Nhất Hiện không có lý do gì để mà gạt hắn cả, tên này nói như thế, chắc chắn là đúng sự thật.
Như thế chuyện liền lớn rồi, Trần Vân Thanh ngay cả Yêu Sư lâu năm như Hướng Hoa Minh cũng có thể đánh bại, một tên mới bước vào Yêu Sư như Ngô Mãnh Quyền, làm sao có thể làm đối thủ của y được kia chứ.
Một khi Ngô Mãnh Quyền bại trận, không phải nói điểm cống hiến mồ hôi xương máu của mình liền đi tong hết cả rồi hay là sao..?
"Haiz..! Lãnh Thịnh học trưởng, thôi bỏ đi..!"
Hồ Chính đi đến bên cạnh Lãnh Thịnh, khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ vai của y, cảm khái vì cũng có người cùng cảnh ngộ như mình.
Ban đầu nghe trận này đại chiến, có nhiều người tâng bốc Ngô Mãnh Quyền lên thật cao, hạ Trần Vân Thanh xuống thấp thê thảm, tỷ lệ đặt cược cho Ngô Mãnh Quyền lại cao thái quá, nó liền kích thích lòng tham của hắn.
Không một chút do dự hắn liền chạy đến nơi đây đem bảy ngàn điểm cống hiến tất cả đặt đi vào, trong lòng thầm nghĩ Tinh Khoa tên này là một thằng ngốc, chỉ có thằng ngốc mới đưa ra ván cược như thế.
Tuy nhiên sau khi tìm hiểu được tin tức, hắn mới biết được thì ra kẻ ngốc thật sự mới là chính mình, chỉ trách hắn tham lam, muốn giở nhà của người ta về làm chuồng heo nhà mình.
Cũng phải khen ngợi Tinh Khoa đám người làm tuyên truyền quá tốt, không chỉ mình hắn còn là rất nhiều người khác đã sập bẫy của Tinh Khoa cùng đồng bạn của y.
"Bỏ! Làm sao bỏ đây?"
Tiền mồ hôi nước mắt của hắn, không những thế, hắn còn vay mượn khắp nơi, trận này nếu mà thua, không những hắn sẽ quay lại làm một tên đệ tử ngoại viện nghèo kiết xác, còn phải mang nợ vào thân, không biết khi nào mới trả hết.
Tinh Khoa đưa ra ván cược này đúng là hại người quá mà.
"Vậy chúng ta cùng hy vọng có kỳ tích xảy ra đi!" Hồ Chính đưa mắt lên lôi đài màng theo chút ít hy vọng.
Ngô Mãnh Quyền tuy được đánh giá kém hơn, nhưng Ngô gia là đại tộc, có khi y trong tay còn át chủ bài gì nghịch chuyển thế cục cũng không biết chừng.
...
Lôi đài bên trên...
"Mãnh Quyền học viên..! Đến phiên cậu điền tên của mình vào rồi..!"
Yêu Sư thất trọng Lôi Thiện đưa đến một tờ giấy cùng bút mực trước mặt của Ngô Mãnh Quyền, không nhanh không chậm nhàn nhạt lên tiếng thúc giục.
Lôi Thiện hắn là một viên Nội Viện Trưởng Lão, phân công đến nơi đây Diễn Võ Trường giám sát các trận đấu sinh tử của các học viên bên trong Mân Việt Học Viện.
Nhiệm vụ chính yếu của hắn không chỉ là giám sát trận chiến, còn là cam đoan hai bên bất kỳ là ai một khi bước xuống Lôi Đài này cũng không phải chịu bất kỳ một chút rắc rối gì sau này cả, có một chút thủ tục cần làm cũng phải làm thôi.
"Ký tên..!"
Âm thanh của Lôi Thiện trưởng lão làm cho vẫn còn đang mơ màng Ngô Mãnh Quyền trở lại hiện thực, nhìn tờ giấy sinh tử trong tay, nó cực kỳ nhẹ nhưng nó cảm giác như nó nặng tựa ngàn cân, làm hắn chút nữa không cầm được, để nó rơi khỏi tay của mình.
