tất cả đều hiểu rõ ràng, nếu như Mộ Vân cùng Mạc Can bị chết thật, sẽ có cái hậu quả gì.
Nhưng thật tiếc, một đao vừa rồi của Trì Trọng Kiêm quá nhanh, cũng quá nguy hiểm, không hề cho hai người Mộ Vân bất kỳ sinh cơ nào cả.
"Đây là hậu quả của những tên dám đem cái Học Viện rách nát kia ra để hù dọa bọn tao!"
Trì Trọng Kiêm nhìn hai cái thi thể mình vừa mới giết kia, trên mặt không hề có cảm xúc.
Cứ như hắn vừa rồi giết chỉ là hai con gà con chó, mà không phải là thiếu tộc trưởng của những đại tộc lừng danh ở mấy tòa thành trì một dạng.
"Họ Trì kia..! Thái Thượng Trưởng Lão của bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày..!"
Mộ Trung Quỳ thả ra thi thể của Mộ Vân, ánh mắt nhìn về Trì Trọng Kiêm, tràn đầy oán độc lên tiếng.
Bọn họ không phải là đối thủ của Trì Trọng Kiêm, chưa tính đến sau lưng tên này còn có mười mấy người, thực lực cũng đều là Yêu Sĩ trung kỳ đến hậu kỳ cả.
Thế nhưng không phải là bọn họ không có cách, phải biết lần này đưa Mộ gia đám người mình đi lên Mân Việt Quận Thành khảo hạch, không chỉ có riêng bọn họ, mà còn có Thái Thượng Trưởng Lão của bọn họ, Yêu Sư nhất trọng hậu kỳ cường Mộ Thiên Hàn.
Chỉ là vì ông ta có một chút chuyện riêng cần giải quyết, thế nên mới rời khỏi bọn họ một chút thời gian mà thôi.
Xong chuyện ông ta nhất định sẽ đến tìm đâm người mình.
Như ông ấy biết Mộ Vân chết thảm trong tay Trì Trọng Kiêm, không cần phải nói cũng biết kết cục của Trì Trọng Kiêm sẽ thê thảm như thế nào.
"Họ Trì kia..! Thái Thượng Trưởng Lão bọn tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày..!" Mạc Cửu đứng lên, chỉ tay về phía Trì Trọng Kiêm, cũng lên tiếng uy hiếp.
Giống như Mộ gia, lần này dẫn đội của Mạc gia bọn họ đi lên Mân Việt Quận Thành cũng là một tôn Yêu Sư cường giả, là Yêu Sư sơ kỳ Thái Thượng Trưởng Lão duy nhất của bọn họ.
Nhưng cũng không khác mấy với lại Thái Thượng Trưởng Lão bên Mộ gia, đến khu vực Khái Đao Sơn này, ông ta có việc liền tạm thời rời đi, tạm thời không thể ở bên cạnh bảo hộ bọn họ được.
Nhưng một khi Thái Thượng Trưởng Lão bọn họ biết được chuyện xảy ra hôm nay, thế nào cũng sẽ đem tên khốn kiếp Trì Trọng Kiêm này phanh thây muôn mảnh.
"Nha..! Ý của mày muốn nói là tao nên giết hết bọn mày để diệt khẩu rồi..!"
Trì Trọng Kiêm hài hước lên tiếng, ánh mắt bên trong là chứa đựng biết bao nhiêu sự khinh miệt.
Thái Thượng Trưởng Lão trong các gia tộc bé nhỏ theo như lời nói của mấy tên này, tu vi cao lắm cũng chỉ là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cường giả, cao hơn chút chỉ là Yêu Sư nhất trọng cường giả.
Những cường giả loại này, hắn trước nay giết không có ít, riêng Yêu Sư cường giả, dù không đối phó được, nhưng có cho tên đó trăm lá gan, y cũng không dám đến Khái Đao Sơn này tìm hắn trả thù.
Nên biết tại Khái Đao Đạo bên trong, Yêu Sư cường giả là không có thiếu, kể cả Yêu Sư cửu trọng cũng có, mấy tên Yêu Sư sơ kỳ đến đây, chỉ có nước nạp mạng.
"Không phải..! Không phải..! Hoàn toàn hiểu lầm, tôi không có ý đó.!"
Đối diện với ánh mắt chứa đầy sát ý của Trì Trọng Kiêm, Mộ Trung Quỳ trong lòng ớn lạnh từng cơn, cả người lạnh lẽo đồng thời cũng làm cho hắn tỉnh táo lại không ít.
Bây giờ hắn mới nhớ ra, đối phương là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cường giả, thực lực cao hơn hắn không biết bao nhiêu mà kể, như tên này thực sự ra tay giết mình, ngay cả một chút cơ hội phản kháng hắn cũng là không có.
Như vậy đi chọc giận đối phương, không phải là muốn tìm đến cái chết nhanh một chút hay là sao.
"Không cần nói nhiều..! Muốn qua cửa mỗi người giao ra đây một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch..!" Tưng Vĩ tiến lên một bước, thay mặt của đại ca hắn hất hàm sai khiến.
Theo ý của hắn cũng nên đem hết đám người này giết đi, tài nguyên trên người của chúng tất cả đều sẽ thuộc về đám anh em chúng mình, nhưng đáng tiếc lão đại của hắn Trì Trọng Kiêm lại không muốn làm như thế.
Nghe nói đâu là cấp trên muốn để cho đám người này về thông báo lại thái độ của Khái Đao Đạo bọn họ cùng Mân Việt Học Viện, là chuyện quan trọng gì thì mấy tên lâu la như hắn không được rõ ràng cho lắm, hắn chỉ cần thực hiện theo những gì lão đại hắn căn dặn là được rồi.
"Chúng tôi giao..! Chúng tôi sẽ giao..!"
Mộ Trung Quỳ liếc nhìn mười mấy người phía sau Mộ gia một cái, nhanh chóng đem thi thể của Mộ Vân thu lại, gom đủ mười tám ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch đưa lên cho Trì Trọng Kiêm đám người, sau đó phẫn hận đi qua cửa.
Thù này Mộ Trung Quỳ hắn cũng như Mộ gia sẽ không có quên, chỉ là tạm thời mình không làm gì được đối phương, chờ đến khi Thái Thượng Trưởng Lão bọn họ quay lại, chắc chắn sẽ tính toán đầy đủ với đám người này.
"Đây là tiền của chúng tôi..!"
Theo sau đám người Mộ gia, Mạc gia dưới sự dẫn dắt của Mạc Hùng cũng liền giao ra Hạ Phẩm Linh Thạch để có thể qua cửa.
'Chúng mày chờ sự trả thù vô tận đến từ Mân Việt Học Viện đi..!' Mạc Hùng trong lòng oán thầm.
Trong lòng của hắn, Mân Việt Học Viện là thế lực chí cao vô thượng, trừ triều đình ra, ở Mân Việt Quận không một thế lực nào dám đi xúc phạm Mân Việt Học Viện.
Khái Đao Đạo chỉ là một băng cướp cạn nho nhỏ, vậy cũng dám đi đắc tội với Mân Việt Học Viện, chờ đi, sau khi bọn họ đem chuyện này báo đi lên, đó cũng là ngày tàn của Khái Đao Đạo rồi.
"Đại ca..! Đây Hạ Phẩm Linh Thạch của chúng tôi, xin anh vui lòng nhận lấy cho..!"
Mộ cùng Mạc gia hai bên đã qua cửa, bây giờ cũng là đến phiên của Lại Tinh Tinh nàng.
Khác với lại mấy người của hai gia tộc kia kiêu căng ngạo mạn, nàng ngược lại rất là biết thời thế, không chờ đám người này nhắc nhở nàng đã đưa ra tiền.
Làm buôn bán lâu năm, nàng luôn hiểu một đạo lý, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy.
Đám người Khái Đao Đạo lần này hành động rất không bình thường, chứng tỏ bọn họ có xích mích gì với lại Mân Việt Học Viện, cũng có thể nói bọn chúng không còn sợ hãi khi phải đắc tội với lại Mân Việt Học Viện nữa.
Vào thời điểm như thế này, đem Mân Việt Học Viện ra hù dọa Khái Đao Đạo đám người như Mộ gia, Mạc gia cách làm là hoàn toàn không hợp lý, vẫn nên thuận theo đám người này sẽ hay hơn.
"Ân..! "
Mười ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch cho ba người, cũng không có ít, cô gái xinh đẹp này ra tay thật sự là hào phóng, không bù lại với đám quỷ nghèo Mộ gia cùng Mạc gia bên kia, Tưng Vĩ thật sự có hảo cảm với lại Lại Tinh Tinh này rồi.
"Tên kia có thể rời đi, còn hai cô sẽ phải ở lại nơi này..!"
Trì Trọng Kiêm tiến lên, chỉ tay vào Trần Tuyết Tùng, có ý bảo cho Trần Tuyết Tùng rời đi, tuy nhiên khi nhìn qua Lại Tinh Tinh, đặt biệt là Dương Tư Tư, hắn lại không muốn để cho hai người này rời đi.
"Trì đại ca..! Nếu như thấy không đủ, chúng tôi có thể đưa thêm..!"
Lại Tinh Tinh trong lòng lộp độp một cái, ánh mắt háo sắc của tên Trì Trọng Kiêm này sao mà lại quá giống tên dâm tặc Trần Vân Thanh kia đến như vậy, nàng như lờ mờ có thể đoán ra được tên Trì Trọng Kiêm này giữ nàng cùng Dương Tư Tư lại nơi đây là có mục đích gì rồi.
'Vân Thanh đại ca..! Anh ở nơi nào rồi..?' Dương Tư Tư trong lòng cũng run lên lợi hại.
Đối phương là Yêu Sĩ cửu trọng cường giả, còn không phải một người, thực lực kia quá sức là khủng bố.
Đám khốn kiếp này còn là có ý định giữ nàng ở lại nơi đây, nhớ đến chuyện mình nghe được những việc ác tha mà đám người Khái Đao Đạo đã làm ra, Dương Tư Tư không khỏi rùng mình, nếu như rủi rơi vào trong tay đám người này, nàng thà chết đi còn hơn.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.