Dù là thế, hắn vẫn rất là do dự, mãi không thể điền tên của mình vào tờ giấy sinh tử này.
Dễ nhận thấy hiện tại Ngô Mãnh Quyền đã không còn niềm tin tất thắng Trần Vân Thanh như là tại bên trong Yêu Kỹ Các cách đây không lâu nữa rồi.
'Phải làm sao đây?'
Ngô Mãnh Quyền hắn không phải điếc, thính lực cùng thần niệm từ sau khi đột phá Yêu Sư cảnh đã trở nên lợi hại hơn trước gấp mười lần, những lời bình luận, bàn tán xung quanh của đám đệ tử bên dưới Lôi Đài hắn đều nghe được tất cả.
Chính vì nghe thấy, nên hắn mới không dám ký tên đi vào giấy sinh tử này.
Hắn quá hiểu bản thân của mình có bao nhiêu thực lực, so với lại Hướng Hoa Minh là kém xa ngàn km.
Trần Vân Thanh này ngay cả Hướng Hoa Minh cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại, làm gì một tên mới đột phá Yêu Sư như hắn có thể chống lại được.
Lần đầu tiên trong đời, hắn nỗi lên ý định hối hận, không muốn cùng người khác động thủ.
"Nhanh lên một chút..! Tao không có thời gian..!"
Trần Vân Thanh nhíu mày, chỉ ký tên mình vào một cái văn bản thôi mà, nhanh chóng gọn lẹ, cần gì chần chờ lâu như vậy.
Tên Ngô Mãnh Quyền này có biết thời gian của Trần Vân Thanh hắn rất là quý giá, không thể ở nơi này quá lâu cùng y chơi đùa hay là không.
"Thuận Thiên Đao Trãm..? Giết ..!"
Trần Vân Thanh vừa dứt lời không lâu, Ngô Mãnh Quyền liền đem tờ giấy sinh tử khế ước kia quăng ra một bên, rút ra đao trong tay mình, lấy tốc độ nhanh như điện xẹt hướng cách đó không xa Trần Vân Thanh giết đến, đao thế lăng liệt, đao khi bá tuyệt hoàn vũ, đem mọi con đường của Trần Vân Thanh bịt kín, một chiêu này rõ ràng là Ngô Mãnh Quyền không muốn cho Trần Vân Thanh có cơ hội sống sót mà.
"Chuyện gì..? Ngô Mãnh Quyền sao có thể làm như vậy..?"
Ngô Mãnh Quyền ra tay làm cho bên dưới đám người vây xem trố mắt kinh ngạc.
Ngô Mãnh Quyền chưa có ký vào giấy sinh tử, Lôi Thiện trưởng lão cũng chưa có ra hiệu cho trận đấu bắt đầu, dễ nhận thấy Trần Vân Thanh cũng chưa có chuẩn bị cái gì, hành động này xem như là đáng lén hành vi.
Ngô Mãnh Quyền là đệ tử danh gia, tiếng tăm lừng lẫy tại Mân Việt Quận Thành nơi đây, không ai có thể nghĩ đến tên này lại dùng thủ đoạn đánh lén bỉ ổi như vậy.
"Hừ..! Có gì mà không thể, đâu ai quy định chỉ khi trọng tài ra hiệu mới được công kích..!"
Trần Bá Vương đương nhiên là đứng về Ngô Mãnh Quyền một phương rồi.
Lên Lôi Đài đã xác định sẵn người chết ta sống, có thể làm bất kỳ chuyện gì, miễn sao có thể dồn đối thủ của mình vào con đường chết, mình bình an vô sự rời đi là được rồi.
Đánh lén cũng là một trong những thủ đoạn được cho phép, có nhiều thủ đoạn còn bỉ ổi hơn thế này quá nhiều nữa là, đám người này sao không có nói đi ra.
"Hừ..! Đừng có đắc ý quá sớm..!"
Nhiều người không hề ưa gì đôi chủ tớ hai người này, không ít người hừ lạnh không thôi.
Ngô Mãnh Quyền dùng cách đánh lén thì có thể thế nào kia chứ..!
Dưới thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu thủ đoạn chỉ là mây bay..!
Khoảng cách thực lực giữa Trần Vân Thanh cùng Ngô Mãnh Quyền là quá lớn, dù Ngô Mãnh Quyền có làm gì, cũng khó có thể san lấp được.
Hơn nữa một cao thủ như Trần Vân Thanh, bọn họ không có tin là y không có một chút phòng bị nào cả.
"Rầm..! Rầm..! Phốc..!".
"Ha ha ha..! Thật là đáng chết, đánh hay lắm..!"
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nhiều người, dù Ngô Mãnh Quyền có sử dụng đánh lén thủ đoạn, nhưng vẫn không thể nào qua được ánh mắt của Trần Vân Thanh, Trần Vân Thanh chỉ khẽ động nhẹ, Ngô Mãnh Quyền đã là bị đánh văng ra xa cả chục mét có hơn.
Không biết sống chết thế nào, nhìn Ngô Mãnh Quyền ho ra nhiều máu tươi như vậy, tất cả mọi người đều hiểu lần này Ngô Mãnh Quyền bị thương không hề nhẹ chút nào cả.
"Xẹt..!".
"Keng..!".
"Lôi Thiện Trưởng Lão..! Ông muốn làm cái gì..?"
Trần Vân Thanh lui lại phía sau ba bước, tay cầm Nghịch Phong Kiếm có chút run lên, căm tức lên tiếng chất vấn cái lão già Lôi Thiện này.
Ông làm trọng tài không xứng chức thì cũng thôi đi, không ngăn cản Ngô Mãnh Quyền đánh lén hắn, hắn đây cũng không có nói gì, bây giờ hắn muốn ra tay đem Ngô Mãnh Quyền giết đi, lão già này lại ra tay ngăn cản, ông ta làm như vậy là có ý gì kia chứ.
"Vân Thanh học viên..! Ngô Mãnh Quyền còn chưa có ký vào giấy sinh tử, theo luật cậu không thể nào giết chết cậu ta được, nếu không sẽ phải đền mạng..!" Lôi Thiện thu lại Yêu Binh của mình, không vui không buồn lên tiếng.
"Khục..! Khục..! Phốc..!".
"Ha ha ha..! Trần Vân Thanh..! Mày không thể giết tao, hãy lo rữa cổ chờ tao đến trả thù đi..!"
Ngô Mãnh Quyền chống đao đứng dậy, cười như điên như dại, hết sức đắc ý nhìn về Trần Vân Thanh đang tức tối bên kia.
Ngô Mãnh Quyền hắn ở tại Mân Việt Học Viện này không phải chỉ một hai năm, đối với luật lệ quy định của Mân Việt Học Viện hắn là nắm chắc hơn Trần Vân Thanh quá nhiều.
Chính vì biết được rõ, nên hắn mới lợi dụng quy định trục lợi cho mình, hắn không có ký vào giấy sinh tử, bởi vì hắn biết chắc, một khi mình ra tay đánh lén có thất bại đi chăng nữa, cái mạng của mình vẫn có thể bảo toàn không lo.
Quả nhiên hắn tính toán không hề sai chút nào cả, hắn tuy thua, nhưng sau cùng, người nở nụ cười phút cuối cũng sẽ là hắn thôi.
"Mày...! Mày muốn làm cái gì..?"
Ngô Mãnh Quyền nụ cười trên miệng ngưng lại từ lâu, hắn là rất cảnh giác, lùi lại phía sau ba bước, nhìn đang đi đến phía mình Trần Vân Thanh, trong lòng có chút bất an.
Không thể nào đâu..!
Tên Trần Vân Thanh này không thể nào giết hắn, không thì y cũng sẽ đền mạng. Tuy nhiên nếu tên khốn này bất chấp tất cả lấy mạng của hắn, vậy cũng là một vấn đề to lớn.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại